“Nếu ngài đã kiên trì như thế, chờ báo đăng có thể không còn kịp nữa rồi.” Mộc Tín Xa đem mấy tấm ảnh vất lên bàn, đó là y bảo Nghiêm Thúc cho người chụp ảnh Hứa Cục Trường bên ngoài cùng hai nữ nhân kia.
“Cậu đem các nàng làm ra chuyện gì?” Hứa Cục Trường xem bối cảnh tấm ảnh, rõ ràng là nơi hắn không biết, chẳng lẽ Mộc Tín Xa đã gọi người bắt các nàng đi?
Hắn thật sự là quá sõ suất, không nghĩ tới Mộc Tín Xa vừa khôn khéo, ðộng tác lại nhanh chóng nhý thế.
“Tôi sẽ không ðối các nàng làm gì, cũng sẽ không làm ngài khó xử, chỉ cần ngài ðáp ứng không tìm Dạ Mạc gây phiền toái, hết thảy sẽ trở lại bình thýờng.” Y tin týởng Hứa Cục Trýờng sẽ thỏa hiệp.
Hứa Cục Trường trừng mắt Mộc Tín Xa nửa ngày, đột nhiên phá lên cười.
“Mộc Tín Xa, là tôi quá coi thường cậu, bất quá cậu không cần đắc ý quá, muốn nói nhược điểm, tôi nơi này chính là cũng có.” Hứa Cục Trường lạnh lùng nói.
“Ác? Cái này ðến lýợt tôi không hiểu ý của ngài?” Mộc Tín Xa cũng không cho rằng y có thể có nhýợc ðiểm nào bị nắm trong tay hắn.
“Tôi lần trýớc có nói qua, có quan hệ với chuyện ca ca cậu biến mất, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không có khả nãng, tám chín phần là cậu ðộng tay ðộng chân ði?” Hứa Cục Trýờng nói.
“Tôi ðây chỉ có thể ðem những lời ngài nói qua toàn bộ xin trả lại cho ngài, không có chứng cớ xin ðừng vu oan ðến trên ðầu tôi.” Lão nhân này quả nhiên thực chán ghét, luôn nhắc tới ngýời y rất không muốn nhớ.
“Hiện tại tuy không có chứng cớ, nhưng chuyện này có thể chậm rãi tra ra, tôi tin tưởng lấy năng lực của tôi, muốn tra ra được hẳn cũng không khó đi? Nếu cậu thật sự giết ca ca cậu, hừ...” Hứa Cục Trường đã gặp qua nhiều loại người vì lợi ích bản thân đã hy sinh huynh đệ chính mình, hắn không chỉ khiến hoài nghi thành hợp lý, cũng có thể vạn phần khẳng định suy luận của mình.
“Ðủ rồi, thỉnh ngài không cần nói những lời bịa đặt này!” Anh Dạ Mạc sinh khí, hắn rõ ràng đang uy hiếp Mộc Tín Xa.
“Nếu tôi thật sự giết hắn thì ngài muốn làm gì?” Ánh mắt Mộc Tín Xa trở nên rất lạnh. Y quả thật giết Mộc Tín Vọng, nhưng cũng không ai biết, vì Nghiêm Thúc đã giúp y xử lý tốt.
“Ðương nhiên đưa cậu vào tù. Ai, kỳ thật cậu nên ngẫm lại, nếu muốn thì ngủ với một mình tôi, vào nhà tù chỉ sợ cũng bị người khác ngủ ác.” Hứa Cục Trường cười rất dữ tợn.
“Vậy ngài đem chứng cớ đến đây đi, chỉ sợ ngài tìm chứng cớ chưa ra thì đã chết trên tay tôi!” Mộc Tín Xa đứng lên, y muốn tiến lên đánh lão nhân này, y hiện tại rất phẫn nộ.
“Cậu đây là đang uy hiếp tôi? Tôi đây thật đúng là sợ hãi a.” Hừ, Mộc Tín Xa quả nhiên có giết người, bằng không sẽ không kích động như vậy.
Bất quá Mộc Tín Xa còn chưa có động thủ, Anh Dạ Mạc đã đánh Hứa Cục Trường một quyền.
“Câm miệng của ngươi lại, cái gì Tín Xa cũng chưa làm, cho dù ngươi đi tra cũng vô ích!” Anh Dạ Mạc tức giận nói.
“Ngươi động thủ đánh ta? Hừ... Là muốn cho ta đi nghiệm thương cáo ngươi sao?!” Má phải Hứa Cục Trường bị tấu một quyền. Anh Dạ Mạc tiểu tử này cư nhiên dám đối hắn động thủ?
“Vậy ngươi muốn cáo thì đi đi, thật sự là đồ cặn bã.” Anh Dạ Mạc chịu không nổi hắn nói Mộc Tín Xa như vậy, muốn cáo hài làm gì thì tùy tiện hắn.
“Anh Dạ Mạc!”
“Dục! Tất cả mọi người, buổi tối hảo.”
Đột nhiên, một giọng nam đánh gãy tranh chấp bọn họ.
“Nhị ca?” Anh Dạ Mạc thấy người tới thật sự hoảng sợ, Nhị ca vì sao lại đột nhiên xuất hiện tại đây?
“Ai nha? Dạ Mạc đệ sao lại không lễ phép như thế, cư nhiên đem Hứa Cục Trường đánh thành như vậy?” Lúc Anh Mị Sí vào, vừa lúc nhìn thấy một màn Anh Dạ Mạc động thủ.
Đại khái lão nhân này nói cái gì đi? Bằng không thì Anh Dạ Mạc cũng không phải loại này thích đánh người.
“Thực xin lỗi.” Câu thực xin lỗi này của Anh Dạ Mạc không phải đối Hứa Cục Trường, mà là đối Anh Mị Sí.
Từ nhỏ, bọn họ đã được dạy đối nhân xử thế phải có lễ phép, nhất là mọi người ở bên ngoài, nhưng vừa nãy hắn nhẫn nại không được mới động thủ.
“Không có gì, dù sao, Hứa Cục Trường hẳn sẽ không để ý, đúng không?” Anh Mị Sí vừa nói vừa cười vừa tiếp cận Hứa Cục Trường, sau đó thật không ngờ nâng cằm hắn tấu vào má trái hắn một quyền.
“Như vậy thoạt nhìn chia đều hơn.” Anh Mị Sí nói.
Anh Dạ Mạc cùng Mộc Tín Xa hoàn toàn không thể lý giải hành động của Anh Mị Sí, chỉ lăng lăng nhìn hắn.
“Ngươi đang làm cái gì! Ngay cả ngươi cũng dám đối với ta như vậy?” Hứa Cục Trường phẫn nộ tới cực điểm, từng bước từng bước đều khinh thường hắn không phải thất lễ quá sao? Tốt lắm! Hắn tuyệt đối phải cho bọn chúng nếm đủ!
“Kỳ thật, ta có điều muốn nói với ngươi...” Anh Mị Sí cúi đầu, ghé vào bên tai Hứa Cục Trường không biết đối hắn nói cái gì.
Sắc mặt Hứa Cục Trường đột nhiên biến cứng ngắc, máu cũng chậm rãi bị hút dần, đứa ngón tay chỉ Anh Mị Sí tức giận nói không ra lời.
“Đã như vậy, sau này đừng nữa tìm chúng ta gây phiền toái, có thể đi?” Anh Mị Sí nói
Tay Hứa Cục Trường chậm rãi buông xuống, hung tợn trừng mắt toàn bộ bọn họ liếc mắt một cái, rồi mới phi thường không cam lòng lấy áo khoác căm giận rời đi.
“Được rồi, hắn sẽ không dám tìm đệ gây phiền toái, mọi chuyện giải quyết thuận lợi!” Anh Mị Sí vỗ vỗ vai Anh Dạ Mạc.
“Nhị ca đối hắn nói gì? Hắn sao lại dứt khoát như thế?” Anh Dạ Mạc hỏi.
Nhị ca sao lại làm được? Nhìn hắn một bộ như còn ba ba rụt cổ, thật sự ngạc nhiên.
“Cũng chưa nói cái gì, chỉ nói với hắn ngày hôm qua cục trưởng nhà bọn họ mới đến cùng đại ca uống tách trà mà thôi.” Anh Mị Sí thủ thế thắng lợi.
Đối phó với loại người như Hứa Cục Trường, đơn giản nhất chính là đem quan trên nói ra mà thôi, đại ca đã hảo hảo cùng đối phương đánh chiêu, nếu Hứa Cục Trường vẫn nhìn không ra, thì không bao lâu sau, lập tức sẽ xảy ra chuyện rồi bị cắt chức.
Mộc Tín Xa nhịn không được cười cười, phương pháp này y sao lại không nghĩ đến chứ? Có lẽ bởi vì đối phương lặp đi lặp lại nhiều lần về Mộc Tín Vọng mới khiến y mất đi lý trí, đầu mới mất linh quang như thế.
Đích xác, nếu Anh Thiên Ngạo ra mặt, chuyện Bất Lạc Thành đã sớm giải quyết.
“Nhị ca, thực xin lỗi, là đệ rất vô dụng.” Anh Dạ Mạc thở dài. Mỗi lần đều để các ca ca giúp hắn, hắn thật sự rất vô dụng.