Chi Chi quay đầu nhìn hắn.
Thẩm Cảnh Quân hiếm thấy lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
"Điện hạ, ta viết không được." Chi Chi cầm cây bút do dự hồi lâu, cắn môi nhét cây bút vào tay hắn, "Loại chuyện này sao lại có thể đưa ta làm chủ được?"
Hắn đang viết, rõ ràng đó là một tờ chiếu chỉ tấn phong, nhưng hắn lại bỏ trống vị trí đó và đợi nàng tự viết vào. Trong mắt người khác, đây có thể được coi là một đặc ân tối cao, nhưng nó mang lại nguy hiểm cực lớn.
Chi Chi thậm chí còn không dám suy đoán, Thẩm Cảnh Quân thật lòng thật ý trao quyền hành cho nàng, hay là vì.....Vì thử thăm dò nàng, thăm do xem nàng có phải là một người có dã tâm không.
Nàng vốn nên nghĩ bản thân muốn như vậy, lấp vào vị trí có hơi thấp kia an ủi hắn, nói cho hắn biết nàng bằng lòng cả đời an phận thủ thường, đây hẳn là cách làm thông minh nhất. Nhưng Chi Chi không cam tâm, cho rằng như vậy là quá uất ức, nàng thà rằng cả đời làm chiêu huấn còn hơn là nguyện ý hao tổn tâm cơ làm hắn vui lòng.
Kể từ ngày nàng xúc độn nói ra chuyện ở Ninh vương phủ, liền đã ra quyết định, cả đời này sẽ không làm ra chuyện như thế nữa.
Thẩm Cảnh Quân giật mình, không ngờ phản ứng của nàng lại giống như trời đất sụp đổ như thế, không nhịn được cười nói: "Lời cô vừa nói ban nãy, nàng quên hết rồi sao?"
"Khương thị không cần phải mưu tính trước mặt nàng, sao cô lại phải như thế?"
"Vậy điện hạ hà cớ gì phải vậy?"
"Bởi vì cô không biết điền gì."
Chi Chi không hiểu.
"Nàng vừa vào đông cung, không sủng không con, nếu cho nàng vị trí quá cao, sợ rằng sẽ thành bia ngắm của người khác. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, cần phải biết không phải ai cũng hung hăng càn quấy giống như Khương thị, đám người kia lén lút hại nàng, ai cũng không phòng được. Nhưng nếu ta cho nàng phân vị thấp, cô sợ nàng sẽ cảm thấy oan ức."
Ánh mắt Thẩm Cảnh Quân nhìn thẳng vào đáy lòng nàng: "Vì vậy nên cô muốn nàng tự mình quyết định, nàng thông minh như vậy chắc hẳn cũng sẽ suy sét đến quan hệ lợi hại trong đó, dù cho nàng chọn gì cô đều sẽ thỏa mãn mong muốn của nàng. Không ngờ tâm tư của nàng quá nặng, lại còn nghĩ nhiều hơn cả ta."
"Ta..."
Thẩm Cảnh Quân lắc đầu, nâng bút lông dính mực đen suy tư một lát, vẫn là viết hai chữ "Thừa huy", nói: "Ngày sau lại nói tiếp."
Chi Chi bắt tay hắn lại: "Điện hạ, ta có tội, do ta lòng dạ tiểu nhân, mong người quân tử chớ để bụng, ngài..."
"Chi Chi." Thẩm Cảnh Quân nghiêm mặt nhìn nàng: "Năm nay nàng mới mười sáu tuổi, sao lại phải nghĩ nhiều như vậy? Nếu có suy nghĩ gì cứ việc nói thẳng, nếu cả ngày cứ muốn ta đoán già đoán non, sợ là bao nhiêu tình cảm đều tiêu tốn hết."
Hắn khe khẽ thở dài: "Năm cô mười sáu tuổi, thủ đoạn độc ác, người đời đều sợ hãi nhưng cũng chưa từng suy nghĩ tỉ mỉ như nàng. Tính tình nàng nếu đổi sang trên người ta, chỉ sợ sớm đã đem bản thân dọa cho sắp chết rồi."
"Mưu tính sâu xa, vài chuyện nghĩ nhiều đương nhiên là tốt, nhưng nghi ngờ quá sẽ sinh lo sợ, khiến cho người ta không thích." Thẩm Cảnh Quân buông tay nàng, than nhẹ một tiếng: "Nàng cứ suy nghĩ kỹ đi, không thể sống cả đời như vậy được."
Chi Chi giữ chặt tay hắn, "Điện hạ, ta không...không phải là ta nghi ngờ điện hạ."
"Chi Chi, nàng không dựa theo phỏng đoán của bản thân mà qua loa ứng phó với ta, ta đã rất vui rồi." Thẩm Cảnh Quân thở dài: "Vừa nãy ta nhìn ánh mắt của nàng, còn tưởng nàng coi là thật..."
