Beta: Min Heun
Phi Mộng các.
Đình đài lầu các cùng các kỳ hoa dị thảo, vô cùng mỹ diệu.
Lúc này Mộng Nhã không chỉ không cần lo lắng vấn đề ăn không đủ no, mà hiện tại bên người cô có tới bốn cung nữ, muốn ăn cái gì thì trực tiếp phân phó là được.
Phải biết rằng bệ hạ chưa từng lâm hạnh ai cả, ngay cả đại cung nữ lúc trước thái hậu tuyển cho bệ hạ cũng không được gần người.
Không nghĩ tới một cái nha đầu nho nhỏ lại trực tiếp vào mắt bệ hạ.
Hơn nữa lại được chính miệng bệ hạ phân phó thị tẩm!
Đám cung nữ ngốc lâu ở trong cung đều biết bệ hạ hiện giờ cũng là lần đầu tiên, hơn nữa, nam nhân vô cùng coi trọng với nữ nhân đầu tiên của mình.
Giống như lúc trước thì tiên hoàng đặc biệt coi trọng Uyển Quý phi.
Tuy bà không phải là Hoàng Hậu, nhưng bà là nữ nhân đầu tiên cùng chung chăn gối với tiên hoàng.
Ở đây cũng tương tự, bệ hạ hiện giờ cũng giống vậy.
Huống hồ, về sau Tạ tiểu chủ có được ngôi vị hoàng hậu này hay không thì còn chưa nói tới!
Nếu một ngày khi thực sự lên vị trí mẫu nghi thiên hạ, những cung nữ như các nàng cũng sẽ được nước lên thuyền.
Tất nhiên là phải nịnh bợ cho tốt.
***
Các cung nữ bưng tới cho Mộng Nhã một mâm điểm tâm tinh xảo.
Nhưng có ma ma ở một bên nhìn rồi nói: “Tiểu chủ ăn ít một chút, buổi tối còn thị tẩm……”
“Khụ khụ khụ!”
Đột nhiên Mộng Nhã bị sặc đến mức phải ho lên.
Tuy rằng đã nói trước kia thì người thích cô nhiều vô số kể, nhưng hiện tại thân thể này của cô chỉ có mười sáu tuổi!
Thị tẩm… Sớm như vậy…
Nghĩ lại cũng khóc không ra nước mắt.
Nhưng đám cung nữ bên người lại cố tình cho rằng đây là một việc rất tốt.
“Tiểu chủ, ngài chính là người đầu tiên bệ hạ lâm hạnh đấy.”
Mộng Nhã lạnh nhạt: Vô nghĩa, ta không phải người thì là quỷ chắc?
“Tiểu chủ, bệ hạ nhất định sẽ đối tốt với ngài!”
Mộng Nhã tiếp tục lạnh nhạt: Ta mặc kệ hắn có tốt với ta hay không, nhưng hiện tại ta không muốn thị tẩm.
“Tiểu chủ, nếu một lần mà ngài có hài tử……”
Mộng Nhã đã không còn làm ra biểu tình gì nữa: Thực xin lỗi, mười sáu mười bảy tuổi mà sinh hài tử thì thật sự quá! Sớm!! A!
Thật sự không muốn nghe nhóm cung nữ ríu rít nói chuyện, Mộng Nhã nhéo hai khối bánh mềm kẹp sữa bò.
Một miếng trực tiếp đưa cho Sở Huy, một miếng thì tự mình ăn.
Ma ma ở một bên sốt ruột nói: “Tiểu chủ, ăn uống cần phải văn nhã! Nào có chuyện trực tiếp dùng tay?”
Mộng Nhã không muốn nói nữa, nếu ma ma nhìn đến cảnh lúc trước mình dùng tay xé vịt quay để ăn, nhất định sẽ kích động đến mức ngất xỉu đi.
Ăn xong thì Mộng Nhã ôm Sở Huy đi thư phòng.
Đóng cửa lại, rốt cuộc cũng được thanh tĩnh.
Đoạn thời gian này thì Sở Huy vẫn luôn an an tĩnh tĩnh.
Đến khi Mộng Nhã ôm nó vào trong ngực, nó mới yên lặng chảy nước mắt xuống.
Mộng Nhã vội vàng hỏi: “Huy ca nhi, làm sao vậy?”
Sở Huy không đáp lời mà chỉ chôn đầu ở trong ngực Mộng Nhã.
Mộng Nhã vỗ về sau lưng nó rồi nói: “Đừng khóc, nhóc con, nơi nào thương tâm, viết cho tỷ tỷ được không?”
Sở Huy không nói lời nào, nhưng vẫn luôn dùng ánh mắt năn nỉ nhìn Mộng Nhã.
Cầu xin ngươi, đừng đi thị tẩm, đừng sinh hài tử khác… Ô ô ô, các nàng nói một khi có hài tử khác thì liền ta ném đi, không cần ta nữa ô ô ô.
Nhưng những lời này của Sở Huy lại nói không được, căn bản nó không biết nói.
Dường như Mộng Nhã lại tâm linh tương thông với nó, nàng hỏi: “Ngươi không muốn ta đi thị tẩm?”
Sở Huy lập tức gật gật đầu, nhưng vẫn đánh giá thần sắc của Mộng Nhã.
Sợ Mộng Nhã sẽ tức giận.
Ánh mắt Mộng Nhã sáng lên, cô vừa nghĩ tới một cái chủ ý tuyệt diệu.
Buổi tối, ma ma mang theo một đám đại cung nữ tới hầu hạ Mộng Nhã tắm rửa sạch sẽ, thơm ngào ngạt.
Sau đó một đám tiểu thái giám quỳ gối trước cửa cung điện: “Cung nghênh tiểu chủ thị tẩm.”
Sau đó dưới biểu tình trợn mắt há mồm của bọn thái giám, Mộng Nhã dắt tay Sở Huy, thong thả ung dung đi ra.
9/9/2018
---------oOo---------
Heun: Thật bó tay chấm com chấm vi en:v với chị =))
#Mới đổi tên có ai thấy hông =v= sao này gọi ta bằng tên mới nhe~