“Vâng, chào anh, xin hỏi anh là Nguyên Triết ạ?” Giọng nữ đầu kia hỏi xác nhận.
“Đúng vậy. Thư ʍôиɠ có vấn đề gì sao?” Nguyên Triết giành hỏi trước.
“Là thế này, bệnh nhân Thư ʍôиɠ giường số 307 ban nãy bỗng dưng gọi chúng tôi, còn nhờ gọi điện cho anh…”
Bên kia chưa nói xong mà Nguyên Triết đã chen lời: “Cảm ơn! Tôi tới ngay!”
Cô y tá ngơ ngác: “Ồ, vâng ạ.” Đáp xong mới phát hiện người ta ngắt máy từ đời nào rồi.
Gấp dữ vậy hả?
Nguyên Triết cúp máy thì thấy bé vẹt đã hoàn toàn tỉnh táo, hiện đang cúi đầu chuốt lông. Đây là động tác mà Thư ʍôиɠ không bao giờ làm khi ở trong cơ thể nó.
Anh ngắm nghía mấy bận rồi hỏi nhân viên y tế cạnh đó xem bé vẹt được xuất viện chưa. Nhân viên y tế bảo sau khi khám và băng bó vết thương thì trêи cơ bản không còn gì đáng ngại, chỉ cần chú ý chăm sóc và giữ các vết xước nhỏ trêи da sạch sẽ là được. Việc nhóc con hôn mê cũng tạm thời không tra ra vấn đề gì lớn, cần quan sát là chính.
Cảm ơn bác sĩ, Nguyên Triết liền mang vẹt Manh Manh đi.
Nói đến cũng lạ, nó chưa từng ở cùng Nguyên Triết nhưng lại chẳng ồn ào lo sợ, cứ như biết anh rồi vậy. Tuy nhiên, để an toàn, anh vẫn đeo sợi dây lúc trước lên mắt cá chân nó.
***
Thời điểm Nguyên Triết chạy tới, Thư ʍôиɠ đã làm xong một loạt kiểm tra trong tiếng cảm thán trầm trồ của bác sĩ.
“Bất ngờ khôi phục ý thức, thật quá sức tưởng tượng!” Bác sĩ Thiệu ôm chồng báo cáo kết quả kiểm tra mới ra lò, nói với trưởng khoa kế bên.
“Trước đó bệnh nhân có gặp phải kϊƈɦ thích gì không?” Trưởng khoa dò hỏi.
Bác sĩ Thiệu lắc đầu: “Hình như không…” Đang nói thì thấy Nguyên Triết hối hả chạy vào.
“Cậu là… À, là người bạn lần trước tới tìm cô ấy phải không?” Bác sĩ Thiệu mất vài giây mới nhận ra Nguyên Triết.
Anh gật gật: “Là tôi.” Nói rồi bước nhanh tới trước Thư ʍôиɠ, nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Thư ʍôиɠ?”
Giây phút thấy anh tới, Thư ʍôиɠ đã đứng bật dậy. Giờ hai người đứng mặt đối mặt, cô mới phát hiện mình lùn hơn anh cả nửa cái đầu.
“A.” Thư ʍôиɠ há miệng, ấy vậy chỉ phát ra được một âm tiết.
Nguyên Triết ngạc nhiên nhìn cô rồi lại quay sang bác sĩ: “Xin hỏi giọng cô ấy?”
Anh đã nhạy bén phát hiện chỗ kỳ lạ khi Thư ʍôиɠ trả lời. Bác sĩ Thiệu phụ trách giải thích: “Có lẽ lâu quá không nói chuyện nên bệnh nhân chưa quen cách phát âm, cơ mà vừa rồi cho cô ấy thử viết và gõ chữ thì không vấn đề. Khả năng qua một thời gian sẽ trở lại như thường.”
Thư ʍôиɠ trước đó cũng nghe bác sĩ giải thích y hệt nên rất yên tâm.
Nguyên Triết im lặng một chốc, đoạn nói: “Vậy xin hỏi, đã kiểm tra xong chưa ạ? Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy một lát.”
Hai bác sĩ đương nhiên đồng ý. Trước khi đi, bác sĩ Thiệu chợt nhớ tới một chuyện: “À phải, ban nãy chúng tôi đã báo lại tình huống cô ấy cho bên công an, chắc bọn họ sẽ tới nhanh thôi.”
Nguyên Triết gật đầu: “Cảm ơn đã báo.”
…
Nhân viên y tế rời đi hết, cả phòng bệnh chỉ còn lại hai người Nguyên Triết và Thư ʍôиɠ. Nói đúng hơn thì còn một con vẹt được Nguyên Triết lén bỏ vào áo khoác.
Vẹt nhỏ Manh Manh giống như Thư ʍôиɠ hồi trước, trốn vào trong quần áo để lách luật.
Dọc đường Nguyên Triết quan sát thấy nó không hề lạ lẫm khi tiếp xúc với mình, trái lại còn rất ngoan, không bay loạn cũng không gọi bậy, lúc này được thả ra vẫn chỉ im lặng đánh giá xung quanh. Trong đôi mắt be bé dường như ánh lên sự nghi hoặc vì cảm giác quen thuộc nơi đây.
Thư ʍôиɠ dời tầm mắt lên người Manh Manh ngay sau khi Nguyên Triết lấy nó ra. Tới nay, mạng cô và vẹt nhỏ đã gắn chặt lấy nhau, hai người bị bắt trao đổi “cuộc đời” đến tận bây giờ mới quay về được.
Bé vẹt được Thư ʍôиɠ nâng trong lòng bàn tay hình như cũng thấy cô đặc biệt, bèn lẳng lặng hướng đôi mắt tròn tròn nhìn cô chăm chú.
“ʍôиɠ ʍôиɠ.”
Tiếng gọi của Nguyên Triết khiến một người một chim nghiêng đầu qua nhìn. Bị hai đôi mắt vọng tới, Nguyên Triết bỗng nở nụ cười đầu tiên trong ngày.
“Trong rủi có may, thật quá tốt.” Anh cảm khái nhìn hai cô.
“Ừm!” Thư ʍôиɠ gật gật đầu mỉm cười.
“Có điều…” Nguyên Triết chợt đổi chủ đề: “Không phải anh bảo mong em có thể bảo vệ tốt bản thân ư?”
Thư ʍôиɠ nghe thế mới giật mình nhớ lại lúc báo cáo tình hình cho Nguyên Triết qua máy tính bảng, đối phương đúng từng nói vậy thật.
“… Xơ… lỗi.” Dứt câu, Thư ʍôиɠ ngạc nhiên phát hiện mình mới thốt ra được vài âm đúng. Thế là không cần Nguyên Triết nhắc nhở, cô đã tự thử lại: “X… Xin… lỗi.”
Lần này càng rõ hơn. Thư ʍôиɠ mừng rỡ nhìn anh, rồi được đối phương nhè nhẹ xoa đầu. Cô đã quá quen với động tác này từ hồi làm vẹt nên bây giờ chẳng thấy gì không ổn cả.
“Em không cần xin lỗi anh.” Nguyên Triết mân mê tóc cô, qua một thoáng mới lên tiếng: “Em biến về thế nào? Có nhớ gì không?”
Thư ʍôиɠ lắc đầu, cô hoàn toàn không nhớ gì hết.
“Em… bị đánh… đầu… đau, tỉnh…” Cô phát ra từng tiếng từng tiếng đứt quãng có vẻ cố hết sức. Bỗng sực nhớ lúc chỉ có thể nhại, mình hay dùng điện thoại Nguyên Triết đánh chữ, Thư ʍôиɠ bèn vươn tay. Sợ anh không hiểu, cô còn xòe tay trái rồi chọc chọc tay kia lên.
Nguyên Triết đương nhiên hiểu, thế nhưng anh lắc đầu: “Em phải tập nói nhiều hơn, không thật sự thiết yếu thì đừng gõ điện thoại. Vậy mới nhanh hồi phục được.”
Cũng đúng… Ngẫm thấy có lý, Thư ʍôиɠ không hỏi mượn di động anh nữa.
“Tỉnh… ở đây… Bác sĩ… Anh…” Những âm cần cong lưỡi rất làm khó Thư ʍôиɠ.
“Đại khái là em bị đập vào đầu nên hôn mê, đến khi tỉnh lại thì đã ở đây, đúng không?” Nguyên Triết ghép những từ cô thốt ra rồi thuật lại một lần.
Thư ʍôиɠ: “Ừm.”
“Vậy cũng không thể chắc chắn sau này sẽ không biến về nữa?” Nguyên Triết chỉ ra vấn đề mấu chốt.
Thư ʍôиɠ nghĩ nghĩ thì thấy đúng là thế thật: “Không, thể.”
Nguyên Triết nhíu mày: “Xem ra phải đến đạo quán tìm cái vị biết nhìn khí rồi.”
Chẳng hiểu sao cô lại nghe ra được sự bất mãn trong giọng anh, xem ra Nguyên Triết không ưa đạo trưởng nọ lắm. Vụ này hơi lạ à nghen. Tuy rằng trước nay anh luôn xa cách với mọi người, nhưng ngoài ai đó ra, anh cơ bản đều khá hài hòa.
Tuy nhiên hiện tại không có thời gian cho cô nghĩ miên man, bởi vì cửa phòng đã bị đẩy vào từ bên ngoài. Hai người nghiêng đầu nhìn, là hai cảnh sát họ từng gặp.
Vẹt nhỏ không có chỗ trốn nên Thư ʍôиɠ ôm luôn vào ngực.
Lần đầu Nguyên Triết tìm đến nơi này đã theo họ về cục cung cấp thông tin của Thư ʍôиɠ. Giờ Thư ʍôиɠ khôi phục ý thức, họ liền chạy ngay tới.
Sau khi tham khảo ý kiến của bác sĩ phụ trách, cảnh sát quyết định để Thư ʍôиɠ viết tay để tiến hành cuộc nói chuyện này. Ấy vậy, dù cảnh sát có hỏi tình hình ngày tám tháng tư hôm ấy thế nào, Thư ʍôиɠ đều chỉ trả lời nhớ không được.
Bị đập thảm đến độ tâm thần mất trí một thời gian, nhớ không được là bình thường.
Về phần vấn đề thân phận lằng nhằng, Thư ʍôиɠ cũng đổ cho mất trí nhớ luôn, nói mình chỉ nhớ mỗi người bạn qua mạng Nguyên Triết vì thấy anh cực kỳ quen thuộc… Còn lại thì chẳng nhớ nổi, nhưng trong nhà hẳn là không có người thân.
Hai đồng chí nọ rất chi là bất đắc dĩ, thế nhưng bệnh của Thư ʍôиɠ lại không phải giả. Thế là họ đành hỏi mấy câu đơn giản cho xong rồi dặn cô bữa nào đến chỗ họ làm giấy tờ bổ sung. Thư ʍôиɠ đã thành niên, nhận thức đã bình thường, ý thức cũng rõ ràng nên không cần người giám thị nữa.
Sau khi lễ phép tiễn hai vị cảnh sát đi, Thư ʍôиɠ yêu cầu được xuất viện. Nguyên Triết suy tư chốc lát rồi đồng ý.
Bên phía bác sĩ thì tất nhiên muốn giữ cô lại quan sát thêm, chẳng qua so với nơi này, Thư ʍôиɠ mong được theo Nguyên Triết trở về căn nhà cô đã ở mấy tháng hơn.
***
Ngồi lên ghế phụ mà Thư ʍôиɠ cảm giác như đã qua mấy đời.
Chỗ ngồi của cô vẫn là cái ghế này, tuy nhiên đây là lần đầu tiên cô dùng hình thể con người để ngồi xe Nguyên Triết. Thư ʍôиɠ lạ lẫm quan sát phong cảnh ven đường, nó hoàn toàn khác góc độ cô thấy khi còn là vẹt.
Nguyên Triết muốn tới cục cảnh sát khu phố trực thuộc trước, vì chuyện kia còn chưa kết thúc. Lúc đó phải đưa Thư ʍôиɠ đi bệnh viện gấp nên anh chưa kịp trao đổi gì với họ.
“Vào cùng anh hay chờ anh trong xe?” Nguyên Triết đỗ trước cửa cục rồi tắt máy, quay đầu hỏi Thư ʍôиɠ.
Cô ôm vẹt nhỏ trả lời: “Vào… đi.”
Thấy người tới, một đồng chí cảnh sát liền dẫn họ vào văn phòng.
“Cậu Nguyên, là thế này.” Một vị lớn tuổi lên tiếng: “Đồ anh bị trộm chúng tôi đều tìm được trong cốp xe đối phương, tổng cộng mười bảy bản thiết kế, một cái máy tính bảng và một cái máy tính bàn. Tên trộm cũng đã khai báo được người ta thuê, mà ở hiện trường, chúng tôi còn bắt được hai nhân vật khác: tài xế và tên phụ trách môi giới. Theo kết quả điều tra thì bọn họ là nhân viên của công ty thiết kế Hà Bác có quan hệ cạnh tranh với anh trong một cuộc thi. Vậy nên, chúng tôi định sẽ quy vào tội cạnh tranh ác tính và vào nhà trộm cắp.”
Nguyên Triết và Thư ʍôиɠ đều rõ kết quả trong lòng nên cũng không ngạc nhiên.
Kế tiếp, Nguyên Triết chỉ cần làm thủ tục theo hướng dẫn của cục. Đối phương phạm luật tự nhiên sẽ bị điều tra.
Thủ tục xong xuôi, anh bỏ những thứ vừa nhận lại vào cốp xe. Thư ʍôиɠ thì ngoan ngoãn về ghế phụ ngồi, chờ xe xuất phát.
“So với những thứ bị mất này…” Nguyên Triết không lập tức khởi động mà bất chợt nói chuyện với cô: “Anh càng không muốn thấy em bị thương.”
Thư ʍôиɠ giật mình ngẩng phắt đầu, để rồi sa vào cặp mắt đen láy của anh.
Đôi mắt ấy đẹp vô cùng. Khi còn là vẹt, cô đã vô số lần hằn in hình dáng nó trong mắt mình, không ngờ giờ phút này, cô lại lần nữa được trông thấy nhiều thứ trong đó. Các thành phần phức tạp cô không phân biệt được, nhưng nỗi lo lắng nồng đậm thì thấy rất rõ.
“Lần sau… sẽ… không.” Thư ʍôиɠ gian nan đảm bảo.
“Không có lần sau.” Nguyên Triết nhẹ nhàng buông lời phủ định trong khi nghiêng người qua chỗ cô.
Cặp lông mi như cánh quạt của anh bỗng chốc tiến tới ở khoảng cách cực gần, từng cái chớp nhẹ đều như thổi gió vào lòng Thư ʍôиɠ… Cô tránh không được, bởi vậy toàn bộ tầm nhìn là cặp mắt hắc diệu thạch của anh và bóng mình in ngược trong đó.
Xoạt.
Thư ʍôиɠ ngơ ngác cúi đầu. Đai an toàn được Nguyên Triết kéo từ bả vai cô xuống khóa chốt, người nọ mây trôi nước chảy làm xong liền ngồi về vị trí.
Cô không còn là vẹt nên… chắc không có kỳ động ɖu͙ƈ đâu nhỉ? Thư ʍôиɠ lẳng lặng quay mặt ra cửa sổ: Cơ mà sao tự dưng lại thấy mặt nóng ran thế này?