Hắn lắc đầu: "Thôi, không đề cập đến vấn đề này nữa.
"Người đâu." Thẩm Cảnh Quân không để nàng buông cánh tay của mình ra, chỉ nhìn ra ngoài rồi gọi người vào. Nữ hầu luôn trong trạng thái coi giữ, nghe thấy vậy liền đi vào nói: "Điện hạ có gì phân phó?"
"Kêu người đến điện của Chiêu huấn dọn đồ qua đây, qua năm mới Cố thừa huy sẽ dọn vào đây ở."
Nữ hầu hơi chút kinh ngạc, lại cúi đầu nói: "Chúc mừng Thừa Huy."
Về việc dọn vào Chiêu Tin điện, lại không có bất kì nghi vấn nào.
Đông cung là đông cung của điện hạ, điện hạ muốn làm gì không ai có thể xen vào. Hắn cho phép Thừa Huy vào ở, cũng tức là sau này có cưới Thái tử phi, cũng không có chỗ nào bới móc được cả.
Nữ thị trung bốn bề yên tĩnh hỏi: "Điện hạ, đã muốn sắc phong Chiêu huấn thành Thừa huy, không biết có chỉ dụ không ạ, nô tỳ cầm đi chiêu cáo đông cung."
Thẩm Cảnh Quân chỉ vào án thư.
"Còn có một chuyện, ngươi phái người đi nhìn thử Coa thái phi, đợi mọi chuyện minh bạch thì quay về bẩm báo." Thẩm Cảnh Quân mặt không chút thay đổi: "Cô nghe nói, hôm qua xông vào Ngọc Xuân điện còn có thị nữ thiếp thân của Mộc lương đệ, gọi hai người chủ tớ bọn họ đến đây, cô sẽ tự mình thẩm vấn."
"Vâng." Nữ thị trung gật đầu, quay người đi làm việc.
Chi Chi vẫn luôn cúi đầu nghe bọn họ nói chuyện, một lúc lâu sau mới bắt đầu mở miệng, giọng nàng êm dịu xen lẫn thút thít: "Điện hạ còn hứa cho phép ta ở cùng ngài phải không?"
"Chuyện cô đồng ý với nàng, tất nhiên sẽ không đổi ý."
"Điện hạ, ta biết sai rồi."
"Ta không nên không tín tưởng điện hạ, điện hạ đối xử tốt với ta như vậy, là do ta phụ lòng tâm ý của điện hạ."
Thẩm Cảnh Quân bình tĩnh nhìn nàng, chờ lời giải thích.
Điện'hạ, ta là con gái thứ xuất, di nương ta bởi vì xinh đẹp hơn các di nương khác cho nên nhận được sủng ái, bà ấy vẫn luôn bị mẻ cả nhằm vào, không cho phép ngày nào được sống dễ chịu. Thậm chí, lúc ta vừa ra đời đã bị mẹ cả ôm đi."
"Được nuôi dưỡng trong phòng mẹ cả, nói ra đương nhiên là dễ nghe, mẹ cả nuôi ta lớn khôn nhưng hai người tỷ tỷ của ta, tuổi tác tương đồng, chúng ta lớn lên cùng nhau hai đích nữ một thứ nữ, khổ cực trong đó chỉ có bản thân biết. Hồi nhỏ bọn họ có mẫu thân chăm sóc, người hầu trong nhà đều nịnh hót bọn họ nhưng tất cả lại đều xem nhẹ ta, giống như ta không phải con gái Cố gia vậy."
"Ta chỉ có thể cẩn thận lấy lòng phụ thân, để cho ông ấy nghĩ rằng ta ngoan ngoãn hiểu chuyện sẽ không sinh ra uy hiếp nên ta mới có thể sống tốt."
"Vì vậy, ngay từ khi còn nhỏ ta đã dưỡng thói quen như vậy, lời người ta nói vẫn luôn đặt nhiều lần trong lòng, phỏng đoán suy nghĩ của đối phương rồi mới dám tiếp tục làm việc, bằng không sẽ luôn cảm thấy không an tâm."
"Khôn phải là ta hoài nghi điện hạ, chỉ là do thói quen vô thức không tin tưởng người khác thật sự đối xử tốt với ta." Chi Chi lau nước mắt, thấp giọng nói: "Ta...ta.."
"Ta thật sự không cố ý, trong lòng ta vẫn luôn tin tưởng điện hạ, chỉ là vô thức theo thói quen mà thôi. Thật sự là như vậy, điện hạ người đừng giận ta nữa."
Thẩm Cảnh Quân trong lòng mềm nhũn, cầm ngược tay nàng, thở dài nói: "Nàng.."
Giọng điệu có hơi dừng lại, đánh giá chính mình rồi tiếp tực nói: "Sau này mặc kệ thế nào đều không cần phải lo lắng, có ta ở đây nàng sợ gì chứ?"