Đây là tất cả mọi người không thể chấp nhận được, hơn nữa yêu cầu của Đông Phương Bất Bại không phải quá đáng, kẻ đứng đầu ma đạo luận võ với người đứng đầu chính đạo, đây là chuyện rất bình thường, chỉ cần không nhìn Hàn Duyệt 囧 không biết võ công.
Ninh Trung Tắc trong lòng lo lắng, nhìn trượng phu, đôi môi trắng bệch khép mở, muốn nói gì đó, lại không biết nên nói thế nào.
Phong Thanh Dương vỗ vai Hàn Duyệt, trong lòng ông cũng lo lắng vô cùng, võ công Tả Lãnh Thiền không thể so với Đông Phương Bất Bại, hơn nữa ông phong bế nội lực của Tả Lãnh Thiền, mới có thể dễ dàng sử dụng kiếm khí hỗ trợ sư chất, nhưng đó là Đông Phương Bất Bại, Phonng Thanh Dương nhấp môi, sư chất tuy quan trọng, nhưng trong lòng Phong Thanh Dương thể diện của chính đạo cũng quan trọng, thậm chí, Phong Thanh Dương coi trọng nhất là Hoa Sơn.
“Thua cũng không sao, ta sẽ âm thầm giúp ngươi.” Phong Thanh Dương thấp giọng nói.
“Không sao, sư thúc, ta sẽ cố hết sức.” Hàn Duyệt vẻ mặt nghiêm túc, trong lòng sớm vui như nở hoa, lặng lẽ nắm chặt dược hoàn trong tay.
Ninh Trung Tắc trong lòng vạn phần không muốn, nhưng cũng không thể làm gì, vì nàng biết, hắn tuy là trượng phu của nàng, nhưng cũng là Ngũ Nhạc minh chủ vùng Hoa Sơn tiền chưởng môn.
Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, có đôi khi một người không chỉ đại biểu cho chính mình.
Cắn môi dưới, Ninh Trung Tắc thấp giọng nói một câu cẩn thận, liền theo sau Phong Thanh Dương xuống đài.
Đám người Mạc Đại tiên sinh sắc mặt nghiêm túc, lại không nói gì, chỉ nhìn Hàn Duyệt gật đầu, đi xuống đài.
Tả Lãnh Thiền là người xuống cuối, mặt lộ ra một nụ cười, ác ý mở miệng, “Nhạc minh chủ, chúng ta chờ ngươi đắc thắng trở về, đừng làm mất mặt Ngũ Nhạc kiếm phái.”
“Tả chưởng môn, ít nhất ta có tư cách làm mất mặt a.” Hàn Duyệt tuy rằng đơn thuần, cũng thánh mẫu, nhưng đối với người không vừa mắt, hắn tuyệt không khách sáo.
Đông Phương nghe tên ngốc nhà mình nói vậy, bật cười, ánh mắt nhìn Tả Lãnh Thiền mang theo vài phần bất thiện, người của mình Đông Phương có thể khi dễ, người khác lại không có tư cách này.
Tả Lãnh Thiền nhất thời nghẹn một hơi, hừ một tiếng bước xuống.
Phong Thanh Dương ngồi trên vị trí của mình, mang theo vài phần khẩn trương, ngón giữa ngón trỏ tay phải khép lại, ánh mắt híp lại, chuẩn bị tùy thời nghĩ cách đi lên cứu viện.
Có dám hay không dám cùng với thất bại là hai chuyện khác nhau, bại bởi Đông Phương Bất Bại không có gì mất mặt, nhưng nếu không dám ứng chiến mới là mất mặt.
Đông Phương cùng Hàn Duyệt đứng trên đài luận võ, đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt nhìn thẳng vào Đông Phương, Đông Phương cuốn tay áo, nhấc chân vượt lên trước một bước, ngón tay thon dài trắng nõn xuất ra một cây ngân châm màu bạc, càng khiến tay y như bạch ngọc.
Hàn Duyệt nhìn ngón tay Đông Phương, vươn tay cầm chuôi kiếm, chậm rãi rút kiếm ra, nghĩ một chút lại chỉ kiếm vào Đông Phương, trong lòng một trận 囧, đây sợ là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng hắn rút kiếm chỉ vào Đông Phương.
Đông Phương nhìn vào mắt Hàn Duyệt, trong lòng vô hạn vui mừng, sau lần này họ sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau, môi cong lên, nhìn lướt đám người vẫn chú ý đài luận võ, mặt hơn phần tàn nhẫn, càng khiến y như một bức họa.
Tay áo trái vung lên, hồng y như mây, cổ tay trắng nõn uyển chuyển phong tình, mũi chân điểm đất, khẽ liếc Hàn Duyệt một cái, song mắt long lanh, như oán như mừng.
Cả người tự như phượng hoàng trong lửa lao vào Hàn Duyệt, Hàn Duyệt cứ nhìn Đông Phương như vậy, không chút sợ hài, càng nhiều là si mê, thiếu chút nữa ném kiếm sang một bên, vươn tay nhào vào Đông Phương.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt ngây cười, ý cười bên môi càng đậm, trong lòng cười mắng Hàn Duyệt quả thật là một tên ngốc.
Nhưng trong mắt người họ, giữa hai người họ, như cao thủ đang quyết đấu, Đông Phương Bất Bại võ công cao cường, hàn Duyệt trấn định tự nhiên, thậm chí có cảm giác như thật hài hòa, trong lòng không khỏi thầm than, quả nhiên đều là cao thủ.
Tay trái Đông Phương run nhẹ một cái, ngân châm màu bạc mãnh hơn sợi tóc quấn lấy tay phải Hàn Duyệt, Đông Phương cong ngón tay lại, chỉ bạc kéo tay Hàn Duyệt vung lên, hoàn toàn ngăn trở thế công của y.
Phong Thanh Dương vốn còn đang lo lắng, nhưng nhìn biểu hiện của sư chất, không khỏi cảm thán sư chất quả là kỳ tài tập võ, dù không còn nội lực, nhưng luôn chọn thời cơ tuyệt hảo, nếu là ông, sợ không thể làm tốt hơn.
Phong Thanh Dương cũng nghĩ vậy, thì đừng nói tới những người khác, trong mắt đám người Mạc Đại tiên sinh đều là vẻ vui sướng, ngay cả Ninh TRung Tắc cũng an tâm không ít.
Hàn Duyệt biết đang xảy ra chuyện gì, trong lòng vô hạn 囧, đây có khác gì Đông Phương đang đánh chính mình, hắn có cãm giác như Chu Bá Thông dùng tay phải đánh tay trái.
Hàn Duyệt trong đầu dù đều mà một đống loạn thất bát tao, nhưng vì hoàn toàn tín nhiệm Đông Phương, nên thân thể đều di chuyển thao lực đạo của y.
Trong một thoáng, họ đã đánh hơn mấy chục chiêu, thậm chí trong mắt người khác Hàn Duyệt còn chiếm thượng phong, Đông Phương Bất Bại liên tiếp bại lui.
Nhất thời, chính đạo đầy tin tưởng cùng đắc ý, đám người khiên kiệu cho Đông Phương, vẫn bất động thanh sắc đứng một bên, như là một đám rối gỗ.
Hàn Duyệt như người ngoài cuộc nhìn mình cùng Đông Phương so chiêu, trong lòng liên tục囧, lại mang theo vài phần đắc ý, thấy mình cùng Đông Phương quả đúng là tuyệt phối.
Ngươi tới ta đi, ngẫu nhiên chạm vào nhau, tay áo khẽ chạm vào, tóc thỉnh thoảng lướt qua, Hàn Duyệt thậm chí còn ngửi được hương khí của Đông Phương.
Lại một lần nữa lướt sát qua nhau, đôi mắt hắc nhuận của Hàn Duyệt chớp một cái, vươn tay trái nhẹ nhàng dạo qua eo Đông Phương, cảm xúc ấm áp giữa những ngón tay làm Hàn Duyệt toàn thân phủ đầy vui sướng.
Đông Phương liếc Hàn Duyệt, hừ nhẹ một tiếng, xem như báo cáo, trong lòng lại vui mừng vô hạn.
Lại qua mấy chiêu, Đông Phương thấy thời cơ đã tới, truyền âm cho Hàn Duyệt, “Tranh thủ thời cơ, uống dược.”
Hàn Duyệt hơi gật đầu, lại nhìn Ninh Trung Tắc cùng Phong Thanh Dương, hắn dù không thích họ, nhưng cũng không chán ghét, bởi vì mỗi người đều theo đuổi những mục đích khác nhau, chỉ có thể nói đạo bất đồng bất thương vi mưu.
Mọi người ai cũng ích kỷ, Hàn Duyệt cũng không ngoại lệ, Đông Phương nhìn theo tầm mắt Hàn Duyệt, trong lòng hơi khó chịu, dù biết Hàn Duyệt làm vậy là hợp tình hợp lý, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Tay phải đánh một chưởng tới Hàn Duyệt, ngón tay trái điều khiển chỉ bạc, làm thân thể Hàn Duyệt xoay vài vòng về bên trái, vừa lúc né qua chưởng phong.
Phong Thanh Dương nhìn Đông Phương Bất Bại xuất chưởng, trong lòng cả kinh, muốn đi lên cứu trợ, thấy sư chất né tránh, mới thở ra một hơi, Ninh Trung Tắc thậm chí thét lên một tiếng kinh hãi.
Chưởng phong chụp xuống đất làm khói bụi bay lên, vừa lúc che đi Hàn Duyệt, Đông Phương lúc này như một con bướm nhảy quay chỗ Hàn Duyệt, hàn Duyệt thừa cơ bỏ dược hoàn vào miệng, nhất thời nóng vội, trực tiếp nuốt vào.
Viên thuốc dù không lớn, nhưng nuốt thẳng xuống như vậy, cũng khiến Hàn Duyệt nghẹn, lập tức sắc mặt tái nhợt, bụi mù tan hết, mọi người đã thấy tay Đông Phương Bất Bại đang in lên tâm mạch Hàn Duyệt, Phong Thanh Dương vừa thở ra một hơi, nhất thời bật dậy, bất chấp quy củ giang hồ, nhảy lên đài.
Nhưng Mạc Đại tiên sinh nhanh hơn ông một chút, Mạc Đại tiên sinh vốn xem trọng sư chất của Phong Thanh Dương, lại thật lòng xem Phong Thanh Dương là bằng hữu, tất nhiên không muốn hảo hữu của mình lưng gánh thanh danh không tốt, cho nên mới giành lên đài trước.
Kỳ thật tay Đông Phương không có chút nội lực nào, chỉ đẩy Hàn Duyệt một cái, thậm chí lúc Hàn Duyệt ngã xuống đất, còn bí mật kéo lại, sợ hắn ngã đau.
Nhưng ngoại nhân không biết chân tướng, nghĩ một chưởng vừa rồi của Đông Phương uy lực lớn tới mức đá trên võ đài cũng nứt ra, nếu đánh vào tâm mạch, chỉ sợ không còn mạng.
Đông Phương xảo diệu vận dụng ấn tượng người vào trước là chủ, tay phải chuyển một vòng, ống tay như lửa đỏ quấn quanh cổ tay, nhảy ra sau, vững vàng đứng trên đài, nhìn Hàn Duyệt ngã vào lòng Phong Thanh Dương, mang theo vài phần ngạo nghễ nói, “Võ công không tồi, chỉ là đáng tiếc không có............”
Y dù không nói hết, đám người Mạc Đại tiên sinh cũng đã hiểu, nếu không phải không có nội lực, thì đã không rơi vào kết cục này.
“Giả mù sa mưa.” Phong Thanh Dương siết chặt nắm tay, vừa định đưa nội lực vào thân thể hắn, đã thấy hắn phun ra một bụm máu tươi.
Định Nhàn sư thái từ trong lòng lấy ra bảo mệnh đan dược, không quan tâm là có chữa đúng bệnh không, liền giao cho Phong Thanh Dương, Phong Thanh Dương không thèm xem xét, liền bỏ dược vào miệng Hàn Duyệt.
Đông Phương khẽ cau mày, có chút không vui, trừng mắt nhìn Định Nhàn, dược sao có thể ăn lung tung như vậy được, nếu làm tên ngốc nhà y bị thương tổn thì làm sao.
Ninh Trung Tắc lúc này dẫn theo Dương Quá, nghiêng ngả lảo đảo đi đến bên trượng phu, tay run run vuốt mặt hắn, vết máu động bên môi hắn làm Ninh Trung Tắc đau lòng không thôi.
Dương Quá vẻ mặt bi phẫn, hoàn mỹ diễn một cái người mất đi thân nhân lại cố nén cừu hận.
Cả Hành Sơn đều im lặng, ai cũng không ngờ, một chuyện vui trong nháy mắt lại thành bi kịch, nhất thời tiếng kêu vang dậy trời, mặc kệ là môn phái nào, tất cả chính phái nhân sĩ đều căm tức đám người Nhật Nguyệt Thần giáo.
Thiên Môn đạo trưởng tính tình thẳng thắng, đã nhịn không được xuất chiêu, Đông Phương Bất Bại chậm rãi nói,”Đây là chính phái đó sao?” Quét mắt nhìn toàn trường, cười nhạo, “Vừa rồi là tỷ thí công bằng.”
Định Nhàn sư thái trong lòng tuy phẫn hận thương cảm, lại còn chút lý trí, biết nếu giờ họ xông lên, sợ cả Ngũ Nhạc kiếm phái đều sẽ biến thành trò cười, huống chi hiện tại quan trọng nhất là thương thế của Nhạc sư chất.
Vươn tay cản Thiên Môn đạo trưởng, Định Nhàn sư thái nhìn Phong Thanh Dương, kỳ thật Định Nhàn sư thái biết, Nhạc Bất Quần chỉ sợ không sống nổi, bây giờ người có tư cách nói chuyện nhất chính là Phong Thanh Dương.
Hàn Duyệt kỳ thật chỉ nhìn rất nghiêm trọng, ý thức hơi mơ hồ, thấy có chút khí hư, nhưng kỳ thật không có việc gì cả, tuy rằng thổ huyết, nhưng ngày sau ăn nhiều đồ bổ bổ về là dược, hắn nghe mọi người nói vậy, vươn tay kéo áo Phong Thanh Dương,suy yếu đứt quãng nói, “Sư thúc...... Hoa Sơn giao cho ngươi...... Ta yên tâm...... Đừng vì ta mà hủy...... thanh danh Ngũ Nhạc kiếm phái............”
Đông Phương Bất Bại biết chân tướng, nhìn Hàn Duyệt nói vậy, trong lòng chỉ thấy buồn cười, nhưng mắt người khác đều ươn ướt, một Ngũ nhạc minh chủ cỡ nào vĩ đại, chỉ một lòng vì việc công, Phong Thanh Dương đỏ mắt, “Sư chất, ngươi đừng nói chuyện, sư thúc nhất định cứu ngươi, ngươi còn có thê tử nữ nhi phải chiếu cố, ngươi mới lên làm minh chủ, khát vọng của ngươi còn chưa thực hiện được mà.”
Hàn Duyệt vừa vậy, trong lòng lo lắng, trước mặt Đông Phương nói đến Ninh Trung Tắc cùng Nhạc Linh San không phải khiến hắn khó chọi sao, nhất thời lại phun một búng máu ra, “Đều giao cho...... Sư thúc...... Ta...... Cẩn thận...... Tả......” Hàn Duyệt chỉ cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, nói còn chưa xong, liền hoàn toàn mất tri giác.
Ninh Trung Tắc cắn chặt môi dưới, máu cùng nước mắt rơi xuống người trượng phu, nhìn tay trượng phu trượt xuống, nén tiếng khóc xuống, đặt tay lên cổ trượng phu, đã không còn nhịp đập.
“Sư chất............” Phong Thanh Dương tất nhiên cảm giác được, ông sửng sốt, chỉ thấy trong đầu trống rỗng, căn bản không thể nói được gì.
Thiên Môn đạo trưởng xoay người đi không đành lòng nhìn, Định Nhàn sư thái cũng nhắm lại, tay lần tràng hạt, yên lặng niệm kinh.
Mạc Đại tiên sinh là người hiểu tậm trạng của hảo hữu nhất, dù sao sư đệ của mình chết, lúc ông nhìn thấy thi thể cũng bi phẫn như thế, sư chất của hảo hữu chết trước mặt hảo hưu, thậm chí còn vì họ mà chết.
Tả Lãnh Thiền cong môi lộ ra ý cười, lại lập tức thu lại, giả bộ bi thương, mở miệng nói, “Người chết không thể sống lại, chúng ta nên giải quyết chuyện trước mắt thì hơn.”
Tả Lãnh Thiền vừa nói xong, Ninh Trung Tắc liền đứng lên, đôi mắt nhìn thẳng Tả Lãnh Thiền, chất chưa bên trong là lãnh ý nồng đậm, nếu không phải Tả Lãnh Thiền hạ độc, trượng phu sao lại xuống núi tìm giải dược, cuối cùng không thành còn bị phế võ công. Nếu là không phải vừa rồi Tả Lãnh Thiền thêm mắm thêm muối, trượng phu sao phải vì Ngũ Nhạc kiếm phái, ra sức đối kháng Đông Phương Bất Bại, rơi vào kết cục tử vong.
Ninh Trung Tắc hận Đông Phương Bất Bại, nhưng càng hận Tả Lãnh Thiền, tay nắm thành quyền, móng tay ngắn ngủn lại khiến lòng bàn tay chảy máu.
Tả Lãnh Thiền nhìn vào mắt Ninh Trung Tắc, không khỏi hoảng sợ, nhưng lại không nói nên lời.
Mạc Đại tiên sinh vỗ nhẹ Phong Thanh Dương vài cái, Phong Thanh Dương ôm lấy thi thể sư chất đích, giao hắn cho Dương Quá đứng cạnh bị Định Nhàn sư thái cản lại muốn tìm Đông Phương Bất Bại liều mạng, “Hãy trông nom thi thể sư huynh ngươi.”
Dương Quá ngồi xuống ôm lấy thi thể Hàn Duyệt, dưới lớp dịch dung, khóe miệng run rẩy, thầm mắng đệ đệ mình giả thật quá giống, lại thấy mình lỗ nặng, dù sao Hàn Duyệt mới là nghĩ đệ của ông.
” Hoa Sơn đệ tử, toàn bộ không được hành động thiếu suy nghĩ.” Phong Thanh Dương cưỡng chế bi thương, mở miệng nói, “Đông Phương giáo chủ võ công cái thế, ít ngày nữa Phong Thanh Dương sẽ đến Hắc Mộc Nhai lĩnh giáo cao chiêu, hiện tại thỉnh rời đi.”
Đông Phương Bất Bại cũng không tức giận, bình tĩnh mở miệng nói, “Vậy tại hạ ở Hắc Mộc Nhai chờ Phong tiền bối đến.”
Nói xong lại nhìn Tả Lãnh Thiền, cười nói, “Đương nhiên còn có Tả chưởng môn, dù sao......” không nói hết, đã điểm mũi chân, bay vào kiệu.
Cỗ kiệu được tám người nâng lên, cũng làm như lúc đến rời đi.
Một chuyện vui lại thành nông nỗi này, vừa mới lên làm Ngũ nhạc minh chủ, nháy mắt liền chết tại đương trường, người trong giang hồ không khỏi cảm thán một phen.
Nhưng biết bây giờ Hành Sơn căn bản vô tâm đãi khach1m liền lên chào, rồi bỏ về.
Quan tài gỗ lim đặt giữa đại sảnh Hành Sơn, dù không phải cả Hành Sơn đều phủ vài trắng, nhưng đại sảnh vẫn trang hoàng thành linh đường.
Phong Thanh Dương cùng Mạc Đại tiên sinh có tương giao, quan trọng hơn người chết là Ngũ Nhạc minh chủ, Hành Sơn phải tôn trọng, lại thêm hắn chết lại còn là vì giữ gìn thể diện cho Ngũ Nhạc môn phái.
Ninh Trung Tắc quỳ bên quan tài, im lặng đốt giấy tiền, Nhạc Linh San còn nhỏ, cho nên Lệnh Hồ Xung thân là đại để tử, cùng quỳ gối cạnh Ninh Trung Tắc, đôi mắt luôn linh động giờ ửng đỏ, thậm chí dại ra, sư phụ sao lại chết, sao nháy mắt đã không còn.
Lệnh Hồ Xung không thể tin được cũng không nguyện tin tưởng, Phong Thanh Dương lúc này không có mặt, thậm chí bốn phái chưởng môn cũng cũng không ở, họ đều ở thư phòng Mạc Đại tiên sinh, Thiên Môn đạo trưởng nói thẳng, “Tả Lãnh Thiền, ngươi rốt cuộc cấu kết với ma giáo thế nào.”
Khi Đông Phương Bất Bại đi, để lại một cau dang dở, Tả Lãnh Thiền liền thấy không ổn, lão dù vui sướng tân minh chủ đã chết, nhưng tuyệt đối không cấu kết Nhật Nguyệt Thần giáo, cho nên khi mọi thứ an bài xong, Mạc Đại tiên sinh nói thỉnh lão tới thư phòng thương nghĩ công việc, mà không khác gì là buộc lão tới, lão trong lòng đã có tính toán.
Tả Lãnh Thiền hận bốn người họ cấu kết, khiến mình thiếu chút nữa không làm được minh chủ, cũng phát hiện, mặc kệ thế nào họ cũng không duy trì mình, sớm có tính toán loại Tung Sơn sơn khỏi Ngũ Nhạc, cho nên hiện tại nói chuyện cũng không khách khí, “Ta làm sao biết được, có bản lĩnh ngươi đi hỏi Đông Phương Bất Bại.”
“Muốn người không biết thì đừng làm.” Định Nhàn sư thái luôn luôn ôn hòa, lần này cũng tức giận, trầm giọng nói.
“Tả Lãnh Thiền sở tác sở vi của ngươi, mất hết mặt mũi chính phái.” Mạc Đại tiên sinh cũng không tốt tính như vậy, trực tiếp mắng, “Thứ heo chó không bằng.”
Phong Thanh Dương dù không nói, nhưng đôi mắt nhìn Tả Lãnh Thiền, tràn đầy sát ý.
Tả Lãnh Thiền tất nhiên phát hiện, trong lòng sợ hãi lại gượng trấn định nói, “Dục gia chi tội, để thiên hạ võ lâm nhìn xem, các ngươi muốn giết hại đồng đạo sao?” Nói xong, liền xoay người tông cửa bỏ đi. (Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ= muốn vu tội cho người khác, không lo không có cách)
Mạc Đại tiên sinh chính là sợ điểm ấy, mới không đương trường động thủ, trong giây phút cánh cửa bị tông, Phong Thanh Dương bóp nát tay vịn của ghế.
Tả Lãnh Thiền càng chạy càng tức giận, đối Đông Phương Bất Bại lại lửa giận tận trời, không có chuyện tự nhiên nhắc tới lão làm gì, nghĩ đến đây, hung hăng trừng mắt nhìn linh đường.
Lại không biết linh đường lúc này đang trình diễn một màn cướp xác, một người gần giống Tả Lãnh Thiền, trong tay ôm là Hàn Duyệt trong trạng thái thi thể chỉ mặc nội sam, một thi thể khác thân hình tương tự Hàn Duyệt đang mặc y phục của hắn nằm trong quan tài.
Ninh Trung Tắc cùng Lệnh Hồ Xung đã bị đánh xỉu, trên mu bàn tay họ, thậm chí vài bông tuyết nhỏ, đó là võ công nổi tiếng hàn băng thần chưởng của Tung Sơn.
Kiếm tron tay không chút lưu tình chém vào gương mặt thi thể, thậm chí cả thi thể đều bị kiếm chém thành từng mảnh nhỏ, tựa như mộ người làm ra trong lúc phẫn nộ, nhưng trong kiếm pháp hỗn độn ấy, ẩn ẩn như mười bảy lộ kiếm pháp của Tung Sơn.
Giả làm Tả Lãnh Thiền tất nhiên là Đông Phương Bất Bại, y không hổ là thiên tài tập võ, ngay trong trận tỷ thí hôm nay đã học lén võ công của Tả Lãnh Thiền, lại thêm Quỳ Hoa bảo điện là võ công chí âm, nên mới có thể giả làm hiệu quả của Hàn Băng thần chưởng.
Hết thảy chuẩn bị cho xong, thi thể trong quan tài đã biến thành một đống thịt, không nhìn ra thân hình nữa, Đông Phương vừa lòng cười, mang Hàn Duyệt giả chết rời đi.
Lúc y vào cố ý để Lệnh Hồ Xung thấy mình, rồi mới dnah91 ngất nó, sau đó không lâu, ngày của Tả Lãnh Thiền cũng chấm đứt, lão sẽ là công địch của toàn bộ võ lâm, dù sao người chết là lớn nhất, chuyện hủy nhân thi, là chuyện không ai chấp nhận được.
Giang hồ ai cũng có thể chết, nhưng không ai mong mình chết không toàn thây.
Đông Phương không nghĩ tới chuyện này nữa, nhân lúc không ai phát hiện, đưa Hàn Duyệt tới sơn động chuẩn bị trước đó, lấy ra thuốc giải Bình Nhất Chỉ đưa, đút cho Hàn Duyệt, sau đó đi tẩy dịch dung, lặng lặng ngồi bên giường nhìn Hàn Duyệt mơ màng tỉnh lại.
Chỉ thấy hàng lông mi cong dài của Hàn Duyệt vỗ vài cái, đôi mắt hắc nhuận chậm rãi mở ra, nhìn thấy Đông Phương, Hàn Duyệt cọ vào gối đầu, xoay người gối lên đùi Đông Phương, vươn tay ôm eo y, hàm hồ nói, “Đông Phương...... Buổi sáng tốt lành, hôn một cái......”
Đông Phương bất giác bật cười, cúi đầu hôn Hàn Duyệt, Môi Hàn Duyệt dù không còn vết máu, nhưng Đông Phương vẫn nghe được mùi máu tanh, đau lòng vô cùng, âm thầm quyết định phải bồi bổ thân thể Hàn Duyệt thật tốt.
Được hôn rồi, Hàn Duyệt thỏa mãn, lại cọ Đông Phương vài cái, “Đói quá......”
“Ta nấu cơm cho ngươi.” Đông Phương ôn nhu nói, muốn nhìn xem tên ngốc nhà mình khi nào mới nhớ ra bây giờ là tình huống gì.
Hàn Duyệt chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt, bỗng nhiên như nhớ ra gì đó, lập tức ngồi dậy, nhìn thấy Đông Phương, ngây ngẩn hỏi, “Ta tự do............”
“Đúng vậy.” Đông Phương tâm tình rất tốt, từ bên ngăn tử cạnh giường lấy ra điểm tâm, bỏ một khối vào miệng Hàn Duyệt miệng, “Tự do.”
Mắt Hàn Duyệt sáng lên trong suốt, không nếm mùi vị, nuốt vội điểm tâm xuống, nhìn lại tư thế của mình, không thèm quan tâm mình đang mặt nội sam, nhảy xuống giường, quỳ một gối trên đất, hai tay nắm lấy tay phải Đông Phương, ho khan vài tiếng.
“Đồ ngốc, làm sao vậy?” Đông Phương không biết Hàn Duyệt muốn làm gì, có chút lo lắng thân thể Hàn Duyệt, dù sao trong núi thời tiết lạnh, Hàn Duyệt mặc ít, còn quỳ trên đất.
Hàn Duyệt nhăn nhó, câu nói đã suy nghĩ vô số lần, lúc này bỗng nhiên nói không nên lời, mặt đỏ hồng, thì thầm vài tiếng, mới nói to, “Đông Phương, gả cho ta được không?”
Đông Phương nhất thời ngây ngẩn cả người, mắt ươn ướt, nhìn Hàn Duyệt.
Hàn Duyệt khẩn trương, nhất thời choáng váng, nói, “Ta từng làm cha của ngươi, từng làm đao tự cung của ngươi, từng làm tiểu thiếp của ngươi, từng làm chim của ngươi, lần này ta muốn làm phu quân của ngươi.”
Đông Phương cười mang theo vài phần nguy hiểm, híp mắt Hàn Duyệt, ôn nhu hỏi, “Đồ ngốc, ngươi không phải nên thành thật nói cho ta vài chuyện sao......”
Cho nên nói trời tạo nghiệt có thể sống, người tạo nghiệt không thể sống, Hàn Duyệt ngươi quả nhiên là một 囧, không có bi thúc nhất, chỉ có càng bi thúc............
Hết Đệ lục thập cửu chương- Bi thúc tới chung điểm
(¯`’•.¸Chính văn hoàn¸.•’´¯)