***
Bệnh viện có phòng quan sát phẫu thuật, bình thường dùng cho người cùng nghề trao đổi học tập, hôm nay đặc biệt dùng để phát sóng trực tiếp ca phẫu thuật này.
Lãnh đạo phía bệnh viện và người Đới gia cùng nhau ngồi ở trong phòng quan sát, có người phụ trách chuyên môn ở bên cạnh giải thích trình tự phẫu thuật, để mọi người có thể hiểu rõ nhất quá trình phẫu thuật.
Dao phẫu thuật đầu tiên đi xuống, Diêu Diêu quay lưng nằm sấp ở trên bả vai của Đới Quân.
"Sợ thì đừng nhìn nữa." Đới Quân khẽ vỗ bả vai của cô.
Cô nhìn một cái, bây giờ trong đầu đều là hình ảnh kia, cũng không biết những bác sĩ đó làm sao có thể quen được.
"Bác sĩ Đinh và bác sĩ Trầm là bạn học cũ, kinh nghiệm phong phú, phối hợp ăn ý, do bọn họ mổ chính xin ngài cứ yên tâm." Lãnh đạo bệnh viện cười nói với Đới Trì Trung.
Đới Trì Trung nghiêng đầu nhìn Đới Hiến, "Bạn học?"
"Cái này sau con sẽ giải thích cho ba." Đới Hiến nói.
Đới Trì Trung thu hồi tầm mắt, nói: "Đã để bọn họ phẫu thuật thì người một nhà chúng tôi đều là hết sức tin tưởng bọn họ."
"Vâng, cảm ơn ngài đã tín nhiệm bệnh viện chúng tôi, chúng tôi cũng vô cùng vinh hạnh." Lãnh đạo bệnh viện thụ sủng nhược kinh, không kiêu ngạo không xu nịnh.
Thời gian phẫu thuật trôi qua từng giây từng phút, người ngồi ở phòng quan sát đều hơi mệt rồi, càng đừng nói đến các bác sĩ y tá đứng tiến hành phẫu thuật.
Đới Hiến không biết bọn họ lắp loại camera gì ở phòng phẫu thuật, độ nét cao đến mức cả mồ hôi trên trán Đinh Tam Tam đều có thể nhìn thấy, cô và Trầm Túy thỉnh thoảng nghiêng đầu để y tá hỗ trợ lau mồ hôi, xem ra phẫu thuật không hề dễ dàng.
Trong phòng phẫu thuật lặng ngắt như tờ, hai bác sĩ trao đổi hoàn toàn dựa vào ánh mắt, ngay cả lời nói đều không thừa một chữ.
"Chú ý áp lực nội sọ." Đinh Tam Tam nói.
"Vâng." Y tá nghiêng đầu, luôn luôn chú ý chỉ số thay đổi trên máy vi tính.
"Bắt đầu tách rời khối u và màng não [1] liên quan."
[1] Màng não: có cấu tạo là lớp mô liên kết bao phủ não và tủy sống, có chức năng quan trọng trong việc bảo vệ và hỗ trợ cho hệ thống thần kinh trung ương (CNS).
"Ừ." Trầm Túy cúi đầu, chuyên tâm công việc trên tay.
Bác sĩ bên trong phòng quan sát cũng đang giới thiệu, "Bước hiện tại là tách rời khối u và màng não liên quan, bước tiếp theo là cắt bỏ toàn bộ khối u."
Thời gian trôi qua đi, trong phòng phẫu thuật toàn thân Đinh Tam Tam đều bị mồ hôi thấm ướt, có thể nói cảm giác được rõ ràng bản thân đang nhỏ nước rồi.
Sau sáu tiếng đồng hồ, bốn giờ chiều, phẫu thuật bước vào giai đoạn khâu lại, Đinh Tam Tam dùng tay ra hiệu với camera, các bác sĩ quan sát ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
"Chúc mừng Đới tiên sinh, phẫu thuật thành công!" Lãnh đạo phía bệnh viện ngồi bên cạnh thủ trưởng lập tức đứng lên, hết sức kích động bắt tay ông, giống như người nhà mình thoát khỏi nguy hiểm vậy.
Trong ống kính, Đinh Tam Tam và Trầm Túy vẫn đang tiến hành khâu lại, cẩn thận tỉ mỉ, trước sau như một. Màn ảnh bên này, mọi người rất vui mừng, không khí hân hoan.
"A!" Diêu Diêu hét lớn, nhào vào trong ngực Đới Quân.
Đới Quân bị cô đụng vào lui về phía sau, vững vàng đón được cô. Niềm vui trên khuôn mặt cậu ta sắp tràn đầy rồi, ôm Diêu Diêu, sức lực lớn đến mức sắp ép cô thành sợi dây thừng rồi.
Thủ trưởng phụ trách hàn huyên cùng lãnh đạo phía bệnh viện, Đới Quân Diêu Diêu phụ trách vui vẻ, Đới Hiến thì sao... Anh nhìn chăm chú vào màn ảnh, rất muốn đi xuyên qua, ôm cô một cái giống như Đới Quân ôm Diêu Diêu.
Cuối cùng, phẫu thuật trải qua bảy tiếng rưỡi chính thức kết thúc, Tôn Cẩn được đẩy vào phòng quan sát, Đinh Tam Tam và Trầm Túy ngồi ở trong phòng nghỉ ngơi hai chân run bần bật.
"Em đi trước đi, anh ngồi thêm một lát." Trầm Túy cởi mũ phẫu thuật, mái tóc ướt đẫm.
Đinh Tam Tam ấn xuống bắp đùi đang run, nói giống như không có chuyện gì: "Tôi cũng ngồi thêm một lát."
"Không đứng dậy nổi?"
"Anh còn có thể đứng lên?"
"Không thể."
Hai người đối mặt, khẽ cười một tiếng.
Rất lâu rồi chưa thoải mái như vậy, lúc tiếng cười xuyên qua không khí, Đinh Tam Tam thậm chí không hận anh ta như trước nữa.
"Bác sĩ Đinh, chồng cô ở bên ngoài chờ cô đấy!" Y tá ló đầu ra, cười tủm tỉm nói.
Đinh Tam Tam xoay cốc thủy tinh, nói: "Để anh ấy chờ đi, không vội."
Cô ngửa đầu uống nước, nửa cốc nước đều vào bụng rồi.
Y tá lè lưỡi, chạy trở lại nói cho Đới Hiến, "Thể lực của bác sĩ Đinh không chống đỡ được nữa, bây giờ đang nghỉ ngơi, anh đi về trước đi!"
"Cảm ơn cô, tôi chờ ở đây là được." Đới Hiến cười từ chối.
Y tá nhún vai, tùy anh đi.
Nghỉ ngơi đủ rồi, Đinh Tam Tam và Trầm Túy cùng đi ra ngoài, nhìn thấy người chờ ở bên ngoài, Trầm Túy thức thời nói: "Anh đi xem bệnh nhân trước đây."
Nói xong, anh ta mau chóng đi vài bước rời khỏi hiện trường.
Đinh Tam Tam đi ra tới, Đới Hiến tiến lên đỡ bả vai của cô, Đinh Tam Tam duỗi tay đẩy xuống, khiển trách: "Chú ý tình huống."
"Cảm ơn em." Anh nghiêm túc nói.
"Khách sáo rồi." Cô tùy ý cười một tiếng.
"Có thể giữ được mạng của mẹ anh lại giữ được danh tiếng của mình, Đinh Tam Tam, em thật sự rất lợi hại." Đới Hiến nói.
"Em đương nhiên rất lợi hại." Đinh Tam Tam không hề khách khí, cô nhướng mày, "Đừng quên em còn từng kiêm nhiệm quân tẩu đấy!"
Ý của cô là năng lực chống tiến công của cô rất mạnh, dù sao cũng là người từng tiếp nhận khảo nghiệm. Nghe vào tai anh, hình như là thêm một tầng ý nghĩa.
"Em muốn kiêm nhiệm thêm lần nữa không?"
"Bây giờ quá mệt, mấy ngày nữa rồi hãy nói." Đinh Tam Tam phất tay.
Đới Hiến cười một tiếng, đưa tay kéo ngón tay của cô, Đinh Tam Tam nhìn xuống cánh tay rũ xuống của mình, "Đã nói là anh chú ý một chút..."
"Rất kiềm chế rồi." Tay của anh hơi dùng sức, nắm chặt ngón tay của cô.
Đinh Tam Tam muốn cười lại không thể cười, kìm nén đến mức khuôn mặt sắp đỏ bừng.
Đới Hiến nói: "Đi, đi xem Tôn nữ sĩ."
"Ừ." Cô mặc cho anh lôi kéo mình đi về phía trước, hình như quên mất đây là bệnh viện.
Nhưng cũng không sao, mới trải qua khảo nghiệm sống chết, hơi vi phạm quy tắc cũng không phải chuyện gì to tát.
"Kết quả chụp cộng hưởng từ cho thấy bình thường, không xuất huyết, phù não [2] hoặc nhồi máu não [3], đây là tin tức tốt." Đinh Tam Tam đứng ở trước giường bệnh nói vậy.
[2] Phù não: là sự tích tụ bất thường nước và dịch trong tế bào và/hoặc khu vực ngoài tế bào não, dẫn đến tăng thể tích toàn bộ của não.
[3] Nhồi máu não: là một dạng của bệnh tai biến mạch máu não, xảy ra khi một vùng não không được cung cấp đầy đủ máu, thường là do hẹp hay tắc một động mạch não hoặc do hạ huyết áp.
"Vậy... còn có tin tức xấu phải không?" Diêu Diêu hỏi.
"Phải." Đinh Tam Tam gật đầu, nói, "Bệnh nhân có thể sẽ xuất hiện tình trạng mù tạm thời [4], mong mọi người chuẩn bị tâm lý thật tốt."
[4] Mù tạm thời: là hiện tượng mất thị lực ở mắt trong khoảng thời gian ngắn. Bệnh xảy ra do lượng máu chảy đến giác mạc bị thiếu hụt.
"Không phải phẫu thuật thành công rồi sao? Tại sao vẫn sẽ bị mù?" Diêu Diêu nhanh chóng nói.
Đinh Tam Tam nêu ra một ví dụ, cô nói: "Khối u cách dây thần kinh thị giác quá gần, bị đè lên quá sâu, một thời gian ngắn có lẽ không thể khôi phục. Giống như plasticine [5] chúng ta từng chơi vậy, ở trên trình độ nhất định có biến dạng đàn hồi, nhưng vượt qua áp lực thừa nhận của nó, có thể mất một chút thời gian để đàn hồi lại, hoặc là hoàn toàn đánh mất tính đàn hồi, trở thành biến dạng không đàn hồi."
[5] Plasticine: chất dẻo platixin (thay thế cho đất sét nặn).
"Nhưng bởi vì phẫu thuật tiến hành kịp thời, sẽ không xuất hiện tình trạng mù suốt đời, nhưng cũng cần thời kỳ dưỡng bệnh nhất định."
"Bao lâu?" Thủ trưởng hỏi.
"Chậm thì ba năm tháng, lâu thì hai ba năm, xem tình hình và tốc độ khôi phục như thế nào."
Thủ trưởng gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Tôn Cẩn, "Đây là gian khổ mà bà ấy phải trải qua, mặc dù khổ cực, nhưng dù sao cũng xem như là có hy vọng."
"Ba yên tâm, bọn con đều sẽ chăm sóc tốt cho mẹ." Đới Hiến nói.
Diêu Diêu lập tức nói: "Con sẽ là cây gậy của mẹ, dù sao trong nhà cũng chỉ có mình con không có việc làm, con có nhiều thời gian nhất."
Đới Quân gõ vào đầu Diêu Diêu, "Sao em không nói mình là chó dẫn đường [6]."
[6] Chó dẫn đường: là những chú chó huấn luyện để dẫn đường cho người mù hoặc khiếm thị qua những vật cản trên đường đi.
"Em chính là chó dẫn đường!"
Bầu không khí ủ rũ trong phòng bệnh lập tức quét sạch, mọi người đều nở nụ cười.
Bây giờ là may mắn cũng là không may mắn, nhưng nói tóm lại phía trước vẫn có hy vọng, bọn họ đều vẫn có mục tiêu cố gắng, đây chính là một chuyện may mắn rồi.
Mà Tôn Cẩn cũng không yếu đuối như trong tưởng tượng, bà là người phụ nữ trải qua sóng to gió lớn, chỉ cần đầu óc bình thường vẫn còn một cái mạng, bà cũng sẽ không bi quan nhụt chí.
Mặc dù là mù tạm thời, nhưng thần trí của bà vẫn tỉnh táo, chuyện đầu tiên bà làm sau khi tỉnh lại là tìm phiền toái cho Đới Hiến.
"Mẹ, mẹ đều như vậy rồi sao còn bận tâm nhiều như thế!" Đới Hiến cười như không cười nói.
"Mẹ làm sao? Chỉ cần mẹ sống một ngày, con và Đinh Tam Tam cũng đừng nghĩ làm xằng bậy!" Tôn Cẩn vỗ giường, "Con đừng tưởng bây giờ mẹ không nhìn thấy thì hai đứa có thể lá mặt lá trái, Tam Tam nói cho mẹ biết là con không muốn sinh con, có phải có chuyện này không?"
Đầu óc Đới Hiến xoay một vòng, gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, con không muốn sinh con."
"Con muốn chọc mẹ tức chết hay sao?"
"Không phải, là ba đồng ý rồi, nói trong khoảng ba đến năm năm có thể không cần sinh con."
"Ba con?" Tôn Cẩn nghi ngờ.
"Đúng vậy, chính miệng ba đồng ý, không tin thì mẹ hỏi ba đi."
Tôn Cẩn chìa tay, "Đưa điện thoại cho me, đừng tưởng đem ba con làm lá chắn thì mẹ không có hậu chiêu."
"Ba đi doanh trại bản địa thị sát rồi, chờ ba trở lại thì nói tiếp."
"Đưa điện thoại cho mẹ!"
"Bác sĩ chủ trị nói mẹ tốt nhất phải cách xa sản phẩm điện tử, bây giờ mẹ chịu tội còn chưa đủ sao?"
"Phải không?"
"Đúng ạ."
"Vậy được, chờ ba con về mẹ sẽ hỏi ông ấy." Tôn Cẩn nghỉ ngơi một lát.
Đinh Tam Tam đứng ở cửa, nhìn hai mẹ con tranh cãi xong xuôi, vẫy tay ý bảo Đới Hiến ra đây.
Đới Hiến nói: "Mẹ, con đi ra ngoài xem sao y tá đổi thuốc cho mẹ còn chưa tới, để Diêu Diêu ở cùng mẹ một lát nhé."
"Mẹ ăn hoa quả không ạ?" Diêu Diêu nhận mệnh lệnh, tiến lên cười nói.
"Mẹ không ăn, con ngồi xuống, mẹ có chuyện muốn hỏi con."
"À, vâng..."
Đới Hiến nhân cơ hội đi ra ngoài, kéo Đinh Tam Tam qua một bên, hỏi: "Là em bán đứng anh?"
"Đúng vậy." Đinh Tam Tam gật đầu.
"Vợ ngốc của anh ơi, em đừng thành thật như thế được không?" Đới Hiến mệt mỏi, "Anh đã nói với em ở trước mặt mẹ lá mặt lá trái, nháy mắt em liền nói anh ra rồi, em bảo anh sau này làm sao lừa mẹ được nữa?"
Đinh Tam Tam lui về phía sau một bước, nhìn anh từ trên xuống dưới, chậc chậc hai tiếng, "Đồng chí Đới Hiến, anh như vậy rất không biết tốt xấu."
"Anh đều làm vì ai hả, em nói đi." Đới Hiến ôm ngực, nhìn cô.
Đinh Tam Tam cười một tiếng, "Vì em, em biết."
"Hừ."
"Không phải anh nói lập tức phải về bộ đội sao? Muộn một tuần, sau này anh còn kỳ nghỉ nữa không?" Đinh Tam Tam thức thời thay đổi đề tài.
"Em quan tâm anh có kỳ nghỉ không..." Đới Hiến híp mắt, "Có mục đích gì hả?"
Đinh Tam Tam nhìn xung quanh một chút, thấy không có người liền kéo Đới Hiến đi vào một căn phòng họp cỡ nhỏ, cô dựa lưng vào cánh cửa, nói: "Nói đi, có hay không có."
"Vậy phải xem chuyện gì đã." Đới Hiến nắm chắc quyền chủ động, cười cười thưởng thức khuôn mặt căng thẳng có thể trốn chạy bất cứ lúc nào của cô.
Đinh Tam Tam một chân đạp tới, "Tuần trăng mật! Tuần trăng mật! Anh quên rồi!"
Đới Hiến giật mình, thật sự không dám nói mình đã quên mất.
Thời gian kết hôn bởi vì hai bên đều có công việc trên người, hai người cũng không đi du lịch trăng mật, lần này mắt thấy muốn phục hôn, nếu lại bỏ lỡ... Anh nhất định sẽ bị Đinh Tam Tam dùng dao phẫu thuật ghim ở trên giường.
"Vậy cũng phải kết hôn rồi mới nói, dù sao đánh báo cáo kết hôn mới có dịp nghỉ phép."
"Vậy phục hôn trước?" Đinh Tam Tam nghi ngờ nói.
Đới Hiến giơ hai tay hai chân đồng ý.
Đinh Tam Tam nhìn anh đầy nghi hoặc, "Không phải anh gạt em chứ?"
"Lừa em kết hôn, em đi không?" Đới Hiến cười hỏi.
"Đi, được quang minh chính đại chia tài sản của anh, tại sao em lại không đi?" Đinh Tam Tam nói.
"Cô bé ham tiền, anh có tài sản đáng giá nào để em nhớ thương?" Đới Hiến cười kéo cô qua, ôm vào trong ngực.
"Tiền lương không tính sao?"
"Tính, em có muốn không, bây giờ cho em." Đới Hiến móc ví tiền ra, đưa thẻ lương cho cô.
Đinh Tam Tam nhận lấy, hỏi: "Không phải thẻ rỗng chứ?"
"Đương nhiên không phải. Ở bộ đội làm gì có thời gian tiêu tiền, đúng lúc, em cầm lấy dùng đi."
Đinh Tam Tam dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh, Đới Hiến bị cô nhìn chăm chú đến mức nổi da gà, "Có lời gì cứ nói."
"Anh nhất định có thu nhập bên ngoài, dám sảng khoái đưa thẻ lương cho em như vậy, anh không cần chi tiêu hàng ngày?"
Đới Hiến bấm nhẹ vào eo của cô, "Chủ nghĩa hoài nghi không thể chấp nhận được, dùng thì cứ dùng, không dùng thì để anh."
Đinh Tam Tam nhanh chóng nhét thẻ vào trong túi, "Đúng dịp lúc trước em nhìn trúng một cái túi nhưng chưa mua, cảm ơn anh."
"Rất vinh hạnh." Đới Hiến đưa tay giúp cô sửa lại tóc, trong lòng khỏi phải nói vui vẻ biết bao nhiêu.
Mà Đinh Tam Tam thì sao? Cô tham chút tiền đó của Đới Hiến sao, không hẳn như vậy. Chỉ là nếu như làm vậy có thể khiến anh cảm thấy có chút cảm giác an toàn, cô không ngại làm "người phụ nữ đanh đá", để lúc anh làm việc không cần suy nghĩ mắc nợ cô, để anh có thể an tâm làm đúng cương vị của mình.
Trước đây cô nhìn những cô gái làm nũng ở trước mặt bạn trai cảm thấy các cô ấy thực sự rất lợi hại, đổi lại là cô, cô tuyệt đối không làm được dáng vẻ như vậy. Nhưng bây giờ cô thay đổi nhận thức, làm nũng khoe mẽ vốn là thiên phú của con gái, tìm đúng người, thiên phú như vậy mới có thể phát huy.
Cô nghĩ, bây giờ cô cũng không kém những cô gái kia rồi.
Lời tác giả: có vài cô gái làm nũng, đó là khiến người ta thấm vào tận xương. Có vài cô gái làm nũng, đó là muốn cái mạng già của người vây xem.
Khác nhau căn bản ở chỗ nào? Mấu chốt là ở chỗ có phải phát ra từ nội tâm hay không.
Tôi đã may mắn trải qua tình cảnh như vậy, một cô gái vì tuyên bố chủ quyền trước mặt những cô gái khác, làm đủ loại nũng nịu với bạn trai, giọng nói uốn éo đã là cấp nhập môn rồi, hơi động tay ngồi trên bắp đùi mới là thủ đoạn thông thường.
Tôi ngồi ở đối diện bạn trai cô ta, trong bụng sôi trào một lần lại một lần, suýt chút nữa đánh mất lý trí.
Đúng rồi, bạn trai cô ta chính là bạn trai cũ của tôi, mỉm cười.