Thẩm Cảnh Quân thở dài, nắm tay nàng chơi đùa, "Lam tỷ tỷ của nàng không hề kém so với Khương thị, chỉ là xuất thân thấp kém, bối cảnh thấp thôi."
Chi Chi nháy nháy mắt, suy đoán suy nghĩ của hắn, điện hạ và Khương thị như nước với lửa, chẳng lẽ bây giờ có thành kiến với Lam thị hay sao?
Thẩm Cảnh Quân nhìn vẻ mặt của mặt liền hiểu rõ suy nghĩ của Chi Chi. Tâm tư khẽ động, muốn cùng nàng nói vài chuyện khác.
Thẩm Cảnh Quân cười nói: "Ta không có thành kiến gì với Lam tỷ tỷ của nàng cả. Nàng ta rất giỏi, nhưng ngược lại là nàng có thành kiến với cô.:
"Nàng tưởng cô và Khương hoàng hậu thật sự đã đến tình trạng người sống ta chết sao?"
Chi Chi vô thức gật đầu.
Bên ngoài đều nói như vậy, điện hạ và Khương hoàng hậu tranh quyền đoạt lợi, sớm đã không chết không thôi rồi.
"Phụ hoàng vô năng nhu nhược, sớm đã bị Khương thị khống chế. Sau khi Khương thị thụ giáo lại lời tổ phụ, tài trí hơn người, trị quốc rất có trình tự, là một người thật sự rất tài giỏi." Thẩm Cảnh Quân thở dài, "Chư thần trong triều cũng không ai bằng."
"Khương hoàng hậu có bản lĩnh là thật, nhưng không phải là người tốt." Chi Chi hừ lạnh: "Bà ta ngang ngược càn rỡ, cung nữ thái giám bên người ở bên ngoài vơ vét mồ hôi nước mắt người dân. Dù thông minh đến đâu cũng chỉ có thể trở thành bạo quân, cũng không hẳn là bản lĩnh. Hôm đó ta và tỷ tỷ gặp bà ta, suy nghĩ đều hiện trên mặt, người như vậy rốt cuộc có thủ đoạn gì cao tay?"
"Chi Chi." Thẩm Cảnh Quân thu lại nét mặt: "Khương hoàng hậu không phải người tốt nhưng nàng nghĩ thử xem một người không chút biến sắc, trong lòng tính toán mới được gọi là cao tay sao?"
Chi Chi quả quyết gật đầu.
'Ngự cực thiên hạ, quyền thế vô song." Thẩm Cảnh Quân mỉm cười: "Đi đến trình độ này, bất kể bà ta nói gì hay làm gì, người ngoài đều chỉ có thể nghe theo. Bà ta không cần phí sức mưu tính sao? Nàng và tỷ tỷ nàng lúc đó chẳng phải cũng bị bà ta ta tùy ý bóp nặn dày vò con gái thương nhân sao. Nếu bà ta ngay cả các nàng cũng phải mưu tính vậy vị trí hoàng hậu còn ngồi có ý nghĩa gì nữa?"
"Nàng nói suy nghĩ của bà ta đều lộ hết trên mặt nhưng dù có nói cho nàng biết thì bà ta vẫn muốn hại nàng, nàng có cách nào để đối phó bà ta không?"
Chi Chi khẽ giật mình, lắc lắc đầu.
Thẩm Cảnh Quân nói rất đúng, đừng nói Khương hoàng hậu chỉ là lộ ra tâm tư của bản thân, nói cho nàng biết mưu tính của bà ta, ngay cả khi Khương hoàng hậu đưa ra bằng chứng tội lỗi của mình vào tay nàng, Chi Chi cũng không có biện pháp xin giúp đỡ.
Nói cho cùng, Khương hoàng hậu căn bản không cần cố kỵ các nàng.
"Nàng vẫn còn trẻ." Thẩm Cảnh Quân ánh mắt thê lương: "Cuộc sống trước kia kín cổng cao tường, đối tượng tranh cướp là các chị em, đương nhiên sẽ không hiểu được hoàng thất là như thế nào."
"Hôm nay ta càng phải nói cho nàng biết, tuyệt đối không thể xem thường Khương thị. Bà ta có thể đi tới vị trí hôm nay, sao có thể là một nhân vật đơn giản? Nếu nàng thật sự nghĩ bà ta không có tâm cơ, vậy chỉ sợ đến lúc nàng chết trong tay bà ta cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Chi Chi cẩn thận gật đầu.
"Nàng cũng không cần quá sợ, nàng là chiêu huấn đông cung của ta, Khương thị không dám động đến người của cô." Thẩm Cảnh Quân an ủi nàng nhưng lại khe khẽ thở dài, nhìn có vẻ cũng rất phiền não.
Chi Chi cầm tay hắn, thực ra nàng cũng rất nghi hoặc, điện hạ lợi hại như này, vì sao không......
"Tại sao điện hạ không đoạt lại quyền hành trong tay Khương thị. Ngài mới là trữ quân."
"Đoạt quyền sao..."
"Nói thì dễ nhưng làm thì khó." Thẩm Cảnh Quân thở dài: "Năm đó ta bị dồn vào đường cùng, bức vua thoái vị đoạt quyền, khi đó cả triều văn võ đều biết Khương thị quá đáng như nào, nhiều lần hạ độc, đoạt quyền hành của thái tử, thậm chí còn chôn ám vệ và giết chết tâm phúc của ta, cho nên ta mới làm ra chuyện ép cung như vậy. Khi đó, Khương thị muốn luận tội ta, người có lương tâm trong triều đều không hùa theo, ta mới có thể bảo đảm được tính mạng."
"Lúc trước ta không thể giết chết Khương thị trong lúc cung biến, việc khác lại càng khó khăn hơn. Sau cung biến, bà ta không thể giết ta, ngày sau cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện động thủ với ta."
Lác đác mấy lời, Chi Chi lại nghĩ đến mấy chuyện chấn động lúc trước, điện hạ khi đó quả thật rất khổ sở.
"Thôi, không nói những chuyện này nữa." Thẩm Cảnh Quân thở dài, ngẩn đầu nhìn đỉnh phòng: "Đều đã qua hết rồi."
Chi Chi cầm tay hắn, "Sau này điện hạ nhất định sẽ được đền bù nguyện vọng."
"Đó là điều đương nhiên." Thẩm Cảnh Quân đùa: "Ít ra ta vẫn còn trẻ, có thể sống lâu hơn Khương thị hai năm."
Chi Chi vỗ vỗ vai hắn: "Điện hạ.."
Thẩm Cảnh Quân ôm eo nàng, đặt người lên đùi, khẽ cười: "Không nhắc tới mấy chuyện này nữa, kẻo bực mình. Hôm qua nàng làm rất tốt, có muốn ban thưởng gì không?"
Hai mắt Chi Chi sáng lên, quay đầu nhìn hắn: "Ban thưởng ư?"
Thẩm Cảnh Quân gật đầu: "Muốn thứ gì?"
Chi Chi xoắn ngón tay suy tư, Thẩm Cảnh Quân ôm eo thon của nàng, hài lòng chà xát: "Nghĩ nhanh lên, bằng không quá muộn thì sẽ không còn nữa đâu."
Chi Chi chớp mắt: "Ta muốn ở gần điện hạ thêm chút?"
Giọng nàng có hơi nghi ngờ, tựa như không biết có được hay không. Nàng cũng biết, Ngọc Xuân điện cho nàng đã là vượt quá quy định rồi, nhưng nơi đó thật sự rất xa, bình thường nếu không phải cố ý đi qua, đến cả cơ hội gặp được người cũng rất khó.
Thẩm Cảnh Quân cân nhắc một lát, giơ tay rút một quyển sách từ phía sau giá sách, bày trước mặt Chi Chi, "Nàng tự nhìn xem, muốn ở chỗ nào?"
Hóa ra đây chính là bản vẽ tất cả các điện ở đông cung.
Chi Chi cúi đầu, cẩn thận xem kỹ, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, trước ngực đè vào chỗ nào đó trên cánh tay cứng như thép của người đàn ông, Thẩm Cảnh Quân hắng giọng một tiếng nhưng cánh tay lại không lỡ rời khỏi nửa tấc.
Ngón tay mảnh khảnh đi khắp bản vẽ, Chi Chi gật đầu rồi chỉ vào một chỗ: 'Đây là nơi nào vậy?"
Thẩm Cảnh Quân liếc mắt nhìn, im lặng một lúc giống như có hơi do dự: "Hàm Quang điện."
Hàm Quang điện quả thật rất gần, cách tẩm điện ngày thường hắn ở chỉ cách một con đường nhỏ. Chỉ cần mở cửa sổ ra liền có thể nhìn thấy tẩm điện của hắn nhưng nơi này lại không dễ sắp xếp.
Dù sao nơi đây cũng là nơi thái tử phi ở.
Chi Chi trong lòng nặng nề, cũng hiểu được bản thân đang làm khó hắn, nghĩ tới cung điện này gần như vậy chắc hẳn không phải là chỗ mà một Chiêu huấn nho nhỏ có thể ở được.
Nàng cười hì hì nói: "Cái tên này cũng không dễ nghe, ta không thích, lại tìm thêm chỗ khác đi."
Thẩm Cảnh Quân cầm tay nàng, ấn vào Hàm Quang điện trên bản vẽ, không chút để ý nói: "Vậy thì chọn chỗ này đi."
Chi Chi kinh ngạc nhìn hắn.
"Dựa theo quy chế, bố cục của điện hàm quang và tẩm điện của cô giống nhau, tất cả bài trí trong phòng cũng là cùng một khuôn mẫu." Thẩm Cảnh Quân giải thích: "Nếu nàng vào ở, muốn đổi bài trí trong phòng, vậy thì đợi đến năm sau lại chuyển vào sau."
"Điện hạ....ta không ở đâu." Chi Chi cắn môi dưới, nghe Thẩm Cảnh Quân nói như vậy, nàng còn không hiểu gì nữa. Có thể dùng chung đồ với thái tử, ngoại trừ thái tử phi ra còn có thể là ai, không ngờ nàng lại chọn trúng chỗ này.
Nếu để cho người ngoài biết được, chắc chắn sẽ coi nàng là hồ ly tinh làm mình làm mẩy.
"Không sao." Thẩm Cảnh Quân nhếch khóe môi; "Chỉ là một cung điện mà thôi, nàng muốn thì cứ ở đi."
"Sau này điện hạ cưới thái tử phi phải ở đây." Chi Chi cúi đầu nhìn nơi khác: "Nếu ta vào ở chính là đi quá giới hạn, nói ra người bên ngoài lại nghĩ đông cung không có quy tắc."
"Cô không có ý định cưới thái tử phi." Thẩm Cảnh Quân vân đạm phong khinh, "Có thể nói, trước khi nàng xuất hiện, cô cũng không có ý định để một nữ tử nào bước vào đông cung."
Sau này đấu với Khương thị, đăng cơ làm đế có lẽ sẽ tìm một nữ tử để nối dõi tông đường nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc nạp thiếp hay cưới vợ.
Chi Chi giật mình: "Vì sao?"
Điện hạ tôn quý, nếu đông cung có nhiều nữ tử tiến vào cũng là điều có thể hiểu được nhưng không ngờ hắn lại chưa bao giờ nghĩ tới.
"Không thú vị gì cả, ngoài việc cưới vợ sinh con ra thì còn cái gì?" Thẩm Cảnh Quân cười nhẹ, "Nếu nói thái tử phi, trái lại chẳng qua là những nữ tử thế gia vọng tộc trong triều, thuở nhỏ đã quen biết nhau, làm sao có thể nhẫn tâm nhìn bọn họ một chân bước vào bể khổ."
Hắn cũng không phải không thích những người này, sợ rằng ngày cả hứng thú sinh hoạt vợ chồng với các nàng cũng không có. Cuối cùng cả đời có một đứa con, nước sôi lửa bỏng cả đời trong cung, hà tất phải vậy.
Hoặc là tính tình cuối cùng sẽ trở thành giống như người mẹ điên khùng của hắn, cưới về làm gì..
"Nhưng điện hạ là trữ quân, sau này phải làm hoàng đế." Chi Chi không hiểu: "Người người đều nói hoàng đế tam cung lục viện, điện hạ làm như vậy cũng quá kinh hãi thế tục đi."
"Cũng không tính là gì." Thẩm Cảnh Quân thản nhiên nói: "Ta hai mươi tuổi còn chưa nghị thân, chuyện này chắc hẳn mọi người đều đã biết. Có lẽ các huynh đệ của ta cũng đang suy nghĩ sau này sinh một đứa con trai rồi cho ta nhận đứa trẻ ấy làm con thừa tự, chỉ là không ngờ người tính không bằng trời tính, nàng xuất hiện trong biến số này.
"Nói như vậy, không biết chừng nàng lại trở thành cái đinh trong mắt không ít người."
Chi Chi á khẩu không nói lên lời: "Cái..cái này thì có liên quan gì đến ta chứ."
"Bỏ đi, nàng không muốn ở Hàm Quang điện, để cho người khác biết ta cho nàng ở đây, chỉ sợ ăn nàng đến cái xương chẳng còn nữa là."
Chi Chi vô cùng tủi thân
Nàng làm gì sai chứ, dựa vào cái gì đòi ăn nàng, mắc gì không ăn thái tử điện hạ?
"Nàng cũng không cần phải xem nữa, chuyển đến tẩm điện của ta ở đi." Thẩm Cảnh Quân thu hồi bản vẽ lại, "Nàng muốn gần một chút, vậy càng gần thêm chút nữa, như vậy được chứ."
Chi Chi cứng họng: "Điện hạ, như này không tốt đâu."
Lẽ nào như vậy thì người ta sẽ không ăn nàng chắc? Vào cung của thái tử ở, vinh sủng bốn phía, người muốn mạng nàng sợ là xếp hàng cũng đếm không hết.
"Cô xem kỹ rồi, không có ai dám làm chuyện xấu ở ngay trước mặt cô đâu. " Thẩm Cảnh Quân an ủi nàng, tay phải ở sau lưng cô rút ra một cái bút ở trên giá bút, vừa chỉ chỉ một bên tơ lụa: "Cái này lấy ra một tấm."
Rút ra một tấm bày ra trước mặt hắn, bên trên tơ lụa tinh sảo nhẵn nhụi dính một chữ đại đen nhánh.
Ánh mắt Chi Chi nhìn theo nét bút của hắn, giật mình nhìn.
"Điện hạ...."