Tiếp tục chạy đi, lúc này đây tương đối thuận lợi.
Càng tới gần ngoại thành thành phố J gặp được người cũng càng nhiều.
Hơn nữa rất nhiều người tiến vào thành phố J, đằng trước đằng sau, bọn họ đã gặp được không ít đoàn xe.
Chạng vạng tối một ngày này, bọn hộ rốt cục đến vùng ngoại ô thành phố J.
“Ơ hay, hai người các cậu làm sao giờ mới trở về.” Một chàng trai trẻ tuổi nghênh tiếp hai người trung niên.
Một trong hai người kia lắc đầu, “Đừng nhắc nữa, ở đầu kia Bắc Giao đụng phải một con hổ biến dị, nếu không có quân đội Cố gia hãm chân nó, bọn tôi hôm nay có thể trở về hay không còn không biết.”
“Thảo nào chật vật như vậy.” Sắc mặt chàng trai trẻ tuổi hơi thay đổi.
“Được rồi không nói nữa, chúng ta mau trở về đi.” Một người trung niên khác nhanh chóng nói, sau đó, ba người cùng lên một chiếc xe việt dã, xe lướt nhanh rời đi.
Trên xe mở cửa sổ, Cố Diễm cùng Dương Sóc đương nhiên cũng nghe thấy mấy người đàn ông bên ngoài đối thoại.
Dương Sóc nhìn về phía Cố Diễm, mỉm cười, “Xem ra Cố gia rất lợi hại.”
Cố Diễm liếc Dương Sóc một cái, nhàn nhạt cười, “Phải nhìn thấy mới biết được.”
“Chúng ta gấp rút trở về?” Dương Sóc hỏi ý Cố Diễm.
Cố Diễm nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ừm, đi vào trong đi.”
Tiến vào biên giới thành thị, hơn nữa nơi này là đại bản doanh Cố gia, chung quy so với ở bên ngoài thì an toàn hơn nhiều.
Mọi người không có ý kiến, sau đó hai chiếc xe chạy về hướng nội thành.
Nửa đêm, thời điểm hai chiếc xe tiến vào nội thành thì bị ngăn lại, kia là trạm gác được thiết lập, người trong đó… hình như còn có ký hiệu của Cố gia.
Điều kiện vào cửa cũng không cao, trên người không có vết thương, không bị lây nhiễm, sau đó mỗi người giao nộp một viên tinh hạch, những điều này không có gì là không được cả.
Trên thân bọn người Cố Diễm đều không có vết thương, tinh hạch bọn họ còn nhiều, cho nên dễ dàng qua cửa.
“Vừa rồi ở trong đó sao em không hỏi tình huống Cố gia?” Sau khi ra ngoài Dương Sóc nghi hoặc hỏi Cố Diễm.
Cố Diễm khẽ lắc đầu một cái, “Người bên ngoài cùng, hỏi cũng không được gì, tạm thời em cũng không muốn trở về quá cao điệu. Có một số việc ngầm làm tương đối thú vị hơn.”
Có một số việc? Dương Sóc chớp mắt nhìn, vốn muốn hỏi là chuyện gì, nhưng suy nghĩ một chút vẫn là không hỏi, chỉ cười nhìn người bên cạnh, sau đó nhẹ gật đầu, “Được rồi.”
Phương Quốc cẩn thận đụng đụng cùi chỏ Trình Viễn, “Lão đại, Cố gia rất trâu bò.”
Trình Viễn giống như cười mà không phải cười liếc nhìn đối phương, “Ừ. Cậu muốn nói cái gì?”
Phương Quốc trừng mắt nhìn, “Đương nhiên là thuận tiện ôm đùi.”
Trình Viễn vỗ vỗ đầu Phương Quốc, “Là cậu nhiều mưu ma chước quỷ, muốn ôm thì phải ôm cho chặt.”
Phương Quốc hì hì cười ngây ngô. Ba huynh đệ Đổng Dương Thanh đưa mắt nhìn nhau một cái, sau đó bắt kịp bước chân Trình Viễn.
Cố Diễm cũng không mang mọi người đi về hướng Cố gia, mà là đến nội thành tìm một gian phòng ở lại.
Đương nhiên, các gian phòng bên trong nội thành đều đã sớm hoạch định xong, cũng không phải ở chùa.
Lúc này cách tận thế cũng chỉ có một tháng, có điều thành phố này ngược lại không hề hỗn loạn.
Trong quân đội không chỉ có Cố gia tồn tại, còn có một Lý gia, sau đó là quân đội chính phủ. Có điều quân đội bên kia tương đối xui xẻo, bởi quân đội trú đóng ở thành phố này vốn không nhiều lắm, hơn nữa những binh sĩ kia có khá nhiều người biến thành thây ma! Cho nên, thực lực quân bộ ngược lại yếu nhất!
Về phần chính phủ, thời điểm không có quân đội ủng hộ, cũng bất quá là vật bài trí ngoài mặt mà thôi, có điều ở phương diện hiệu triệu cùng nhân tâm làm không tệ lắm.
Cho nên, hiện tại thành phố này có thể nói có ba đại thế lực, Cố gia, Lý gia, cùng với quân chính phương do quân đội và chính phủ hợp nhất, trong đó, Cố gia xem như thế lực uy tín lâu năm, mà Lý gia mấy năm gần đây mới ra đời và phát triển trong thành phố, cho nên thế lực so với Cố gia có chút không theo kịp. Có điều khi tận thế đến, Cố gia nắm chặt cơ hội, mà động tác của Lý gia cũng kịp thời, nắm bắt cũng rất thỏa đáng, vì vậy, hiện tại thành phố này xem như tạo thành thế chân vạc.
Nơi ở là dùng ba miếng tinh hạch làm tiền thuê tháng để đổi, là một ngôi biệt thự, nhưng lại rất rộng rãi.
Tổng cộng có ba tầng, bao gồm cả tầng hầm ngầm ở bên trong, hơn nữa còn có hai cái ga ra.
An bài hết thảy bọn Trình Viễn ở lầu một, bọn người Dương Sóc, Trương Quân, Liễu Phi Tuyết đều ở lầu hai. Lầu ba tạm thời dùng để dự trữ vật tư, xe dừng ở ga ra.
Sau khi chỉnh lý thỏa đáng, Cố Diễm cùng Dương Sóc trở về phòng.
Nơi này nước không khan hiếm như bên ngoài, mặc dù nước máy đã không thể dùng, nhưng về sau khai thác nước giếng vẫn có thể sử dụng, hơn nữa còn có năng lượng mặt trời, cho nên, trải qua một số lắp đặt, khu dân cư trong thành phố mỗi ngày cung cấp nước bốn giờ, theo thứ tự là buổi sáng bảy giờ đến tám giờ, buổi chiều một giờ đến hai giờ, cùng buổi tối tám giờ đến mười giờ.
Lúc này là nửa đêm, đương nhiên không có nước, nhưng mà có thể đốt. Khí than nơi này mặc dù hơi mắc tiền, nhưng là có, vẫn là câu ngạn ngữ kia, có tiền có thể sai khiến ma quỷ, hiện tại tiền đổi thành tinh hạch, đạo lý vẫn như vậy.
Cố Diễm cùng Dương Sóc đều qua loa tắm rửa một lượt, nhìn đối phương lần nữa thay quần áo ra ngoài, Dương Sóc chớp mắt nhìn, biết đối phương định đêm khuya về Cố gia.
Dương Sóc nhìn sang, “Cần anh đi cùng không?”
Cố Diễm giống như cười mà không phải cười, “Em thật hy vọng anh đi, có điều anh khẳng định anh muốn đi?”
Dương Sóc nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu, “A, vẫn là quên đi, anh chờ em trở về.”
Cố Diễm thở dài, “Ừm, vậy anh nghỉ ngơi sớm chút.”
Dương Sóc có chút đau lòng cho người này, kéo đối phương qua khẽ hôn lên môi y, “Trở về sớm chút, anh chờ, Diễm, em phải biết rằng, mùi vị độc thủ không khuê (một mình một phòng trong ngày tân hôn thời xưa, hiện nay còn dùng để chỉ những cô gái chưa lấy chồng [baidu] – anh vô sỉ >.<) đúng là rất khó chịu.”
Khóe miệng Cố Diễm giật giật, độc thủ không khuê? Sao y lại cảm thấy bốn chữ này dùng trên người Dương Sóc… cực độ quái dị? “Độc thủ không khuê? Anh chắc chắn?”
“Đương nhiên!” Dương Sóc làm như thật gật đầu, “Anh một mình, không phải là độc thủ không khuê sao?”
Hai người náo loạn một hồi, Cố Diễm vẫn rời đi.
Dương Sóc ôm ổ chăn lăn qua lăn lại một trận, bên cạnh thiếu một người, thật đúng là ngủ không được. Thật lâu, hắn chậm rãi thở dài, mặc dù nhắm mắt lại, nhưng làm sao cũng ngủ không được…
Bên kia, sau khi Cố Diễm đến ngôi nhà mình quen thuộc, bí mật tiến vào, bởi quen thuộc địa hình, cho nên không người nào phát hiện y đến, y trực tiếp lẻn vào phòng ngủ ông nội nhà mình.
Ông cụ cũng rất cảnh giác, gần như khi Cố Diễm mở cửa lập tức liền tỉnh lại, sau đó nhanh chóng móc súng từ dưới gối ra, có điều ông có thể nhanh như vậy đã phản ứng kịp thời cùng việc Cố Diễm không muốn che giấu có quan hệ rất lớn.
“Ông nội, người vẫn cảnh giác như vậy.” Âm thanh Cố Diễm mang theo ý cười rõ ràng, hiển nhiên nhìn thấy người thân, còn là người thân luôn yêu thương mình, y rất cao hứng.
Ông cụ nghe được giọng nói này chấn động mạnh, sau đó nhanh chóng trở mình ngồi dậy, âm thanh không thể tin, “Cố Diễm?”
Cố Diễm nhẹ nhàng “dạ” một tiếng, đi đến bên giường, ngồi xuống cạnh ông cụ.
“Ông nội, là con, con trở về rồi.” Giọng Cố Diễm trầm thấp vô cùng.
Ông cụ kích động nắm lấy bàn tay Cố Diễm, lẩm bẩm nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Cố Diễm lật tay lại nắm chặt tay ông cụ, bàn tay kia dường như gầy đi không ít, nhưng vấn rất hữu lực.
Cố Diễm cong lên khóe miệng, “Ông nội, thật có lỗi, khiến ngài lo lắng rồi.”
Y rất rõ ràng, những ngày này, ông cụ thừa nhận áp lực không nhỏ, đặc biệt là thời điểm không cách nào liên lạc được với mình, mà hôm nay, bản thân cuối cùng cũng trở về.
“Ông nội, con trở về, về sau mọi thứ đều có con.” Rốt cuộc, Cố Diễm chỉ nhẹ nhàng nói như vậy.
Lúc 5 giờ, Cố Diễm quay về toàn nhà bọn người Dương Sóc ở, khi đó, Dương Sóc kỳ thực cũng vừa mới ngủ.
Cố Diễm lẳng lặng nhìn người trên giường trong chốc lát, thật lâu cũng không nhúc nhích.
Sau đó, y mới cẩn thận lên giường, Dương Sóc hình như nhận thấy, khi Cố Diễm chui vào ổ chăn liền kéo người vào trong ngực, còn lẩm bẩm một câu “Lạnh quá.”.
Cố Diễm nhìn bàn tay đặt trên hông mình, khóe miệng cong lên thành một nụ cười, sau đó thỏa mãn nhắm nghiền hai mắt.
Giấc ngủ này của Dương Sóc, khi tỉnh dậy lần nữa đã là giữa trưa 12 giờ, một giấc này, có thể thấy được ngủ đến tuyệt vời bao nhiêu.
Miễn cưỡng ngáp một cái, Dương Sóc mở mắt, Cố Diễm cũng gần như đồng thời mở mắt ra, Dương Sóc thấy thế nghiêng người hôn xuống môi đối phương, “Trở về khi nào?”
“Buổi sáng khoảng 5 giờ, khi đó anh đang ngủ say.”
Dương Sóc nhẹ gật đầu, “Gặp được ông nội em rồi?”
“Ừ, đã gặp, kế tiếp sẽ bận rộn một đoạn thời gian, anh bên này muốn thành lập dong binh đoàn?”
Dương Sóc ngáp một cái, “Ừ, nhìn một chút rồi hẵn nói, nhàn rỗi cũng không phải không có cơm ăn.”
“Ha ha.” Cố Diễm cười cười, kéo Dương Sóc một cái, sau đó hai người đứng dậy.
Thời điểm xuống dưới lầu, trừ Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết, những người khác đều có đủ.
Mà hai người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết kia, thường xuyên không thấy bóng người bọn họ là chuyện bình thường, đã thành thói quen rồi. À, đúng rồi, còn thiếu một người, đội viên mới Dương Hải.
Dương Sóc hỏi Trình Viễn, “Dương Hải đâu? Sao lại không thấy người?”
“Cậu ta nói có thể có bạn bè ở đây, ra ngoài nhìn một chút rồi.” Trình Viễn mỉm cười đáp.
“Các cậu không ra ngoài sao?” Dương Sóc hỏi, không cho rằng những người này không có ra ngoài tìm hiểu tình huống.
Trình Viễn gật đầu, “Ừ, đã ra ngoài rồi, quy tắc cơ bản nơi này đều đã hiểu.”
Như vậy cũng tốt, Dương Sóc không hỏi kỹ quá nhiều, hắn đói bụng.
Tìm gì đó ăn, sau khi cùng Cố Diễm giải quyết xong, Cố Diễm nói mình phải rời đi một đoạn thời gian.
Bọn người Trình Viễn không hỏi nhiều. Sau đó, Cố Diễm rời đi.
Dương Sóc cùng bọn người Trình Viễn ra ngoài xử lý chuyện dong binh đoàn, ba người Đổng Dương Thanh lưu lại.
Ôm mục đích giống như bọn người Dương Sóc vô cùng nhiều, cho nên khi đến sảnh giao dịch, phải rất chen chúc.
Mấy người giao hai viên tinh hạch, điền tư liệu, tên của đội dong binh cũng xác lập: Hỏa Diễm.
“Các cậu về trước đi, tôi ở bên cạnh đi dạo.” Dương Sóc nói với bọn Trình Viễn, Trương Quân.
Trương Quân lắc đầu, “Bọn tôi cũng không có việc gì làm, cùng đi đi.” Liễu Phi Dương cũng nói: “Cùng đi.”
Vì vậy, Dương Sóc không phản đối nữa, nói là đi dạo thật sự chính là đi dạo, Dương Sóc cũng chẳng có mục đích gì.
“Cầu xin ngài, bánh mì này là cho con trai tôi, đã hai ngày con trai tôi không có gì để ăn rồi.”
Thật sự là đi đến đâu cũng có chuyện như vậy! Chân mày Dương Sóc hơi nhíu lại.
Một thiếu phụ ôm cậu bé trai ước chừng ba, bốn tuổi, sắc mặt bé trai rất vàng vọt, vừa nhìn liền biết là dinh dưỡng không đầy đủ. Mà lúc này thiếu phụ đang cầu khẩn một người đàn ông trung niên hy vọng đối phương không đoạt khối bánh mì khô quắt kia.
Bộ dáng tên đàn ông trung niên kia hung dữ, bên người gã còn đứng một thanh niên dáng vẻ lưu manh, lúc này mặt thanh niên rất không kiên nhẫn, “Được rồi, đi nhanh đi. Đừng chậm trễ chuyện của lão đại.”
“Thật sự là xúi quẩy!” Tên đàn ông trung niên hung tợn nói, gã cũng không thiếu một ổ bánh mì, chẳng qua cảm thấy ả đàn bà đụng mình mười phần xui xẻo, cho nên mới làm khó dễ.
Hung hăng mắng, tên đàn ông ném khối bánh mì kia hung hăng giẫm nát dưới lòng bàn chân.
Sắc mặt thiếu phụ trắng bệch vô cùng, mà tên đàn ông sau khi giẫm nát bánh mì thì cùng thanh niên kia tức giận rời đi.
Trương Quân tức giận nắm chặt nắm đấm, nhưng khi muốn xông lên thì bị Liễu Phi Dương kéo lại.
“Cậu muốn làm gì!” Mày Liễu Phi Dương nhăn lại, không đồng ý nhìn Trương Quân.
Mày Trương Quân nhăn càng chặt, “Cậu kéo tôi làm gì! Tên kia, quá kiêu ngạo rồi!”
Liễu Phi Dương mím môi, “Vừa đến liền gây sự?” Anh ta liếc mắt về phía Dương Sóc bên kia, ý là, cậu không thấy Dương Sóc cũng không động sao? Cậu xúc động như vậy làm quái gì!
Trương Quân chán nản, rất không vui, nhưng vẫn kiềm chế lại, mặc dù sắc mặt vô cùng khó coi.
Dương Sóc đạm mạc liếc nhìn phương hướng thanh niên cùng tên trung niên rời đi, không nói gì.
Trương Quân hơi mím môi, đi tới trước mặt thiếu phụ kia, lấy từ trong ba lô ra hai túi mì ăn liền cho đối phương.
Thiếu phụ ngàn ân vạn tạ, nhưng Liễu Phi Dương chú ý tới ánh mắt một số người xung quanh thay đổi…
Danh Sách Chương: