• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe như bộ dáng tra nam trong mấy phim truyền hình.


Hạ Noãn nói xong câu đó, bổ sung một câu "Tôi đang nói câu trần thuật."


Sau đó cúp điện thoại, đem số điện thoại hắn kéo vào danh sách đen, gọi điện thoại cho Liễu Y.


"Liễu tỷ, ngày hôm qua chị nói bên kia có tiết mục sinh tồn gì đó muốn mời khách quý một kỳ thôi, em quyết định đi."


Tối hôm qua, Liễu Y gọi điện thoại cô cho cô, nói là kêu cô chiều nay qua tham gia cái tiết mục sinh tồn gì đó. Tiết mục này là quay chiều nay, nhưng mà có một nữ khách quý trên mặt đột nhiên bị dị ứng nên đang trên đường tới đã lập tức rời khỏi, yêu cầu có người thay thế. Vừa vặn có người đề cử Hạ Noãn, mà đạo diễn lại biết Liễu Y cùng Hạ Noãn quen thuộc, cho nên nói Liễu Y hỗ trợ hỏi một chút.


Cái chương trình thực tế du lịch kia mỗi khi quay xong một lần là sẽ được nghỉ một tuần, nên Hạ Noãn có một tuần thời gian rảnh, chỉ là ngày hôm qua nghĩ định chờ Thịnh Ngật trở về, đem hết thảy nói ra.


Nhưng mà hiện tại trong điện thoại cũng nói xong rồi, nên cô liền lại gọi điện thoại qua nhận chương trình mới.


Ngày hôm qua Hạ Noãn cũng không có một hơi cự tuyệt, mà Liễu Y cũng cảm thấy cái tiết mục này thích hợp với Hạ Noãn, bởi vậy còn giữ, sáng nay nhận được điện thoại, lập tức cao hứng ồn ào "Tốt, tốt, để chị nói với đạo diễn ."


Hạ Noãn mím môi cười "Cảm ơn Liễu tỷ."


Cô nói xong liền bắt đầu thu thập hành lý, một lúc thì nhận được điện thoại của đạo diễntiết mục sinh tồn, báo địa chỉ, liền trực tiếp đặt vé máy bay qua.


Tiết mục là diễn ra trên một cái hải đảo không ai cư trú.


Bởi vì vé máy bay khó đặt vô cùng, bởi vậy Hạ Noãn cũng mau chóng ra cửa "Dì ơi, con nhận một cái tiết mục, giờ đi công tác, khoảng chừng năm ngày sau trở về."


Tiết mục này chắc diễn ra tầm hai ngày một đêm, nhưng Hạ Noãn quyết định dùng thời gian còn lại đi mua nhà ở, đến lúc đó lại dọn ra khỏi Thịnh gia, nếu là Hứa Tĩnh muốn, cô cũng mang theo bà cùng đi.


Chỉ là khả năng cực lớn là bà sẽ không nguyện ý.


Đừng nhìn miệng bà lúc nào cũng càm ràm ghét bỏ Thịnh Ngật, trên thực tế đặc biệt yêu hắn.


Nghĩ như vậy, thần sắc Hạ Noãn nhiễm một tia cô đơn, bà thật ra cũng không phải sư phó, nếu là sư phó , bà khẳng định sẽ đi theo cô.


Hứa Tĩnh không chú ý lắm, bà đã quen con trai và con dâu lúc nào cũng công tác bận rộn, nghĩ vừa vặn năm ngày này cũng kịp con trai bà cầu hôn, bởi vậy bình tĩnh gật đầu "Được, được, đi chơi vui vẻ nha, chú ý an toàn."


"Dạ." Hạ Noãn mỉm cười ngọt ngào, trước khi đi còn lại đây ôm ôm bà.


Hứa Tĩnh vẻ mặt kinh hỉ "Ai nha, luyến tiếc thì đừng đi công tác, để Tiểu Ngật nó nuôi con cũng không sao nha."


"Con rất thích mấy loại công việc tham gia chương trình như thế này, có thể chơi vui lại kiếm được tiền." Hạ Noãn hừ cười.


Hứa Tĩnh cười khẽ, xoa xoa đầu cô rồi nhìn theo cô rời đi. Bà tuổi càng lúc càng lớn, Thịnh Ngật đã không cho bà lái xe nữa, hiện tại trong nhà cũng có tài xế, chuyên môn để cho bà khi nào ra đến cửa thì dùng.


Nửa giờ sau, Thịnh Ngật đau đầu muốn nứt lái xe trở về, lại bị báo cho biết là Hạ Noãn đã đi công tác.


Tâm hắn lạnh một nửa, chạy ra sân bay, tìm khắp nơi, thiếu chút nữa khiến cho fans oanh động, sân bay tắc nghẽn, cũng chưa tìm được thân ảnh Hạ Noãn, cuối cùng được mấy anh cảnh sát sân bay hỗ trợ mới thoát ra trở về được.


Cái hot search"Thịnh Ngật ở sân bay thần sắc hoảng loạn" trèo lên Weibo cho đến buổi tối, làm vô số người trong giới tiếc nuối, Thịnh Ngật này, lưu lượng như vậy mà giải nghệ quá đáng tiếc.


Mà Hạ Noãn sau khi đến sân bay liền tắt điện thoại lại không hề nhận biết được chuyện gì, sau khi lên máy bay, cô liền mang bịt mắt, nhắm mắt tu luyện, đang tâm tình không tốt, người khác nói chuyện đều bị cô bài xích ra ngoài.


Mãi đến khi xuống máy bay, một lần nữa điều chỉnh lại , sắc mặt Hạ Noãn mới tốt một chút.


Hiện giờ trên người không còn hôn ước của nguyên chủ, cô cũng không quá bài xích cảm giác cô độc một mình, ngược lại là trạng thái thoải mái nhất cô đã từng cảm thấy.


Theo dòng người đi ra, nhìn thấy một biển đầu người tấp nập ngay cửa khẩu sân bay, tròng mắt Hạ Noãn dạo qua một vòng, liền thấy một thanh niên đang giơ bảng có ba chữ Diệp Hoành Vi.


Đây là tên đạo diễn Diệp, nếu trực tiếp viết ra hai chữ Hạ Noãn phỏng chừng đến lúc đó có fans vây đổ.


Cô đến gần nhân viên công tác đang đứng đón, cười tủm tỉm phất tay. "Chào anh, tôi là Hạ Noãn."


"Cô...chào cô" khuôn mặt nhân viên công tác đỏ lên, nhìn cô gái gần ngay trước mắt, còn quên hạ tấm bảng đang giữ trên đầu xuống, thần sắc đã ngây ngốc.


Tiết mục này thu ở trên hải đảo, độ ấm so đại lục cao hơn rất nhiều, ở đây mọi người đều mặc quần áo mùa hè.


Hạ Noãn cũng đã thay quần áo trong phòng vệ sinh của máy bay, lúc này mặc đơn giản áo ngắn tay cùng quần đùi, đầu đội mũ lưỡi trai màu đen, che lại hơn phân nửa khuôn mặt, còn có cái kính râm, chỉ lộ racánh môi phấn đô đô cùng đường cong duyên dáng của cằm.


Chờ đến gần, khi cùng người chào hỏi , Hạ Noãn mới gỡ xuống kính râm, để hắn nhìn cả khuôn mặt của mình.


Hạ Noãn hiện giờ cả người nhẹ nhàng, tướng từ tâm sinh, đặc biệt là tu sĩ, lúc này dung nhan vốn là thanh lệ càng sặc sỡ loá mắt.


Nhân viên công tác tự nhiên liền trợn tròn mắt.


Đặc biệt là nhìn thấy một đôi mắt mỉm cười, ngập nước, phảng phất như phóng điện, không có trang điểm, như cũ làm người trước mắt sáng ngời, làn da trong trắng lộ hồng, không thấy điểm chắp vá nào, cùng trên TV thật sự giống nhau như đúc.


Nhân viên công tác phục hồi tinh thần, theo bản năng lui về phía sau hai bước, không dám đối diện, trong lòng lại có chút ảo não, gương mặt này, tuyệt đối không chỉnh dung, nhớ tới chính mình còn đã từng lên mạng dèm pha cô ta chỉnh dung, tức khắc xấu hổ, sắc mặt một trận vặn vẹo, trong miệng lắp bắp nói "Hạ, hạ tiểu thư xe, xe đã, đã chuẩn bị tốt, đi thôi"


"Ừ." Hạ Noãn chậm rãi gật đầu, đi theo hắn rời đi.


Từ thành phố A đến hải đảo mất hơn hai giờ, lại từ hải đảo đến chỗ quay hình mất một tiếng.


Trên đường đi, nhân viên công tác có chút xấu hổ không thể nó, kính chức kính trách cùng Hạ Noãn nói một ít chuyện quan trọng.


"Thời gian quay là từ sau khi ăn cơm trưa xong liền bắt đầu, đến lúc đó sẽ đem mọi người chia làm ba đội, sau đó đi các phương tiện khác nhau đến hải đảo. Sau đó, mỗi ba giờ, tổ tiết mục sẽ phát một ít vật tư thả bằng dù xuống, sau đó mọi người lấy được, tìm được địa điểm, hoàn thành nhiệm vụ là xong. Cơ bản đều là như thế này, nhiệm vụ không khó, chia làm hai loại trí lực cùng thể lực, có thể tự do lựa chọn".


Hạ Noãn nghiêm túc nghe, đem điểm quan trọng ghi tạc trong lòng.


Một giờ sau, Hạ Noãn tới chỗ quay, thời gian còn sớm, sau khi làm quen vài vị khách quý, còn đi ra ngoài chơi một ít trò trên biển trong chốc lát rồi mới được đưa tới nhà ăn.


"Quay đã bắt đầu, đây là cơm trưa, cũng là bữa ăn no duy nhất trong hai ngày này của mọi người đó nha!" Đạo diễn cầm loa, vẫy vẫy tay, đối với chín người đang chường bộ mặt ngốc nghếch ra nói " Cơm trưa là buffet hải sản nha, ăn thoải mái, thoải mái !!."


"Ha ha, tôi đây không khách khí, vì một bữa cơm này mà tôi cố ý không ăn cơm sáng nha!" một đám thanh niên đầu khá lớn vỗ vỗ bụng, vui tươi hớn hở đi vào trước.


Những người khác cũng đều hưng phấn đuổi kịp, ba cô gái, có hai người đều lộ ra con ngươi tham ăn thèm nhỏ dãi.


Chỉ có Hạ Noãn không nhanh không chậm ở sau cùng đi vào.


Tổ tiết mục bao hết nhà ăn, trừ bọn họ ra chỉ có chín khách quý, còn có mây nhân viên công tác của chương trình, vừa vặn có thể đem toàn bộ nhà ăn bao hết.


Hạ Noãn l là lần đầu tiên ăn buffet hải sản, có chút tò mò.


Mấy vị khách quý này ai cô cũng không quen biết, bởi vậy nên yên lặng bưng mâm, lấy mấy món mình thích rồi tìm một chỗ ngồi, an tĩnh ăn.


"Chào cô." Một bóng hình che lại ánh sáng trước mắt cô, thanh niên tuấn tú trắng nõn, gương mặt có hơi hồng, ngượng ngùng nhấc mâm "Tôi có lấy càng cua nè, ăn rất ngon, cô nếm thử không ?"


Người này vẻ mặt rõ ràng có chút nhiệt tình và hảo cảm, thấy vậy Hạ Noãn có chút xấu hổ, thẹn thùng cười cười, theo ý hắn cầm một cái.


Khổng Thanh Lâm đem kéo đưa cho cô "Cái này phải cầu kéo, cứng lắm, tay bẻ không được đâu."


Nói đến cuối cùng, âm thanh sựng lại.


Bởi vì hắn tận mắt nhìn thấy tiểu cô nương trước mắt nhẹ nhàng vươn ngón tay trắng như tuyết, thoáng dùng sức, "rắc" một tiếng, bẻ vỡ cái càng cua cứng cáp lại nhọn sắc đối với hắn.


Đôi mắt hắn tức khắc trừng lớn, ngượng ngùng biến mất không thấy, kinh ngạc nói "Ồ, cô sức lực rất lớn nha"


Hạ Noãn khiêm tốn cười cười "Còn được."


Cô đem vỏ cua dễ dàng lột ra, lộ ra bên trong một đống thịt cua hồng hồng, chấm một chút dấm, ăn vào miệng, cho dù không có trải qua linh lực tinh lọc, cũng thập phần tươi ngon.


Lúc trước ở đất liền, cô chưa bao giờ ăn qua con cua lớn như vậy, lập tức ánh mắt sáng lên, ảo tưởng lần sau mua một đống cua xong, dùng linh thủy nuôi dưỡng một thời gian lại lấy ăn, nhất định ăn rất ngon.


Khổng Thanh Lâm mím môi, thấy tiểu cô nương ăn vui vẻ, mới vừa khiếp vía đã quên mất, ân cần nói "Tôi đi lấy nữa cho cô nha, còn nhiều lắm."


"Tôi tự mình đi là được." Hạ Noãn ngăn lại, chân nhanh nhanh rời bàn.


Khổng Thanh Lâm vừa muốn động thân đứng lên, lại ngoan ngoãn ngồi trở lại, chỉ là quay đầu lại ngắm thân thủ Hạ Noãn, nghĩ nghĩ, cô nương này sức lực lớn như vậy, thân thủ cũng không tệ lắm, chờ lát nữa cùng cô ấy một tổ chắc không tồi.


Chờ cuối cùng mọi người ăn uống no đủ, đạo diễn liền cầm cái thẻ lại đây "Rút thăm rút thăm, xem ai với ai một tổ, đến lúc đó ba cô gái sẽ lựa chọn các ngươi nha."


"Được được, tôi rút trước" một thanh niên hưng phấn đi qua.


Mấy người khác giữ chặt hắn, một phen đấu đá, cuối cùng làm ngư ông đắc lợi.


Chờ nam sinh đều đã được quyết hai người một tổ xong, bắt đầu để các cô gái lựa chọn.


Khổng Thanh Lâm chờ mong nhìn Hạ Noãn, làm mặt quỷ, ám chỉ: chọn tôi, chọn tôi.


Nhìn Hạ Noãn cười ra tiếng, những người khác cũng cười vang, bắt đầu ồn ào.


Tổ bọn họ bởi vì không có nam sinh nào đặc biệt cường tráng, hai cô gái kia đều bỏ qua, vừa vặn dư lại Hạ Noãn, có thể làm một đội.


Thành viên còn lại tên Mạc Trúc, tuổi cũng không lớn, đang có chút uể oải vừa thấy Hạ Noãn gia nhập, tức khắc tinh thần chấn động, vỗ ngực nói "Chọn tổ này là đúng rồi, không mệt đâu."


"Ừ, không mệt." Hạ Noãn cười nói theo hắn.


Đạo diễn ý vị thâm trường nhìn mấy tổ đã phân ra, đáy mắt dâng lên vài phần chờ mong, cầm loa lớn nói "Phân tổ đã xong, hiện tại các cô gái lại đây rút thăm nào, quyết định phương tiện giao thông."


"Tôi tới đây, tới đây"


"Tôi cũng tới"


Hai cô gái nhỏ lập tức giành trước chạy tới.


Mạc Trúc đẩy đẩy Hạ Noãn, nhỏ giọng nói "Mau đi."


Tranh đoạt mới được lên hình. Nếu không phải vì ích lợi, một cái trò chơi, hầu hết mọi người đều thua rồi, chỉ là ai tới tham gia tiết mục không phải vì được lên hình. Ai giống Hạ Noãn, cứ an an tĩnh tĩnh như vậy, nếu không phải có gương mặt xinh đẹp, cảm giác tồn tại thiếu chút nữa đều không có. Mạc Trúc cảm thấy, tiểu cô nương này thật làm người nhọc lòng.


Hạ Noãn bị đẩy, cũng chậm rì rì đi qua.


Chờ đến khi cô tới, chỉ còn lại có một cái.


Vận khí không tồi, là phương tiện trung đẳng, thuyền gỗ.


Thượng đẳng, là cái thuyền chân đạp, yêu cầu dùng chân dẫm lên rồi đạp, kém cỏi nhất là phao bơm hơi .


Hai tổ cách vách một bên hoan hô một bên kêu rên, tổ này của Hạ Noãn hai người đều đầy mặt may mắn "Noãn Noãn, vận may của cô rất không nha, đi chậm cũng tốt."


Hạ Noãn cũng thấy có chút may mắn "Ừ."


Đương nhiên đạo diễn không tàn nhẫn đến nỗi nhẫn tâm bắt họ xuất phát từ ngay chỗ này, mà là khi đến chỗ cách hải đảo một km, mới thả bọn họ từ trên thuyền theo cửa phụ xuống.


Sau khi leo lên thuyền gỗ, ba người cầm mái chèo, Mạc Trúc nói "Cô cứ ngồi đó cho cân bằng đi, giao cho hai chúng tôi."


Khổng Thanh Lâm nhớ tới lực đạo mà Hạ Noãn dùng tay không bẻ cua, nhìn khinh phiêu phiêu như vậy ư tuyệt đối không phải làm bộ. Vì thế, trong mắt nổi lên một ít chờ mong "Hạ Noãn, cô hình như sức lực còn rất lớn nhỉ."


Hạ Noãn gật đầu theo "Ừ, hai người một bên, tôi một bên, đến lúc đó cùng nhau chèo."


"Không tốt đâu." Chỉ có một mình chống đỡ một bên, đến lúc đó nếu lực đạo cùng tốc độ không đủ, thuyền sẽ đảo lòng vòng tại chỗ cho xem.


Khổng Thanh Lâm thấy sắc mặt bình tĩnh của cô, cũng không kiêu ngạo, quyết đoán giữ Mạc Trúc lại, nói "Chúng ta thử một chút xem, giữa trưa ăn cơm, tôi thấy Hạ Noãn tay không bẻ càng cua, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, ông đừng xem thường cô ấy."


Mạc Trúc hoài nghi nhìn cô, trong lòng có chút sợ là cô muốn giành chút cơ hội lên hình, nhưng vẫn đồng ý "Được, vậy khi đó nếu không cố gắng được thì nói một tiếng nha."


"Ừ."


Ba người ngồi xuống một lượt, Hạ Noãn ngồi bên trong, Khổng Thanh Lâm khí phách hăng hái hô khẩu hiệu "Một hai một"


Hai người kia thì dựa theo tiết tấu này chèo thuyền.


Chỉ cần một bên yếu đi một chút, thuyền liền sẽ đảo về bên kia, cho nên cần thiết là hai bên phải chèo cùng lúc, lực đạo cũng lớn nhỏ giống nhau.


Trước khi xuất phát, Mạc Trúc trong lòng còn có chút hoài nghi.


Chỉ là khi thật sự xuất phát, hắn liền kinh ngạc.


Bởi vì thuyền đã tiến lên thật xa, Hạ Noãn chèo một mình cũng có thể ứng phó hai người bọn họ.


Thậm chí thần sắc cô nhẹ nhàng, khóe miệng còn mang theo ý cười, thỉnh thoảng còn nhìn phong cảnh xung quanh một chút. Thấy cái đối lập này, khóe miệng Mạc Trúc cứng đờ.


Lại chờ một thời gian dài Mạc Trúc cảm giác cánh tay nhức mỏi, nhìn nhìn vị trí thứ nhất Khổng Thanh Lâm, thấy hắn ta cũng cắn răng cố gắng. Mạc Trúc bèn lo lắng nhìn về phía Hạ Noãn, lại phát hiện cô gái này từ đầu đến bây giờ, tư thế không thay đổi chút nào, sắc mặt như thường, mặt không đỏ tim không đập dồn dập, đến thở mạnh cũng không có.


Mạc Trúc lúc này thật sự đã hiểu vì cái gì Khổng Thanh Lâm muốn ngăn hắn lại, hắn liếm liếm môi, hô hấp thật mạnh vài cái, dùng lớp áo trên bả vai mình lau mồ hôi, hữu khí vô lực nói "Tỷ tỷ, chờ lát nữa chiếu cố tụi em nha".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK