“Nói tiếp đi, mi chuồn từ đâu ra? Anh nhớ rõ trước khi đi đã kiểm tra hết tất cả cửa sổ, chắc chắn đều đóng cả rồi.” Nguyên Triết ôm Thư ʍôиɠ đến trước mắt, nghiêm trang nhìn cô hỏi.
Thư ʍôиɠ thấy chuyện này không giấu được, bèn giật giật cánh, ý bảo đối phương thả mình.
Nguyên Triết nhận thấy ý đồ của nhóc con, ngón tay hơi buông lỏng. Vẹt nhỏ lần nữa bay lên không, không nhanh không chậm dẫn anh vào phòng bếp.
Nguyên Triết vào bếp, quả nhiên thấy cửa sổ nhỏ bị đẩy lên một khe hẹp. Nhìn qua chắc là nó chuồn ra từ đây.
“Tự mình mở?” Nguyên Triết nhìn Thư ʍôиɠ, cười hỏi.
“Tự mình mở.” Thư ʍôиɠ lặp lại.
Nhận được câu trả lời Nguyên Triết cũng không mấy ngạc nhiên. Dù sao nhóc này thông minh thật. Trong thời gian ở chung chưa đầy một ngày, anh đã cảm khái vô số lần.
“Cũng không biết mi học thế nào nữa, thật thông minh.”
Đối với vấn đề này, Thư ʍôиɠ đương nhiên chẳng thể nào trả lời. Cũng may Nguyên Triết không miệt mài muốn biết, chỉ duỗi tay đóng cửa sổ phòng bếp.
“Bên ngoài rất nguy hiểm. Vừa rồi anh mà không ở đó, có lẽ mi đã bị thương, thậm chí bị mèo hoang xơi tái. Hiểu chứ?” Nguyên Triết vươn tay qua chỗ cô, Thư ʍôиɠ làm như không thấy, đáp lên đỉnh tủ lạnh.
Nguyên Triết thấy nó không phối hợp, cũng không tức giận, đi mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn.
Sau khi về nước, người muốn gặp anh rất nhiều, người muốn mượn sức anh càng nhiều hơn. Chẳng qua một số tin tức chưa tới thời điểm công bố, anh mới dành một buổi sáng để chuẩn bị.
Nếu anh còn ở một mình, về nhà nấu cơm hay ra ngoài ăn cũng không khác là bao. Nhưng hiện giờ trong nhà có một nhóc mới đến, anh không muốn vừa đón về hôm trước, hôm sau đã bỏ mặc đối phương không quan tâm.
Ai ngờ được vừa về đã có một con chim đang ngàn cân treo sợi tóc chờ anh cứu, thật là một niềm vui bất ngờ.
…
Thư ʍôиɠ đứng trêи đỉnh tủ yên tĩnh nhìn anh. Từ khi biến thành vẹt, cô hiếm khi ngắm đối phương từ độ cao này. Ngón tay thon dài trắng nõn của anh mở tủ lạnh lấy một quả dưa leo, tay còn lại cầm dao, nhẹ nhàng nhanh gọn cắt thành từng miếng mỏng. Đường dao sạch sẽ lưu loát.
Lại nhìn gương mặt kia. Tia nắng ban trưa đáp lên sống mũi cao ngất ấy, đôi môi đầy đặn cũng được phủ lên màu vàng ấm. Tóc mai bên tai khẽ đong đưa theo động tác xắt rau, nhưng không hề ảnh hưởng sườn mặt được phác họa hoàn mỹ bởi ánh sáng và bóng tối.
Thư ʍôиɠ đánh giá một lúc lâu, không thể không thừa nhận. Nếu bỏ qua sự chênh lệch kϊƈɦ cỡ giữa anh vũ và người, chỉ dùng thị giác trong quá khứ của cô thì “bạch nguyệt quang” của nữ chính trong tiểu thuyết này thật sự là rất đẹp.
Cái nhìn chăm chú lẳng lặng của vẹt nhỏ tất nhiên không qua được mắt Nguyên Triết. Anh bỗng nghiêng đầu, đầu ngón tay gắp một miếng dưa chuột mỏng dính, đưa tới bên miệng nó.
“Muốn ăn hửm?”
Thư ʍôиɠ nhìn lát dưa chuột mọng ước tỏa hương nhè nhẹ gần trong gang tấc, thật không tiền đồ há mồm cắn lấy.
Tuy chỉ là một lát dưa chuột bình thường, nhưng cảm giác tươi giòn của nó đỡ hơn đống ngũ cốc gia súc khô khốc dành cho Thư ʍôиɠ nhiều.
Xem vẹt nhỏ gặm vui vẻ, Nguyên Triết mỉm cười nhéo nhéo cổ nó. Rất nhiều chim nhỏ đều thích được người vuốt ve lông tơ chỗ đó, cũng giống như mèo thích được gãi cổ.
Mặc dù bị Nguyên Triết đụng chạm còn có chút không quen, nhưng có thể đây là thiên tính loài vẹt, khiến Thư ʍôиɠ tuy vẫn hơi kháng cự, mà vẫn thoải mái đến lạ… Theo bản năng không né cũng không động.
“Nếu lần sau mi còn trộm ra ngoài chẳng nói chẳng rằng, anh sẽ nhốt mi trong lồng sắt luôn đấy.” Nguyên Triết nhẹ nhàng xoa xoa vẹt nhỏ. Ngay khi anh nói xong câu đó, cảm giác được rõ ràng cơ thể be bé trong tay hơi cứng lại.
“Manh Manh nghe hiểu thì đừng giả vờ không hiểu.” Nguyên Triết nói chắc chắn, dừng một lát rồi hỏi: “Biết chưa?”
Thư ʍôиɠ gặm xong lát dưa, há miệng: “Biết.”
Nguyên Triết hài lòng nghe vẹt nhỏ thông minh trả lời, quay đầu tiếp tục chế biến nguyên liệu nấu ăn: “Nếu mi biểu hiện tốt, qua mấy ngày nữa anh có thể mang mi ra ngoài.”
Ấy, có cơ hội ra ngoài ư?
Thư ʍôиɠ chú ý mấy từ mấu chốt. Dứt khoát nhảy khỏi đầu tủ, rơi xuống bàn nấu ăn, ngẩng đầu nhỏ chờ anh nói tiếp.
Nguyên Triết thấy thế lại gắp một lát dưa mỏng đưa cho cô, miệng nói: “Vài ngày nữa có công ty quảng cáo họp thường niên mời anh tham gia. Anh đã hỏi rồi, hình như cho phép mang thú nuôi, còn có thể mặc đồ cos đi dự.”
Nguyên Triết cũng biết những lời này có một số thuật ngữ phức tạp có lẽ vẹt nhỏ nghe không hiểu, cho nên chỉ thuận miệng nói vậy. Trước kia từng nghĩ mấy người thích nói chuyện với thú cưng rất kì lạ, rõ ràng biết đối phương chẳng hiểu gì. Có điều giờ đến lượt anh, lại thấy tâm sự với vẹt nhỏ thông minh rất là kɧօáϊ.
Công ty quảng cáo họp thường niên… Ý, hình như trong truyện có đoạn này!
Thư ʍôиɠ gặm dưa chuột, đầu óc bắt đầu nhớ lại nội dung quyển truyện. Nguyên Triết là “bạch nguyệt quang” tác giả tạo cho nữ chính, tất nhiên không phải bia đỡ đạn xuất hiện vài lần hết vai. Anh là chất xúc tác chân chính cho tình cảm nam nữ chính, có tác dụng rất lớn.
Trước đó đã nhắc tới việc nữ chính Tần Ti Vũ vì Nguyên Triết chọn thiết kế mà theo học ngành này. Sau khi tốt nghiệp liền vào một công ty quảng cáo cực nổi tiếng trong nước. Mà công ty này, đúng là công ty con dưới trướng tập đoàn Hứa thị thuộc sản nghiệp nhà nam chính Hứa Hạo Nhiên.
Đương nhiên, trước khi Tần Ti Vũ đi làm cũng không biết mấy chuyện này, cho nên hay tin mình trúng tuyển công ty lớn như vậy rất mừng. Hứa Hạo Nhiên thì thời trẻ không lo học hành, sau nhờ Tần Ti Vũ khuyên bảo mới nghiêm túc tập trung vào học. Cũng chính thức vào hội đồng quản lý của công ty trước Tần Ti Vũ vào làm không lâu.
Bởi vì Hứa Hạo Nhiên chưa từng nói cho Tần Ti Vũ anh ta là lãnh đạo, nên ở cuộc họp thường niên hai người sẽ vì vấn đề này khắc khẩu không thoải mái. Mà ngài Nguyên Triết bạch nguyên quang của chúng ta, vừa lúc được một lãnh đạo khác của công ty mời cũng tới tham gia.
Vì thế Tần Ti Vũ, Hứa Hạo Nhiên, còn có Nguyên Triết, cuộc gặp gỡ tam giác này gần như một trong những đoạn cẩu huyết nhất trong tiểu thuyết. Không nghĩ tới biến thành vẹt, Thư ʍôиɠ lại có cơ hội trải nghiệm cảm giác “người trong cuộc”. Cô đương nhiên sẽ không từ chối.
Hơn nữa Thư ʍôиɠ bỗng có một suy đoán về vấn đề của mình.
Ngày thường cô xem tiểu thuyết tạp nham, truyện xuyên sách cũng đọc không ít. Trong đó có vài quyển đều có một mục đích ngầm. Tuy cô không biết kiểu xuyên sách chẳng thể hiểu được của mình có phải cũng giấu sau lưng mục đích gì không. Nhưng có làm còn hơn không, vì tìm cách trở lại thân người, cô cũng phải thử một lần.
Thư ʍôиɠ xuyên sách, còn trở thành thú nuôi của vai phụ quan trọng Nguyên Triết. Có phải là muốn cô làm bạn Nguyên Triết xem anh đi hết câu chuyện? Nói không chừng cô cứ ngoan ngoãn làm một con vẹt cưng, chờ đến nam nữ chính sống vui vẻ bên nhau, là cô có thể cùng Nguyên Triết thành công lui thân.
Có lẽ một ngày kia, cô không chỉ biến lại thành người, còn về được thế giới của mình?! —— Cơ mà tất cả đều do Thư ʍôиɠ tự ảo tưởng, rốt cuộc cô cũng chả có chứng cứ gì chứng minh.
Nhưng hiển nhiên hiện tại ngoan ngoãn đi theo Nguyên Triết, đồng thời chậm rãi đi hết cốt truyện, điều tra thử xem có cách khôi phục cơ thể người hay không, là con đường đúng đắn cô nên đi.
***
Nguyên Triết đương nhiên không biết trong thời gian ngắn, đầu óc vẹt nhỏ đã xoay lông lốc.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, anh phát hiện nhóc con này dần “thân” với mình hơn. Như là khi anh kêu “Manh Manh” rồi mở tay ra, nó sẽ nể mặt bay vào lòng bàn tay, hoặc đậu trêи mu bàn tay.
Ngẫu nhiên hỏi một số vấn đề đơn giản, nó cũng sẽ phối hợp đáp lại một hai câu.
Chỉ là những lúc Manh Manh đi WC hoặc đi tắm tuyệt đối không cần anh theo cùng, thậm chí mãnh liệt từ chối sự giúp đỡ của anh.
Ngày ấy lần đầu tiên tắm cho nó, Nguyên Triết chuẩn bị riêng một chiếc khăn lông sạch sẽ, còn đặc biệt mua một cái bồn nhỏ. Thế nhưng vừa hỏi nhóc con có cần tắm cho không, đã bị nó đuổi khỏi buồng vệ sinh.
Nguyên Triết sợ nó tắm sẽ bị sặc nước hay không khỏe chỗ nào đó. Lại không phá được ý chí của nó, đành phải bất đắc dĩ chờ ngoài cửa, cách hai phút hỏi một lần: “Đã được chưa?”
Bên trong tức thì truyền ra tiếng nhại của Manh Manh: “Chưa!”
Ngoài việc này, Nguyên Triết cảm thấy nhóc con đã thân với mình nhiều. Dẫu sao sớm chiều ở chung mấy ngày, cũng coi là quen thuộc. Về phần hai thời điểm không cho anh đến gần, nói không chừng vì Manh Manh cực kỳ thông minh nên thẹn thùng?
Lại nói Nguyên Triết cũng chưa biết vẹt nhỏ giới tính gì. Theo lý thuyết, nửa tuổi vẫn chưa trưởng thành hoàn toàn, hẳn là xem không rõ giới tính. Cơ mà hay xấu hổ như thế, chắc là con gái nhỉ?
***
Mấy ngày vội vàng qua đi, Thư ʍôиɠ sửa soạn sẵn sàng mới để Nguyên Triết buộc một sợi dây bạc mảnh lên chân cô. Sợi dây này gần như xích chân, chỉ khác ở chỗ đầu kia được làm thành hình chiếc nhẫn, đeo ở ngón tay Nguyên Triết.
Lúc Nguyên Triết lấy nó ra Thư ʍôиɠ đã đoán được đại khái công dụng của nó. Sau khi đeo vào, cô xác thật vẫn có thể bay thấp, nhưng cũng giống như dây diều ngăn cô bay quá xa.
Cho dù không có thứ này, Thư ʍôиɠ cũng không tính rời người Nguyên Triết. Dẫu sao ngoài Nguyên Triết, cô chả quen ai của cái công ty họp thường niên kia cả. Lỡ có người thấy cô đáng yêu rồi bắt cóc, đem bán lấy tiền, cô phải đi đâu khóc đây?
Lại nói, màn diễn tam giác tình yêu sắp bắt đầu, cô còn được ngồi khoang VIP hạng nhất xem đấy nhé.