“Bởi vì, y là Đông Phương Bất Bại.” Hàn Viễn nói có chút tiếc hận, “Bộ phim có Lâm Thanh Hà, là vì một loại vĩnh hằng, mà trong tiếu ngạo thì vì y là nhân vật phản diện.”
Hàn Duyệt không thể không đồng ý, lời cha mình như một câu chú, khiến Hàn Duyệt tâm thần không yên, mỗi lần nghĩ tới hai chữ Đông Phương, Hàn Duyệt lại có cảm giác vừa ngọt ngào vừa khổ sở.
Hàn Viễn vuốt đầu Hàn Duyệt, khuyên giải nói, “Chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, không có thật mà con, đừng suy nghĩ quá nhiều.”
Hàn Duyệt nghe cha nói, chẳng biết tại sao, trong lòng lại thấy khó chịu, nhưng cũng cho cha mình nói đúng, gật đầu, “Con biết, con lên lầu xem một chút nữa rồi đi ngủ.”
“Ừ, Duyệt Duyệt phải chú ý thân thể mình đó.” Lâm Lam ôn nhu nói.
“Con biết rồi, cha mẹ ngủ ngon.” Hàn Duyệt nghiêng người, hôn lên mặt Lâm Lam, lại phất tay với Hàn Viễn, mới chạy lên lầu.
Hàn Viễn cùng Lâm Lam nhìn theo bóng con mình, trong mắt lại hơn vài phần lo lắng, đến khi bóng Hàn Duyệt biến mất, Lâm Lam mới mở miệng nói, “Rốt cuộc Duyệt Duyệt làm sao vậy, vì sao khi nó tỉnh lại, cứ thấy nó không vui, cho dù nó cười, cũng có cảm giác tịch mịch làm người ta đau lòng.”
Hàn Viễn không biết trả lời vợ thế nào, chỉ ôm vợ vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, “Con cháu đều có phúc của riêng mình, nếu Duyệt Duyệt không muốn nói, như vậy chúng ta đừng hỏi, chờ nó nghĩ thông suốt đi, trẻ con mà, luôn có vài bí mật của mình.”
Lâm Lam gật đầu, chẳng qua nỗi lo lắng trong mắt vẫn không thể xóa đi.
Kỳ thật họ không biết, không phải Hàn Duyệt không muốn nói, mà là bản thân Hàn Duyệt cũng không biết, hắn cũng đang cố gắng tìm bí mật của mình, cái bí mật về Đông Phương.
Lên lầu Hàn Duyệt tất nhiên không biết cha mẹ đang nói gì, hắn rửa mặt xong, trực tiếp ngồi lên giường, tiếp tục nhìn tiểu thuyết trong tay, tiếu ngạo giang hồ có hơn trăm vạn chữ, tốc độ đọc của Hàn Duyệt đã tính nhanh, nhưng cũng phải mất gần hai tiếng mới xem xong.
Kỳ thật hắn không tính xem hết, nhìn Đông Phương chết trong tay Lệnh Hồ Xung, Hàn Duyệt đã không thể xem tiếp, đó là một cảm giác phẫn nộ còn hơn cả tuyệt vọng.
Hàn Duyệt lẳng lặng nằm trên giường, mặt như cười lại như khóc, trong mắt chứa đầy giãy giụa, “Đưa ngươi lên làm giáo chủ, có câu phải nói trước, tuy trăm hoa đã nở, cỏ dại trong giáo đừng hái, nhớ lấy thanh đao của cha, nhớ lấy tiểu thiếp, nhớ lấy chim, phải ngoan ngoãn chờ ta trở về, ngàn lần đừng quên ta..................”
Hát một lúc hắn cười ra tiếng, đồng thời nước mắt cũng chảy xuống, “Đông Phương............” một cái tên quen thuộc xâm nhập sâu đến tận cốt tủy bật thốt ra, “Nên làm gì bây giờ?”
“Sao lại thế này.” Hàn Duyệt hỏi, lại không ai trả lời hắn, ” Đông Phương là đồ ngốc, cứ gọi ta là đồ ngốc mãi, nếu y biết một chưởng đó của mình thế nhưng đánh ta về hiện đại, còn không hối hận muốn chết.”
“Ngươi mới là đồ ngốc.” Hàn Duyệt khóc mắng, đây là lần thứ hay hắn mắng Đông Phương, “Không, trong hoàn cảnh đó, ai lại yêu thật lòng.”
Nếu Hàn Duyệt chưa trở về, hắn tất nhiên sẽ không do dự, sẽ ở cạnh Đông Phương mãi, nhưng bây giờ hắn về, bảo hắn lựa chọn, một bên là Đông Phương, một bên là người nhà yêu thương hắn, mà cha mẹ hắn chỉ có mỗi một đứa con là hắn.
Nếu chọn cha mẹ, Đông Phương phải làm sao? Chẳng lẽ để Đông Phương cô độc sống cả đời? Kỳ thật Hàn Duyệt cũng rất ích kỷ, hắn không thể nghĩ tới cảnh Đông Phương tìm được một người khác thật tâm yêu mình, cùng người nọ sống bên nhau, bởi vì hắn không dám nghĩ tới cảnh Đông Phương của mình yêu một người khác.
Nếu chọn Đông Phương, trước không hỏi cha mẹ người thân của mình sẽ ra sao, mà cái quan trọng là hắn trở về thế nào, trở về còn cói thể nhập vào cơ thể Nhạc Bất Quần không? Nếu lại là một thân thể khác, một nơi khác, hắn phải tìm Đông Phương thế nào.
Một đống chuyện vờn quanh đầu Hàn Duyệt, hai bên đều khó chọn, Hàn Duyệt không biết nên làm sao cho phải, chỉ là khi nghĩ tới Đông Phương, tim của hắn liền đau lên.
Hàn Duyệt sợ, thân thể bên kia nếu cứ hôn mê mãi, Đông Phương không biết sẽ thương tâm áy náy bao nhiêu, nhưng hắn càng sợ, vạn nhất Nhạc Bất Quần trở lại thân thể kia, vậy hắn nên làm gì bây giờ?
Bất tri bất giác, Hàn Duyệt ngủ, một giấc ngủ cực kỳ không an ổn, hắn mộng Đông Phương khóc, cô độc sống quảng đời còn lại, lại mộng Đông Phương cùng Liên đệ ở cùng nhau, bị Dương Liên Đình khi dễ, cuối cùng còn bị Lệnh Hồ Xung giết.
Chờ Hàn Duyệt tỉnh lại, mới phát hiện mình cả người đều là mồ hôi, trời đã tối, mới nhớ ra mình chưa xuống lầu ăn cơm trưa, không biết cha mẹ sẽ lo lắng thế nào.
Vội tắm rửa, Hàn Duyệt thay quần áo xuống lầu, thấy cha mẹ tuy rằng ngồi trên ghế sa lon xem tv, nhưng mẹ thỉnh thoảng vẫn nhìn lên lầu, khi thấy hắn xuống, lập tức cười, “Duyệt Duyệt, đói rồi đúng không, mẹ có chừa cơm cho con này.”
Lâm Lam đi vào phòng bếp, “Duyệt Duyệt chờ một chút, mẹ hâm canh lại, bồi bổ thân thể rất tốt.”
Hàn Duyệt có chút ngượng ngùng, gãi đầu đến cạnh Hàn Viễn ngồi xuống, “Con xin lỗi, ba mẹ, con ngủ quên.”
“Không sao, thân thể Duyệt Duyệt vẫn còn mệt, ngủ nhiều mới tốt.” Hàn Viễn cười nói, “Duyệt Duyệt có phải con có tâm sự gì không, lúc mẹ con lên thấy con ngủ, mặt mày con nhăn nhíu, nếu có chuyện gì, nhớ nói cho cha biết.”
Hàn Duyệt nghe cha mình nói, trong lòng cảm động lại áy náy dị thường, cha mẹ nuôi mình lớn khôn, thậm chí lúc hắn hôn mê cha mẹ phải chiếu cố hắn lâu như vậy, cha mẹ còn chưa tới bốn mươi, mà tóc đã bạc, đều là vì hắn.
Vậy mà, hắn vẫn cứ tâm tâm niệm niệm Đông Phương, thậm chí muốn vì Đông Phương bỏ lại cha mẹ, nghĩ tới đây, Hàn Duyệt cúi đầu, mắt ngấn lệ, thấp giọng nói, “Không có việc gì đâu, cha mẹ đừng lo.”
“Ha hả, chúng ta chỉ có một bảo bối là con, sao có thể không lo cho được.” Hàn Viễn sờ vuốt đầu con mình, “Đúng rối, con có hứng thú với Đông Phương Bất Bại, sáng này đi qua tiệm băng đĩa, cha thấy có bộ phim về Đông Phương Bất Bại do Lâm Thanh Hà đóng, nên mua về cho con này, bây giờ xem luôn ha.”
Hàn Viễn lấy đĩa ra, bỏ vào đầu đĩa.
Lâm Thanh Hà trong phim điên đảo chúng sinh, Đông Phương Bất Bại trong phim duy mĩ lăng lệ, kinh tài tuyệt diễm. Lâm Lam thấy con xem mê mẩn, không nói gì, chỉ thổi nguội bát canh bồ câu đặt vào tay Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt nhìn mẹ mình, lại nhìn bát canh trong tay, bên tai còn vang lên tiếng TV, trong một lúc đủ loại cảm xúc quấn vào nhau, cúi đầu uống một muỗng canh, Hàn Duyệt cười cười nói, “Vẫn là canh mẹ làm uống ngon nhất.”
“Thích thì uống nhiều chút đi.” Lâm Lam thấy con thích càng vui hơn, lại múc một bát cho Hàn Viễn, nhưng Hàn Viễn không được may như Hàn Duyệt, canh vẫn còn rất nóng.
“Vợ có con thì không còn cần chồng nữa rồi.” Hàn Viễn không tức giận, bưng bát canh ai oán nhìn vợ mình, trang đáng thương uống canh.
Lâm Lam thời cười ra tiếng, trêu ghẹo, “Có con rồi, ai cũng không cần.”
Hàn Viễn nhìn Lâm Lam, lại nhìn Hàn Duyệt, hừ một tiếng, “Con thích cha hơn, không thích mẹ, phải không con.”
“Canh ngon quá.” Hàn Duyệt không ngốc, cha mẹ hắn tình cảm rất tốt, trước đây cũng thường thế này, mà Hàn Duyệt luôn chấp hành nguyên tắc, chuyện gì cũng không liên quan tới mình.
Lâm Lam nhìn biểu tình sáng sủa không ít của con mình, quẳng cho Hàn Viễn một ánh mắt làm tốt lắm, lại múc cho Hàn Duyệt thêm bát canh, mang lên một mâm điểm tâm, “Lần trước Duyệt Duyệt muốn ăn điểm tâm, sáng mẹ ra ngoài mua thức ăn, nhìn thấy một hàng bán điểm tâm mới mở, nên mua thử mỗi loại một ít, Duyệt Duyệt ăn thử xem con thích loại nào.”
Hàn Duyệt nhìn hơn mười loại điểm tâm khác nhau, lại nhìn Đông Phương Bất Bại trong TV, y đang đứng trong hồ uống rượu, tiêu sái mà không thiếu nét thu hút, để bát xuống bàn, cầm khối điểm tâm ăn, rất ngọt nhưng lòng Hàn Duyệt lại chua xót không thôi.
“Ăn ngon.” Hàn Duyệt cười, bỏ điểm tâm vào miệng, “Cha mẹ cũng ăn đi, mớ điểm tâm này rất ngon, rất thơm, vừa lúc con cũng đói bụng.”
“Thích là tốt rồi, mẹ đi làm cơm, ăn ít thôi con, đừng ăn nhiều, thích thì mai mẹ mua thêm.” Lâm Lam thấy Hàn Duyệt thích ăn, trong lòng vui sướng, đứng dậy vào bếp nấu cơm.
Hàn Viễn cũng lấy khối điểm tâm, nhỏ giọng cáo trạng với con mình, “Cha cũng ăn, hừ, mẹ con thật bất công, thứ tốt đều giữ cho con, không cho cha ăn.”
“Có lúc nào mà con có phần cha không có phần đâu chứ, cẩn thận mẹ nghe thấy sẽ nhéo tai cha cho xem.” Hàn Duyệt cũng phối hợp với cha mình nói nhỏ.
Lúc này, Hàn Viễn đắc ý, lại lấy khối điểm tâm bỏ vào miệng, bắt đầu khoe với con, “Đương nhiên, mẹ con tốt nhất, có lần bệnh viện có việc, trưa không thể về nhà ăn cơm, mẹ biết cha không thích ăn cơm trong bệnh viện, đã làm cơm mang đến bệnh viện cho cha.”
Hàn Duyệt nhìn nhà bếp, cùng từng có người lo hắn đói, mạo hiểm phiêu lưu đi đưa điểm tâm cho hắn, vì hắn mà hao hết tâm tư, mà hiện tại............ Nhìn Lâm Thanh Hà cười ngạo nghễ trong TV, Hàn Duyệt cong môi lên, diễn cho dù tốt đến đâu, được nhiều lời khe ngợi tới đâu, cũng không bằng y, Đông Phương Bất Bại có một không hai.
Cơm chiều cả nhà ăn rất vui vẻ, Hàn Duyệt như là quên hết phiền não, nụ cười không bao giờ biến mất trên môi hắn, hắn còn có ý làm nũng với mẹ, chọc tức cha.
Sau khi ăn xong, Hàn Duyệt không giống hai ngày trứơc về phòng ngay, mà ngồi đó nói chuyện với cha mẹ, thấy cha mẹ cẩn thận nói chuyện hy vọng mình mở lòng, càng nói hai người yên tâm hơn, trong lòng Hàn Duyệt vô cùng hỗn loạn.
Hắn không tỉnh lại, cha mẹ đau lòng, hắn tỉnh rồi cha mẹ càng thêm lo lắng, hắn cứ đám chìm trong suy nghĩ của mình, mà không chú ý tới tâm tình của cha mẹ, thật là quá bất hiếu mà.