Chúc mừng năm mới 2022!
Edit: Hanna
Tiết Thanh Linh đứng ngay bên cạnh cửa sổ, nhìn đàn cá trong nước tự do bơi qua bơi lại trước mắt, trong lòng cảm thấy quá là ghen tị. Cậu thầm đếm một, hai ba, bốn năm, sáu... hơn trăm con cá rồi mà vẫn không nghe thấy bên ngoài truyền đến chút động tĩnh nào, nương cậu Liễu Ngọc Chỉ cũng không thấy bóng dáng đâu.
Một ngày dài bằng một năm cũng chỉ đến thế mà thôi.
Cá Thanh Linh cậu đây đã bị chiên trong chảo dầu nổ tanh tách hơn một trăm năm.
Tiết Thanh Linh đi đi lại lại quanh bàn nước trong thủy tạ đã ba lần. Cậu nghiến răng, thực sự là không chịu đựng nổi nữa, cậu muốn đi ra ngoài, nhưng mà trước cửa có đến ba người trông coi, không cho cậu lộn xộn.
Rốt cục cậu cũng dừng bước lại, nhìn hồ nước phía bên ngoài cửa sổ, trong lòng căm giận nghĩ: không cho ta ra ngoài vậy ta liền trèo cửa sổ.
Đương nhiên, cuối cùng cá Thanh Linh cũng không thể nhảy cầu thành công.
Tiểu Giao nhìn thấy công tử nhà nó muốn trèo cửa sổ, trái tim đều bị dọa đến vọt ra khỏi lồng ngực, vội vã gọi người chạy lại can. Hai người canh chừng khác cũng chạy vào khuyên công tử nhà mình. Tiểu Giao nhìn thấy có người ngoài đến, vội vàng liếc mắt ra hiệu cho công tử nhà nó, Tiết Thanh Linh gật đầu, hiểu được có Tiểu Giao giúp cậu ngăn cản, cậu sẽ thừa dịp loạn chui ra ngoài.
Một đường chạy ra ngoài thủy tạ, cậu liền nhanh chóng chạy về phía phòng khách bên kia. Kết quả còn chưa chạy tới đó liền đụng phải đoàn người Liễu Ngọc Chỉ đang đi vào. phihan.wordpress
Bùi Sơ đứng nơi đó nháy mắt với Tiết Thanh Linh một cái.
Tiết Thanh Linh: "..."
Liễu Ngọc Chỉ cũng bị Tiết Thanh Linh đột nhiên xông tới dọa cho hết cả hồn, hai mẹ con hai mặt gườm nhau một át, vẫn là Liễu Ngọc Chỉ lấy lại tinh thần trước, mắng nhỏ: "Đứa nhỏ này, sao lại lỗ mang chạy ra đây, khiến người ta chê cười."
"Nương, mọi người, đây là...đây là định làm gì?" Tiết Thanh Linh chạy tới ôm cánh tay Liễu Ngọc Chỉ, kéo nương cậu sang một bên khẽ hỏi thầm.
Liễu Ngọc Chỉ nhỏ giọng nói chuyện thử thách cho cậu biết.
Tiết Thanh Linh nhất thời cuống lên, âm thanh không tự chủ được nói lớn hơn: "Nương, sao nương lại làm vậy cơ chứ!"
"Con im miệng. Con còn gây chuyện nữa là nương bảo người kéo con ra ngoài. Hiện giờ đến rồi cũng vừa hay, ngoan ngoãn ở bên cạnh nhìn cho nương." Liễu Ngọc Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn đứa con nhà mình. Cái tên nhóc con này sao không thèm cân nhắc theo phe mẹ nó một chút nào chứ?!
Tiết Thanh Linh phẫn nộ đứng qua một bên.
Cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn Bùi Sơ, Bùi Sơ liền cho cậu một ánh mắt 'Yên tâm', Tiết Thanh Linh nhận hiểu được ánh mắt người thương nhưng trái tim cũng không buông lỏng một chút nào, vẫn lo lắng như một con cá Thanh Linh bị chiên đi rán lại trong chảo dầu.
Xem rat bất kể là ở trong thủy tạ hay không, cậu vẫn nhất định phải cảm thụ sự dày vò trong chảo dầu này.
Cứ chiên đi rán lại như thế, cậu sẽ bị nấu chín thành món cá than hắc ám mất thôi.
Đoàn người dưới sự hướng dẫn của Liễu Ngọc Chỉ đến bên tiểu đình cạnh ao. Nơi này là chỗ Tiết Thanh Linh luyện đàn mấy ngày trước, gia nhân trong nhà cũng đã quen với việc bưng đàn ra bưng đàn vô, Thôi tiên sinh với bản mặt vẫn luôn một vẻ nghiêm khắc không từ đứng bên cạnh. Vừa nhìn thấy Thôi tiên sinh, Tiết Thanh Linh không nhịn được sửng sốt.
Cậu đã cùng Thôi tiên sinh học đánh đàn mấy ngày, hơn ai hết cậu hiểu được đối phương yêu cầu cực kỳ cao. Lúc Tiết Thanh Linh gảy ra khúc nhạc, đối phương liền nói tiếng đàn cậu đánh ra khó nghe như tiếng muỗi vo ve quấy nhiễu bên tai người.
Nghe câu đánh giá độc miệng sắc bén này đi.
Tiết Thanh Linh trong lòng không khỏi đổ mồ hôi lạnh cho Tiểu Bùi đại phu của mình.
Phải biết khúc đàn cậu gảy không khác gì tiếng muỗi vo ve còn được Bùi Sơ khen là 'Cũng không tệ lắm'... Chàng ấy mà còn khen là không tệ lắm thì khúc đàn Bùi Sơ gảy sẽ như thế nào đây trời?!
Bùi đại phu chắc là biết chơi đàn đi?!
Dù sao hắn thổi sáo hay như thế, các nhạc cụ khác hắn cũng có thể chơi một chút chứ nhỉ?!
Liễu Ngọc Chỉ nhìn dáng vẻ lo lắng gần chết của đứa con mình, nhịn cười trong lòng, liền coi hai tên ngốc này định diễn vở kịch gì.
Mà bà mối Lưu cầm khăn đứng bên cạnh, làm một người tàng hình. Bà mối Lưu bà coi như đã nhìn ra chân tướng rồi, nguyên lai đây là Bùi đại phu, là người thương của Tiết tiểu công tử. Chỉ là nương của công tử nhất định là không hài lòng với mối hôn sự này, muốn làm nhạc mẫu cầm gậy đánh uyên ương, nên mới đưa ra cái thử thách quái quỷ như thế.
Ối chà chà...
Đợi hạ nhân bày xong giá đàn, Bùi Sơ ngược lại cực kỳ bình tĩnh tiêu sái đi đến ngồi xuống một bên đàn. Cả người hắn mặc xiêm y màu trắng, ống tay áo trắng như tuyết, trên eo vẫn luôn đeo một cây sáo ngọc, tăng thêm vài phần phong nhã. Khi hắn ngồi xuống trước đàn, đám người vây quanh bên cạnh mắt đều như sáng lên.
Bùi Sơ thuận tay gảy trên dây đàn một chút, thử lại tiếng đàn.
Thôi tiên sinh nhìn động tác của hắn, đôi mắt bỗng dưng trợn to.
Bùi Sơ ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tiết Thanh Linh đang đứng nơi đó một cái, rồi bắt đầu gảy dây.
Lần này hắn lại đây cũng đã có chuẩn bị, nếu đánh đàn là để vượt qua thử thách và phải để cho vị tiên sinh kia gật đầu, Bùi Sơ tất nhiên là phải khoe một chút kỹ nghệ, chọn một danh khúc nổi tiếng nhất mà cũng là khó đàn nhất 'Vọng nguyệt' ở nơi này mà đánh. Cũng bởi vậy mà hắn còn lặn lội đi mua một phổ khúc, tỉ mỉ nghiên cứu một lần.
Cũng không biết nhà nhạc mẫu hắn yêu cầu cụ thể tài đánh đàn như thế nào, nếu là như vậy... hẳn là không có vấn đề gì đi.
Ngón tay thon dài của Bùi Sơ lướt trên dây đàn, từng âm từng tiếng đàn từ trong tay hắn trôi chảy phát ra. Ngay vào thời điểm hắn bắt đầu nhấn nốt đầu tiên, phảng phất như gió xung quanh ngừng thổi, cây cũng như tĩnh lặng lại, dưới đất trời xung quanh chỉ còn lại một mình hắn và cây đàn. Lúc Bùi Sơ chơi đàn càng thập phần chăm chú, toàn bộ tinh thần đều dung nhập vào trong tiếng đàn. Một ca khúc không chỉ đỏi hỏi thủ pháp tuyệt diệu, càng quan trọng hơn là có sự truyền cảm vào trong tâm hồn, đạt đến một cảnh giới đỉnh cao.
Mấy người xung quanh nghe được tiếng đàn của hắn đều yên lặng như tờ. Dây đàn vang lên từng âm thanh rung động, phảng phất không phải để âm thành truyền vào tai mà là truyền vào trong trái tim mới đúng, toàn bộ tâm trí run rẩy theo từng nốt nhạt, nghe kỳ ảo mà thanh tao tuyệt vời.
Một khúc nhạc kết thúc.
Mọi người ai cùng chìm đắm vào trong tiếng đàn thật lâu mà vẫn chưa tỉnh táo lại, mãi đến khi bà mối Lưu không hiểu phong tình ho khan một cái, Liễu Ngọc Chỉ mới phục hồi tinh thần. Ngay sau khi Liễu Ngọc Chỉ định thần lại, liền nhìn sang khuôn mặt Tiết Thanh Linh bên cạnh, thấy ánh mắt sáng long lanh như sao trên bầu trời từ đôi mắt của đứa nhỏ nhà mình, nhất thời bà cảm thấy hơi hối hận.
Thất sách a, Bùi đại phu kia ngày nào cũng treo một cây sáo bên người, bảo sao mà thông hiểu âm luật. Hỏng rồi, bà không nên để chơi đàn ở cửa ải đầu tiên mới phải. phihan.wordpress
"Vậy, Thôi tiên sinh, ngài cảm thấy thế nào?" Liễu Ngọc Chỉ tuy nghe được khúc đàn mà đối phương chơi thập phần mỹ diệu, so với ca khúc mà Tiết Thanh Linh gảy ra thì có thể gọi là âm thanh của thiên tiên chả biết chừng. Chỉ có điều, người bình thường các bà cảm thấy cái này dễ nghe, nhân sĩ chuyên nghiệp lại không nhất định sẽ thỏa mãn, vẫn là nên nghe Thôi tiên sinh đánh giá chút.
Lúc này Thôi tiên sinh vẫn là một khuôn mặt liệt, nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn Liễu Ngọc Chỉ. Liễu Ngọc Chỉ ấy vậy mà thấy được từ khuôn mặt cứng nhắc mà nghiêm khắc của vị tiên sinh dạy đàn này một chút cảm xúc bất đắc dĩ hiếm có, "Tiết phu nhân à, tài chơi đàn của ta không bằng hắn đâu."
Ý nói là ông không có tư cách phán xét hắn.
"... Trình độ gia sư như ta không thể tới được bực này."
Liễu Ngọc Chỉ suýt nữa thì bị sặc nước miếng của mình.
Hóa ra Bùi đại phu nhi tử bà thích không chỉ có y thuật tuyệt diệu mà trên phương diện âm luật cũng có trình độ uyên thâm à?
"Nương à, vậy bài thi này coi như qua rồi phải không?" Tiết Thanh Linh nhanh chóng chạy tới bên người nương cậu chủ động hỏi.
Liễu Ngọc Chỉ hung hăng lườm cậu một cái, cảm thấy con trai mình lúc này sao lại đáng ghét phiền phức như một chú ong vò vẽ. Ai cần con tích cực tới hỏi như thế hả?!
Tiết Thanh Linh sau khi bị mẹ trừng cho một cái liền ngoan ngoãn đứng sang một bên. Sau khi dẹp qua một chỗ cũng không thành thực nghe lời hoàn toàn, đôi mắt cứ hướng về phía Bùi Sơ bên kia mà nhìn.
"Qua, coi như qua, đổi cái tiếp theo."
"Ấn theo trình tự tiếp theo, chơi cờ. Hà quản sự, mời Tôn tiên sinh đến đây." Liễu Ngọc Chỉ cảm thấy lần này có thể tự tin bàn chuyện. Bà mời được Tôn lão tiên sinh, là vị lão tiền bối có kỳ thuật cao nhất trong thành Lâm An. Nếu như không phải bà đặc biệt bỏ ra tiểu tâm can của bà – cực phẩm Kỷ phương bích trà, còn chưa mời được vị này tới đâu.
Tôn lão tiên sinh ngoại trừ sở thích chơi cờ ra thì còn một sở thích khác chính là phẩm trà.
Bọn hạ nhân sau khi bưng đàn xuống lại dọn một bàn cờ lên.
Bùi Sơ ngồi đối diện với Tôn lão tiên sinh, Bùi Sơ cầm cờ đen, đối phương cầm quân trắng.
Tiết Thanh Linh đứng ở bên cạnh căng thẳng nhìn bọn họ đấu cờ; Liễu Ngọc Chỉ bưng chén trà, trên mặt tràn đầy ý cười nhìn bọn họ đấu cờ; bà môi Lưu một bộ việc chẳng liên quan đến mình ở bên cạnh ăn bánh ngọt, dù sao thì bà cũng chả hiểu cờ này chơi thế nào.
Bà mối Lưu cảm thấy hôm nay mình chỉ là sang đây xem kịch.
Sau khi bà mối Lưu uống một ngụm trà, ôi chao, nay đã liên miệng nói chuyện cả nửa ngày với Tiết phu nhân, cổ họng bà cũng khàn luôn, phải tìm đại phu khám mới được. Ủa mà... hình như hôm nay bà đến giúp một vị đại phu cầu thân mà nhỉ?!
Bùi Sơ và đối phương hạ cờ rất nhanh, phảng phất như chỉ trong nháy mắt, trên bàn cờ đã phân rõ thắng thua. Quân đen thắng, quân trắng thua.
"Vị công tử này tâm trạng khẩn trương nhỉ." Tôn lão tiên sinh thua cũng không giận. Ông vốn chỉ ôm tâm thái đến chơi cùng với người trẻ tuổi vài ván rồi về, lại không ngờ bề ngoài đối phương nhìn có vẻ văn nhã đoan chính lại hạ cờ một cách quyết liệt đầy sát khí, lấy công làm chủ, đánh cho ông không kịp ứng phó, từng bước ép sát ông ông tha. Trên bàn cờ Tôn lão tiên sinh từ lâu đã không trải nghiệm lại cảm giác này.
Làm cho lão cảm thấy thật thú vị.
Bùi Sơ nở nụ cười, "Đúng là có chút gấp."
Sao hắn có thể không gấp chứ?
Hắn tới đây không phải chơi cờ, là tới cầu thân.
"Người trẻ tuổi mà sốt ruột là dễ bộc lộ sơ hở lắm đấy..." Tôn lão tiên sinh vuốt chòm râu của mình, nhắc nhở một câu.
Ván thứ hai bắt đầu.
Bùi Sơ quân trắng, đối phương quân đen.
"Lần này công tử phải cẩn thận." Tôn lão tiên sinh thu lại suy nghĩ chơi đùa, ván này không thể khinh địch nữa, chăm chú nghiêm túc thận trọng từng bước một.
Bùi Sơ lần này vẫn không thay đổi thế tiến công quyết đoán mãnh liệt của mình, vì đại sự của cả cuộc đời hắn, hắn càng tập trung toàn bộ tinh thần vào đây.
Hai quân trắng đen chém gϊếŧ khốc liệt trên bàn cờ, hai người ta tới ngươi đi, không ai nhường ai, đôi mắt Tôn lão tiên sinh gắt gao chăm chú nhìn bàn cờ, tay cầm quân cờ cũng càng ngày càng siết lại.
Tôn lão tiên sinh lại bị thế tiến công của đối phương từng bước ép sát đến mức phải ngoan cố chống đỡ.
Hiện giờ ông mới phát hiện, vị văn nhã công tử ngồi đối diện ông thực ra tâm cơ rất sâu, quân cờ của đối phương nhìn như khẩn trương, thế tiến công mãnh liệt, khắp nơi đều bộc lộ kẽ hở, song kẽ hở đó cũng không phải là kẽ hở thực sự, càng giống cạm bẫy được tỉ mỉ thiết kế thì đúng hơn.
Ván cờ gian nan thế này, Tôn lão tiên sinh hạ cờ cũng thấy kinh hồn táng đảm.
Cái sát khí khẩn trương này rốt cuộc là từ đâu ra vậy?
Hết chương 75