Mục lục
Độc Sủng Xấu Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Triệu Kim Ca ngoại trừ Tưởng Chấn, cơ hồ chưa từng cùng người khác từng giao thủ, những người này bởi vì trong khoang thuyền phi thường nóng bức, rất nhiều đều phanh ngực hở bụng, càng làm cho y cực kỳ không dễ chịu, bó tay bó chân.



Vì chuyện này, sau một quyền đả thương người cầm đầu lúc đầu, Triệu Kim Ca liền bị bức lui vài bước, bị dồn đến bên trong góc khoang.



Cái khoang này vốn cũng không lớn, nếu như bị những người này vây lại, mình cũng chỉ có thể bị đánh!



Triệu Kim Ca trong lòng quýnh lên, đột nhiên liền nghĩ đến các loại giáo dục của Tưởng Chấn với y hai tháng này.



Người khác học chỉ là như thế nào cầm sào tre, quyết chí tiến lên mà đâm đâm, nhưng y lại học rất nhiều kỹ xảo, mà những kỹ xảo Tưởng Chấn dạy y, chính là hi vọng y có thể không bị người bắt nạt.



Cắn răng, Triệu Kim Ca ngẩng đầu lên, đột nhiên một cước đá về phía người trước mặt, đá vào chỗ yếu ở giữa bụng dưới của người kia.



Tưởng Chấn đúng là dạy Triệu Kim Ca rất nhiều kỹ xảo chiến đấu, nhưng bởi vì đánh nhau phải đánh cho lợi hại, chủ yếu vẫn là thực chiến, cho nên hắn trước hết dạy cho Triệu Kim Ca là.. Phòng lang thuật.



Phòng lang thuật cũng xem như là học kỹ xảo chiến đấu cấp tốc, bản thân Tưởng Chấn không thích dùng, nhưng đối với Triệu Kim Ca, hắn lại dốc túi dạy dỗ, thậm chí còn sẽ để Triệu Kim Ca ở trên người mình luyện một chút.



Nói thí dụ như hơn hai mươi ngày bọn họ ở trên thuyền trước đó, Tưởng Chấn cũng không ít lần nhượng Triệu Kim Ca dùng phòng lang thuật đối phó với mình, sau đó hắn toàn bộ ngăn lại, thuận tiện dùng động tác cực kỳ mềm nhẹ cùng Triệu Kim Ca vui đùa một chút hầu tử thâu đào gì đó…



Thời điểm Triệu Kim Ca đánh với Tưởng Chấn cơ bản sẽ không dùng toàn lực, Tưởng Chấn lại quá rõ chiêu số của y, cho nên chưa từng bao giờ thành công phòng lang, mà những người ở trước mắt lại không giống vậy.



Triệu Kim Ca lúc này dùng hết toàn lực, mà những người kia, bọn họ căn bản liền không nghĩ tới y cư nhiên sẽ dùng chiêu số nham hiểm như thế.



Trước đó đại hán bị Triệu Kim Ca đánh vỡ mũi, đã đầy mặt máu tươi lại gặp phải đòn nghiêm trọng, nhất thời bưng hạ bộ của mình ở chỗ cũ nhảy cẳng lên, những người khác ở đó cũng bị hoảng sợ.



Sau khi bị dọa, ánh mắt bọn họ nhìn Triệu Kim Ca thì càng thêm bất thiện.



Khoang tàu phi thường nhỏ hẹp, kỳ thực cũng không thích hợp kéo bè kéo lũ đánh nhau, người đầu tiên bị Triệu Kim Ca đạp cũng ít nhiều chặn lại đường những người khác nhằm về phía Triệu Kim Ca, điều này làm cho Triệu Kim Ca vốn dựa lưng vào góc không đến nỗi lập tức bị vây công.



Triệu Kim Ca rất rõ ràng, mình nếu như không tàn nhẫn hơn, nhất định sẽ bị đánh một trận, chịu đòn không có gì, nhưng y là một song nhi.



