Giang Lăng vừa nghe , xém chút nữa đã cười ra tiếng . Cái vị làm nương kia , thật đúng là dụng tâm lương khổ . Nàng ấy nếu biết Tần Ức đã sớm nhìn ra hình dáng của bản thân , phỏng chừng sẽ ảo não không thôi . Nàng ấy chẳng lẽ không biết câu giấy không gói được lửa sao ? Còn canh cửa hai vị gia đinh này không lẽ lại là người mù ?
Làm như vậy không bằng quang minh mà thừa nhận sự thật đâu , còn thắng được cái thanh danh quanh minh lỗi lạc .
Dù sao Giang Lăng là hạ quyết tâm không cần cái ép duyên loại này . Nghĩ xem nàng đời trước sống đến hai mươi mấy năm , luyến ái cũng chưa từng đàm luận qua , liền đi đời nhà ma . Chuyện này đối với nữ nhân mà nói là có bao nhiêu tiếc nuối a ? Cho nên cả đời này , nàng quyết định phải oanh oanh liệt liệt luyến ái một hồi , gả cho người mình yêu và cũng thật sự yêu mình .
Nàng sẽ không bao giờ cô phụ sinh mạng thứ hai này . Vừa đến nơi đây , đã bị ràng buộc với Tần gia , hiện tại nàng phải làm chính là đem sợi dây này kéo dài ra , để cho bản thân có được một cái tự do .
Cho nên , nàng mới không cần Tần phu nhân đối với nàng ấn tượng tốt hay xấu đâu . Ấn tượng xấu thì càng tốt , trong trận đấu từ hôn thì bên quân doanh của ta lại có thêm một vị đồng minh .
Cho nên Giang Lăng đối với Giang Đào chỉ cười cười , vẫy vẫy tay , quang minh hướng thẳng cửa viện mà đi đến . Vừa vào sân , hai tỷ đệ liền nhìn đến Lí Thanh Hà cùng Tần phu nhân đang đứng dưới mái hiên .
Lí Thanh Hà bồi cùng bên người Tần phu nhân , nhìn gương mặt Giang Lăng trang điểm , trong lòng âm thầm kêu khổ .
Vừa rồi , đang ngồi bên trong tán gẫu thật tốt , Tần phu nhân bỗng nhiên đứng dậy nói ngắm phong cảnh trong viện , Lí Thanh Hà trong lòng còn buồn bực : sớm không xem , muộn không xem , nói chuyện đến một nữa thì đòi xem phong cảnh , cái này là trong hồ lô của Tần phu nhân là bán thuốc gì ?
Hiện tại nàng mới hiểu được , thì ra là Tần phu nhân đại khái nhĩ lực khá thính , sớm đã nghe được âm thanh của bọn Giang Đào nói chuyện , cho nên cố ý nói muốn đi ra xem cảnh đẹp bên ngoài .
" Đây là Lăng Nhi đi ? " Tần phu nhân cũng không hiện lên tức giận , trên mặt nhàn nhạt tươi cười , nhìn Giang Lăng nói.
Lúc này tuy là trên mặt Giang Lăng cũng có hóa trang , nhưng bởi vì lần trước làm cho Tần Ức không nhận ra nàng là người đêm đó bị A Phức giựt tiền , cho nên cách ăn mặc trang điểm cách rất xa . Ngày hôm nay Tần phu nhân nhìn đến dung trang của nàng , ngày trước so với hôm nay xấu xí hơn rất nhiều .
Nàng thế nào mà khẳng định ta là Giang Lăng mà không phải là người khác ? Nghe Tần phu nhân hỏi câu hỏi như thế , trong lòng Giang Lăng hưng trí , liếc mắt nhìn nàng , suy nghĩ chính là : Chẳng lẽ cái tên Tần Ức kia là một nam nhân nhiều chuyện , về nhà khóc kể với mẫu thân ?
Nhưng mà cái liếc mắt này của Giang Lăng vẫn để lại dư quang , làm cho mặt của Lí Thanh Hà lúc trắng lúc hồng , phải quay mặt đi vào . Giang Lăng thở dài một hơi , đem ánh mắt chuyển hướng đến Tần phu nhân giải thích :
" Dạ , ta chính là Giang Lăng . Bởi vì nhà khó khăn , ta mỗi ngày đều lên trấn trên kiếm chút việc làm . Sợ gặp gỡ người xấu , cho nên giả dạng thành như vậy . Lần trước phu nhân đến , cũng là gặp gỡ ta từ bên ngoài về , chưa kịp tẩy trang ."
" À , thì ra là như vậy ! " . Tần phu nhân lần này thái độ tốt một cách thần kỳ , hoàn toàn không giống như ngày đầu gặp Giang Lăng soi mói cùng bất mãn .
" Đến , vào trong nhà nói chuyện đi ." Lí Thanh Hà thấy Giang Lăng náo một trận long trời lở đất , cứ như vậy mà dễ dàng qua đi , không khỏi có cảm giác như là được sống sót sau tai nạn .
Thấy mọi người đều vẫn còn đứng ngoài sân , mà trên tay Giang Lăng còn mang theo một cái thùng thiếc đen đen thật là to , nhìn bộ dạng y như một đứa bé ở nông thôn , nhìn vào rất là chói mắt , vội vàng mở miệng : "
Lăng Nhi , chạy nhanh đi rửa cái mặt , thay bộ đồ khác ."
" Dạ " Giang Lăng ngoan ngoãn đáp . " Ta đem cái thùng thiếc này về phòng bếp trước ."
" Cái này là để làm gì ? ". Tần phu nhân đối với việc đi vào nhà không có hứng thú . Nàng nhìn nhìn trong tay Giang Lăng thùng thiếc , lại nhìn nhìn trong tay Giang Đào bồn thiếc cùng giá thiếc , hưng trí bừng bừng hỏi.