Chẳng bao lâu sau, một giọng nữ thanh lịch và chuẩn mực vang lên từ loa trên đỉnh đầu, thúc giục mọi người thắt dây an toàn, máy bay chuẩn bị cất cánh.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài chiếu vào qua ô cửa sổ nhỏ bên cạnh, nhưng lại bị chiếc mũ lưỡi trai của Hạ Diệp chặn lại, để lại một mảng bóng đen dưới mắt cô.
Hôm nay, thật hiếm có một ngày dậy sớm, từ sáng tinh mơ đã bận bịu đủ việc, cô híp mắt, sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, luôn cảm thấy dường như mình đã quên mất một việc quan trọng nào đó.
Tại sao Thẩm Thành lại tìm đến Đường Bác, theo lý mà nói thì sau sự việc lần trước, hai người họ đã từ mặt nhau rồi mới phải, Hạ Diệp nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng ngủ mất lúc nào không hay.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngày càng chói lọi, người đàn ông đặt quyển sách trên tay xuống, vươn qua cô kéo tấm che nắng xuống…
“Xin hỏi ngài muốn uống gì không ạ?” Cô tiếp viên hàng không hỏi người đàn ông bên cạnh Hạ Diệp.
Hạ Diệp nhíu mày vì bị tiếng động xung quanh đánh thức, vừa mở mắt liền thấy tấm che kính bên tay trái đã được kéo xuống, cô thầm nghĩ chẳng lẽ mình đã ngủ say vậy sao.
“Rượu nho trắng, cảm ơn.
” Người đàn ông bên cạnh lên tiếng.
Sau đó, cô gái trẻ mặc đồng phục lại nhìn sang phía Hạ Diệp
“Nước có ga, thêm đá, cảm ơn.
” Hạ Diệp cởi mũ xuống, để ở bàn ăn trước mặt.
Nữ tiếp viên hàng không rời đi một lúc, sau đó mang tới hai chiếc ly, một là ly đế cao, một là cốc thủy tinh bốn cạnh, bên trong cốc còn có bốn viên đá.
Hạ Diệp cầm lấy chiếc cốc thủy tinh bốn cạnh, uống liên tiếp hai ngụm, do mới tỉnh dậy nên miệng vừa đắng lại vừa khô.
Đối lập với người đàn ông bên cạnh, tiếng cô vừa ừng ực uống nước lại có chút không nhã nhặn, Hạ Diệp liếc nhìn bộ dáng tao nhã, tư thế cầm ly chuẩn mực đang đưa lên miệng uống của anh ta, thầm nghĩ, sau đó, cô nhắm mắt lại, âm thầm đảo mắt, tốt nhất là mặc kệ.
Đang suy nghĩ thì máy bay đột ngột xóc nảy, người đàn ông cầm ly rượu trắng nghiêng người, khiến nửa ly rượu đổ lên người Hạ Diệp, cùng lúc đó, loa phát thanh vang lên tiếng thông báo:
Hành khách chú ý, máy bay đang đi vào vùng có thời tiết xấu, vui lòng quay lại chỗ ngồi và thắt dây an toàn, các phòng vệ sinh sẽ tạm thời ngừng hoạt động…Chúng tôi cũng sẽ tạm ngừng cung cấp các dịch vụ tại khoang.
Cảm ơn sự thông cảm của quý khách.
Câu cuối cùng của phát thanh viên hơi vội vã và giọng điệu cũng có chút thay đổi, bởi vì lại một trận xóc nảy khác ập đến…
Ngay lúc đó, Hạ Diệp nhanh nhẹn cầm chắc chiếc cốc sắp rơi xuống của mình, cũng không hề muốn bị người bên cạnh làm mình ướt hết.
Chẳng mấy chốc, mùi rượu tỏa ra xung quanh, Hạ Diệp nhìn một mảng ướt đẫm trên đùi, vươn tay với khăn giấy trước mặt, vội vàng thấm bớt chất lỏng trên quần, chẳng hề có tâm trạng để ý đến lời xin lỗi của người đàn ông bên cạnh, miệng phát ra một câu: “Không sao.
”
Những đợt lắc lư kéo dài không được bao lâu, một lúc sau đài phát thanh lại vang lên thông báo nhắc nhở mọi người máy bay đã đi qua vùng thời tiết xấu.
Người đàn ông bên cạnh khá ngượng ngùng trước thái độ thờ ơ của Hạ Diệp, nên chỉ đành im lặng đẩy cặp kính cận gọng vàng vừa trượt xuống của mình lên.
Dùng xong bữa trưa, Hạ Diệp lấy tấm bịt mắt ra, ngả ghế của mình xuống, chuẩn bị đi ngủ, dù sao thì vẫn còn gần tám tiếng đồng hồ nữa mới tới.
Một giờ trước khi máy bay hạ cánh.
Hạ Diệp ngước mắt lên chú ý một chút tới người đàn ông bên cạnh, dáng người hơi gầy, ăn mặc chỉnh tề như thể sẽ lập tức đi làm ngay khi xuống máy bay, nhưng xem ra anh ta đã có một đêm không ngủ, gương mặt anh tuấn lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đối phương cũng nhận ra tâm trạng Hạ Diệp đã khá lên một chút, nên tự lên tiếng giới thiệu: “Xin chào, việc khi nãy thật xin lỗi, nếu cô đồng ý tôi sẽ đền tiền quần áo cho cô.
” Nói xong anh ta liền đưa danh thiếp của mình cho cô.
Hạ Diệp liếc nhìn, trên danh thiếp được khắc một chữ hoa văn tiếng Anh: Virgil Dong.
Người đàn ông cũng nhìn đến tấm danh thiếp của mình vừa đưa ra, sau đó lại ngượng ngùng thu về và đổi một tấm khác: “Xin lỗi, tôi lấy nhầm.
”
Lần này, cái tên được in trên danh thiếp là “Đổng Quân Hạo, Kỹ sư bảo mật thông tin”.
Hạ Diệp không có ý định nhận: “Cảm ơn, không cần đâu.
”
Đối phương cũng không nói thêm gì nữa, chỉ đành đè xuống khóe miệng đang mỉm cười của mình.
Máy bay ổn định hạ cánh, trong khoang hành khách vang lên giọng nói lịch sự của tiếp viên hàng không.
Cô vươn vai, chuẩn bị lấy hành lý xuống máy bay.
Người đàn ông bên không nhanh không chậm nói: “Hạ tiểu thư thực sự không dễ tiếp cận, chẳng trách anh Đường nói cô không dễ làm quen.
”
Hạ Diệp quay lại nhìn anh ta với ánh mắt dò xét, Đổng Quân Hạo cho rằng trước tiên cô sẽ lên tiếng hỏi anh ta đến đây làm gì.
Nào ngờ, Hạ Diệp lại chỉ nhìn anh ta rồi cân nhắc trong hai giây, tiếp theo cô điện thoại ra, rồi thấy cô tắt chế độ máy bay đi và bắt đầu gọi điện thoại.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, Hạ Diệp nói với ngữ khí chẳng mấy thiện cảm: “Đường Bác, nếu anh đã không tin tưởng tôi thì sao lại gọi tôi làm việc này?”
“Đừng tức giận mà, vốn dĩ tôi nghĩ rằng cô sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy, nên mới chuẩn bị Virgil làm PlanB, nếu cậu ta đã đi rồi, thì cô hãy để cậu ta đi cùng cô luôn…” Đường Bác còn chưa kịp nói xong, Hạ Diệp đã nhớ tới câu hỏi trước đó của mình liền ngắt lời anh ta.
“Đường Bác, có một chuyện tôi muốn hỏi anh.
”
Không thấy động tĩnh gì ở đầu dây bên kia, chắc là đối phương đang chờ cô lên tiếng, Hạ Diệp tiếp tục nói: “Anh còn nhớ sáng nay anh nói với tôi rằng việc xảy ra lần trước là do anh sai không? Ý anh là sai ở chỗ nào?”
“Đều đã qua cả rồi, sao đột nhiên lại nhắc tới thế?”
“Rất quan trọng, hiện tại anh nói rõ với tôi, cái mà anh đã nuốt lời là gì?” Cô vội vàng hỏi.
Đường Bác nhận ra sự nghiêm túc của cô liền giải thích: “Chính là… Ngay từ đầu đã nói dối cô hàng giao dịch là vũ khí, nhưng thực ra là bảo cô đi bán bột trắng, khi đó tôi muốn khiến cô bị lưu án ở trong nước.
”
Nếu cô lưu lại dấu vết, chắc chắn sẽ là mục tiêu của đội chống ma túy, như vậy cô sẽ khó ở lại trong nước.
Hạ Diệp lại hỏi: “Vậy khi đó là ai báo cảnh sát?”
“Là do bên phía Thẩm Thành xảy ra vấn đề, nhưng nghe nói người làm lộ thông tin đã bị anh ta giải quyết rồi, sao thế?”
“Vậy tại sao anh lại biết trước được rằng cuộc giao dịch sẽ xảy ra vấn đề?” Cô nhớ khi đó mình gọi cho anh ta, anh ta nói đã chuẩn bị sẵn vé máy bay và người đón cô, nên cô mới một mực cho rằng cảnh sát là do anh ta báo.
Anh ta là đầu tàu, tất nhiên sẽ suy nghĩ chu toàn mọi mặt, cũng như chuẩn bị trước mọi thứ.
“Lúc đó vụ án cũng đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, tại sao tôi lại không biết cơ chứ? Cô nghi ngờ tôi sao?” Đường Bác bình tĩnh nói.
Danh Sách Chương: