• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 7: Giải trừ hiểu lầm
Chờ đến khi trong phó bản chỉ còn chủ tớ hai người Vân Lan, quanh thân Vân Lan toả ra áp suất thấp: "Anh đã thức tỉnh dị năng từ sớm?”
Ellen cúi đầu xuống, không phủ nhận.
Vân Lan mím môi, lại hỏi: "Thức tỉnh từ lúc nào?”
Ellen: ". . . Tháng 6 năm đầu tiên của thế kỷ mới."

Nếu cô nhớ không lầm thì bây giờ đã là tháng 9 năm thứ 2 thế kỷ mới?
Nói cách khác, anh đã thức tỉnh hơn một năm rồi, cũng đã giấu diếm hơn một năm rồi?
Vân Lan nghĩ thầm, trở lại quá khứ thật sự rất có ý tứ! Có một số việc nếu không một lần nữa trải qua một lần thì cô sẽ không biết mình vẫn luôn bị giấu diếm chẳng hay biết gì.
“Cho tôi một lời giải thích hợp lý."
Nghĩ đến Ellen có việc giấu diếm cô, Vân Lan lại giận không chỗ phát tiết.
"Anna sau khi thức tỉnh dị năng hôm sau liền bị điều động rời khỏi chủ nhân ban đầu. Anh… Anh muốn duy trì nguyên trạng, không muốn giống cô ấy.” Ellen nhỏ giọng nói.
Vân Lan choáng váng.
Anna cũng là một cô nhi được nhà họ Vân thu dưỡng, từ trước đến giờ luôn đi theo bên cạnh em họ. 

Thế nhưng có một ngày nọ, chị ấy thức tỉnh dị năng, kết quả, chị ấy bị ông nội phái đi đảm nhận một chức vụ “thích hợp" hơn.
Cho dù em họ và Anna có không muốn tách ra thì chỉ cần ông nội ra lệnh một tiếng hai người cũng không thể không nghe lời.
Trên thực tế, coi như là cô, gặp phải chuyện như vậy cũng không có cách nào phản kháng được. Ở nhà họ Vân, ông nội là người nói một không hai, nắm tuyệt đối quyền lên tiếng.
Mặt khác, bọn họ từ nhỏ đã bị dạy bảo phải nghe lời, căn bản không có ý thức chống lại.
Vân Lan bỗng nhiên không cảm thấy tức giận nữa.
Ellen không phản bội cô, nhiều nhất cũng chỉ cẩn trọng hơn một chút mà thôi.
Nếu như chỉ có che giấu mới có thể ở lại bên cạnh cô. . . Cô cảm thấy, nói dối rất tốt.

"Sau đó là vì không tìm được cơ hội để nói ra.” Ellen vô cùng đáng thương xin tha: "Anh tuyệt đối không làm điều gì tổn thương đến em. Em… có thể tha thứ cho anh lần này không?”
Vân Lan: "Anh nói tha thứ cái gì chứ?"
Ellen căng thẳng vô cùng, hoảng sợ không thể giải thích được.
Một giây sau lại nghe thấy cô nói tiếp: “Anh vốn không làm sai.”
"Cô chủ!"
Chuyện đã nói ra, lại không bị phạt, Ellen cực kỳ vui vẻ. 
Vân Lan: "Ngày đó, trước khi rời khỏi nhà chính, anh đã nói gì với ông nội?"
Ellen nở nụ cười rạng rỡ: "Không có gì hết. Anh chỉ nói ra thân phận thợ săn cấp S của mình, sau đó biểu lộ quyết tâm muốn đi theo em mà thôi.”
Vân Lan: " .. . ."
Không đồng ý sẽ thuyết phục và nói rõ quyết tâm bằng cách vật lý à?
"Ông nội không giữ anh lại à?" Vân Lan tò mò.
Ellen: "Ngài Hải có nói, chỉ cần anh luôn ở bên cạnh phụ tá cho em thì ngài ấy có thể trả lại cho em quyền thừa kế. Nhưng em đã nói không muốn tranh cướp đoạt quyền thừa kế nữa mà chỉ muốn an tĩnh rời đi nên anh đã từ chối."
Vân Lan đột nhiên nhớ lại, Ellen đã từng nói với cô: "Nếu như em muốn đoạt lại vị trí người thừa kế anh có thể giúp em một tay."
Cái gọi là giúp đỡ, đại khái chính là công bố thân phận dị năng song hệ cấp S đi.
. . . Che giấu là vì cô, công khai cũng là vì cô. Quả nhiên, ở trên thế giới này chỉ có Ellen là luôn đối tốt với cô nhất.
"Nếu như lúc đó em trả lời không biết, anh sẽ làm thế nào?" Vân Lan lại hỏi.
Một đời trước cô ngơ ngơ ngác ngác, trong đầu trống rỗng. Nhưng cuối cùngbọn họ vẫn rời đi.
Ellen cụp mắt: "Ông ấy đã khiến em đau lòng."

Giọng điệu kia, phảng phất như đang nhắc tới một phạm nhân tội không thể tha, nhất định phải phán tử hình.
Vân Lan bật cười: "Đi thôi, chúng ta cũng nên ra ngoài rồi.”
**
Lúc vừa mới mới xuất hiện cánh cửa sẽ là màu đỏ, có nghĩa là trong cửa tràn ngập nguy hiểm.
Sau khi ma vật được quét sạch xong xuôi, cánh cửa sẽ chuyển sang màu xanh lá cây, có nghĩa là đã an toàn, có thể tùy ý ra vào.
Công hội thợ săn đang tổ chức nhân thủ dự định vào phó bản cứu người. Lại chẳng hiểu sao cánh cửa đang là màu đỏ lại biến thành màu xanh lục.
Một lát sau, hai cô gái trẻ chật vật xuất hiện ở trước mặt mọi người.
"Các cô ấy bị thương rồi!"
"Mau gọi xe cứu thương."
Trên người thành viên của công hội không phải là không có thuốc hồi phục. Chỉ là muốn làm ra thuốc phải dùng thảo dược, mà thứ đó phải đánh hạ phó bản xong mới có thể lấy được, vì vậy số lượng Thuốc hồi phục cực kỳ có hạn, bởi vậy chỉ khi nào tới thời khắc mấu chốt bọn họ mới sử dụng.
Ví dụ như, các thợ săn tổ chức thành đoàn để đi vào cửa đều sẽ mang theo thuốc để tăng nhanh hiệu quả chiến đấu.
Ví dụ như, một người bị thương nặng không thể chờ được đưa đến bệnh viện và phải được cấp cứu ngay lập tức sẽ được uống thuốc.
Còn rất nhiều tình huống khác, nước thuốc có thể bớt dùng bao nhiêu thì bớt.
Thấy Tô Chức Cẩm mất máu nghiêm trọng, người phụ trách không hỏi nhiều, trực tiếp sai cấp dưới đưa cô đi.
 
Sau một chốc, bác Diệp bước ra khỏi phó bản.
Thấy ông không bị thương, người phụ trách liên tục đưa ra câu hỏi: “Tình huống bên trong thế nào? Sao mọi người có thể ra ngoài? Trừ mấy người ra trong phó bản còn ai khác không?”
Bác Diệp trước đó đã từng làm thợ săn một thời gian ngắn, đối với quán tính dò hỏi kiểu này đã tập mãi thành quen: "Cánh cửa này đột nhiên xuất hiện, lúc đó tôi không kịp phanh xe nữa cho nên tôi và hai cô bé kia đều bị kéo vào.”
"Đây là phó bản cấp C, tổng cộng có năm người ngoài ý muốn bị cuốn vào. Trong đó có ba cô gái và hai người đàn ông."
"Hai cô gái trong đó là sinh viên đại học, là người bình thường, tôi là dị năng giả tỉnh cấp dị năng công kích cấp C, còn có một cô gái có dị năng phụ trợ cấp S."
Người phụ trách nhíu mày: "Chỉ bằng vào sức chiến đấu của mấy người thì sao có thể đánh hạ được phó bản."
Cho dù có thợ săn cấp S ở đây thì cũng chỉ là một dị năng hệ phụ trợ, lực công kích có thể cao được bao nhiêu.
“Còn có một cậu chàng trẻ tuổi, hình như cậu ấy bị kích thích nên đã tại chỗ thức tỉnh dị năng hệ hỏa." Bác Diệp giải thích: “Cậu ấy không chỉ một lần thiêu chết năm mươi, sáu mươi con quạ đen mà còn đốt BOSS quạ đen thành than luôn."
Người phụ trách hít vào một ngụm khí lạnh: "Ý của ông là, một mình cậu ta có thể xoát phó bản cấp C?"
Bác Diệp suy nghĩ một chút: "Có lẽ vậy.”
Mặc dù Vân Lan cũng giết một phần ma vật, nhưng nhìn dáng vẻ dễ dàng thoải mái đối đầu với kẻ thù của Ellen, có nhiều quạ đen hơn nữa chắc hẳn cũng chẳng khác gì.

“Tôi hiểu rồi.” Người phụ trách âm thầm hoảng sợ: “Ông lấy chứng chỉ thợ săn ra rồi tới bên cạnh điền vào phiếu đăng kí đi. Nếu như sau này còn có chuyện gì chúng tôi sẽ liên hệ với ông.”
"Được.” 
Bác Diệp đi rồi, trên mặt người phụ trách lộ ra vẻ khác lạ: “Có thể một mình đánh hạ phó bản cấp C, dị năng thức tỉnh kém nhất cũng phải cấp A. Nếu như là một người cấp S thứ 16, lại có hệ hỏa có lực công kích cao..."
 Người phụ trách quả thực không dám ngẫm nghĩ.
Chờ thêm một lát, lại có người rời khỏi phó bản.
"Tôi là Vân Lan, thợ săn cấp S, đây là chứng chỉ thợ săn của tôi. Đang trên đường đi tới công hội thợ săn thì bất hạnh xâm nhập vào phó bản cấp C, may là cuối cùng người không có chuyện gì." Vân Lan vừa nói vừa đưa ra giấy chứng nhận: “Ma vật bên trong phó bản do tôi và đồng bạn giết chết, hi vọng công hội thợ săn giúp đỡ khai thác khoáng thạch và hái thảo dược tôi bằng lòng thanh toán hai phần mười vật liệu làm thù lao."
Trong tình huống bình thường, sau khi dọn sạch phó bản, đoàn đội qua cửa sẽ tự mình khai thác thu thập đồ bên trong.
Thế nhưng tình huống của Vân Lan đặc thù, rất thiếu cu li làm việc, bởi vậy cô dứt khoát để cho công hội thợ săn làm giúp.
"Ngài chính là thợ săn Vân Lan đã chế ra Thuốc hồi phục phẩm chất hoàn mỹ sao?!” Người phụ trách đã kinh ngạc đến nói không nên lời.
Ban nãy khi mới nhắc tới hệ phụ trợ cấp S anh ta còn chưa rõ rốt cuộc là ai —— Hệ phụ trợ cũng phân thành nhiều loại, trong thánh phố có tới ba người phụ trợ cấp S.
Nhìn thấy trên cột họ tên của chứng chỉ thợ săn viết "Vân Lan", lúc này anh ta mới phản ứng được.
"Là tôi.” Vân Lan quét mắt nhìn xung quanh: “Nếu không có chuyện gì khác thì tôi đi trước."
“Vâng, xin tạm biệt ngài.” Người phụ trách cung kính nói.
**
Lúc Vân Lan đến công hội thợ hội trưởng Phương Lâm Ý đã đợi chờ rất lâu.
"Thợ săn Vân Lan, nếu như liều lĩnh sử dụng ma lực liên tục thì nhiều nhất cháu có thể làm ra được bao nhiêu bình thuốc hồi phục?" Ông ấy hỏi.
Vân Lan lộ ra vẻ khó khăn: “Nhiều nhất? Cháu cũng không chắc nữa.”
Phương Lâm Ý: "Thôi, thời gian bây giờ khá gấp, cháu có thể làm được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi.”
"Nếu như số lượng không đủ thì cứ lấy gấp đôi số lượng Thuốc hồi phục màu đỏ nhạt tới bổ túc vậy."
“Có một cánh cổng phó bản cấp A đã xuất hiện ở một góc vắng vẻ và bị phát hiện xuất hiện ở một góc vắng vẻ và. Trước mắt lúc nào nó cũng có thể bị mất khống chế, nhất định phải nhanh chóng đóng lại."
Vân Lan: ". . .Bác hiểu lầm ý cháu rồi.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK