• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong kế hoạch của Lý Thư, cô sẽ ngay ngày đầu tiên liền bày vẻ đẹp xuất sắc lóa mắt mấy người này, lúc sau cũng sẽ luôn cùng Ninh Nhất Chu tung hint couple, sau đó lại cùng Doãn Hòa Uyên tổ chức một luồng tình tỷ đệ.


Nhưng mà cái kế hoạch này, ngay ngày đầu tiên đã bị Hạ Noãn phá hủy.


Hơn nữa phá hư hoàn toàn.


Cô ta thậm chí không tìm thấy lý do đi tiếp cận Ninh Nhất Chu.


Tỷ như lúc này, sau khi tất cả mọi người đã nghỉ ngơi xong, ngày hôm sau tất cả đều ra cửa.


Lý Thư trang điểm ngăn nắp lượng lệ bỗng nhiên vuốt vành tay trụi lũi của mình, vẻ mặt kinh ngạc thương tâm "Ai nha, hoa tai tôi đâu mất rồi ?Đây chính là mẹ tôi tặng cho tôi làm quà sinh nhật đó !"


"Cái gì? Cô tìm lại thử xem!" Vinh Thù Nhiên lập tức đứng lên, tìm lòng vòng trong sảnh nghỉ chân của khách sạn mà bọn họ đứng nãy giờ.


Lý Thư nhìn Ninh Nhất Chu, có chút buồn rầu nói "Tối hôm qua lúc tôi đi qua phòng anh tôi nhớ vẫn còn mang, hay là trở về phòng xem một chút được không ?".


Ninh Nhất Chu liếc mắt nhìn camera đang chĩa lại đây, yên lặng chỉ vào lễ tân khách sạn, bình tĩnh mở miệng "Hạ Noãn lúc tối hôm qua trước khi về có phát hiện thấy, không biết là của ai, còn tưởng rằng là của khách thuê phòng trước làm rớt lại, cho nên giao cho lễ tân rồi."


Lý Thư đang dựa dựa thân mình liền cứng đờ, trong lòng nghiến răng nhìn về phía Hạ Noãn "Cảm ơn cô nha."


Hạ Noãn vô tội cười, chỉ vào cô gái ngồi quầy lễ tân, nói "Không khách khí, cô đi lại quầy Lễ Tân hỏi đi, chỉ cần miêu tả là hình dáng đôi hoa tay là có thể lấy lại rồi ấy."


Vinh Thù Nhiên không có tham dự sự tình ngày hôm qua, không rõ nguyên do nhìn về phía Lý Thư.


Lý Thư trong lòng phẫn nộ, trên mặt vẫn là cố gắng bày ra một nụ cười, xoay người đi về phía lễ tân.


Nhưng mà tiếng Anh của cô nàng không tốt, ở bên kia lắp bắp khoa tay múa chân nửa ngày, đối phương cũng chưa hiểu, cô nàng gấp đến độ đổ mồ hôi, cô gái lễ tân vẫn duy trì xin lỗi, tươi cười "Xin lỗi, chúng tôi không hiểu cô nói gì."


Bốn người đứng bên này nhìn nhau trong chốc lát liền hiểu, Vinh Thù Nhiên gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói "Để em đi qua giúp chị ấy một chút."


"Đi đi."


Ninh Nhất Chu gật đầu, Vinh Thù Nhiên lập tức chạy tới.


Tiếng Anh của Vinh Thù Nhiên còn tốt, hai ba câu liền cùng với cô gái quầy lễ tân nói rõ ràng, hoa tai cũng thuận lợi lấy về, sau đó Lý Thư cũng không dám lại náo loạn gì nữa, an an tĩnh tĩnh đi theo phía sau bọn họ, năm người chính thức xuất phát.


Cuối cùng cũng đến địa điểm đầu tiên, Hạ Noãn tận chức tận trách đem mấy chi tiết về địa điểm này đã nhớ kỹ, giới thiệu cho bọn họ, còn thu xếp chọn một nhà hàng bán món ăn địa phương nổi tiếng, bảo đảm bọn họ ăn một bữa mỹ thực đặc sắc phù hợp với khẩu vị.


Quá trình du lịch vẫn rất không tồi, năm người, thật ra đều không có nhiều việc.


Ninh Nhất Chu lôi kéo Hạ Noãn cùng Doãn Hòa Uyên, kế tiếp còn thêm Vinh Thù Nhiên, mấy người cùng nhau toàn bộ chắn ống kính, ép Lý Thư vào phương vị vô góc chết , có muốn làm ra cái sự tình tai tiếng gì cũng không được.


Toàn bộ đoàn lữ hành đều trở nên rất hài hòa.


Một ngày hai địa điểm, hai nhà hàng đặc sản địa phuong, năm người cơ hồ đi khắp toàn bộ thủ đô nước Mỹ, nhấm nháp món ăn Mỹ, Trung hoa ở phố lớn ngõ nhỏ.


Lần này hành trfinh du lịch có bốn ngày, ngày cuối cùng sau khi thăm một kiến trúc cổ kính xong, liền ai về nhà nấy.


Khi tất cả chia tay nhau, Ninh Nhất Chu đều có nhờ người mua quà lưu niệm tặng cho tất cả mọi người, bọn Hạ Noãn cũng đem lễ vật nhỏ của mình phát cho từng người.


Bất quá khi Hạ Noãn cầm lễ vật về đến nhà, mới phát hiện trên mặt có tờ giấy nhỏ : "đại ân không lời nào cảm tạ hết được, hy vọng về sau tiếp tục".


"Phốc" Hứa Tĩnh nhìn thấy cười ra tiếng"Ninh Nhất Chu này nhìn thực trầm ổn, không nghĩ tới lại chơi tốt như vậy."


Hạ Noãn nhướng mày cười, kỳ thật Ninh Nhất Chu cũng thật sự sợ hãi.


Chương trình du lịch quay có vẻ nhẹ nhàng hơn so với trong tưởng tượng, Hạ Noãn thật sự đem cái chương trình này thành một chuyến du lịch thật sự. Đi ra ngoài một chuyến, được xem và học hỏi những phong cảnh nước ngoài mà đời trước chưa bao giờ gặp được, cô cảm thấy tâm tình cả người đều cực kỳ tốt.


Từ sân bay ra tới, là Hứa Tĩnh đón cô.


Về đến nhà, mới phát hiện Thịnh Ngật cũng không ở nhà, nàng cau mày, trong lòng có một chút mất mát khó có thể phát hiện được.


Hứa Tĩnh thấy đôi mắt cô theo bản năng tìm khắp nơi, lén cười một chút, nói "Thịnh Ngật mấy ngày này vội vàng vụ công ty khai trương, thời gian ở nhà rất ít."


Hạ Noãn đối với mấy chuyện này không hiểu, Thịnh Ngật cũng không nói qua với cô, chỉ nói gần đây tương đối bận, hai người cũng ít khi nói chuyện, gọi điện thoại cũng rất ít.


Lúc này Hứa Tĩnh nói như vậy, cô lập tức nghĩ đến quyết định mà mình đã quyết tâm hạ lúc trước Tết, rũ mắt nhìn trong hộp quà lưu niệm trong tay, thấp thấp nói "Ừ, anh ấy khi nào khai trương vậy ?"


"Hình như là năm ngày sau, thật ra hiện tại cái gì cũng thu xếp xong rồi, chỉ là nó không yên tâm, còn muốn kiểm tra một lần ." Hứa Tĩnh cười nói.


Thật ra con trai đang làm cái gì, bà trong lòng rất rõ ràng.


Bà cũng muốn có cái song hỷ lâm môn, tốt nhất sau đó lại thêm đứa cháu nhỏ.


Nghĩ vậy,bà đưa mắt nhìn bụng con dâu, có chút chờ mong.


Hạ Noãn nhìn rất khỏe mạnh, hẳn là có thể mau chóng sinh con nhỉ.


Bà cũng là người rất mê cháu.


Hạ Noãn không chú ý lắm, ôm hộp quà lưu niệm lên lầu, vốn tâm tình đang sung sướng lại suy nghĩ đến chuyện nào đó, lại tụt xuống.


Bất quá cứ việc như thế, cô vẫn nói với chính mình, nên làm vẫn là phải làm, cứ kéo dài như vậy chỉ làm bản thân cô càng lún càng sâu.


Hơn nữa vừa lúc công ty Thịnh Ngật khai trương, nếu hắn có không vui đi chăng nữa, cũng có lẽ không đến mức thế nào, rốt cuộc cũng có chuyện vui phía trước rồi mà.


Trong lúc này, tai công ty Thịnh Ngật.


Thịnh Ngật trong tay cầm một bản thiết kế, tự mình lôi kéo người chuẩn bị hiện trường "Cái pháo hoa này đến lúc đó phóng chỗ này"


Mới vừa chuẩn bị tốt vị trí pháo hoa, lại nhìn chiều dài thảm đỏ, hắn nhíu mày "Không đúng, thảm đỏ này quá dài, ở đây lại dư thừa, nhìn không mỹ quan."


"Được, vậy tôi cắt bớt." Người phụ trách thảm đỏ gật gật đầu.


Thịnh Ngật vừa lòng xoay người, lại lần nữa đưa hai mắt đánh giá cái sân đã thập phần lãng mạn lại rực rỡ, hạnh phúc đến cả người đều lân lân.


Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng ở màn ảnh lớn bên cạnh , nhíu mày nói "Đến lúc đó ai phụ trách truyền phát tin nhỉ ?"


"Tao làm" một thanh âm réo rắt truyền đến.


Thịnh Ngật trong lòng cả kinh, theo bản năng quay đầu lại, liền thấy một thanh niên dáng người cao gầy, mặt mày tuấn tú, có chút gầy xuất hiện ở cửa công ty.


Hắn đứng ngược sáng, bóng dáng thon dài đến khoa trương đánh vào thảm đỏ , hai tay đút túi, mơ hồ có thể nhìn đến khóe miệng tùy ý ý cười "Như thế nào, không quen biết tao hả ?"


Thịnh Ngật ho nhẹ một tiếng, áp xuống kích động trong lòng, tận lực bình tĩnh nói "Không phải nói không trở lại sao ? như thế nào lại đột nhiên đã trở lại ?"


Tô Trạch đi tới, nắm tay phải đánh vào ngực hắn, hừ cười "mày làm ơn đừng giả vờ giả vịt vậy được không ?"


Thịnh Ngật trừng hắn, tôi giả vờ khi nào.


Trên mặt là không vui, nhưng khóe miệng trên thực tế lại nhếch lên theo bản năng.


Mấy ngày trước hắn nói muốn chuẩn bị nghi thức cầu hôn, lúc ấy là muốn Tô Trạch trở về, chỉ là hắn ta nói đang bận rộn bù đầu, chưa về được, Thịnh Ngật tức giận đến trực tiếp cúp điện thoại.


Tô Trạch cũng không muốn cãi với hắn, người nam nhân này, nhìn trầm ổn, trên thực tế còn ấu trĩ lắm, bèn nói "Đại sự cả đời của mày, tao là sao có thể không trở lại ?Đành phải buông việc bên kia ra, ai..."


Thịnh Ngật vừa lòng gật đầu, nói "Được, nếu mày tới rồi thì lại đây, xem vị trí của mày đi."


Tô Trạch "!".


Thịnh Ngật thật sự nghĩ như vậy, hắn sợ xảy ra vấn đề, có được cao thủ máy tính ngồi canh giùm, hết thảy mọi việc khẳng định có thể tiến hành giống kế hoạch hắn .


Tô Trạch giữ chặt hắn "Từ từ, tao mới trở về,chưa kịp nói được chữ nào mà, cùng tao đón gió tẩy trần đi"


"Buổi tối đi." Thịnh Ngật không quay đầu lại nói.


Tô Trạch cười hì hì nói "Okie, suốt đêm luôn."


Thịnh Ngật do dự "Tao phải về nhà."


Tô Trạch khóe miệng hừ hừ "Mày sắp đi vào con đường hôn nhân rồi, còn không tranh thủ suốt đêm làm càn một chút, kiểu này cũng quá ngoan rồi."


Bị hắn khích một kích, lại nghĩ hai người hai năm mới gặp, Thịnh Ngật cúi đầu nhìn nhìn sườn mặt cô gái trên màn hình di động, cắn răng nói "Được, xem như lần này là nể mặt mày lắm nha!"


Tô Trạch lúc này mới ngoan ngoãn phối hợp hắn an bài, đi xem cái này cái kia, vừa nhìn vừa tấm tắc cười "Nha, cô gái nhỏ này nhìn chắc mới tròn mười tám nhỉ, sao mày lại chơi trò trâu già gặm cỏ non vậy."


Lại là cái từ này, nhắc tới Thịnh Ngật cả người đều không tốt, xấu hổ buồn bực nói "Cô ấy 22 rồi, đâu có nhỏ hơn tao bao nhiêu."


"Ha hả." Tô Trạch cười lạnh một tiếng, ngón tay thon dài điểm nhẹ con chuột, tiếp tục xem.


Trên màn hình, tất cả đều là ảnh của Thịnh Ngật cùng Hứa Tĩnh chụp, có khi ba người, cũng có ảnh từng người, nhiều nhất là ảnh Hứa Tĩnh lén chụp khi hai người ở chung, còn có chút video làm thành hình động, Thịnh Ngật còn chèn thêm mấy emotion cảm xúc lên mấy bước ảnh, cả những lời tiếng lòng của mình muốn nói, có liền một câu, có rất nhiều câu lãng mạn sướt mướt, làm Tô Trạch ngồi xem mà đầy người nổi da gà.


Hắn hơi có chút chịu không nổi cảm thán "Ôi tình yêu, thật sự đáng sợ, đem mày một trực nam như sắt như thép vậy mà giờ nhũng thành thanh niên văn nghệ luôn."


"Câm miệng" trên mặt Thịnh Ngật hiện lên một luồng đỏ sậm, giả vờ không kiên nhẫn nói "Đừng xem đừng xem, tao ghép vô đúng vị trí hết rồi, ai cũng trầm trồ khen ngợi, đi thôi."


Cảm xúc nhiều quá thấy thẹn, lúc viết thì không cảm thấy, chỉ nghĩ đây đều là từ tâm hắn mà nói ra, nhưng mà khi thằng bạn tốt xem, hắn lại cả người không được tự nhiên, tay đều phát run, cũng không biết khi Hạ Noãn nhìn đến, có thể vì kinh hỉ mà phát khóc luôn không.


Hắn có cần phải mang theo khăn tay bỏ túi sẵn không nhỉ.


Nghe thấy vị trí đã ghép xong hết, Tô Trạch rốt cuộc buông tha hắn, lười nhác vươn vai "Đi thôi, bọn họ cũng tới, đang ở khách sạn, cùng nhau kêu lên."


Thịnh Ngật gật đầu "Ừ."


Vào ban đêm, Thịnh Ngật lần đầu tiên không về nhà mà là lựa chọn ở bên ngoài suốt đêm.


Cũng không chỉ có hai người bọn họ, còn gọi các bằng hữu khác đến, trong đó hơn phân nửa đều là người đi theo Tô Trạch cùng nhau gây dựng sự nghiệp.


Một đám người tụ tập ở hộp đêm, nhìn có chút quen thuộc, rồi lại bởi vì cách xa nhau tám năm trời nên không biết mặt mũi đã thay đổi như thế nào rồi, từng người trong lòng đều có chút kích động.


Tô Trạch cười hì hì chỉ vào Thịnh Ngật nói "Ê, cái thằng này sắp phải kết hôn rồi, mục tiêu chính của chúng ta hôm nay là chuốc say hắn !!"


Những người khác đều cười theo ha ha, bắt đầu rót rượu "Chậc, lúc trước thấy ông làm minh tinh, không dám yêu đương, không nghĩ tới mới vừa một giải nghệ là sắp cưới luôn rồi."


Thịnh Ngật bị mấy bằng hữu cũ trêu chọc, nhớ tới lúc trước mọi người đều là cẩu độc thân, hiện giờ hơn phân nửa đều đã kết hôn, hơn phân nửa trong đám đó cũng đã sinh con bỗng nhiên có loại cảm giác "thương hải tang điền"(*), trên mặt hiện lên một mạt ôn nhu ý cười, lập tức lắc đầu hơi kiêu ngạo nói "Tôi trước khi giải nghệ đã đính hôn rồi, lần này xảy ra chuyện, cô ấy không rời không bỏ, tôi mới muốn phản ứng lại, nguyên nhân tôi thích cô ấy là vậy."


(*)thương hải tang điền: chỉ sự thay đổi lớn lao như biển xanh biến thành ruộng dâu.


Mọi người "Ọe."


Thái dương Thịnh Ngật nổi gân xanh, đen mặt "Thôi uống rượu đi."


"Ha ha ha uống"


"Tới, tới, đêm nay nhất định phải say"


Mười mấy người, lập tức đều cười ha hả, vui đùa, cảm giác quan hệ mọi người trong nháy mắt thân cận rất nhiều, phảng phất trở về thời học sinh năm đó.


Bạn cũ tụ hội vô cùng náo nhiệt, nói đến sự tình của cả mấy năm nay, thao thao bất tuyệt, vừa ăn vừa uống vừa nói, không say là không có khả năng.


Ngay cả Thịnh Ngật đang vô cùng nhớ người trong nhà vẫn bị một ly lại một ly kính rượu rót uống đến đầu óc choáng váng.


Bất quá hắn rốt cuộc cũng từng là minh tinh, đối với phương diện này cũng có sự khống chế nghiêm khắc, những người khác đều đã uống say muốn líu lưỡi, thậm chí có người còn nằm sấp xuống, duy mỗi hắn không có say như chết, còn có tinh lực gọi điện thoại kêu người đưa bọn họ đến khách sạn tốt một chút, xác nhận không có sự cố gì, lúc này mới yên tâm gửi Hạ Noãn tinh nhắn ngủ ngon, rồi đi ngủ như chết.


Khi ngủ khi, đạm bác trên khuôn mặt lạnh lùng đều không còn nữa, còn mang theo ý cười ngọt ngào, làm người liếc mắt qua một cái cũng có thể nhìn ra hắn nhớ người kia, tuyệt đối không phải cái gì bạn bè thân thích, mà là người trong lòng.


Ngày kế tỉnh lại, là Thịnh Ngật bị một đống điện thoại đánh thức.


Một đống điện thoại gọi vào, hắn ngay từ đầu cũng chưa để ý tới, mãi đến khi âm thanh liên tục vang lên, hắn mới bất đắc dĩ tiếp .


Liền nghe thấy giọng Đoạn Tiềm nói như thét vào điện thoại: "Anh, anh với Hạ Noãn chia tay rồi?"


Còn chưa ngủ tỉnh, Thịnh Ngật đen mặt "Câm miệng, không cho nói bậy."


Đoạn Tiềm tức khắc hiểu, mắt nhìn tin tức trên máy tính, có chút rối rắm nhỏ giọng nói "Anh, vậy anh xem Weibo một chút đi."


Nói xong, hắn liền cúp điện thoại.


Lời nói không đầu không đuôi, Thịnh Ngật không rõ nguyên do, tiện tay bỏ di động, tiếp tục ngủ.


Chỉ là mới vừa ngủ không đến hai giây, Thịnh Ngật liền lại lần nữa bừng tỉnh, nhớ tới lời Đoạn Tiềm nói, trong lòng có chút bất an, đột nhiên ngồi dậy, mắt buồn ngủ mông lung rờ rờ gối tìm di động, mới vừa cầm lấy, điện thoại từ Túc Phương cũng vang lên, mang theo một tư vị bát quái "Chú em có phải đang gây nhau với Hạ Noãn không ?"


"Không có" Thịnh Ngật nói lời này là nghiến răng nghiến lợi, một tay xoa xoa gáy, có chút đau đầu, ghét bỏ ngửi ngửi hương vị trên người, đi vào buồng vệ sinh.


Bên kia, Túc Phương cảm giác được nguy hiểm, rụt rụt cổ, ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng giải thích "Anh mày cũng không phải cố ý muốn hỏi cái chuyện này, chủ yếu là trên Weibo lại xảy ra chuyện , chú em mày nhanh nhanh trèo lên coi đi, liên hệ chuyên gia khống chế bình luận một chút, đều náo loạn um sùm cả đêm."


Thịnh Ngật cứng mặt cúp điện thoại, click mở Weibo.


Trước mắt tức khắc tối sầm, trong lòng một tầng lại một tầng nước chua toát ra tới, chua đến hắn đau răng .


Trong phòng vệ sinh, Thịnh Ngật nghiến răng nghiến lợi nhìn di động, sắc mặt biến ảo, không biết là nên đập di động trước hay là nên khóc một hồi trước .


Bởi vì đệ nhất hot search Weibo rõ ràng là Doãn Hòa Uyên và Hạ Noãn


Click vào có thể thấy một cái tin nóng nói : "buổi chiều ngày hôm qua, tại hạ nhận được bài gửi , có người quay được hai người

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK