Bảy rưỡi sáng, Tôn Cẩn bởi vì đau đầu mà tỉnh lại. Bà gắng sức chớp chớp mắt nhìn rõ căn phòng này, một mảnh trắng xóa, có chút cảm giác trang nghiêm và lạnh nhạt mà chỉ bệnh viện mới có.
"Mẹ tỉnh rồi, mẹ có muốn uống chút nước không?" Đinh Tam Tam đang ngồi ở ghế sofa bên cạnh nhắm mắt nghỉ ngơi liền đứng lên, cầm bình nước nóng rót một cốc nước.
"Con ở đây trông một đêm?" Tôn Cẩn khàn giọng hỏi.
"Là Đới Hiến trông một đêm, con vừa đến thay anh ấy." Đinh Tam Tam xoay tay cầm nâng phần đầu giường bệnh, đặt hai cái gối ở phía sau bà, để bà có thể thoải mái hơn.
Tôn Cẩn cầm cốc nước cô đưa tới, hỏi: "Tam Tam, con là chuyên gia, con thấy bệnh của mẹ thế nào?"
Đinh Tam Tam cười một tiếng, đi tới kéo rèm cửa sổ ra, ánh sáng xuyên qua, "Mẹ yên tâm, con có rất nhiều bệnh nhân tình trạng giống mẹ đã khỏi hẳn, bây giờ con cái quây quần hòa thuận vui vẻ."
"Có thật không?"
"Quan trọng vẫn là trạng thái tâm lý của mẹ." Đinh Tam Tam đi trở lại, nói, "Bọn con là phận con cháu đều cố gắng, mẹ cũng đừng chịu thua mới được."
Tôn Cẩn cầm cốc cười một tiếng, nói: "Đời này mẹ chưa sợ cái gì."
"Đúng, phải có thái độ cao ngạo như vậy." Đinh Tam Tam cười nói.
"Tam Tam, mẹ hy vọng con và Đới Hiến có một đứa bé chính là để ngừa tình huống như vậy phát sinh." Tôn Cẩn nói.
Tam Tam sững sờ, nhìn bà dần dần buông xuống sắc bén trở về là một người mẹ ôn hòa, trái lại cô chút không quen.
"Ba mẹ ngã bệnh còn có mấy đứa, nếu mấy đứa không có con, vậy mấy đứa ngã bệnh thì sao?" Tôn Cẩn nói.
Đinh Tam Tam ngồi ở bên cạnh giường bệnh của bà, nhẹ nhàng nói, "Mẹ..."
"Ừ?"
"Giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương [1]."
[1] Giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương: sự vật hoặc sự việc đối với bạn rất tốt đẹp, nhưng đối với người khác lại là tổn thương trí mạng.
"Nghiêm trọng đến tình trạng này sao?"
"Vâng."
Tôn Cẩn trầm mặc, cúi đầu uống nước.
Chín rưỡi bác sĩ đến kiểm tra phòng bệnh, Đinh Tam Tam giúp bà trả lời phần lớn câu hỏi, bao gồm tần suất đi tiểu đêm và cả những chuyện không lớn không nhỏ.
"Tam Tam, em tới phòng làm việc một chút." Chủ nhiệm kiểm tra phòng xong liền nói.
"Vâng." Đinh Tam Tam nhìn thoáng qua Tôn Cẩn, cho bà một ánh mắt yên tâm.
Đinh Tam Tam lại lần nữa đi vào văn phòng đã chiến đấu cả ngày lẫn đêm, lại là lấy thân phận người nhà bệnh nhân, không thể không nói nhân sinh kỳ diệu.
"Em nhìn phim chụp X-quang bọn anh chụp hôm qua đi." Chủ nhiệm nói.
Đinh Tam Tam cầm tấm phim chụp X-quang, điều chỉnh tia sáng, "Có gì không đúng sao?"
"Cách dây thần kinh thị giác quá gần, có chút sơ suất, rất có thể sẽ mù lòa."
"Còn phương án phẫu thuật nào khác không?" Đinh Tam Tam hỏi.
"Căn cứ theo vị trí khối u của bà ấy, đây đã là phương án ít tổn hại nhất rồi, những phương án khác sẽ dẫn đến phản ứng lớn hơn nữa." Trầm Túy ở một bên giải thích, "Nếu như chúng ta không đoán sai, bây giờ bà ấy đã xuất hiện tình trạng thị giác mơ hồ nhìn thấy không rõ rồi."
Chủ nhiệm nói: "Tam Tam, người nhà em phải có chuẩn bị tâm lý."
Đinh Tam Tam mím môi: "Em cũng đã từng thực hiện phẫu thuật như thế này rồi, bệnh nhân đã phục hồi thị lực trong đợt điều trị sau đó..."
"Đó chỉ là sự kiện mang tính xác suất, nếu như cuộc phẫu thuật này mà bà ấy mù lòa, chúng ta không thể bảo đảm bà ấy nhất định sẽ khôi phục."
"Em muốn thương lượng cùng người nhà sau đó mới quyết định, mấu chốt bây giờ là huyết áp của bà ấy hạ xuống chưa?"
"Còn chưa hạ xuống đến tiêu chuẩn phẫu thuật yêu cầu."
Đinh Tam Tam gật đầu, "Hai người tiếp tục làm việc đi, em ra ngoài gọi điện thoại."
Cuộc điện thoại đầu tiên Đinh Tam Tam gọi cho thủ trưởng, báo cho ông biết tình huống hiện tại, cuộc điện thoại thứ hai gọi cho Đới Quân, để cậu ta và Đới Hiến sau khi tỉnh dậy thì cùng đến bệnh viện một chuyến.
Thủ trưởng bên kia rất yên lặng, khiến tâm tình của Đinh Tam Tam cũng sa sút.
Cô đẩy cửa phòng bệnh ra, hít sâu một hơi, trên mặt treo lên nụ cười.
"Chị dâu, em mang đồ ăn đến, chị có muốn ăn một chút không?" Diêu Diêu đã tới rồi, cô ấy cười cười nói với Tam Tam.
"Không cần đâu, chị vẫn chưa đói."
"Mẹ thì sao? Mẹ muốn ăn cái gì?" Diêu Diêu hỏi.
"Mẹ không có khẩu vị, con ăn đi." Tôn Cẩn nói.
"Đừng, hai người đều không ăn, con xách bao lớn bao nhỏ đến đây chẳng phải là lãng phí sao?" Diêu Diêu nói, "Con cắt một đĩa hoa quả, mọi người đều có thể ăn."
"Tùy con."
Tam Tam ngồi ở trước giường Tôn Cẩn, cô nhìn thoáng qua Diêu Diêu đang rửa hoa quả ở trong nhà vệ sinh.
"Có lời gì thì con cứ nói đi, kìm nén không khó chịu à?" Tôn Cẩn nhìn thấu cô muốn nói lại thôi.
"Mẹ, gần đây mẹ nhìn đồ vật có trở ngại không?" Đinh Tam Tam uyển chuyển hỏi.
"Có lúc có, mẹ còn nghi ngờ có phải bị đục thủy tinh thể [2] không."
[2] Đục thủy tinh thể: là hiện tượng protein tập trung thành đám trước võng mạc khiến thủy tinh thể bị mờ đục, ánh sáng bị tán xạ, tia sáng không thể lọt qua, dẫn đến võng mạc không thu nhận được hình ảnh, do đó thị lực bệnh nhân bị suy giảm dẫn đến mù lòa nếu không phát hiện và chữa trị kịp thời.
Đinh Tam Tam cười lắc đầu, "Không liên quan gì đến đục thủy tinh thể, là khối u trong đầu mẹ, nếu như không cắt nó thì sẽ càng ngày càng đè lên dây thần kinh thị giác."
"Như vậy hả, thảo nào." Tôn Cẩn tỉnh ngộ.
"Vâng."
"Khối u gần dây thần kinh thị giác như vậy, độ khó của phẫu thuật sẽ rất cao." Không hổ là người thông minh, lập tức đã bắt được trọng điểm.
Đinh Tam Tam không phủ nhận, cô nói: "Vâng, các bác sĩ đang suy xét phương án ổn thỏa nhất."
"Nếu như phẫu thuật có vấn đề, có phải mẹ sẽ bị mù không?" Tôn Cẩn nói.
"Vâng." Đinh Tam Tam do dự một chút, vẫn là thành thật gật đầu.
Tôn Cẩn sững sờ, "Mù... thật sự sẽ bị mù..."
"Cũng có bệnh nhân bị mù sau đó khôi phục lại, chỉ là loại này dù sao cũng là sự kiện mang tính xác suất, bác sĩ không thể hoàn toàn bảo đảm."
Tôn Cẩn trầm mặc, giống như mạch suy nghĩ rơi vào giữa một vòng xoáy.
Diêu Diêu bưng đĩa hoa quả đi ra, "Hai người mau nhìn này, hoa quả con chọn đều không tệ, nhìn đã biết ăn ngon rồi."
Hai người đối diện đều im lặng, Diêu Diêu dừng một chút, đứng tại chỗ, "Làm sao vậy ạ?"
"Hai đứa ra ngoài trước đi." Tôn Cẩn nói.
"A..."
Đinh Tam Tam đứng dậy, kéo Diêu Diêu đi ra ngoài, "Đi, chúng ta đi ra hành lang."
Diêu Diêu chưa hiểu gì cả đã bị Đinh Tam Tam kéo ra ngoài, ngay cả đĩa hoa quả trong tay cũng không kịp để xuống.
"Mẹ làm sao vậy?"
"Mẹ cần thời gian tiêu hóa những chuyện này."
Diêu Diêu gãi gãi mặt, cái gì mà bí hiểm thế?
Đới Hiến và Đới Quân rất nhanh liền chạy đến, Đới Hiến vẫn ổn, trong mắt Đới Quân toàn bộ đều là tia máu đỏ, thoáng nhìn là biết người cả đêm không ngủ.
Đinh Tam Tam đem ngọn nguồn sự việc nói cho bọn họ, để bọn họ định đoạt.
"Vậy có thể điều trị bảo tồn không?" Diêu Diêu hỏi.
"Không thể, khối u là ác tính, nhân lúc bây giờ là thời kỳ đầu càng giải quyết sớm càng tốt." Đinh Tam Tam nói.
"Cho nên, vừa nãy mẹ đau lòng là vì thế?" Diêu Diêu chỉ chỉ phòng bệnh, có chút hiểu rõ.
Đới Hiến cau mày: "Em nói cho mẹ biết rồi?"
Đinh Tam Tam gật đầu: "Đây là quyền biết rõ tình hình của mẹ, mẹ nên có hiểu biết cơ bản về bệnh tình của mình."
"Vậy em có biết mẹ sẽ không chịu nổi không?" Đới Hiến nói.
"Làm sao có thể, mẹ vẫn luôn rất kiên cường..."
"Ai có thể kiên cường trước chuyện này!" Đới Hiến tăng âm lượng, có chút tức giận.
Đinh Tam Tam sững sờ, cô làm sai rồi sao?
Diêu Diêu vội vã giữ bả vai của cô, nói: "Chị dâu cũng là có ý tốt, nhìn mẹ không giống người yếu ớt như vậy."
Đới Quân nói: "Càng là người hiếu thắng càng không thể chịu đựng thiếu sót, hiểu không?"
"Không hiểu." Diêu Diêu lườm Đới Quân.
Đới Hiến bình tĩnh lại một chút, nói: "Chúng ta vào đi, đừng để một mình mẹ ở bên trong nghĩ ngợi lung tung."
Đinh Tam Tam đứng tại chỗ, nhìn hai anh em đi vào bên trong, cô không nhúc nhích.
"Chị dâu, đây không phải lỗi của chị, anh cả anh ấy cũng là quá sốt ruột thôi." Diêu Diêu an ủi cô.
"Là chị suy nghĩ không chu toàn." Đinh Tam Tam hơi khó chịu, một mặt là vì suy nghĩ đơn giản của mình, một mặt là vì giọng điệu trách cứ của anh ban nãy.
"Mấy ngày nay chị vì mẹ bận trước bận sau làm nhiều việc như vậy, mọi người đều nhìn thấy rõ, chị vì tốt cho mẹ, hy vọng mẹ có chuẩn bị tâm lý."
"Diêu Diêu..."
"Dạ?"
"Em để chị yên tĩnh một lát đi."
Diêu Diêu: Sao cứ dùng cái này đuổi cô đi...
"Được, chị đi nghỉ ngơi đi, nơi này có bọn em rồi."
Bởi vì tình huống có thay đổi, cho dù các bác sĩ thảo luận phương án phẫu thuật nhiều lần, nhưng trước sau không có cách nào tránh khỏi phiêu lưu này.
Mùng bảy, kết thúc ngày nghỉ Tết, phải đi làm rồi.
"Em thật sự muốn kết thúc sớm kỳ trao đổi?" Chủ nhiệm năm lần bảy lượt muốn cô xác nhận lại.
"Vâng." Đinh Tam Tam cúi đầu ký tên.
"Cơ hội tốt như thế liền bị em buông tha, hơn nửa năm nay xem như là đi vô ích rồi." Chủ nhiệm tiếc nuối.
Đinh Tam Tam giao văn kiện cho anh ta, "Hồng Kông bên kia em sẽ đích thân đi một chuyến làm thủ tục, tình huống của mẹ chồng em bên này vẫn nhờ mọi người giúp đỡ chăm sóc."
"Yên tâm đi, toàn bộ khoa chúng ta đều sẽ dốc hết toàn lực, sẽ không đập vỡ bảng hiệu của chính mình."
"Cảm ơn anh và mọi người."
Buổi trưa, Đinh Tam Tam thu dọn đồ đạc chuẩn bị chạy tới sân bay. Sau khi thu dọn xong cô xách túi đi ra, nhìn thấy người nên ở bệnh viện giúp đỡ lại đứng ở ngoài cửa.
"Anh tới tiễn em." Đới Hiến nói.
"Không cần, anh về đi." Đinh Tam Tam đeo túi xách ở khuỷu tay, xoay người đóng cửa.
"Chuyện hôm qua là anh sai, anh xin lỗi em."
"Là lỗi của em, anh không cần nói xin lỗi." Đinh Tam Tam đi tới cửa thang máy.
Đới Hiến duỗi tay bắt được túi xách của cô, "Tam Tam..."
Đinh Tam Tam dừng bước lại, "Bây giờ không phải thời gian dây dưa ở chỗ này, anh mau về đi."
"Bệnh viện bên kia có Đới Quân, anh tiễn em." Đới Hiến cầm lấy túi xách của cô, ấn thang máy đi xuống.
Trên đường ra sân bay, hai người yên lặng không nói chuyện. Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ đều phải nhận khảo nghiệm, ở trước chuyện như vậy, ngay cả xa cách đều có vẻ không nặng nề như vậy.
Đinh Tam Tam hành trang nhẹ nhàng đi tới cửa kiểm tra an ninh, đi được khoảng 10 mét, cô quay đầu lại nhìn, anh vẫn đứng tại chỗ nhìn cô.
Điện thoại trong túi quần vang lên, anh lấy ra nghe máy.
"Em sẽ sớm trở lại." Cô giơ điện thoại đứng ở chỗ cách anh 10 mét.
Nghe nói đàn ông cũng sẽ có thời điểm yếu ớt, cô nghĩ nếu như đây là sự thật, vậy thời điểm anh yếu ớt có lẽ sẽ là giây phút này.
Một cơ thể thương tích đầy mình thân kinh bách chiến, từ bên ngoài không đánh tan được, vậy từ bên trong thì sao?
Nghe một câu này, đầu anh ù một tiếng, hình như âm thanh của toàn bộ thế giới đều trở lại rồi.
Cô cho thuốc an thần, đã ổn định lại tâm tình phiền muộn nóng nảy của anh.
...
Đến Hồng Kông, Đinh Tam Tam không ngừng chạy tới bệnh viện, giải thích rõ tình hình với lãnh đạo, kết thúc sớm kỳ trao đổi của mình.
"Cô phải đi rồi?" La Sâm hỏi cô.
"Phải, trong nhà tôi có việc gấp, tôi nhất định phải về sớm." Đinh Tam Tam chìa tay, "Thời gian làm việc chung cùng anh rất vui vẻ, hy vọng anh có thể đến thành phố B để tôi làm tròn trách nhiệm của chủ nhà."
La Sâm chìa tay bắt tay với cô, "Tôi sẽ rất nhớ cô."
Đinh Tam Tam cười một tiếng, "Núi xanh không đổi, nước biếc chảy dài [3], chung quy sẽ gặp lại."
[3] Núi xanh không đổi, nước biếc chảy dài (青山不改, 绿水长流): là câu thơ trong bài《Ly biệt》của Bạch Cư Dị, ý là sau này gặp lại thì tình cảm vẫn sẽ không thay đổi.
"Tạm biệt." La Sâm đứng tại chỗ, mỉm cười vẫy tay, anh tuấn phóng khoáng.
"Tạm biệt."
Quãng thời gian cô ở Hồng Kông này, bởi vì vị đồng nghiệp kiêm hàng xóm đáng yêu này, cuộc sống quả thực có thêm màu sắc. Nếu như có một ngày anh ta đến thành phố của cô, cô nhất định sẽ thịnh tình khoản đãi.
Trở lại nhà trọ, Đinh Tam Tam đem toàn bộ vật phẩm thuộc về mình sửa sang lại đóng gói gửi qua bưu điện, lại ghi tên những đồ vật cô từng thay đổi trong nhà trọ, đem tờ khai và chìa khóa đều giao cho quản lý tòa nhà, chờ người đến thu lại.
Mười giờ tối, làm xong hết những thứ này, cô lại lần nữa bước lên máy bay về nhà.
Người đến đón cô là Diêu Diêu, sắc mặt cô ấy không tốt lắm, vừa thấy Tam Tam liền chủ động nói cho cô biết buổi chiều Tôn Cẩn bất tỉnh một lần, còn đưa vào phòng cấp cứu.
"Đi thôi, chúng ta trực tiếp về bệnh viện."
"Chị không về nhà nghỉ ngơi à?"
"Không cần, bệnh viện có phòng nghỉ, chị nghỉ ngơi ở đó một lát là được rồi."
Hai người lại chạy tới bệnh viện, lần này, ngay cả người nhà mẹ đẻ của Tôn Cẩn đều tới rồi, nghe nói tình huống nguy cấp mọi người đều ngồi không yên.
"Phải lập tức phẫu thuật, không chờ được nữa." Đinh Tam Tam trực tiếp đi vào phòng hội chẩn, đưa ra ý kiến của mình.
Trầm Túy nói: "Chủ nhiệm cũng là ý này, chờ tình hình ngày mai ổn định lại, sáng ngày kia có thể tiến hành phẫu thuật."
Đinh Tam Tam ngồi ở trên ghế của phòng họp, cả người lộ ra mệt mỏi thiếu sức sống.
"Em có cần nghỉ ngơi một lát không?" Trầm Túy nhìn trạng thái của cô không tốt, chủ động quan tâm.
"Tôi đến phòng việc làm việc nằm một lát, anh cũng về nghỉ ngơi sớm đi." Đinh Tam Tam đứng lên, bước chân đều có chút bất ổn.
Trầm Túy đưa tay đỡ cô, "Hôm nay anh trực ban, em cứ đi ngủ đi."
"Cảm ơn." Cơ thể và tâm lý đồng thời mệt mỏi, cô đã không kịp tính toán ân oán tình cừu [4] giữa bọn họ nữa rồi.
[4] Ân oán tình cừu (恩怨情仇): chỉ ân oán và thù hận.
Đới Hiến đang trông ở phòng bệnh thấy chỉ có một mình Diêu Diêu vào đây, hỏi: "Tam Tam đâu?"
"Chị ấy vừa đến liền đi trao đổi ý kiến phẫu thuật với các bác sĩ rồi." Diêu Diêu đưa túi của Tam Tam cho Đới Hiến.
"Vất vả cho cô ấy rồi."
"Đúng vậy, chạy đi chạy lại, không biết chị ấy ăn cơm chưa."
Đới Hiến ngồi không yên, anh nói: "Em ở đây trông một lát, anh đi ra ngoài một chút."
"Vâng."
Đinh Tam Tam ngã ở trên ghế sofa trong phòng làm việc, trên người đắp tấm thảm, giữa chân mày đều là mệt mỏi.
Đới Hiến vừa tới, Trầm Túy ngồi ở vị trí công tác lập tức chú ý tới, anh ta ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Cô ấy đã ngủ rồi, anh có chuyện gì ngày mai hãy nói."
Đới Hiến phớt lờ anh ta, đi tới ngồi bên cạnh Tam Tam, cởi áo khoác của mình đắp lên trên người cô, để tránh cô bị cảm lạnh.
Trầm Túy ở một bên bĩu môi, còn mở điều hòa đấy, không sợ nóng à!
Đới Hiến cầm tay của cô, nhìn vẻ mặt cô ngủ yên, mệt mỏi và sầu lo cả ngày đều tiêu tán gần hết, một chút hy vọng trong đáy lòng lại bởi vì cô mà tăng lên.
Trầm Túy ngồi ở phía sau bọn họ, vùi đầu viết bệnh án, không biết là bận rộn hay là giả vờ bận rộn để cho mình không lưu tâm.
Lời tác giả: trải qua chuyện này, hy vọng Tôn Cẩn có thể thay đổi thái độ với Tam Tam, nhờ họa được phúc đi.