• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đổng Quân Hạo ở bên cạnh nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của cô, sắc mặt bình tĩnh ban đầu không khỏi chuyển thành thái độ tò mò, đánh giá cô gái này, lại chỉ thấy nước mắt cô đã lưng tròng, như thể ngay giây tiếp theo sẽ lập tức trào ra vậy, chóp mũi phập phồng có chút ửng hồng, không thể không thừa nhận rằng bản thân anh ta cũng có chút rung động.
“Có nghiêm trọng không?” Anh dường như phải vội vàng thốt lên.
“Không phải quá nghiêm trọng, nhưng rất đau.” Cô nhỏ giọng nói.
“Chờ anh, anh đến đó ngay.” Sau khi nói xong, Kiều Triết ra lệnh cho nhân viên ở ghế lái phía trước, đi đến bãi biển phía Tây.
Hạ Diệp vẫn còn vô số câu hỏi muốn hỏi anh, nhưng Kiều Triết lại hỏi trước: “Em nói qua một chút vị trí cụ thể hiện tại, xung quanh có toàn nhà hay kiến trúc nào nổi bật không?”
Hạ Diệp quay đầu nhìn xung quanh, trả lời: “Có, em ở bên khu phố mua sắm, cạnh siêu thị Seven-eleven.”
Kiều Triết báo lại địa chỉ cho nhân viên trên ghế lái.
“Hiện tại anh có chút chuyện cần giải quyết, em đứng ở đó đợi anh, anh sẽ qua đó nhanh thôi.”

“Được!!!” Hạ Diệp bất đắc dĩ nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy, cô biết lúc này không phải là thời điểm có thể làm việc tùy hứng.
Trên trực thăng, một nam bác sĩ quân y đang giúp Thẩm Thành xử lý vết thương do đạn bắn ở ngực trái, anh ta nhìn Hà Minh Thịnh ngồi bên cạnh, cười khổ: “Thì ra là cậu…”
Cả hai đều ướt sũng, khuôn mặt Thẩm Thành tái nhợt, vì mất quá nhiều máu do vết thương đạn bắn.

Hà Minh Thịnh nhắm mắt lại, như thể kiệt sức đến cùng cực, cuối cùng mọi chuyện cũng đã kết thúc.
“Chặn tất cả các du thuyền lại, Thẩm Uyển đang ở trên du thuyền phía Nam và hiện đang nằm trong tầm kiểm soát, phía Đông xảy ra một cuộc xung đột, chúng ta chết mất hai người, năm người bị thương, không có thương vong trong phạm vi vụ nổ.” Ngô Uyển Kiệt cầm theo máy tính báo cáo.
Thông qua tai nghe, Kiều Triết giao nhiệm vụ tiếp theo cho từng nhóm.
Ngô Uyển Kiệt tiếp tục bổ sung: “Tổng tư lệnh sắp xếp cho chúng ta nghỉ ngơi tại đây một đêm, ngày mai mới rời đi.”
Máy bay trực thăng dừng lại trên bầu trời, rồi từ từ hạ cánh, cánh quạt ầm ầm cùng luồng khí cực lớn từ trên cao xoáy xuống, Hạ Diệp liếc mắt qua bên đó, tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc.
Anh từ trên cao nhìn xuống, thấy một cô gái đang quấn khăn tắm màu trắng đứng ở ven đường, bên dưới lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, thư thể đón gió biển thổi vào bất cứ lúc nào, bên cạnh còn có một người đàn ông khuôn mặt Châu Á.

Kiểu Triết thậm chí còn không thể nhận ra hai hàng lông mày của mình đang nhíu chặt.
Cuối cùng luồng khí thổi cũng dừng lại, chiếc trực thăng hạ cánh thẳng xuống một bãi đất trống cách đó hai mươi mát.

Kiều Triết nắm lấy tay vịn bên cạnh, rồi giẫm lên bậc thang mạnh mẽ, dứt khoát nhảy xuống đất.
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt Kiều Triết, Hạ Diệp lập tức chạy về phía anh, vừa mới tới gần anh cô liền lập tức buông hai tay ra, chiếc khăn tắm theo đó rơi xuống đất.
Kiều Triết ôm lấy cô, cho dù giây phút vừa rồi chứng kiến bộ dạng chỉ mặc mình đồ lót của cô, anh cũng không quan tâm, mà chỉ gắt gao ôm lấy lưng cô, cảm giác nhói lòng khi nhận thấy làn da lạnh băng của cô.
Anh ôm cô thật chặt, hận không thể nhập cô vào lồng ngực, trái tim hai người cùng đập dữ dội.

Nước mắt Hạ Diệp không kìm được mà trào ra, cô sụt sịt nức nở, nghẹn ngào bên tai anh: “Làm em sợ chết đi được!”
“Anh đã nói rồi mà, hãy tin tưởng anh, anh nhất định sẽ không lừa em.” Anh ghé vào tai cô nói.
Kiều Triết kiềm chế bản thân, chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó buông ra, rồi giúp cô nhặt khăn tắm dưới đất, quấn lên vai.
Hạ Diệp ngẩng đầu, nhìn thấy vầng trán thâm tím của anh, nước mắt lại không tự chủ được mà rơi, cũng không hiểu tại sao đột nhiên cô lại khóc, rõ ràng bản thân mình trước giờ đâu có như vậy.
Ánh mắt Hạ Diệp quét qua chiếc trực thăng phía sau Kiều Triết, Hà Minh Thịnh và Thẩm Thành đều có mặt, chỉ có điều… Thẩm Thành bị còng tay, còn Hà Minh Thịnh thì không.
Hạ Diệp nghiêng đầu, cẩn thận quan sát phía sau bằng ánh mắt đề phòng, sau đó lùi lại một bước.
“Hạ Diệp, em…”Anh không biết phải nói gì thêm, nên dừng lại vài giây, mới lên tiếng: “Yên tâm, anh không đưa em đi đâu.”
Cô né tránh ánh mắt anh, dù biết hành động đó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh.
“Đừng sợ, bọn anh không có bằng chứng để bắt em.” Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến cô thoát khỏi tình cảnh chim sợ cành cong, tùy tiện thay đổi cơ chứ?
Hà Minh Thịnh ngồi trên trực thăng khẽ nhường mi, nhìn thấy bên đầu gối ửng đỏ của Hạ Diệp, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho bác sĩ quân y bên cạnh đi xuống, đồng thời dặn dò đối phương vài câu.
Vị bác sĩ quân đi tới đưa một chai hydrogen peroxide cho Kiều Triết và chuyển lời tới anh: “Máy bay sẽ cất cánh lúc chín giờ sáng mai.”
Sau đó chiếc trực thăng lại gầm lên, rồi từ từ bay lên và rời đi.
Cô hỏi: “Anh không đi cùng bọn họ sao?”
“Trước mắt anh sẽ cùng em đi tìm chỗ ở, không sắp xếp ổn thỏa cho em, bảo anh làm sao yên tâm cơ chứ?” Đột nhiên giọng điệu của anh trở nên có chút nghiêm trọng.
Ánh mắt Kiều Triết liếc ra phía xa, nhìn đến người đàn ông khi nãy đứng cạnh Hạ Diệp, Đổng Quân Hạo cảm nhận được ánh mắt của anh liền bước tới chào hỏi.
“Anh ta là đồng nghiệp của em.” Hạ Diệp chẳng cần giấu giếm, dù sao thì bằng cách nào đó, Đổng Quân Hạo cũng được tính là đã giúp đỡ cô.
“Xin chào, tôi đến đây để đưa đồ cho Hạ Diệp, cô ấy để quên vài thứ ở công ty.” Anh ta nói với ngữ khí vô cùng đường hoàng.
“Cảm ơn, làm phiền anh rồi.” Kiều Triết đánh giá đối phương, ánh mắt, bộ dạng anh ta luôn mang theo vẻ hào hoa phong nhã.

Hạ Diệp còn chưa kịp lên tiếng, Đổng Quân Hạo đã lấy một chiếc phong bì từ trong túi ra đưa qua.

Kiều Triết thay cô nhận lấy, rồi kỹ càng xem xét.
Đổng Quân Hạo lại nói với Hạ Diệp: “Vé máy bay đã đặt rồi, anh Đường nói nếu cô quay lại thì bất cứ lúc nào cũng được chào đón.”
Kiều Triết đứng bên cạnh vô thức siết chặt tay cô, không biết anh đang sợ hãi điều gì.
Cô đáp: “Cảm ơn anh đã vất vả đến tận đây.”
Đông Quân Hạo hiểu ý quay đầu vẫy tay rời đi.
Kiều Triết cởi áo khoác, quàng lên vai cô.

Bên trong anh chỉ mặc duy nhất một chiếc áo phông ngắn tay, lộ ra cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay.
Hạ Diệp nghĩ một đằng nói một nẻo: “Em không lạnh…”
Anh phớt lờ lời cô, bởi vì vừa rồi mới nhìn thấy trên chiếc cổ trắng ngần của cô đã nổi da gà.
Anh cúi người kiểm tra vết trầy xước trên đầu gối cô, trên đó có vài vết thương nhỏ ngoài da, không đợi Hạ Diệp lên tiếng, anh nói: “Trước tiên hãy rửa vết thương đã.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK