Hoàng thượng và Trấn Quốc tướng quân cùng nhau mất tích, còn bọn họ thậm chí ngay cả “Bọn cướp” cũng không thấy đâu.
Sau khi Mị trở về thì không nói một lời liền trở lại vào trong phòng. Chỉ chốc lát sau, bốn người Cốc Đông ra khỏi cửa phòng rồi chia nhau đi bốn hướng.
Từ hôm đó trở đi Mị liền chưa từng ra khỏi cửa phòng, chỉ có đám người Cốc Đông cứ không ngừng đi ra đi vào phòng.
Cùng từ hôm đó, Thiết Loan liền canh giữ ở trong tiểu viện của Mị, một bước cũng không hề rời đi.
Cho đến sáng sớm ngày thứ ba thì Mị đi ra khỏi phòng, trong tay mang mấy cái túi da dài có ống trúc nhô ra. Nàng chia cho bốn người Cốc Đông mỗi người một túi, bản thân thì khoác chéo cái còn lại ở phía sau lưng.
Tiếp theo, nàng đi về phía Thiết Loan, khi đi qua bên người nàng thì nhắn lại một câu “Mười tám kỵ giao cho ngươi, hãy bảo vệ Hà Châu.”
Dứt lời, người đã bay về phía đầu tường rồi lao đi về hướng Phượng Khê Sơn. Phượng Khê Sơn là chốn giao nhau giữa ba nước Tống, Tây Hạ và Thổ Phiên, núi non sâu thẳm, rừng rậm mịt mù. Đỉnh núi cao nhất trên dãy Phượng Khê có tên Triêu Phượng Phong chìm ngập trong mây. Nghe nói Triêu Phượng Phong quanh năm tuyết đọng lạnh buốt thấu xương, gần như không người nào có thể đặt chân lên đỉnh núi.
Mà lúc này Mị đang đứng dưới dãy Phượng Khê, ở một cây cổ thụ trên sườn núi, nàng nhìn đáy thung lũng kia cũng đơn giản như rừng cây.
Một bóng trắng từ trong rừng xuất hiện, hắn hơi dừng lại rồi chuyển hướng đi tới trước mặt Mị, đúng là nam nhân áo trắng kia.
Vẻ mặt kinh ngạc, hắn mở miệng hỏi “Ngươi… Làm sao lại ở chỗ này?” Đúng là hắn vâng lệnh người kia để đón nàng tới đây, nhưng chưa kịp đi thì đã thấy nàng đứng ở chỗ này. Làm thế nào mà nàng lại biết tới nơi này?
Mị lại giống như không phát hiện ra hắn, chỉ cúi đầu mở miệng nói một câu “Ra đi.”
Chỉ một khắc, lập tức có bảy người mặc áo đen dùng khăn đen che mặt rơi cách chỗ Mị không xa, quỳ một gối.
“Đứng lên ” Mị gật đầu “Là nơi này?” Kỳ thật nhìn thấy ánh mắt láo liêng của nam nhân nhìn nàng là đủ biết tám phần không sai. Nhưng nàng vẫn còn phải xác nhận lại một lần nữa. Dù sao người cần tìm kia chính là Diễm.
“Vâng, Cung Chủ, Tướng quân cùng Hoàng thượng đều ở trong trận.” Nữ nhân áo đen đầu lĩnh trả lời “Thuộc hạ vô năng, không cách nào tiến vào trong trận.”
Nghe xong lời của nàng ta, Mị lúc này mới xoay người nhìn nam nhân áo trắng, âm thanh cực kỳ lạnh lùng “Vậy ngươi muốn cái gì?”
“Ta tên là Lăng Oanh.” Nam nhân tự xưng Lăng Oanh không e dè nhìn Mị, tình ý trong mắt quá mức rõ ràng. Mị tất nhiên vừa nhìn liền biết rõ ràng tâm tư của hắn.
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Mị lại hỏi lần nữa. Tâm tư của hắn là tâm tư của hắn, không có nghĩa là nàng nhất định phải đón nhận, nàng cũng không còn tâm tình tìm cái loại đại phiền toái này mà dây vào, mỗi lần thấy hắn đều không có chuyện gì tốt.
“Ta tên là Lăng Oanh.” Trong mắt của hắn cũng nhuộm vẻ bướng bỉnh.
“Hừ.” Mị hừ lạnh một tiếng, không hề để ý đến hắn nữa. Chính nàng cứ vào trận rồi lại hỏi sau vậy. Nàng đi sát bên người hắn đến trước rừng cây, bốn người Cốc Đông chia nhau đứng ở sau lưng nàng, phía sau bọn họ là bảy tên áo đen.
“Cốc Đông.” Mị hô một tiếng, Cốc Đông lập tức dâng lên một thanh trường đao. Đao này đúng là thanh đao Nhật Bản mà lần đó Mị dùng để biểu diễn trên đại điện. Thanh đao này là do các vị sư phụ của Hỗn Nguyên cung trong lúc rãnh rỗi đã phỏng chế theo vũ khí Đông Doanh ( Nhật Bản), thân đao rất mỏng lại vô cùng sắc bén.
Hồi đó Mị mang theo bởi vì là mỗi lần thấy thanh đao này thì lại nhớ tới thời gian trước kia cùng cha luyện võ. Vì vậy giữ lại xem như làm kỷ niệm. Nhưng giờ người kia võ công cao thì làm sao nàng lại không mang theo vũ khí phòng thân. Huống chi, nàng còn mang theo không chỉ có cái này.
Mị trở tay rút đao, giơ tay chém xuống, một loạt cây cối trước mắt lập tức bị chém đứt thành một vệt thẳng mà đổ rạp xuống.
Phá trận? Nàng sẽ không phá trận, nhưng ai nói rằng nàng sẽ không hủy trận chứ? Nếu mấy thứ này đều phá thì cũng không tin còn có thể có trận pháp gì nữa.
Nàng bước về phía trước một bước, ánh đao vừa hiện lên thì cây cối cũng không còn may mắn tồn tại. Lăng Oanh theo ở phía sau, đôi mắt đẹp mở to.
Người kia đúng là muốn nàng phá trận để biết năng lực của Mị.
Nhưng phá trận như vậy thì hắn còn chưa từng bao giờ thấy, mà ngay cả sư phụ chỉ sợ cũng chưa từng thấy người phá trận pháp của mình như vậy đi?
Có điều, bây giờ là mộc trận, tiếp theo hẳn là không phải chỉ dựa vào một thanh trường đao liền có khả năng hủy trận đâu .
Đợi sau khi tất cả cây cối trước mắt đổ xuống đất, trước mắt đám người của Mị xuất hiện một mảnh rừng đá.
Những người này thật đúng là có thể làm khổ nhau, có nhiều những cột đá cao như vậy, là lấy từ đâu ra? Trong lòng Mị bất mãn thầm mắng, đẩy mọi người đang đứng bên cạnh mình mà trầm giọng nói “Đứng xa một chút.”
Mị thò tay lấy ra một quả tạc lôi nho nhỏ. Suốt ba ngày này nàng giam mình ở trong phòng cũng không nhàn rỗi, chuẩn bị không ít đồ để đối phó. Tạc lôi hỏa đạn này chính là một trong số đó.
Cũng là cứ theo nguyên lý làm bom giản dị, có phân bộ Hỗn Nguyên cung trong tay thì nàng lấy gì mà không được.
Mị châm hộp quẹt, châm vào dây dẫn rồi dùng hết nội kình trực tiếp ném vào giữa đám cột đá. Đến khi dây dẫn cháy đến tạc đạn thì trong nháy mắt phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc. Những cột đá cao lớn sau đó sụp xuống.
Không chỉ có Lăng Oanh, ngay cả bốn người Cốc Đông cùng bảy tên Hắc y nhân cũng nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Đây là cái gì? Pháo? Có lẽ là đại pháo.
Mị thấy như vậy thì một mạch đi tới. Đến tận chỗ đằng trước, một tảng đá lớn cuối cùng bị nổ tung thì nàng trông thấy một căn nhà gỗ. Hai nam nhân, ba nữ nhân đều ngơ ngác đứng ở trước căn phòng xây trên mảnh đất trống nhìn Mị bên này.
Mị liền hành động lưu loát, không hề dừng lại mà phi thân lên, một chưởng thẳng đánh thẳng vào nữ nhân áo đỏ đứng ở bên cạnh Thiết Diễm và Triệu Lang. Thừa dịp nàng ta lắc người né tránh thì hai tay Mị mỗi tay ôm lấy Thiết Diễm cùng cánh tay của Triệu Lang. Rồi cả người thẳng tắp bật ngược về phía sau, bóng dáng cũng không bởi vì trong tay có thêm hai người mà chậm đi, trong chớp mắt liền đứng lại ở trước mặt bốn người Cốc Đông. [Sunny: ôm Thiết Diễm, Triệu Lang thì cánh tay =]]]
Bốn người Cốc Đông lập tức tiến lên vây ba người vào giữa, còn bảy người áo đen thì chia nhau vây quanh bốn người Cốc Đông, hết sức chăm chú nhìn bốn người đối diện.
Mị thì trước tiên ôm Thiết Diễm nhìn về phía Triệu Lang “Tỷ tỷ, tỷ không sao chớ?”
“Không có việc gì.” Triệu Lang nhìn qua Thiết Diễm sắc mặt tái nhợt đang trong lòng Mị mà bảo “Nhưng hình như tướng quân đang bị điểm huyệt đạo.”
“Ta không sao, chỉ là bị áp chế nội lực mà thôi.” Thiết Diễm thành thật dựa vào Mị. Ba ngày không thấy, nay lại nhìn thấy nàng thì cuối cùng đã khiến tảng đá lớn trong lòng hắn rớt xuống. Hắn vẫn luôn lo lắng liệu nàng có thể bị trận pháp này gây thương tích hay không, dù sao trận pháp kỳ diệu đến dường này thì hắn chưa từng thấy bao giờ. Nếu như để hắn phá trận thì hắn cũng không có nắm chắc toàn thân đi ra.
Nhưng phương pháp của nàng mặc dù hơi thô lỗ lại cũng là hữu hiệu nhất, trực tiếp nhất. Phương pháp như vậy thật đúng là cũng chỉ có nàng nghĩ ra được .
Mị trực tiếp bắt mạch cho Thiết Diễm, ngoại trừ huyệt đạo bị chế trụ ra thì chỉ có khí huyết không đủ. Ngón trỏ tay phải của nàng gập lại rồi điểm vài cái trên người Thiết Diễm. Toàn thân Thiết Diễm khẽ giật rồi lập tức cảm giác khí lực trong kinh mạch dần dần mạnh lên, nội lực dần dần khôi phục. Nhưng thân thể lại vẫn còn mệt mỏi. Ba ngày này hắn ăn không ngon, ngủ không yên; hiện tại có nàng bên người thì hắn lại cảm giác được hơi mệt mỏi.
“Nha đầu nhà ngươi quả là cũng có chút năng lực.” Âm thanh hùng hậu hàm chứa nội kình vang vọng bốn phía, thật sự đó là từ nữ nhân trung niên kia.
Trong nữ nhân thì gương mặt của nàng cũng coi là có tướng mạo đẹp, mặt trắng như ngọc, mơ hồ có vẻ cao quý.
Đối với nàng ta thì Mị thật không hề có thiện cảm. Ở gần như vậy mà khi nói chuyện còn muốn dùng nội kình sao? Triệu Lang bên người nàng cũng có hơi không chịu nổi, cảm giác được khí ở trong ngực cứ bốc lên.
Mà nội lực Thiết Diễm vừa hơi hồi phục bởi vì chống cự nội kình trong lời nói của nàng ta nên sắc mặt càng tái nhợt hơn một chút.
Mị cầm bàn tay hai người, vận công để bình ổn chấn động trong cơ thể bọn họ. Khi cảm giác hô hấp hai người dần dần bình phục thì mới buông tay ra nhìn về phía nữ nhân áo xanh kia.
Mà vừa nhìn thì cũng thấy bên người áo xanh ngoài Lăng Oanh còn có nam nhân áo trắng khác.
Nam nhân kia thân hình thon dài, so với nam nhân thì hơi cao hơn. Nhưng dáng người lại lộ ra một vẻ quyến rũ hoàn toàn trời cho. Cho dù từ trên người áo trắng đó cũng không hề có một xíu nghiêm chỉnh, nhưng đáng tiếc dung mạo bị khăn che mặt bịt kín mít không lộ chút nào.
Nhưng Mị lại có thể cảm giác ánh mắt của hắn nóng bỏng chiếu lên trên người mình.
Đây đều là những thứ người gì đây hả? Làm sao mà nàng lại trêu chọc đến chúng chứ?
Bề ngoài như mình suốt ngày lượn quanh phu quân và nhi tử, làm sao có thời giờ đi gây chuyện thị phi đây?
Không phải là vị sư phụ đã thành tiên từ lâu đã trêu chọc họ chứ? Đây là điều duy nhất mà nàng có thể nghĩ. Dù sao trên đời này đã không có mấy người biết Hỗn Nguyên cung.
Mà Lăng Oanh ở đối diện cũng nhìn chằm chằm vào Thiết Diễm được Mị từ đầu đến cuối ôm vào trong ngực. Sự đố kỵ kia làm Thiết Diễm có không muốn phát hiện ra cũng không được.
Thế nhưng hắn lại chỉ là lẳng lặng để cho Mị ôm chặt, tương tự như một phần trọng lượng của mình đã giao cho nàng. Thấy nàng bình an, tinh thần hắn liền thư thái. Giờ phút này cũng hơi bất lực nên hắn chỉ ngoan cường chống đỡ để gắng đứng ở bên người nàng.
“Ngươi là người phương nào?” Mị mở miệng hỏi.
“Cố nhân!” Nữ nhân áo xanh đáp.
Mị phẫn nộ ở trong lòng, ai là cố nhân? Như thế nào mà các vị cao nhân đều có bộ dạng hư hư thực thực giống thế này chứ!
“Ngươi muốn cái gì?”
“Ha ha ha ha… Nha đầu nhà ngươi thật đúng là thẳng thắn. Ta thích…”
Mị có hơi không chịu được loại đối thoại vô bổ kiểu ông nói gà bà nói vịt .
“Nếu không còn chuyện gì thì chúng ta liền đi.” Mị cũng không phải nói thực lòng nói vậy, nhưng chuyện này rất đáng đùa bỡn sao?
Chuyện đổ vào đúng đầu nàng, nếu không phải vì Hỗn Nguyên cung thì chính là vì Hỗn Nguyên thiết kỵ; Nếu mà nàng không đoán sai thì e là mấy người này cùng sư phó của nàng cũng có một quan hệ căng thẳng nào đó không rõ.
Nhưng với ân oán tình cừu của thế hệ trước thì một chút nàng cũng không có hứng thú. Năm đó sư phụ mặc dù thân bị trọng thương, nhưng cũng không có nói tới là người phương nào gây thương tích, hoặc là muốn nàng thực thị chuyện báo thù, vậy tất đó là có nỗi khổ trong lòng.
Người trong cuộc cũng không có ý kiến thì nàng cũng không muốn nghĩ tới chuyện này nhiều hơn. Chỉ là dựa theo lời căn dặn của sư phụ là thay thế người coi chừng Hỗn Nguyên cung thật tốt là được.Còn như thời gian khác thì nàng cũng chỉ muốn nghĩ tới cuộc sống gia đình thôi, tại sao chỉ như vậy mà cũng khó đạt như vậy đây!
“Ngươi cho rằng thật sự là mọi chuyện đều tùy ý ngươi, tự nhiên đi hay đến sao?” Nữ nhân áo xanh thấy nàng như thể trong mắt không có người nào thì trong lòng giận tái đi “Nếu mà chỉ có một mình ngươi thì vẫn còn có khả năng gượng gạo thoát thân. Nhưng mang đi hai người này thì ngươi cảm giác được chính mình có thể đỡ được mấy chiêu của ta đây?”
“Nếu như ta thoát thân được thì sao?” Mị kéo tay của Thiết Diễm mà nhìn vào mắt hắn. Ở trong mắt hắn nàng lại thấy sự bướng bỉnh đã sớm quen thuộc.
Hắn biết ý tứ của nàng muốn hắn đi trước. Nhưng hắn cũng không muốn bỏ lại nàng một mình, dù sao nữ nhân áo xanh này cũng có võ công hơn xa nàng.
Mị nháy mắt mấy cái “Tin ta đi.”
Thiết Diễm yên lặng nhìn lại “Không được.”
Mị có hơi bất đắc dĩ, tính tình bướng bỉnh của chàng lại tới rồi. Nàng đặt tay ở phía sau người hắn rồi vỗ vài cái trên người hắn làm cho Thiết Diễm tức giận trừng mắt.
Tức giận? Nàng còn chưa từng thấy hắn nổi giận, đặc biệt tức giận rõ ràng như vậy. Có điều nàng lại điểm huyệt hắn làm hắn không thể động, cũng không thể nói.
Diễm, tin ta! Chờ ta!
Mị mỉm cười với Thiết Diễm, đẩy hắn đến bên cạnh Cốc Đông liền không quay đầu lại mà đi thẳng tới nữ nhân áo xanh …