• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Edit: Nukaly
Không thể trách các thành viên công hội Thiên Lang hiểu lầm, lúc ý thức được có người muốn giết mình, Đường Hiên vừa phân phó đại quân vong linh bắt thích khách vừa tìm nơi ẩn nấp này bắt đầu trốn.
Ở trong mắt người khác, đó chính là một người bị sinh vật vong linh vây quanh, sau đó bị gặm không còn sót lại một chút cặn nào.
Nhìn thấy có người nhảy ra tố khổ, các thành viên công hội Thiên Lang vừa khiếp sợ, vừa kinh ngạc khó có thể tin. Trong đầu đều quay mòng mòng hồi lâu mới bình tĩnh được.

Đường Hiên mở miệng liền liến thắng: “Phải bồi thường phí bù đắp tổn thất tinh thần” , “Muốn vật liệu cao cấp để một lần nữa chế tác bộ đội tinh nhuệ", anh ta còn sai cấp dưới trông giữ chặt chẽ, kiên quyết không cho phép một người chạy mất.
Các thành viên công hội Thiên Lang : " .. . ."
Tuyệt vọng.jpg.

Qua hơn nửa tiếng nữa, người của công hội thợ săn cuối cùng cũng tới, giải cứu người bị thương, trấn an dân chúng, điều tra chuyện này từ đầu đến cuối. . . Chuyện phải làm rất nhiều.
Chỉ là, không lâu sau, các nhân viên công tác gặp phải phiền toái.
Có một người báo cáo lên cấp trên: "Căn cứ theo số liệu điều tra được, phần lớn dơi hút máu đều do các thành viên của công hội Vĩnh Hằng giết chết, ước chừng có tới hơn hơn một trăm học sinh được bọn họ cứu."
"Thế nhưng rối loạn lớn nhất cũng do bọn họ tạo thành. Thợ săn cấp S Hàn Nhất Bình vì nguyên nhân không biết tên rơi vào hỗn loạn, mất đi lý trí, phá huỷ một khu nhà dạy học. May mà đó là một tòa nhà rỗng nên không có người nào bị thương.”
"Thợ săn cấp A Đường Hiên báo lên mình gặp phải ám sát, đã gọi ra đại quân vong linh, bao bọc vây quanh tất cả các nhân viên cứu viện do công hội Thiên Lang phái ra, còn yêu cầu công hội thợ săn giữ gìn lẽ phải."
"Thế nhưng dựa theo cách nói của công hội Thiên Lang, bọn họ nhìn thấy sinh vật vong linh nên đã tưởng rằng ma vật. Vì bảo vệ dân chúng an toàn nên mới chủ động công kích."
"Thợ săn cấp A Đường Hiên còn nói, vì để bảo vệ mình, quân đoàn vong linh đã tổn hại hơn nửa, bởi vậy không chấp nhận bọn họ xin lỗi bằng mồm, kiên quyết bắt bọn họ phải bồi thường."
"Trước mắt hai bên còn đang tranh luận, ý kiến chưa đạt thành nhất trí. . ."
Người phụ trách : " .. . ."
Anh cũng được xem như là người đã trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng cho tới bây giờ còn chưa từng thấy công hội nào có thể gây chuyện như thế.
Ma vật không phá hủy kiến trúc, thợ săn lại đi phá huỷ khu dạy học.
Còn về chuyện các nhân viên cứu viện nội chiến với nhau lại càng là chuyện anh ta chưa bao giờ nghe thấy cũng như nhìn thấy.

Người phụ trách ấn ấn ấn đường, hơi đau đầu: “Khu dạy học tạm thời không đề cập tới, hai bên đánh nhau, là ai động thủ trước?"
Cấp dưới: "Công hội Thiên Lang ạ. Bọn họ nói là nhìn thấy số lượng vong linh quá nhiều nên quyết định ra tay trước để chiếm được lợi thế."

Người phụ trách: " Mặc kệ có phải là hiểu lầm hay không, phía kia động thủ trước tóm lại vẫn là bên có lỗi.”
Cấp dưới: "Dạ vâng."
Đồng thời, anh ta cũng không thể tin cảm thấy có chút thương hại với công hội Thiên Lang.
Cái người đè cả đám bị ra đánh lại thành người bị hại.
Đám bị đánh tới mặt mày xám xịt, biểu tình ủ rũ lại còn phải thanh toán lượng lớn tiền để bồi thường cho người đánh mình.
Quả thực không có cách nào để nghĩ nữa mà.
"Còn về Hàn Nhất Bình —— ." Người phụ trách xem xét rất lâu mới cẩn thận nói: “Để anh ta tranh thủ dành chút thời gian đến công hội thợ săn làm một lần kiểm tra thể chất toàn diện đi, còn phần kiến trúc bị anh ta phá hủy thì để anh ta bồi thường tiền đi.”
Cấp dưới: "Đã hiểu."
**
Mọi người tổ chức thành đoàn cứu viện các học sinh, kết quả đám thành viên công hội nhà mình còn gây ra động tĩnh lớn hơn cả ma vật. Thân là hội trưởng công hội, Vân Lan không muốn nói gì luôn.
Cô trao đổi đơn giản với các nhân viên công tác của công hội thợ săn một phen rồi dắt các thành viên trở về công hội Vĩnh Hằng.
Hàn Nhất Bình vẫn như cũ hôn mê bất tỉnh, bị trói chặt chẽ vững vàng.
Đinh Vũ nhìn thấy thì vô cùng tò mò: “Anh ta bị làm sao vậy ạ?”
Vân Lan: "Dị năng xảy ra chút vấn đề, tạm thời mất đi lý trí, chỉ có thể hành động theo bản năng như một con thú."
 Nghe vậy, Đinh Vũ kinh ngạc vạn phần.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới mấy lời trước đó Hàn Nhất Bình nói.

“Cậu về đây làm gì?”
"Không cần giúp tôi!”
“Đừng ở gần đây! Đi mau! Đi càng xa càng tốt!"
. . .
Lẽ nào anh đã sớm biết bản thân mình sẽ mất khống chế cho nên mới cố ý xa cách bạn đồng hành tới một chỗ khác?
Đinh Vũ chần chờ hỏi: " Bình thường anh ta rất hiếu chiến thích giết chóc, chắc không phải đều do bị dị năng ảnh hưởng chứ?”
Vân Lan thở dài: “Cũng không thể loại trừ khả năng này."
Trước đó cậu đã làm gì chứ… Đinh Vũ có chút áy náy, trong lòng suy nghĩ, đợi đến lúc Hàn Nhất Bình tỉnh lại mình nhất định phải cố gắng xin lỗi.
Trong tất cả mọi người, chỉ có Đường Hiên là vẻ mặt vui vẻ vô cùng, khóe miệng còn điên cuồng cong lên.
Anh không thể chờ đợi được nữa báo tin vui cho Vân Lan: “Hội trưởng ơi, dưới sự giúp đỡ của công hội thợ săn, tôi đã đạt thành thỏa thuận với công hội Thiên Lang. Nửa năm sau này, chỉ cần công hội Thiên Lang qua cửa phó bản cấp B và cấp B trở lên bọn họ nhất định phải đem hết hài cốt của các ma vật đã chết tới chỗ chúng ta!”
Vân Lan: Thật thê thảm quá đi, một công hội cấp B thế mà lại trực tiếp trở thành cu li. Thực sự là. . . Quá tốt rồi.
**


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK