Cảnh Hi Miểu dừng bước, ngẩng đầu nhìn Tương Lý Nhược Mộc, không nhịn được lộ ra vẻ mặt như sắp khóc, cũng không để ý lời hắn trêu ghẹo. Tương Lý Nhược Mộc nhẹ nhàng vuốt ve tóc y, ở thái dương khẽ hôn một cái. “Ta đã phân phó Lưu công công, sinh hoạt bình thường cùng tất cả sự vụ, ngươi phải nghe lời hắn, cũng đừng để gầy đi nữa.”
Cảnh Hi Miểu ở trong ***g ngực hắn buồn bã gật đầu. Tương Lý Nhược Mộc càm ràm nửa ngày, Lưu công công đã chạy tới giục y mau lên điện, đừng để muộn giờ xuất chinh. Tương Lý Nhược Mộc nhanh chóng hôn lên môi Cảnh Hi Miểu, đem y giao cho Lưu công công, chính mình đi trước tiến vào đại điện dẫn đầu đứng trong đám đại thần.
Cảnh Hi Miểu khẽ thở dài. Y đi vào đại điện, nhìn các thần tử hành lễ. Tương Lý Nhược Mộc quỳ gối bên chân y. Cuối cùng đến thời khắc y giơ lên bảo kiếm mà tổ tiên Cảnh thị đã dùng để khai sáng cơ nghiệp, dưới ánh mắt chăm chú của đám đại thần giao cho Tương Lý Nhược Mộc, rõ ràng rành mạch nói rằng người tiếp thu thanh bảo kiếm này từ nay về sau sẽ vì Hoàng đế mà giương cao mũi kiếm, chỉ huy quân đội, chinh chiến sa trường, bảo vệ giang sơn. Đây không phải lần đầu tiên Tương Lý Nhược Mộc tiếp nhận nghi thức này, nhưng lại là lần hắn trịnh trọng khiêm tốn nhất.
“Hoàng thượng”, Lưu công công chú ý tới Cảnh Hi Miểu môi mím chặt mặt mày trắng bệch, vội vàng thấp giọng nói, “hoàng thượng, ở trên đài ngài còn phải nói mấy câu.”
Bàn tay vẫn luôn cầm kiếm của Cảnh Hi Miểu khẽ run rẩy, nhìn Tương Lý Nhược Mộc vươn tay giữ lấy.
“Hoàng thượng, ngài mau nói đi.” Lưu công công lo lắng, nghi thức này không thể giản lược quá mức. Xem ra Hoàng thượng cùng Thái úy có chút sơ suất, hắn vội vàng thấp giọng nhắc nhở, “Nhìn Thái úy lập chiến công hiển hách, việc xã tắc…”
“Phải quay về.” Cảnh Hi Miểu khàn giọng nói khẽ, cắt đứt lời Lưu công công. Chỉ có 3 chữ, khẽ bật ra. Tương Lý Nhược Mộc nhìn y, trịnh trọng gật đầu. Ở một khắc Cảnh Hi Miểu buông thanh bảo kiếm, hắn đem thứ gì đó nhét vào lòng bàn tay trống không của Cảnh Hi Miểu.
Cảnh Hi Miểu vuốt ve thứ kia, ấm áp mềm mại, đó là ngọc bội của Tương Lý Nhược Mộc. Nó vẫn luôn bên người Cảnh Hi Miểu, cho đến khi y đem nó cho Cảnh Dụ để hắn giao lại cho Tương Lý Nhược Mộc. Hắn lại nhét trở về tay y. Sẽ trở lại, có lẽ đây chính là lời hứa. Cảnh Hi Miểu chăm chú nắm khối bạch ngọc, đứng trên lâu thành, giống như khi còn bé, nhìn theo Tương Lý Nhược Mộc toàn thân mặc mũ giáp, cưỡi trên chiến mã, dẫn đầu đội quân tư thế hào hùng rời khỏi kinh thành. Tương lai còn có thể có được sức lực oanh tạc vạn dặm, dũng mãnh như hổ. Chỉ có điều lần này cảm giác của y không phải là chí lớn mãnh liệt, cũng không phải sùng bái vô biên, mà là không nỡ.
“Hoàng thượng, dựa theo kế hoạch chiến lược của Thái úy, tối đa nửa năm, hắn sẽ trở về.” Hàn Mộng Khuê đứng cạnh Cảnh Hi Miểu. Y dường như không nghe được lời hắn, chỉ ngơ ngác nhìn những dãy núi trập trùng phía chân trời.
Hàn Mộng Khuê nhìn đại thần hai bên, không nhịn được tiến lên ghé vào tai Cảnh Hi Miểu, “Hoàng thượng, mấy vị đại thần nghe tin Thái úy bệnh nặng, dường như muốn liên hợp lại tố cáo Thái úy.”
Cảnh Hi Miểu hồi phục tinh thần, “Tố hắn cái gì?”
“Tố Thái úy những năm này nắm giữ triều chính, còn nhắc đến chuyện Hoàng thượng bị đem giam lỏng trong Thái úy phủ. Số còn lại là một vài chuyện vặt vãnh.” Hàn Mộng Khuê không dám lớn tiếng.
Cảnh Hi Miểu gật đầu, đột nhiên xoay một cái, nói to, “Hàn Mộng Khuê, đến bây giờ ngươi vẫn chưa thú ca cơ kia sao?”
Hàn Mộng Khuê bị hỏi như vậy liền run một cái, các đại thần còn đang ở bên cạnh đều nghe thấy. Hắn đỏ cả mặt, “Thần… là quan đại thần. Triều đình có chỉ, không được cưới tiện dân.”
“Vậy trẫm ban cho ngươi ý chỉ. Ngày đại hôn của trẫm là ngày trọng đại, trẫm cũng phải rộng rãi ban ân. Tất cả tiện dân ở 42 quận Trung Sở quán Tần lâu bỏ đi tiện tịch.” Cảnh Hi Miểu quay đầu lại, nhìn Lưu Vị, “Sao? Thừa tướng không nghe thấy ư?”
(tiện tịch: gốc gác, tên họ, thân phận thấp kém)
Tiểu hoàng đế tuy rằng tự mình chấp chính nhưng chưa bao giờ hạ ý chỉ, đến mức Lưu Vị cảm thấy lạ lẫm không kịp phản ứng. Đợi đến khi bị nhắc nhở, vội vàng khom người, “thần lập tức làm ngay.”
Cảnh Hi Miểu nhìn hắn một hồi, lại nói, “Ngươi mấy đời là lão thần, lại là nhạc phụ của trẫm. Trẫm còn trẻ, có nhiều chuyện không hiểu rõ. Vì thế sau này còn nhiều việc phải nhờ ngươi tốn nhiều tâm tư. Trước mắt, trong lòng ngươi lúc này hẳn cũng biết, bây giờ nếu nói xã tắc đang trong thời điểm sinh tử tồn vong cũng không quá đáng. Cho nên nếu như trong đám đại thần có suy nghĩ không sáng suốt, sinh ra chuyện không đúng lúc, phải nhờ ngươi sắp xếp mọi thứ. Ngươi là Tể tướng. Chức vị này trên thì phò tá thiên tử chỉnh lý âm dương suốt 4 mùa, dưới thì quản thúc vạn vật sinh trưởng, ở ngoài trấn giữ gìn bình yên khắp 4 phương cùng bách tính trong kinh thành, để tất cả các đại sử quan đều thoải mái hoàn tất trách nhiệm chức vụ của họ. Lưu Vị ngươi cũng không thể cứ như trước mắt nhắm mắt mở. Có chuyện gì cũng đừng chờ đến khi trẫm biết…” Cảnh Hi Miểu ngừng lại, “Ngươi hiểu ý của trẫm chứ?”
Cái trán nhẵn bóng của Lưu Vị đổ mồ hôi. Mấy năm trước, bất kể xảy ra chuyện lớn cỡ nào, tiểu Hoàng đế đều không nói một lời. Bây giờ đột nhiên nhắc đến, trong lời nói ý tứ sâu xa đã sớm không còn là nhận thức của một thiếu niên nữa. Hắn bỗng nhận ra điều ấy, nghĩ lại liền thấy sợ. Nói xa chính là tiểu Hoàng đế ở vào lúc hắn còn chưa nhậm chức Tể tướng, suốt mấy năm ẩn giấu mặc cho võ tướng làm loạn. Còn nói gần, tiểu Hoàng đế là đang trách hắn. Hắn dù biết sự thật là Thái úy đi xuất binh, nhưng thấy đám quan viên nói rằng Thái úy bệnh nặng muốn nhân cơ hội tố cáo, lại án binh bất động im lặng chờ đợi diễn biến, xem thế lực của Thái úy còn lưu lại ở kinh thành nhiều hay ít, thăm dò thực hư, vì thế cho nên không ngăn cản. Bây giờ tâm tư đều bị tiểu Hoàng đế đoán được, lại nói ra làm hắn mất hết mặt mũi.
Hàn Mộng Khuê suýt bật cười, tiểu Hoàng đế quả nhiên khôn khéo. Chuyện như vậy từ một Tể tướng đức cao vọng trọng làm ra, so với những người khác, thậm chí là Hoàng thượng tự mình làm, cũng thích hợp hơn. Sau đó hắn phát hiện, không nên không biết nhẫn nhịn mà nói ra như vậy. Lời của mình nên vào lúc không có người ngoài, tự mình nói cho Hoàng thượng biết. Vì thế việc tiểu Hoàng đế đột nhiên đổi chủ đề hỏi đến việc riêng tư của hắn, nhìn thì như nhắc đến người thân cận, nhưng thực chất chỉ là hạng thê thiếp xoàng xĩnh chạy theo cầu Hoàng thượng mà thôi. Cũng là để người khác không nghi ngờ mình, tránh gây thù hằn, lưu lại mầm họa. Trong lòng cảm thấy ấm áp. Lại nghĩ tới, một đứa trẻ gầy yếu như vậy, tâm tư nhanh nhạy hoạt bát như vậy, thực sự làm khó hắn. Chẳng trách Thái úy cả lúc vội vàng chuyện sinh tử cũng không yên lòng thân thể của y.
“Lão thần đã hiểu rõ lời của Hoàng thượng, xin Hoàng thượng yên tâm.” Lưu Vị xoa mồ hôi trên trán, một mạch đem Hoàng thượng đuổi về cung. Thấy hai bên không người mới nói, “Mấy ngày nay có vài vị quan viên muốn tố cáo Thái úy chuyên quyền. Nhưng Hoàng thượng nói đúng, bây giờ phải lấy đại cục làm trọng, tuyệt đối không thể cản trở Thái úy. Thần sẽ giải thích khuyên nhủ bọn họ. Xin Hoàng thượng yên tâm.”
Cảnh Hi Miểu gật đầu, “Việc này trẫm giao cho ngươi.”
“Hoàng thượng, thần còn một việc muốn nói.” Lưu Vị thấy Hoàng thượng chuẩn bị đi, vội vàng hô. “Hoàng thượng, lão thần còn có chuyện muốn cùng Hoàng thượng bẩm báo.”
Cảnh Hi Miểu trở về tẩm cung, không chịu nổi mệt mỏi liền trực tiếp gục trên giường nhỏ. Đùa nghịch ngọc trong tay, suy nghĩ một chút, móc ra một khối ngọc bội khác, đem dây tua bên trên tháo ra, lại dùng dây ngũ sắc buộc vào khối ngọc của Tương Lý Nhược Mộc, đeo lên trên cổ.
Lưu công công đứng bên cạnh, nhìn thấy không nhìn được cười một tiếng. Không ngờ Cảnh Hi Miểu vừa lúc ngẩng đầu nhìn thấy, nhíu mày. “Ngươi cười cái gì?”
“Nô tài đáng tội chết, mặt của nô tài… bị căng gân!” Lưu công công vội vã cười gượng, “Có điều… Hoàng thượng, ngọc này nên treo trên y phục, không phải đeo vào cổ.”
“Ít nói nhảm.” Cảnh Hi Miểu đem ngọc nhét vào trong y phục, để nó dán lên người mình. Nhắm mắt lại, dưỡng thần nửa ngày chợt nhớ tới điều gì, “Tại sao Tương Lý Nhược Mộc muốn đem tất cả đám cung nữ trong cung của trẫm chuyển đi, nhưng lại tin tưởng bọn thái giám các ngươi?”
“Đó là bởi vì… chúng ta đều đã bị thiến, không thể câu dẫn hoàng thượng.” Lưu công công bị hỏi ngẩn ra.
“Tại sao?” Cảnh Hi Miểu tiện tay chỉ tên thái giám câm mặt mày thanh tú đứng bên cạnh đang bưng đĩa trái cây, “Trẫm thấy hắn lớn lên bộ dạng cũng không tồi. Không phải nam nhân cũng có thể làm chuyện kia. Đáng lẽ so với bất kỳ người nào Tương Lý Nhược Mộc phải hiểu rõ hơn chứ?”
Lưu công công nghe xong không biết phải làm như thế nào cho phải. Biết Cảnh Hi Miểu lớn lên trong chốn thâm cung, quả nhiên với những thứ này đều chỉ hiểu nửa vời, “Ai nha, Hoàng thượng, bọn nô tài không phải nữ nhân cũng không phải nam nhân. Phía dưới của bọn nô tài đều… đều không có cái kia.”
Cảnh Hi Miểu hứng thú, chỉ vào tiểu thái giám, “Ngươi đem quần cởi ra cho trẫm nhìn.”
Tiểu thái giám trợn tròn mắt, nắm quần không chịu cởi.
Cảnh Hi Miểu quay đầu lại nhìn Lưu công công. Gã vội vàng thúc giục, “Ranh con, cũng đã bị mất rễ rồi còn ngượng ngùng cái gì? Hoàng thượng bảo ngươi cởi, ngươi liền cởi. Mau lên, nhanh cởi ra!”
Tiểu thái giám thấy Thái giám Tổng quản ra mệnh lệnh, không dám không theo, buộc lòng phải cởi quần xuống, xách đai lưng vẻ mặt như sắp khóc. Cảnh Hi Miểu nhìn sang, nhịn không được cười một tiếng. “Hóa ra là như vậy, mặc vào đi. Ngươi xuống, đi lĩnh năm mươi lượng bạc.”
Lưu công công thấy Cảnh Hi Miểu tựa ở trên gối nhíu mày không biết nghĩ đến chuyện gì, không dám quấy nhiễu. chỉ là không nhịn được tò mò, bỗng nghĩ thông suốt, “Hoàng thượng, hôm nay lão già Lưu Vị kia đã thúc giục ngài nhanh sinh Hoàng tử kế vị phải không?” Thấy Hoàng thượng không lên tiếng, gã liền biết đã đoán trúng. “Hoàng thượng vẫn luôn không cùng Hoàng hậu viên phòng, xác thực không phải chuyện nhỏ.”
“Lắm miệng.” Cảnh Hi Miểu ngồi xuống, “Trẫm cũng không phải đám ngựa giống của Thái úy phủ.” Cảnh Hi Miểu nhớ tới dáng vẻ đám người trong Thái úy phủ cứng rắn đem ngựa phối giống, liên tưởng đến bản thân liền buồn nôn một hồi. Đột nhiên ý nghĩ xoay chuyển, “Ngươi đi nói cho hoàng hậu, trẫm thân thể yếu nhược, cái đồ vật kia cũng có khiếm khuyết, thái y còn đang cho ta uống thuốc. Trong thời gian ngắn không thể trị hết, cần chậm rãi điều dưỡng. Ngươi đi truyền lại cho thái y, nói với hắn… ngươi tùy tiện tìm lý do đi, để hắn viết cho trẫm phương thuốc điều trị cái nơi dùng để sinh con kia, đúng thời điểm thì đưa ra.”
“Hoàng… hoàng thượng, chuyện này… Hoàng thượng thân thể yếu nhược không cách nào hành phòng, câu này nếu bị truyền ra thì Hoàng thượng ngài sau này mặt mũi để đâu?” Lưu công công kinh hãi há hốc mồm, “Đừng nói là hoàng thượng, dù chỉ là dân thường bách tính cũng…”
“Ngươi bớt nói nhảm.” Cảnh Hi Miểu vừa nói xong, liền thấy một thái giám đi vào đưa thuốc bổ, càng căm tức. “Chẳng phải bây giờ trẫm cũng bị ngươi ép uống thứ này hay sao?”
“Đó là do Hoàng thượng ngài mấy ngày nay làm chuyện phòng the quá nhiều, không biết tiết chế, lão nô mới để ngài điều dưỡng mấy ngày.” Lời của Lưu công công vừa ra khỏi miệng đã bị sắc mặt đột nhiên lạnh xuống của Hoàng thượng dọa cho chính mình vung tay tự tát một cái thật mạnh, “lão nô lắm miệng, lão nô lắm miệng! Hoàng thượng uống chén thuốc này, lão nô lập tức đi… đi giúp Hoàng thượng phân phó chuyện kia. Ôi!”
Cảnh Hi Miểu tức giận uống một hớp cạn sạch thuốc. Bực bội tiếp nhận trà súc miệng, “Đi lấy hoa quế tô đường đến.”
“Hoàng thượng, Thái úy trước khi đi đã chính miệng phân phó lão nô, ‘cách một ngày mới được cho Cảnh Hi Miểu ăn tô đường một lần, y ăn nhiều tô đường sẽ không ăn cơm. Nếu y không nghe, ngươi liền nói cho y biết, sau khi ta trở về, mỗi tối cái kia phải nhiều thêm năm lần.’” Lưu công công nói khẽ nhắc lại lời Thái úy.
Cảnh Hi Miểu thoáng chốc ngượng ngùng, lỗ tai cũng hồng lên. “Đi xuống… Trẫm không sao rồi.”