Cai ngục đến mở ra gian phòng ở tận cùng bên trong cho Hoàng thượng, cũng là phòng giam duy nhất có người. Cai ngục khom người lui ra, người bên trong ngẩng đầu lên, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, nhu mì uyển chuyển. Hắn nhìn Cảnh Hi Miểu, ung dung cười, hỏi: “Hoàng thượng, người sao lại một mình đến đây? Lẽ nào người đã cùng Thái úy đại nhân ân đoạn nghĩa tuyệt? Hay là người muốn hỏi ta Thái úy đại nhân rốt cuộc có tham dự vào binh biến hay không?”
Dáng vẻ Cảnh Hi Miểu đi vào lúc này giống như đang cố gắng nén giận, y bình tĩnh lại, “Chuyện của hắn, ta không đến nỗi phải đi hỏi một người ngoài.”
Đàn Tâm đen mặt, bực tức đứng phắt dậy, nhưng nghĩ một hồi lại nhịn xuống. Không đề cập tới chuyện Tương Lý Nhược Mộc nữa. “Nhưng nếu ngươi đến chỉ là để lấy mạng ta, chẳng lẽ ngươi định tự mình động thủ?”
“Ta muốn lấy mạng ngươi. Nếu nói lấy tư cách làm Hoàng đế ta cần phải ra quyết định xử tội kẻ nào,” Cảnh Hi Miểu nhìn thẳng vào mắt hắn, “Vậy quyết định xử tử này nhất định là quyết định dễ dàng nhất của ta.”
Đàn Tâm không trả lời. Cảnh Hi Miểu hít một hơi thật sâu, ngửi thấy trong địa lao có mùi ẩm mốc nặng nề, “Rất lâu trước đây ta không muốn nhìn thấy ngươi, không muốn nói chuyện với ngươi. Bởi thời điểm nói chuyện với ngươi, ta vô cùng mệt mỏi. Hơn nữa còn giống như bây giờ, ngửi thấy mùi hôi thối.”
“Hoàng thượng miệng thật độc. Có điều ngày trước khi người chưa tự mình chấp chính đúng là vẫn chưa từng thấy.” Đàn Tâm cười lạnh trả lời y.
“Câm miệng!” Cảnh Hi Miểu bỗng nhiên lạnh giọng quát, Đàn Tâm bị dọa run một cái. Lúc này hắn mới ý thức được Cảnh Hi Miểu từ lúc tiến vào liền rất tức giận. Chỉ là lửa giận của Cảnh Hi Miểu không dễ phát hiện. Lúc trước hắn như thế nào rơi vào tình cảnh này, sao lúc ấy hắn không cẩn thận nghĩ tới, rằng Cảnh Hi Miểu cũng là một người rất khó đoán? Không thể đoán biết trước, không thể nhìn thấu. Cho nên thua là điều đương nhiên. Cảnh Hi Miểu chính là người hỉ nộ khó dò, nhưng không giống Tương Lý Nhược Mộc không giận mà uy. Cảnh Hi Miểu luôn chôn giấu tất cả tâm tình dưới khuôn mặt bình tĩnh, y như mặt nước mênh mông, tĩnh lặng mà rộng lớn.
Cảnh Hi Miểu dịu xuống cơn giận, lúc mở miệng đã bình tĩnh lại nhiều. “Ngươi không cần phải chết. Lý Duẫn Chi đã nhận hết tất cả tội danh. Thực ra, chuyện này cùng hắn liên quan nhiều hay ít, tất cả những chuyện này, những năm này, nói đến cùng còn không phải chỉ là đấu tranh của Cảnh thị chúng ta thôi sao?”
Đàn Tâm nhìn chằm chằm Cảnh Hi Miểu, đánh giá vẻ mặt của y, suy đoán dụng ý trong đó. “Ngươi định dùng Lý Duẫn Chi tới uy hiếp ta, để ta chủ động nhận tất cả tội danh sao?”
“Không cần phải thế”, Cảnh Hi Miểu buồn bực phất tay một cái, như đang xua đuổi ruồi nhặng, “Lý Duẫn Chi đã chết.”
Đàn Tâm sững người.
“Ngươi cho rằng tại sao ta còn muốn tới gặp ngươi? Là vì ta muốn nói cho ngươi biết. Thả ngươi không phải là chủ ý của ta”, Cảnh Hi Miểu tức giận nhìn hắn. Đàn Tâm không ngờ rằng ánh mắt của Cảnh Hi Miểu lại có thể sắc bén đến vậy, giống như trực tiếp xuyên vào tâm hắn, đem tim gan hắn xé nát vụn. Sau đó y nói, “Ta xưa nay chưa từng thấy chuyện gì có thể làm Tương Lý Nhược Mộc rơi nước mắt, chỉ có lần này. Lý Duẫn Chi viết một tờ khai thừa nhận tất cả tội lỗi, lại để lại cho Tương Lý Nhược Mộc một bức thư, cầu xin hắn nể tình bạn niên thiếu suốt bao nhiêu năm, chờ khi hắn chết mà tha cho ngươi. Sau đó hắn ở trong ngục giam uống rượu say, để phó tướng đem giấy ướt từng tờ từng tờ đè trên khuôn mặt ngủ mơ của hắn. Cuối cùng hắn nghẹn thở mà chết. Tất cả những điều này ta không trực tiếp chứng kiến, ta cũng không quan tâm. Chỉ là ngày hôm qua ta thấy Tương Lý Nhược Mộc tự giam mình trong thư phòng, uống rượu say, khóc đến mức hai mắt đẫm lệ. Ngươi biết không, cũng vì điều này khiến ta muốn giết chết ngươi, muốn đến mức tức giận đùng đùng.” Cảnh Hi Miểu nói tới mức cuống lên mới thở hổn hển dừng lại. “Nhưng mà bỏ đi, đã không còn Lý Duẫn Chi, ngươi còn có thể như thế nào? Ta còn có thể làm gì? Tương Lý Nhược Mộc sẽ không đến nói với ta, bảo ta thả ngươi đi. Nhưng ta biết hắn nhất định hy vọng huynh đệ của mình có thể yên nghỉ, từ nay về sau được sống yên ổn ở cõi âm.”
Đàn Tâm mờ mịt nhìn Cảnh Hi Miểu rời đi. Nhìn cửa nhà lao mở rộng nhưng không hề động đậy. Cánh cửa này mở ra với hắn nhưng tất cả những cánh cửa khác của thế gian này đã đóng lại rồi. Hắn đi ra ngoài, theo sau Cảnh Hi Miểu. Bên ngoài ánh sáng rực rỡ chói đến lóa mắt. Hắn dùng tay che ánh mặt trời. Phía xa có vài ba con ngựa đang chạy tới, là Tương Lý Nhược Mộc đến tìm Cảnh Hi Miểu.
Hắn trông thấy Cảnh Hi Miểu nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn Tương Lý Nhược Mộc. Tức giận ban nãy còn hiện trên mặt đã hoàn toàn biến mất. Tương Lý Nhược Mộc hướng về phía y duỗi ra hai tay thân mật ôm lên ngựa, dịu dàng ấm áp ôm vào lòng. Một người như vậy, một cái ôm như vậy, hắn cũng từng có, nhưng hắn đã vứt bỏ rồi, vĩnh viễn không quay lại nữa. Từ nay về sau, tất cả những gì còn lại chỉ là những đêm dài lạnh lẽo cô độc. Đám người kia đã cưỡi ngựa đi xa, Đàn Tâm cảm giác như mình bỗng chốc già đi, bước chân tập tễnh, không còn nhịp nhàng thông thuận.
Hắn ở trên đường quay đầu lại, dường như nghe tiếng ai đang gọi hắn. Trong lúc hoảng hốt phảng phất như nhìn thấy một khuôn mặt thân thuộc đang tươi cười, nhìn thấy vị tướng quân trẻ tuổi kia đang ôn nhu hướng về phía hắn đưa ra hai tay, chạm vào mặt hắn. Hướng về phía mặt trời thét lên, đã không còn nữa, tất cả đều biến mất rồi.
Mùa đông vài năm sau, Tương Lý Nhược Mộc nói với Cảnh Hi Miểu, Cảnh Đàn Tâm ở cạnh phần mộ của Lý Duẫn Chi dựng một túp lều luôn túc trực bên linh cữu. Những năm này vẫn luôn chờ ở đó, bồi hắn. Cảnh Hi Miểu trầm mặc, y sai người đến đưa cho Cảnh Đàn Tâm một chút đồ ăn cùng vài vật cần thiết vào mùa đông.
Mùa đông năm ấy rất lạnh. Người hầu trở về nói cho y biết, Đàn Tâm bới móc mộ phần của Lý Duẫn Chi rồi nằm nhoài ngay trên đó. Giờ đã chết rét. Ngón tay cắm sâu vào trong lớp đất lạnh lẽo, có kéo cũng không ra.
Cảnh Hi Miểu để bọn họ đem Lý Duẫn Chi cùng Đàn Tâm hợp táng, nhưng chỉ có thể lén làm. Dù sao thì Lý Duẫn Chi cũng là tội thần không thể được thờ cúng cùng trùng tu phần mộ.
Từ lúc bọn hạ nhân lui xuống, Cảnh Hi Miểu vẫn luôn khóc. Không phải vì điều gì, chỉ là nước mắt không ngừng rơi xuống. Tương Lý Nhược Mộc thở dài ôm hắn. Nói muốn khóc thì cứ khóc đi, dù là chân long thiên tử ngươi cũng phải khóc. Nói không chừng năm nay Hoàng hà lại dâng cao. Y nín khóc mỉm cười.
Năm đó Hoàng hà không gây lũ lụt, quốc khố cũng dồi dào hơn. Bởi trước đó một năm đã hoàn thành công trình trị thủy khơi thông đường sông, củng cố đê điều. Lưu Vị bỗng dưng mắc bệnh nặng, chết trước khi nhậm chức Tể tướng. Hàn Mộng Khuê so với lúc trước đoan chính không ít, không dám tiếp tục ở trước mặt Hoàng thượng bày trò gây cười, chỉ là lúc Thái úy ở đó thì cũng không thu liễm. Cảnh Hi Miểu cũng không để ý, còn muốn đưa Hàn Mộng Khuê lên làm Tể tướng. Hàn Mộng Khuê vốn mang mệnh luôn phải lao tâm khổ trí, làm như vậy y có thể tiết kiệm không ít tâm tư.
Trong tấu chương nói hiện tại thiên hạ đang thái bình, đất trời yên ả. Cảnh Hi Miểu cười trộm. Tương Lý Nhược Mộc khịt mũi coi thường, lời nói của đám quan văn chó má vốn không thể hoàn toàn tin tưởng. Cảnh Hi Miểu cảm thấy hắn chửi bới đám quan văn kỳ thực chỉ là muốn đi Giang Nam du ngoạn. Mà chính Cảnh Hi Miểu ở trong kinh thành cũng phát chán. Có điều có Tương Lý Nhược Mộc một mực ở cạnh y thì nơi nào cũng giống nhau.
Y bình yên vượt qua sinh thần lần thứ hai mươi. Hoàng đế thành niên, khắp chốn vui mừng. Có điều không ai dám đến giết y, ước định kia sớm đã không còn nữa. Chỉ là ngày sinh nhật đó y bị dằn vặt đến chết, ngay cả quần thần đến chúc mừng cũng làm qua loa.
Sáng ngày thứ hai Hàn Mộng Khuê thấy sắc mặt Hoàng thượng liền nhịn cười đến mức suýt chút nữa trở thành vị Tể tướng thứ hai của đương triều chết khi đang nhậm chức. Tương Lý Nhất Bình khi đó còn đang trấn thủ biên cương, lúc hắn trở về báo cáo, Hàn Mộng Khuê âm thầm nói với hắn, ngày sinh thần đó Hoàng thượng nhất định đã hối hận vì mình được sinh ra.
– Hoàn –