Y một song nhi bị một đám nam nhân đánh, danh tiếng tóm lại sẽ không êm tai!



Nghĩ như thế, Triệu Kim Ca cũng thêm nảy sinh ác độc, bắt đầu đem hết toàn lực mà công kích những người trước mặt mình, các loại phòng lang thuật luân phiên sử dụng.



Một số nam nhân có lẽ sẽ cảm thấy dùng những chiêu số này quá nham hiểm, nhưng thời điểm Triệu Kim Ca dùng, một chút chướng ngại trong lòng đều không có.



Y là song nhi nha.



“Tiểu tử này quá âm hiểm!”



“Nhất định phải dạy huấn hắn một trận!”



“Ngươi lại dám đá ta? Không muốn sống nữa?”



“Con mắt của ta! A!”





Triệu Kim Ca chiến công có thể nói huy hoàng, nhưng y đến cùng chỉ có một mình, đối phương lại có một đám.



Tuy rằng bị y đánh ngã mấy người, nhưng y cũng có trúng vài quyền… Triệu Kim Ca dùng tay vồ một cái cào nát mặt một người, ngay sau đó, trên mắt của mình cũng liền trúng một quyền.



Đau đớn khiến Triệu Kim Ca càng hung hăng, mà vào lúc này, thu thập xong nơi ở Vương Hải Sinh cùng Hà thị huynh đệ cũng tới đây.



Tưởng Chấn bị Trịnh Dật gọi đi, nói chuyện bài lá xong, Trịnh Dật còn cùng hắn nói một chút chuyện về kinh thành.



Cũng ngay vào lúc này, Tưởng Chấn mới biết hoàng đế Đại Tề bây giờ, lại là một đứa bé bảy tuổi, mà sự vụ trong triều lại do thái hậu buông rèm chấp chính đến quyết sách.



Rất hiển nhiên, Trịnh gia cũng không phải sẽ ồn ào “Gà mái báo sáng, cửa nát nhà tan”, sau đó đấu với vị thái hậu kia, bởi vì trong lời ngoài ý của Trịnh Dật, chính là bọn họ phải lấy lòng vị thái hậu kia.



Mà làm bài lá phi thường tinh xảo, đối với một nữ nhân ở trong cung không có gì tiêu khiển mà nói, sức hấp dẫn tuyệt đối rất lớn.



Không, vị kia cũng không phải nữ nhân, lại nghe thêm phút chốc, Tưởng Chấn mới phát hiện, vị thái hậu hiện tại nắm trong tay triều chính, nguyên lai là một song nhi.



Những tin tức này, đối với Tưởng Chấn mà nói cũng không có tác dụng gì, nhưng Tưởng Chấn vẫn nghe rất nghiêm túc, thậm chí chủ động hỏi một chút chuyện ở kinh thành, cùng với thể chế triều đình.



Trịnh Dật nhìn thấy dáng dấp Tưởng Chấn như vậy, càng hài lòng hơn, sau khi trò chuyện không sai biệt lắm liền mời Tưởng Chấn cùng hắn dùng cơm, cũng biểu thị ăn xong rồi có thể cùng đánh bài.



Hắn gần nhất yêu sâu sắc bài lá, nhưng đáng tiếc vì không để lộ bí mật, không thể tùy tiện tìm người cùng nhau chơi đùa…



Tưởng Chấn cự tuyệt: “Trịnh thiếu, thủ hạ của ta còn chưa có dàn xếp xong xuôi, ta nghĩ trước tiên đi xem xem.”



“Cũng phải, còn có song nhi của ngươi, cũng nên đi xem xem.” Trịnh Dật nói.



Tưởng Chấn rất muốn mau chân đến xem Triệu Kim Ca, hắn nói cám ơn đang muốn rời đi, không nghĩ tới có một gã sai vặt đột nhiên vội vã chạy tới.



“Thiếu gia, không xong, xảy ra chuyện rồi!”



“Làm sao vậy?” Trịnh Dật nhíu mày.



“Khoang bên kia đánh nhau! Đám người Lục Đại đi tìm người phía dưới của Tưởng quản sự phiền phức, cùng người suốt ngày lẽo đẽo theo Tưởng gia đánh nhau.” gã sai vặt đi theo Trịnh Dật cũng biết được Trịnh Dật rất coi trọng Tưởng Chấn, cho nên có được tin tức, mới có thể vội vã lại đây báo cáo.



Chỉ là, hắn hiển nhiên cũng không biết Triệu Kim Ca kỳ thật là song nhi.



“Cái gì?” Trịnh Dật nhíu mày.



Tưởng Chấn càng là biến sắc, trực tiếp xông ra ngoài.



Tưởng Chấn tốc độ rất nhanh, không bao lâu, cũng đã đi tới ngoài khoang mình và Triệu Kim Ca ở, mà vào lúc này, nơi này quả thực đã rối loạn một đóng.



Hơn bốn mươi thủ hạ của Tưởng Chấn, thì không có khoang đơn độc mà ở, bọn họ ở chính là giường chung to, cách khoang bên này có chút xa, cho nên thời điểm Triệu Kim Ca cùng những người kia mới vừa đánh nhau, bọn họ cũng không biết, nhưng sau một lát, bọn họ lại phát hiện.



Thế nhưng có người đánh Triệu Kim Ca! Thế nhưng có người bắt nạt người của bọn họ!



Những người kia không chút nghĩ ngợi, liền tụ tập cùng nhau đến giúp Triệu Kim Ca.



Bọn họ đến, những người Trịnh gia nuôi chuyên môn bảo vệ Trịnh Dật bảo vệ đội thuyền, cũng tới…



Song phương cứ như vậy đánh nhau!



Đáng được ăn mừng chính là, mọi người nhiều ít vẫn biết đúng mực, bởi vậy không động đao kiếm, đồng thời, bởi vì khoang bên này quá mức nhỏ hẹp, nên ban đầu động thủ cũng không lợi hại lắm.



Bên trong hành lang đầy ắp người, khiến Tưởng Chấn không có cách nào nhìn thấy tình huống của Triệu Kim Ca, trong lòng hắn nổi nóng, đi lên liền tóm lấy một người đánh gục, sau đó một bên đánh người, một bên chen vào trong.



Những thủ hạ của Trịnh Dật bắt đầu dồn dập gàu đau, muốn vây công Tưởng Chấn, nhưng mà sau khi Tưởng Chấn cướp được một cây côn gỗ, không chỉ có không bị bọn họ vây đánh, trái lại đánh cho bọn họ trốn bán sống bán chết.



Đồng thời, Tưởng Chấn xuất hiện cũng làm cho thủ hạ của hắn bỗng cảm thấy phấn chấn, đánh nhau lợi hại hơn.



Thời điểm Trịnh Dật tới, liền thấy đám người mình nuôi bị đánh đến gàu cha gọi nương.



“Dừng tay!” Trịnh Dật lớn tiếng hô một tiếng.



Những thủ hạ của Trịnh Dật dám đi tìm người của Tưởng Chấn phiền phức, nhưng lại không dám không nghe Trịnh Dật nói, Trịnh Dật hô một tiếng, bọn họ liền lập tức ngừng tay.



“Dừng tay!” Tưởng Chấn cũng hô một tiếng, hắn vừa dứt lời, thủ hạ của hắn cũng dừng tay.



“Đều đến trên boong thuyền đi!” Trịnh Dật nhíu mày nói, Tưởng Chấn cũng cùng phân phó một tiếng, nhưng hắn cũng không có đến boong thuyền, mà tiến vào khoang của mình.



Triệu Kim Ca quả nhiên ở bên trong.



Triệu Kim Ca cùng người đánh nhau không bao lâu, Vương Hải Sinh cùng Hà thị huynh đệ liền tìm tới, ba người này biết tầm quan trọng của y đối với Tưởng Chấn, tự nhiên không dám để cho y bị thương, lập tức vọt tới nỗ lực che chở y, bởi vậy Triệu Kim Ca tuy rằng bị đánh sưng lên một con mắt, trên người cũng trúng mấy quyền, nhưng cũng không lo ngại.



Nhìn, tuyệt đối là bọn người cùng y đánh nhau càng thêm thê thảm.



“Kim Ca, ngươi không sao chứ?” Tưởng Chấn trong lòng gấp gáp, vội vã vọt tới bên người Triệu Kim Ca.



“Ta không sao.” Triệu Kim Ca nói, còn muốn nói gì thêm thì đã bị Tưởng Chấn ôm lấy.



Chuyện này… Nơi này nhiều người như vậy, Tưởng Chấn cư nhiên đến ôm y! ! Triệu Kim Ca cả kinh, lại có chút thẹn thùng, lại cố tình không nỡ đẩy Tưởng Chấn ra.



Một người mới vừa rồi bị Triệu Kim Ca cào mặt lại đá ba cái thấy thế, lại không nhịn được nói: “XXX nương hắn! Chuyện gì thế này?”



Người đem bọn họ đánh đến thảm thiết cư nhiên cùng Tưởng Chấn ôm nhau… Bọn họ đây là làm gì nha? !



Tưởng Chấn cũng không phải dính người, dưới sự kích động mới ôm Triệu Kim Ca, kết quả mới vừa buông người ra liền nghe thấy một câu như vậy, không chút nghĩ ngợi liền đánh một quyền về phía mặt của người kia.



Người kia gào thét một tiếng, liền muốn xông tới đánh Tưởng Chấn, Trịnh Dật lúc này cũng đã đến cửa khoang: “Đều đi ra cho ta!”



Chỉ chốc lát, tất cả mọi người đều tập hợp ở trên boong thuyền thuyền lớn.



Bên ngoài những người từ khoang giường chung bên kia chạy tới đánh cũng không nhiều lắm, thậm chí chủ yếu là xô đẩy, ngoại trừ số ít những người sau khi Tưởng Chấn bị Tưởng Chấn đánh thì phần lớn đều hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng đám người ban đầu đi tìm Triệu Kim Ca gây sự, còn có Triệu Kim Ca, Vương Hải Sinh cùng với huynh đệ Hà gia, nhìn lại đều có chút thảm.



So sánh với đó, vẫn là những chủ động tìm cớ người càng thảm hại hơn chút, mấy người bọn họ đều máu đầy mặt, còn có người bưng hạ bộ đau đến nhe răng trợn mắt.



“Chuyện gì thế này?” Trịnh Dật hỏi, không muốn đi nhìn những người kia —— nhìn nhiều hắn cũng phải cảm thấy đau…



Cái người đầu tiên bị Triệu Kim Ca đánh vào mũi lại đạp một cước kia, chính là Lục Đại.



Lục Đại là người hầu của Trịnh gia, hắn thân thủ rất tốt, cha Trịnh Dật liền nuôi dưỡng hắn, để cho hắn phụ trách bảo vệ an toàn cho hàng hóa lui tới của Trịnh gia, Trịnh Dật khi ra ngoài, cũng luôn do hắn dẫn người bảo vệ, hắn ở trước mặt Trịnh Dật, rất có mấy phần mặt mũi.



Lúc này, Lục Đại kỳ thực đã có chút hối hận rồi.



Hắn đi tìm Triệu Kim Ca gây sự, là muốn cho Trịnh Dật biết được hắn và thủ hạ của hắn so với đồ bỏ Tưởng Chấn lợi hại hơn, nhưng bây giờ…



Bọn họ bị đánh thành bộ dáng này, Trịnh Dật sợ là muốn đối với bọn họ thất vọng rồi.



Người ở bên cạnh Tưởng Chấn, quả thật có mấy phần bản lĩnh!



Bất quá, nếu đã mất thể diện, vậy thì hảo hảo cáo trạng người kia một cái! Lục Đại liền lập tức nói: “Trịnh thiếu, là người trên đầu có vết sẹo kia đánh ta trước! Hắn đổ thùng đựng nước, ta bất quá chỉ nói vài câu, hắn liền xông tới đánh ta rồi!”



“Thật là như thế sao?” Trịnh Dật hỏi, nhìn về phía Triệu Kim Ca.



“Không phải, là hắn vọt vào khoang của ta, đá ngã thùng nước!” Triệu Kim Ca giải thích, có chút bất an liếc mắt nhìn Trịnh Dật một cái, y sợ mình gây phiền toái cho Tưởng Chấn.



“Ngươi nói bậy.” Lục Đại lập tức biểu thị.



Người ở bên cạnh Lục Đại cũng dồn dập nói: “Trịnh thiếu, hắn động thủ trước!”



“Hắn ra tay rất tàn nhẫn!”



“Chúng ta đều bị hắn đánh!”



Những người này càng nói càng cảm thấy oan ức, đều hi vọng Trịnh Dật có thể làm chủ cho bọn họ.



Tuy rằng không đánh lại người ta có chút mất mặt, nhưng bọn họ đều thảm như vậy, Trịnh thiếu tóm lại không thể không làm chủ cho bọn họ đi?



Trịnh Dật nhìn những người này, khóe miệng giật một cái.



Hắn từng gặp Triệu Kim Ca, người nọ có thể yên lặng ngồi ở bên cạnh cả buổi trưa một câu nói cũng không nói, cũng không phải người gây chuyện, huống chi hắn một cái song nhi, nghĩ cũng biết tuyệt đối không thể đi khiêu khích một bọn đàn ông, cho nên, ngày hôm nay hơn nửa chính là đám người Lục Đại muốn cho người ta một bài học, kết quả…



“Đều im miệng cho ta!” Trịnh Dật nói: “Một đám đại nam nhân đi tìm một cái song nhi phiền phức bị đánh thành như vậy, các ngươi còn cảm thấy các ngươi có lý đúng không?”



Trịnh đại thiếu lúc này cảm thấy rất mất mặt, thủ hạ hắn, lại bị một song nhi đánh thành như vậy…



Lục Đại nhất thời cứng lại rồi, song nhi? Từ đâu ra song nhi?



Bọn họ vốn còn muốn khóc lóc kể lể Triệu Kim Ca hạ thủ tổn hại thái âm (Bao: chắc là cái mấy anh bị đá vào ấy), nhưng lúc này… Nhìn Triệu Kim Ca, bọn họ lại có loại cảm giác gặp quỷ.



Cho nên đây là một song nhi khoét dựng chí? Vốn đã lớn lên không giống song nhi, cư nhiên còn đem dựng chí khoét mất, người này cố ý đi?



Bất quá… liền hắn vừa nãy quét tước khoang tinh tế dụng tâm, cũng chỉ có song nhi có thể làm được.



Đám người Lục Đại bị hoảng sợ, những thủ hạ của Lục Đại cũng bối rối.



Liền ngay lúc này, Tưởng Chấn lại đứng dậy: “Trịnh thiếu, ta muốn cùng những người này luận bàn một chút.”



Tưởng Chấn đây là muốn lấy danh luận bàn đi giáo huấn người đi? Trịnh Dật đáp ứng: “Có thể.” Lục Đại những người này mấy năm qua thuận buồm xuôi gió, có chút tự đại, cũng nên bị dạy dỗ một trận!



Được Trịnh Dật cho phép, Tưởng Chấn lập tức đi về phía những người trước mặt mình: “Mấy người các ngươi, toàn bộ đi ra.” Hắn chỉ chỉ Lục Đại cùng người ở bên cạnh Lục Đại, ước chừng có bảy, tám người.



Những người này, chính là đám người trước đó Tưởng Chấn nhìn thấy ở bên trong khoang.



“Ngươi muốn một mình đánh với một đám chúng ta?” Lục Đại hỏi.



“Đúng.” Tưởng Chấn nói.



Đôi mắt Lục Đại nhất thời sáng ngời. Trước ở bên trong khoang địa phương quá nhỏ, Triệu Kim Ca liền trốn ở góc phòng, bọn họ không có cách nào vây đánh hắn, mới có thể bị thiệt thòi, nhưng bây giờ…



Đám người Lục Đại lúc này khẩn cấp muốn giành về một chút mặt mũi, bọn họ đứng lên, cũng không quan tâm trên người còn ở đau, liền xông về phía Tưởng Chấn…



Sau đó, bọn họ liền đều bị Tưởng Chấn đánh gục, thậm chí so với vừa nãy lúc đánh với Triệu Kim Ca thì bị đánh đến càng nặng hơn.



Lục Đại bị đánh đến nằm nhoài trên boong thuyền, chỉ cảm thấy mặt mũi của của mình đều bị mất hết.



Trịnh thiếu là ai a, hắn coi trọng Tưởng Chấn, nhất định là có nguyên nhân, Tưởng Chấn tuyệt đối có bản lãnh thật sự, trước đó mình làm sao lại không động não hơn, còn muốn đi khiêu khích Tưởng Chấn?



“Trịnh thiếu, xin lỗi, song nhi nhà ta bị người vây đánh, ta có chút không khống chế được lực đạo trên tay…” Tưởng Chấn nói với Trịnh Dật.



Trịnh Dật trước đã nghe Dương Giang nói qua Tưởng Chấn cỡ nào lợi hại, nhưng vẫn cho là Tưởng Chấn bất quá chỉ lợi hại hơn người thường mà thôi, thật sự không nghĩ tới Tưởng Chấn lại lợi hại đến vậy.



Đương nhiên, Tưởng Chấn lợi hại đối với hắn mà nói là chuyện tốt.



Vỗ vỗ tay, Trịnh Dật cười nói: “Tưởng huynh đệ quả nhiên lợi hại!” Sau đó, hắn nhìn về phía đám người Lục Đại: “Lục Đại, ngươi mang theo người của ngươi, đem toàn bộ thuyền quét tước một lần, còn có, khoang của ngươi nhường lại cho Tưởng Chấn. Mấy thủ hạ ngươi này cũng đi ngủ giường chung, khoang do Tưởng Chấn đến an bài.”



Trịnh Dật trước đó mặc dù coi trọng Tưởng Chấn, nhưng cũng chỉ cho Tưởng Chấn một khoang phổ thông, mà Lục Đại ở, lại là một khoang tương đối lớn ở trên tầng cao có cửa sổ.



Lục Đại nhất thời có chút uất ức.



Trước hắn không cam lòng khoang nguyên bản của thủ hạ hắn thành khoang của Tưởng Chấn, hiện tại… khoang của hắn cư nhiên cũng thành của Tưởng Chấn!



“Tưởng Chấn, trên thuyền ta có dẫn theo đại phu, ngươi mang song nhi của ngươi đi xem thử đi.” Trịnh Dật lại nói, sau đó liền rời đi.



“Tạ ơn Trịnh thiếu.” Tưởng Chấn nói cám ơn, lôi kéo Triệu Kim Ca cũng đi.



Lục Đại nhìn bóng lưng Triệu Kim Ca, lại nhìn bộ vị nào đó của mình bị đá lúc này còn mơ hồ đau đớn, vừa mất mặt vừa vô ngữ: “Đó cư nhiên là song nhi!”



“Phải a… Cư nhiên là song nhi… Lão tử đời này phỏng chừng đều không cứng nổi với song nhi…” phụ tá đắc lực của Lục Đại nói.



Những người sưng mặt sưng mũi khác cũng dồn dập gật đầu.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK