Beta: Min Heun
Mộng Nhã khóc không ra nước mắt.
Cô chuẩn bị nấu lẩu cay, nhưng Huy ca nhi không thể ăn cay.
Cho nên, cô tổng cộng chỉ nấu có một phần!
Còn đâu mà cho hoàng đế một phần?
Lúc này Mộng Nhã cũng học bộ dáng Sở Huy, tội nghiệp nhìn Sở Càn.
Sở Càn sửng sốt, đây là không vui vì cho hắn ăn?
Mộng Nhã nói: “Bệ hạ, ta chỉ nấu có một phần. Nếu không, chúng ta cùng nhau ăn?”
Nhìn đi nhìn đi, cô quả thực rất hào phóng!
Kỳ thật cũng chỉ là chuyện thêm một đôi đũa nữa mà thôi!
Sở Càn cười: “Ngươi muốn cùng trẫm chia thức ăn?”
Chuyện này chỉ có Hoàng Hậu mới có thể làm.
Rốt cuộc ở đây cũng có tôn ti trật tự, trong thiên hạ chỉ có Hoàng Hậu mới có thể cùng bệ hạ cùng ăn một cái nồi.
Mộng Nhã hoàn toàn không biết điểm này, cô cảm thấy chính mình quá hào phóng.
Vì thế nhanh chóng gật gật đầu.
Thái giám ở phía sau Sở Càn vì tiểu chủ không hiểu chuyện mà bi ai, cho dù tiểu chủ có dã tâm làm Hoàng Hậu, cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy a.
Nhưng thời khắc làm người ta mở rộng tầm mắt đã xuất hiện.
Sở Càn cư nhiên thân mật vuốt ve đầu Mộng Nhã, nói: “Đều nghe nàng.”
Tập thể thái giám cùng các cung nữ trực tiếp hóa đá.
Bệ hạ cũng quá sủng tiểu chủ tử đi!
Chẳng lẽ nhìn tiểu chủ tử tuổi nhỏ không rành thế sự, cho nên mới thích nàng?
Một bọn hạ nhân đều cảm thấy thực may mắn khi mình theo đúng người, tiểu chủ tử được hoàng đế thích như vậy, nhất định sez thăng chức rất nhanh a!
***
Vì thế Mộng Nhã một bên giới thiệu cho bệ hạ ăn lẩu, một bên gắp đồ ăn cho Sở Huy.
“Tới đây, Huy ca nhi ăn nhiều rau một chút.”
“Ừ, thịt này không tồi, Huy ca nhi cũng ăn một chút, lấy vóc dáng.”
“Trứng cút này cũng ăn rất ngon, Huy ca nhi tới đây ăn nào.”
Sở Càn: “…”
Sở Càn buông đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chén của Sở Huy đầy thức ăn.
Mộng Nhã nghe được thanh âm đũa với chén bỏ xuống bàn, cô nhanh chân chạy qua nhìn hắn.
Sau đó nhìn thấy biểu tình bị vắng vẻ của Sở Càn, cô khẽ meo meo gắp cho hắn một đũa rau cần.
“Bệ hạ, ăn rau cần, bổ… Bổ thận?”
Ai biết bổ cái gì! Dù sao bệ hạ cũng không cần vóc dáng cao, hơn nữa bổ đầu óc lời này vừa nghe giống như là mắng chửi người.
Vẫn là bổ thận là tốt nhất.
Tiểu thái giám nghe được Mộng Nhã nói, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Tiểu chủ tử này, thật sự cái gì cũng không biết hay là vẫn còn giả bộ a!
Bổ thận?
Lời này có thể tùy tiện nói với nam nhân sao?
Quả nhiên, ngay sau đó Mộng Nhã liền xuất hiện trong lòng ngực Sở Càn.
Sở Càn hôn ở bên gáy cô, nhàn nhạt hỏi: “Bổ thận?”
Mộng Nhã: “…”
Mộng Nhã khóc không ra nước mắt: “Bệ hạ ăn bổ thân thể.”
Sở Càn không nói chuyện, chỉ cảm thấy khi hắn vừa mới hôn cô có một chút cảm giác sảng khoái!
Làn da như thế nào lại đầy đặn như vậy, lại mềm nữa!
Hắn nghĩ nên hôn thêm một cái.
Nhưng còn chưa đợi hắn hôn xuống, tay ôm ở bên hông Mộng Nhã giống như là bị thứ gì đó cắn.
Bọn thái giám một đám toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, run bần bật.
Mộng Nhã cũng thấy được Sở Huy cắn Sở Càn!
Cô đại kinh thất sắc nói: “Huy ca nhi, mau nhả ra!”
Sở Huy rất nghe lời Mộng Nhã nói, hắn dường như đang ngẩng đầu lên án nhìn Sở Càn.
Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: Huynh cắn tỷ tỷ của ta, ta liền cắn huynh.
Sở Càn: “…” Lần đầu tiên cảm thấy huynh đệ thân thích gì đó, hắn vẫn nên từ bỏ.
Đem nhóc con này nhét vào lãnh cung là tốt nhất!
Nhưng giây tiếp theo, Mộng Nhã lại đem tay hắn bị cắn đặt ở bên môi.
“Phù phù ——”
Mộng Nhã quan tâm nhìn hắn, hỏi: “Đau không? Thổi một chút thì không đau nữa rồi.”
Nội tâm Sở Càn ấm áp, đột nhiên có một loại xúc động muốn để Sở Huy cắn hắn thêm lần nữa.
Ánh mắt kia của Mộng Nhã tựa như con nai nhỏ chạy loạn làm Sở Càn khắc chế không được muốn hôn lên môi cô, muốn cô.
Vì thế giây tiếp theo Mộng Nhã liền phát hiện môi của mình bị ngậm lấy, trước mắt xuất hiện gương mặt phóng đại của Sở Càn.
“Nhắm mắt lại.”
16/9/2018
----------oOo----------
Heun: Ta cảm thấy editor thật quyền lực hahaha muốn ra chương lúc nào thì ra =v= mà làm editor cũng có cái sướng đó, sướng vì được đọc trước chương đã edit rồi đó muahahaha
Mai nghỉ mà, sao giờ này mà mấy nàng đã đi ngủ hết rồi =.=