Tình huống của Dương Sóc quả thực dọa Hàn Phong cùng Hàn Triều, vì vậy, kế tiếp, khi Dương Sóc còn hôn mê bọn họ vẫn tiếp tục chạy đi.
Như vậy, mãi cho đến hừng đông, có điều Dương Sóc vẫn chưa tỉnh lại.
Hàn Triều lo lắng thỉnh thoảng nhìn về phía sau, nhưng Dương Sóc không có chút phản ứng nào. May mà thành phố J đã càng lúc càng gần.
Hàn Phong vẫn luôn lái xe, đến trưa, xe gặp được xe đi săn từ trong thành phố J ra, hơn nữa còn là người quen. Hàn Triều tranh thủ thời gian gọi người đến hỗ trợ.
Người đến là một tiểu đội lính đánh thuê, có vài lần hợp tác với bọn người Trình Viễn, cho nên Hàn Triều cũng quen biết.
Đối phương nghe nói tìm được Dương Sóc thì rất cao hứng, nói cho Hàn Triều chút tin tức liền nhanh chóng ly khai, đương nhiên là để thông báo cho Cố Diễm.
Đến đây Hàn Triều mới khẽ thở phào một hơi, tin tưởng Cố Diễm nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Hàn Phong liên tiếp lái xe như vậy, thỉnh thoảng còn phải trợ giúp chiến đấu nên đã sớm mệt mỏi, lúc này không khỏi dừng xe định nghỉ ngơi một hồi. Lái xe này, đặc biệt là lái xe trong tận thế có thể so với khống chế phi kiếm còn mệt mỏi hơn nhiều.
Hai người quả nhiên không phải đợi quá lâu, ba giờ sau hai người Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết đến. Hai người đương nhiên là dùng phương pháp đặc thù tới đây, Cố Diễm lái xe, cho nên còn ở phía sau.
Hàn Triều nhìn thấy Chu Châu hai mắt lập tức sáng ngời, hắn biết năng lực Chu Châu, tình huống Dương Sóc hắn không rõ, cũng chỉ hy vọng Chu Châu có thể nhìn ra được.
Vì vậy, Hàn Triều vội vàng nói hết tình huống của Dương Sóc cho Chu Châu. Mất trí nhớ là một chuyện, nghiêm trọng nhất vẫn là đêm qua!
Chu Châu chỉ nghe chân mày liền gắt gao nhíu lại. Mất trí nhớ? Làm sao có thể? Tuy nói đại não con người yếu ớt nhưng cũng không thể vô cớ mất đi trí nhớ, trừ khi… có người cố ý làm ra! Điều này cũng có thể giải thích vì sao mình tìm kiếm ở Lý gia lại bị cản trở!
Nhưng tình huống tối qua lại là chuyện gì?
Không nhìn thấy cụ thể, Chu Châu cũng không dám kết luận. Sau khi bắt mạch cho Dương Sóc xong, hắn đưa mắt nhìn Liễu Phi Tuyết, “Phi Tuyết, ngươi đến xem.”
Liễu Phi Tuyết nhướn mày đi tới, một lát sau, chân mày y cũng hơi nhăn lại.
“Trúng độc?”
Chu Châu hơi mím môi, không nói gì.
Đợi ở một bên, Hàn Triều cũng nhíu nhíu mày, “Mặc dù chúng tôi hoài nghi là trúng độc, nhưng thật sự trúng độc sao?”
Chu Châu thở ra một hơi, “Tạm thời không thể xác định, trước trở về rồi nói.”
Vì vậy, xe tiếp tục lên đường, lái được nửa giờ liền chạm mặt xe Cố Diễm chạy tới.
Nhảy xuống xe, khi Cố Diễm nhìn thấy xe bọn người Dương Sóc tốc độ liền chậm lại. Hết thảy những ngày lo nghĩ, khẩn cấp chạy tới đây, phảng phất đều vì giờ khắc này.
Mà hiện tại Cố Diễm còn chưa biết chuyện Dương Sóc mất trí nhớ.
Chu Châu cùng Liễu Phi Tuyết liếc nhau một cái, nhìn thấy Cố Diễm cũng không biết mở miệng thế nào.
Dường như bọn họ nói thế nào cũng đều quá tàn nhẫn. Những ngày này Cố Diễm làm sao sống bọn họ đều thấy trong mắt, nếu không phải xác định Dương Sóc còn sống, chỉ sợ Cố Diễm ngay cả tâm tư đi theo cũng có.
Dưới tình huống như vậy, nói cho Cố Diễm biết Dương Sóc hiện tại đã quên y? Cái miệng này, bọn họ thật sự mở không được.
“Dương Sóc đâu?” Không thấy được người nên xuống xe, ánh mắt Cố Diễm hơi híp.
Chu Châu vô ý thức liếm môi một cái, nhẹ nhàng nói: “Hôn mê, ở xe phía sau.”
“Hôn mê?” Chân mày Cố Diễm lập tức gắt gao nhíu lại.
Danh Sách Chương: