Mục lục
Độc Sủng Xấu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đầu năm nay đều thành thân sớm, trong trí nhớ Tưởng lão đại, còn có hai đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi thành thân. Ước chừng là niên kỷ quá nhỏ, ngày tân lang nọ thành thân lại vẫn như trước đi tìm nhóm bạn nhỏ chơi đùa, còn chơi quên thời gian, cuối cùng là bị nương hắn kêu về bái đường.


Nếu đây là cưới gả bình thường, Tưởng Chấn hoàn toàn sẽ không nhìn nhiều thêm một cái, nhưng… đây hiển nhiên là ác bá cường thưởng dân nam.


Tưởng Chấn còn không nghĩ nhiều, đúng lúc này, Hà Thu Sinh vóc dáng nhỏ xinh đột nhiên động.


Hà Thu Sinh tuy rằng vận khí không tốt gặp phải người cha ma bài bạc, nhưng nương cùng hai ca ca y đều không tệ, rất là yêu thương y, bộ dạng y đẹp, ở trong thôn cũng vẫn luôn được người nâng phủng, từ nhỏ đến lớn, có thể nói chưa bao giờ từng chịu ủy khuất.


Lần này đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, đối với y một song nhi bình thường chỉ nghĩ phải như thế nào từ chỗ người ái mộ lấy chút đồ ăn ngon mà nói, thật có chút không chịu nổi.


Nếu bức tới cửa không phải Lưu Hắc Đầu ác danh rõ ràng, hoặc Lưu Hắc Đầu hòa khí hơn một chút, Hà Thu Sinh không chừng đã nhận mệnh, nhưng mà…


Lưu Hắc Đầu lần đầu tiên tới cửa, liền hung hăng đánh hai ca ca Hà Thu Sinh một trận không nói, vừa rồi ở Hà gia, hắn còn động thủ động cước với Hà Thu Sinh, Hà Thu Sinh thoáng giãy dụa, cũng liền bị gã đánh.


Hà Thu Sinh vẫn là lần đầu tiên bị người khác đánh, lúc ấy đều bị dọa ngốc.


Sau đó, là hai ca ca y tức giận quá nhào lên đánh nhau với Lưu Hắc Đầu, y mới cơ hội trốn ra khỏi nhà, nhưng trốn ra lại thế nào? Hiện tại lại bị bắt được.


Hà Thu Sinh lăng lăng nhìn Lưu Hắc Đầu, một bộ nhận mệnh, nhưng ở thời điểm hai huynh đệ của Lưu Hắc Đầu đến buộc y, y lại đột nhiên nhảy dựng lên, vọt tới sông.


Tuy nói nơi này nước không sâu, không nhất định sẽ bị chết đuối, nhưng y lúc này, lại là thật sự muốn tìm cái chết.


Chết cũng tốt so với bị tra tấn!


“Tiện người!” Vốn tưởng rằng đã hù dọa được Hà Thu Sinh thuần phục Lưu Hắc Đầu mắng một tiếng, bảo huynh đệ của mình xuống nước vớt người.


Thời điểm gã ra ngoài đòi nợ, chuyện đòi chết đòi sống đã thấy rất nhiều, chút kỹ xảo này của Hà Thu Sinh căn bản không để ở trong lòng, vật nhỏ như vậy, đánh một trận, lại dùng người nhà y để uy hiếp một chút, lập tức liền sẽ nghe lời.


Nhưng mà, còn không đợi Lưu Hắc Đầu lại động thủ, Tưởng Chấn liền mang theo đòn gánh đi lên.


Hắn cũng không rõ chuyện cụ thể, nhưng nghe Lưu Hắc Đầu nói, lại nhìn đến bộ dáng thôn dân chung quanh vừa sợ vừa giận lại cố tình không dám đi lên, cũng có thể đoán ra chín mười.


Khác không quản, hôm nay hắn tổng không thể để Lưu Hắc Đầu ở dưới mí mắt hắn mang Hà Thu Sinh đi.


Lưu Hắc Đầu vốn đã không phải người tốt, việc làm tai họa thôn làng có một đống, Tưởng Chấn cũng liền hoàn toàn không có tính toán thủ hạ lưu tình, vừa lên liền xuống nặng tay.


Chỉ là, thân thủ của Lưu Hắc Đầu…


Tưởng Chấn sau khi khi xuyên việt đến nơi này đã từng đánh nhau với người khác, mà trong những người đó thân thủ của Lưu Hắc Đầu là tốt nhất.


Dương Giang thân là nha dịch, ngày thường chỉ trông vào quần áo trên người hù dọa người khác, công phu trên tay căn bản chỉ có hình thức, trước đó đám hải tặc kia cũng chỉ là một người đám ham ăn lười làm mềm nắn rắn buông, nhưng Lưu Hắc Đầu bất đồng.


Thanh danh của Lưu Hắc Đầu, chính là do quyền cước của gã đánh ra được!


Chống lại Tưởng Chấn, Lưu Hắc Đầu vừa bắt đầu ăn một chút mệt, nhưng rất nhanh liền có thể đánh trả, từng chiêu đều về phía đến nới yếu hại của Tưởng Chấn, hiển nhiên kinh nghiệm đánh nhau rất phong phú.


Tưởng Chấn nhất thời cũng có hứng thú.


Mỗi lần vừa lên liền có thể đánh gục người khác cũng rất không thú vị, đánh nhau với Lưu Hắc Đầu như vậy mới có hứng.


Tưởng Chấn trước kia khi làm nhiệm vụ, từng gặp qua một □□ quyền sinh ra người, người đó đấu pháp rất giống Lưu Hắc Đầu, không có chiêu số, chỉ cần “đơn giản hữu hiệu”.


Khi đó mới bước ra đời Tưởng Chấn đã ăn mệt, mà hiện tại… Tưởng Chấn đến nay đã có rất nhiều kinh nghiệm, Lưu Hắc Đầu, đến cùng so ra kém hơn người đó.


Kỳ thật nếu bàn về thể lực khí lực, đến nay Tưởng Chấn, tuyệt đối kém hơn Lưu Hắc Đầu. Tưởng lão đại trước đó nhiều năm như vậy đều chưa từng ăn qua đồ tốt nào, Lưu Hắc Đầu mấy năm nay lại thịt cá dưỡng thân thể khỏe mạnh, tố chất thân thể hai người hoàn toàn không thể so sánh, may mà Tưởng Chấn có kinh nghiệm, cũng có kỹ xảo.


Trong lúc nhất thời, Tưởng Chấn ỷ vào mình thân thủ linh hoạt, lại đối với các bộ vị cơ thê người lý giải cực kỳ thấu triệt, nên chiếm thượng phong.


“Thao nương hắn!”


“Ngươi không muốn sống nữa!”


“Giết chết hắn!”


Mấy người huynh đệ Lưu Hắc Đầu sau khi khi phát hiện đại ca nhà mình rơi xuống hạ phong, cũng không để ý đến Hà Thu Sinh nữa, mà muốn vây công Tưởng Chấn.


“A!” Nhưng đúng lúc này, Vương Hải Sinh hô to một tiếng, ôm một cây trúc cỡ ánh tay hắn liền vọt về phía mấy người huynh đệ Lưu Hắc Đầu.


Tưởng Chấn mấy ngày nay không để Vương Hải Sinh luyện gì khác, chie để hắn luyện tập dùng gậy trúc đâm người, còn giúp hắn tìm một cây gậy trúc rất thực dụng, mà lúc này Vương Hải Sinh ôm, chính là cây gậy trúc đó.


Gậy trúc này cũng không có vót nhọn lắm, nhưng cũng có cái đầu nhọn có thể đâm người, huynh đệ của Lưu Hắc Đầu bị đâm vòa bụng, nhất thời kêu lên thảm thiết.


Vương Hải Sinh buông gã ra, lại lập tức phóng tới một người khác.


Mà lúc này, Tưởng Chấn cũng đã lấy đòn gánh đập vào trán Lưu Hắc Đầu, khiến Lưu Hắc Đầu ngã về phía sau khi.


“Thu Sinh, Thu Sinh…” Đúng lúc này, hai thanh niên mặt mũi bầm dập khập khiễng từ nơi xa chạy tới, bọn họ vừa kêu Hà Thu Sinh, vừa lau nước mắt, chính là Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh hai ca ca của Hà Thu Sinh.


Kỳ thật trừ Hà Xuân Sinh là sinh vào mùa xuân, Hà Hạ Sinh và Hà Thu Sinh cũng không giống tên của bọn họ là sinh vào mùa thu hay mùa đông, mà hoàn toàn là vì dễ nghe dễ nhớ nên người Hà gia mới đặt tên như vậy cho bọn họ.


Hai người Hà Xuân Sinh cùng Hà Hạ Sinh là thật tâm yêu thương Hà Thu Sinh, dù cho hai người bọn họ trong nhà không có tiền cưới không được vợ, cũng chưa từng nghĩ tới muốn lấy Hà Thu Sinh đi đổi một khoản lớn lễ hỏi cho mình cưới vợ.


Lúc này Hà Thu Sinh có khả năng sẽ bị Lưu Hắc Đầu bắt đi, bọn họ tự nhiên cũng liền thống khổ vạn phần.


Bọn họ ngóng trông người trong thôn có thể cứu Hà Thu Sinh, nhưng cũng biết khả năng sẽ không lớn, lúc này phi thường tuyệt vọng, cảm thấy Hà Thu Sinh hơn phân nửa đã bị bắt đi, lại không nghĩ sau khi khi chạy tới, lại phát hiện tình huống cùng bọn họ tưởng hoàn toàn bất đồng.


Tưởng lão đại, thế nhưng dùng đòn gánh đánh ngã Lưu Hắc Đầu!


Tưởng Chấn đạp lên ngực Lưu Hắc Đầu, cầm đòn gánh nhìn huynh đệ Lưu Hắc Đầu ở chung quanh, cười lạnh nói: “Có biết làm việc không thể vượt giới hạn hay không? Thôn Hà Tây, là địa bàn của lão tử!”


“Các ngươi đến địa bàn của lão tử cướp người, cũng quá không coi lão tử ra gì rồi!”


Hà Xuân Sinh trước kia cũng đã từng vây xem Tưởng Chấn đánh người, khi đó cảm thấy Tưởng Chấn cực đáng sợ, nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy Tưởng Chấn thật sự quá mức uy phong.


Bất quá, hắn rất nhanh liền bình thường trở lại, sau đó tìm kiếm tiểu đệ của mình, lúc này mới nhìn thấy Hà Thu Sinh đang đứng ở trong sông, cả người ướt nhẹp, cũng đã ngây ngốc.


Nói đến chuyện Hà Thu Sinh nhảy sông, liền phải nói đến sông nhỏ bình thường như thế nào.


Khúc sông này ở gần bờ, chỉ cần không có người đặc biệt đi đến chỗ sâu giặt đồ hoặc neo thuyền, bình thường đềurất cạn, liền nói con sông của thôn Hà Tây này, giữa sông có thể sâu hơn hai mét, nhưng hai bên sông rất nông, nhảy xuống khả năng bị chết đuối thật sự rất nhỏ.


Lúc này Hà Thu Sinh đứng cách bờ sông hơn một mét, nước sông cũng chỉ đến phần eo y.


Hà Thu Sinh lúc này xác thực có chút ngơ ngác, y vừa rồi đã hạ quyết tâm muốn tìm cái chết không nghĩ tới nháy mắt, Lưu Hắc Đầu phi thường phi thường lợi hại trong mắt y, đã bị người khác đánh ngã…


“Huynh đệ, ngươi là ai?” Lưu Hắc Đầu cực hận Tưởng Chấn, nhưng đều đã bị đánh ngã, cũng chỉ có thể cắn răng hỏi.


“Tưởng Chấn thôn Hà Tây!” Tưởng Chấn nói, lại dùng chân dẫm lên ngực Lưu Hắc Đầu vài cái: “Ngươi không có ý xấu, lão tử cũng lười quản ngươi, ngươi nếu như dám động ý xấu, cũng có thể thử xem đến cùng ai lợi hại.”


Nghe nói Tưởng Chấn, mặt Lưu Hắc Đầu cứng đờ. Thôn dân bình thường chung quanh nhìn không ra, nhưng gã vừa rồi cùng Tưởng Chấn đánh nhau, lại có thể cảm thấy được người này là một người vật so với gã còn ác hơn.


Nếu không phải như vậy, người này sao có thể quen thuộc đường quyền của gã như vậy?


Hơn nữa, Tưởng Chấn này tuyệt đối đã từng giết người đã từng thấy máu… Lưu Hắc Đầu tuy rằng cực hận Tưởng Chấn, nhưng không có hoàn toàn nắm chắc, nên cũng không dám đắc tội một người như vậy.


Đừng thấy gã không coi mạng người khác ra gì, không coi tiểu thiếp bắt trở về ra gì, nhưng gã đối với vợ con của mình vẫn rất để ý, tự nhiên cũng liền sợ ở bên ngoài đắc tội người, sẽ gây họa cho người nhà.


“Tưởng Chấn đi? Lần này ta nhận thua!” Lưu Hắc Đầu đen mặt nói: “Ngươi thả ta!” Gã chắc chắn Tưởng Chấn không dám ở trước mặt công chúng giết chết mình, Tưởng Chấn cũng xác thực không dám làm như thế.


Tưởng Chấn thả Lưu Hắc Đầu ra, mấy huynh đệ Lưu Hắc Đầu thấy thế, lập tức nâng Lưu Hắc Đầu dậy.


“song nhi đó ngươi muốn, liền cho ngươi, Lưu Hắc Đầu ta cũng không kém một cái này, nhưng nợ phải trả, lão tử vẫn sẽ đòi!” Lưu Hắc Đầu ném một câu, xoay người liền đi.


Tưởng Chấn không ngăn cản, Hà gia thiếu nợ Lưu Hắc Đầu thật, đương nhiên phải trả nợ, chuyện này hắn quản không được. Đương nhiên, trọng yếu nhất là, hắn đã sắp thành thân, tạm thời không muốn đắc tội một đám người Lưu gia kia quá mức mà gặp phải chuyện gì đó.


Bất quá về sau khi… Hắn tốt nhất vẫn nên giải quyết Lưu Hắc Đầu này.


Tưởng Chấn thu hồi đòn gánh, đang muốn tiếp tục đi thu thập hàng hóa, liền nhìn thấy Triệu Kim Ca đến, sắc mặt lúc này lộ vẻ vui mừng.


Hơn nửa tháng không gặp Triệu Kim Ca, hắn thật sự nhớ ghê gớm.


Tưởng Chấn cao hứng trong lòng, Triệu Kim Ca lúc này lại lòng tràn đầy thấp thỏm.


Y đến tương đối muộn, thời điểm đến nơi, Tưởng Chấn vừa vặn đã thả Lưu Hắc Đầu, cũng vừa vặn nghe được lời Lưu Hắc Đầu ném lại.


Nhìn bộ dáng bọn người Lưu Hắc Đầu, lại nhìn Hà Thu Sinh điềm đạm đáng yêu đứng ở trong sông, Triệu Kim Ca kéo kéo quần áo của mình, trong lòng cực bất an.


Y vừa nghe được tin tức của Tưởng Chấn liền chạy tới, nên quên xử lý bộ dáng của mình, lúc này không chỉ mặc quần áo cũ mặc khi làm việc trước đó, trên người còn có mùi mồ hôi, cùng Hà Thu Sinh so sánh, thật sự cái gì đều không bằng.


Không, không chỉ như vậy, tay y thế nhưng còn dính nhọ nồi…


Triệu Kim Ca cảm thấy lúng túng cực kỳ, cũng sợ cực, chuyện của Hà gia y cũng biết đôi chút, lúc này Tưởng Chấn cứu Hà Thu Sinh, vậy… vậy…


Triệu Kim Ca nhịn không được suy nghĩ như vậy, người thôn Hà Tây tự nhiên cũng nghĩ như vậy.


Tưởng Chấn lần trước từ bên ngoài trở về, có người đang khi dễ Triệu Kim Ca, hắn liền đi cứu Triệu Kim Ca, còn nói Triệu Kim Ca là người của hắn, lần này…


Lần này cùng lần trước cỡ nào tương tự? Chỉ là lần này hắn cứu, lại không phải song nhi xấu như Triệu Kim Ca, mà là Hà Thu Sinh một song nhi xinh đẹp như vậy.


Tưởng Chấn có thể đánh phục Lưu Hắc Đầu, Hà gia nếu không muốn đem Hà Thu Sinh gả cho Lưu Hắc Đầu làm nhỏ, phỏng chừng liền muốn gả cho Tưởng Chấn, mà cẩn thận ngẫm lại… Tưởng Chấn tuy rằng thanh danh cũng không tốt, nhưng tốt xấu tốt hơn Lưu Hắc Đầu, hơn nữa hắn còn chưa thành thân, Hà Thu Sinh làm thế nào đều không đến mức làm nhỏ…


Đương nhiên, này kỳ thật không đến phiên người Hà gia quyết định, Tưởng Chấn nếu như coi trọng Hà Thu Sinh, chẳng lẽ người Hà gia còn có thể như thế nào?


“Tưởng Chấn lần này mang về rất nhiều đồ vật a, nhìn đều rất đáng giá.”


“Tưởng Chấn, bây giờ là coi trọng Hà Thu Sinh đi?”


“Đổi thành ta, khẳng định cũng thích Hà Thu Sinh, không thích Triệu Kim Ca.”


“Triệu gia trước đó còn muốn làm hôn sự, lần này Tưởng Chấn phỏng chừng chướng mắt họ.”



Gần Triệu Kim Ca có số người lải nhải, Triệu Kim Ca nhịn không được cúi đầu.


Kỳ thật, không chỉ người trong thôn nghĩ như vậy, ngay cả ba huynh đệ Hà gia, cũng nghĩ như vậy, Tưởng Chấn chống lại Lưu Hắc Đầu, hơn phân nửa là coi trọng Hà Thu Sinh.


Hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh nắm chặt quyền đầu, Hà Thu Sinh lúc này cũng từ trong sông bò đi lên.


Hà Thu Sinh cũng có chút sợ Tưởng Chấn, nhưng chút sợ này tuyệt đối so không được với Lưu Hắc Đầu, chung quy Lưu Hắc Đầu đã từng đánh y, mà Tưởng Chấn… y chỉ nhìn thấy Tưởng Chấn đánh người khác.


Trừ đó ra… Vừa rồi không có ai nguyện ý cứu y, nhưng Tưởng Chấn cứu y, đó cũng khiến y đối với Tưởng Chấn có chút cảm tình.


Nếu như Tưởng Chấn thích y… Kỳ thật Tưởng Chấn tốt hơn so với Lưu Hắc Đầu a…


“Uy, Tưởng lão đại…” Hà Thu Sinh gọi.


“Kim Ca!” Tưởng Chấn lại đã đi về phía Triệu Kim Ca.


Cửu biệt gặp lại, hắn cũng có lòng muốn hôn nồng nhiệt, nhưng người bây giờ quá nhiều… Tưởng Chấn thở dài, đến cùng chỉ cầm tay Triệu Kim Ca, sau đó bóp mấy cái, lại hỏi: “Nhớ ta không?”


Triệu Kim Ca ngẩng đầu mạnh lên, liền nhìn thấy Tưởng Chấn cười tủm tỉm nhìn mình, căn bản không quan tâm đến Hà Thu Sinh đã trèo lên bờ.


Nếu như trước kia, y nói không chừng sẽ không trả lời, nhưng hiện tại… Triệu Kim Ca thấp giọng nói: “Nhớ.”


Tưởng Chấn lần này đều muốn nhấc tay Triệu Kim Ca lên hôn mấy ngụm, hắn nỗ lực khắc chế một chút, mới nói: “Kim Ca, ta từ phủ thành mua về rất nhiều đồ vật, chúng ta chọn về nhà đi.”


Hắn vừa nói, vừa lôi kéo đi về phía Triệu Kim Ca bờ sông.


Lúc này, người chung quanh đều sửng sốt ——tình huống này, không giống với tưởng tượng của bọn họ a!


Tưởng Chấn, hắn thế nhưng không để ý tới Hà Thu Sinh, ngược lại lôi kéo tay Triệu Kim Ca?!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK