“Diễm, làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu vậy?” Mị thấy Thiết Diễm mở mắt ra, vội vàng cúi người xem xét, hắn chỉ ngủ được một lát, cháo vẫn còn chưa nấu xong mà.
“Ta muốn nôn.” Thiết Diễm vừa mới dứt lời liền nôn mửa, Mị chỉ kịp đưa tay ôm lấy hắn để hắn phục ở trên đùi của mình.
Nhưng trong dạ dày của Thiết Diễm đã sớm không còn gì để nôn. Lúc này chỉ là nôn khan, bộ dáng kia thật giống như ngay cả tim gan đều sẽ nôn ra hết. Mị nhìn hắn như vậy thì ngoài đau lòng ra vẫn chỉ có đau lòng. Vì vậy, trong lòng bàn tay ẩn chứa Hỗn Nguyên công nhẹ nhàng vuốt ve trên sống lưng Diễm, tận dụng mọi khả năng để làm hắn thoải mái một chút.
Đến khi rốt cục Thiết Diễm có thể khống chế được cơn buồn nôn trong bụng thì chỉ có thể phục ở trên đùi Mị mà thở dốc. Mị đỡ hắn lên, móc ra một túi nước rồi dùng nội công để tăng nhiệt độ nước để cho hắn súc miệng. (Hỗn nguyên công, lẽ nào chỉ là để làm ấm nước cho Diễm ca súc miệng thôi a :O huhuhuhuhu )
Sau đó, nàng lại lấy ra từ trong bao một túi nhỏ quả khô. Thiết Diễm nhìn thấy nàng đưa quả khô vào miệng thì kìm lòng không được lại ướt hốc mắt. Loại quả khô này là thứ mà khi mang thai Lạc Lạc hắn thích ăn nhất. Quả khô lúc hắn cảm thấy buồn chán thì sẽ ăn nó để giải sầu, không ngờ nàng lại nhớ được, vẫn còn mang tới đây . . .
Thiết Diễm ngậm quả khô đồng thời quay đầu đi, vùi vào trong lòng Mị, giấu giọt lệ vào vạt áo của nàng. Nhưng thân thể của hắn run nhè nhẹ lại bán đứng hắn.
Mị thấy hắn như thế thì chỉ ôm lấy hắn nhẹ nhàng vỗ về, giống như khi trấn an Lạc Lạc khóc vậy. Nàng biết, mỗi lần được đối xử như vậy thì hắn đều sẽ bình tĩnh trở lại. ( Anh như con nít haha )
Cảm giác Thiết Diễm rốt cục đã thả lòng ra mà dựa vào nàng, không hề còn run rẩy nữa. Lúc này Mị mới dìu hắn chậm rãi nằm xuống, bảo hắn ôm lò than nhỏ. Vừa rồi ôm lấy hắn thì chỉ cảm thấy thân thể của hắn lành lạnh, trước đó rốt cuộc hắn trút cho nàng bao nhiêu huyết đây a.
“Diễm, đợi ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp.” Mị giúp hắn dịch cái thảm, nói nhẹ nhàng.
“Ừ.” Thiết Diễm cảm thấy trong lòng ấm áp, hắn nhìn Mị quay người đi kiểm tra cháo trong nồi; nhìn gương mặt chăm chú của nàng đang từ từ khuấy cháo, hắn chợt thấy yên lòng, có nàng bên người thật là tốt.
Thiết Diễm mỉm cười, ánh mắt rời đi thì nhìn thấy Thiên Kỳ cùng Minh Phong ngồi ở góc đối diện. Hai người ngồi xếp bằng dưới đất, gió lạnh ngoài động thổi vào hất quần áo của bọn họ lên nên trông bọn họ có vẻ rất lạnh.
“Thiên Kỳ tiền bối nếu không chê thì mời vào ngồi chung đi!” Thiết Diễm gắng gượng chống tay nhỏm dậy.
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía nam nhân mặt tái nhợt đang chống tay ngồi dưới đất, hắn không có lầm chứ? Hai kẻ này hẳn là xem như đầu sỏ hại hắn thê thảm đến thế, dù thế nào thì lời này cũng không tới phiên hắn nói chứ.
Mà ngay cả Thiên Kỳ cùng Minh Phong đều trông quái dị khác thường .
Mị chỉ nhìn qua hắn đang chống tay trên mặt đất mà cánh tay hơi hơi phát run. Nàng để cái thìa trong tay xuống rồi xích vào ngồi ở phía sau hắn để hắn tựa vào trên người nàng.
“Mị ” Thiết Diễm ngẩng đầu hơi ngửa ra sau nhìn vào mắt phượng đen tuyền của Mị “Mọi người mặc dù lập trường khác nhau, nhưng hôm nay cùng đang trong khó khăn thì nên giúp đỡ lẫn nhau, không nên lại bỏ đá xuống giếng.”
Mị chỉ nhìn mắt hắn đen như viên ngọc trong suốt, con người này luôn chính trực như vậy, tấm lòng như vậy nữ nhân cũng không theo kịp hắn nha. Còn như nàng, chưa từng bỏ đá xuống giếng đã là may mắn cho bọn họ chứ đừng nghĩ nàng sẽ lấy ơn báo oán.
Nhưng, tấm lòng của nam nhân ngay thẳng này lại làm cho nàng không cách nào cự tuyệt, chỉ vì trong mắt của hắn mơ hồ có sự chờ mong. Hắn cần gì phải chờ mong cái gì? Chỉ cần hắn muốn, nàng làm sao không chấp nhận được ?
Mị im lặng làm cho sự mong chờ trong mắt Thiết Diễm hơi từ từ mất đi. Cho tới bây giờ nàng chưa từng bỏ qua cho kẻ nào gây tổn thương tới hắn. Làm thế nào mà hắn có thể kỳ vọng nàng sẽ ủng hộ được?
“Tỷ tỷ, ngồi vào bên này.” Mị nói với Triệu Lang, sau đó cũng tự mình đặt cái túi thức ăn sau lưng, lại đem y giáp của hắn đặt ở bên trên, đỡ Thiết Diễm dựa vào để ngồi cho đàng hoàng, giúp hắn sửa lại thảm lông.
“Mị ” Thiết Diễm kéo tay Mị, nàng, lại . . .
“Chỉ cần chàng thích là tốt rồi.” Mị nhếch môi cười yếu ớt làm cho Thiết Diễm một câu cũng nói không ra lời. Chỉ kéo tay nàng rồi dần dần xiết chặt. Nàng như vậy làm sự thỏa mãn trong lòng hắn tăng lên, giống như sắp có cái gì phun trào.
Nụ cười của nàng, ánh mắt chăm chú thùy mị của nàng tựa hồ muốn nói rằng chỉ cần hắn thích thì nàng sẽ luôn ủng hộ hắn, phải không? Cho nên nàng đã giúp hắn phục hồi nguyên chức, hỗ trợ hắn đặt chân vào triều đình, đưa cho hắn Thập Bát Kỵ, nàng lại còn huấn luyện Diễm Ảnh; Nàng làm tất cả đều vì ủng hộ hắn, để cho hắn thực hiện được tâm nguyện bảo vệ quốc gia của mình.
Nàng làm tất cả vì hắn? Vậy thì tâm nguyện của nàng là cái gì đây?
Mị vỗ vỗ cánh tay đang lôi kéo của Thiết Diễm, ý bảo hắn buông tay. Nàng hơi xấu hổ trước sóng mắt triền miên kia của hắn tựa hồ nhìn thấu nàng. Tay kia thì kéo Triệu Lang còn chưa lấy lại được tinh thần sau câu nói của Diễm kia ngồi lên thảm, rồi thu xếp cho nàng ngồi sát vào ở giữa Thiết Diễm cùng vách núi bên cạnh.
Sau đó ý bảo Cốc Đông đem trải một tấm thảm lông khác gần hơn, mời thầy trò Mai Thư Nhã ngồi vào phía bên cạnh phía khác của Thiết Diễm. Lúc này mới xoay người nói với Thiên Kỳ và Minh Phong “Mời, lại đây.”
Loại giọng điệu nghiến răng nghiến lợi này làm cho Thiên Kỳ nghe được vừa sợ vừa giận lại vừa buồn cười. Người này không ngờ lại có thể quá mức sủng ái phu quân đến thế. Rõ ràng nàng không muốn để ý tới bọn họ, rõ ràng Mị không muốn chìa tay giúp đỡ với hai người, rõ ràng nàng hận không thể đem bọn họ xử thiên đao vạn quả ( băm thành muôn mảnh); Nhưng chỉ vì một câu nói của nam nhân kia lại có thể cắn răng nói ra chữ ” mời” kia, thật sự là khiến cho bản thân muốn tức giận lại chỉ kìm không nổi buồn cười đang trào lên từ đáy lòng.
Minh Phong cũng là quái dị nhìn nữ nhân kia đang trừng mắt cố gắng nói thật khách khí. Suốt dọc trên đường đi, nàng đã nhìn hết mọi việc Mị cố hết sức có thể để sủng phu quân của mình. Cả đường hành quân mà nàng lại khiến cho Diễm giống như là đi du lịch, ăn mặc cùng vật dụng cái gì cũng đều thu xếp ổn thỏa cho hắn. Đến bây giờ lại còn gượng gạo đón ý nói hùa cùng hắn như vậy, người này thật sự là sủng nam nhân kia đến tận trời.
Người duy nhất lên tiếng chính là Mai Thư Nhã đã ngồi vào bên cạnh Thiết Diễm. Nụ cười trong trẻo của ông ta nhẹ nhàng quanh quẩn ở bên trong hang núi nhỏ này càng làm Mị thêm xấu hổ.
Nam nhân này cười cái gì chứ, có gì mà buồn cười a! Trong lòng Mị không kiên nhẫn nữa, giọng điệu cũng bắt đầu vô cùng lỗ mãng “Còn không lại đây, chẳng lẽ muốn ta đến mời tận nơi?” Nàng trừng mắt nhìn hai người, trong mắt có mơ hồ bốc lửa.(Sunny: haha tỷ xấu hổ cũng dễ thương ghê nha, lần đầu tiên thấy tỷ trước mắt người khác lại “nhược” như vậy =)) Diễm ca dạy vợ tốt ghê =))
Sau khi trúng một chưởng của nàng thì Thiên Kỳ lại đột nhiên kinh ngạc phát hiện công lực của nha đầu kia đã tăng lên cực nhanh. Chính mình dĩ nhiên có chút khó hiểu, suy nghĩ mãi vẫn không ra lý do nên chỉ đành yên lặng kéo Minh Phong đến đó ngồi.
Trọng thương rất nặng nên hai người cũng đích xác không còn nhiều nội lực để chống cự với cái lạnh. Mới ngồi ở trên thảm lông liền cảm giác được cái ấm của bếp than, ngửi mùi cháo thơm lượn lờ trong không khí mà cảm giác được cái đói trong bụng.
Mị thấy hai người đã ngồi lại đây, liền tiếp nhận từ tay Cốc Đông bát cháo đã nấu xong. Nàng móc bình sứ trong người ra lấy một viên thuốc bóp nát bỏ vào trong cháo rồi từ từ khuấy, mùi thơm của thuốc dần dần tản ra.
Viên thuốc này là viên thuốc giữ thai mà Mị mất ba ngày để luyện chế, Thiết Diễm nôn mửa ác liệt như thế, nếu uống thuốc không cũng sẽ nôn ra nên nàng liền trộn vào cháo, có thể ăn được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
“Diễm.” Mị ngồi vào bên cạnh Thiết Diễm “Cố gắng chịu đựng, không nên nôn ra.” Mặc dù cố ép hắn như vậy thì hắn chắc chắn nghe lời mà cố sức nín nhịn, nhưng nôn như vậy thì nàng càng thêm đau lòng.
“Ừ.” Thiết Diễm ngửi thấy mùi thơm trong chén thuốc thì biết tất là để an thai cho mình. Vì hắn, rốt cuộc nàng chuẩn bị bao nhiêu đây?
Đồng thời với việc Mị bón từng thìa cháo cho Thiết Diễm, Cốc Đông theo lời Mị căn dặn cũng xé nhỏ thịt khô cho vào cháo, bỏ thêm chút lương khô và nước lại nấu một hồi. Lúc này mới cầm chén múc thêm một chén nữa cho Triệu Lang, tiếp theo mới nhất loạt chia cho những người khác bao gồm cả Thiên Kỳ và Minh Phong, sau đó vẫn còn giữ một chén cho Mị.
Triệu Lang cầm bát cháo liền húp, thiếu chút nữa bị bỏng đầu lưỡi, thấy vậy Mị cười quyến rũ ”Tỷ tỷ, tỷ đói quá nên sốt ruột không được?”
“Đúng vậy, hai ngày nay cũng không ăn thứ gì, lại còn chạy ngược chạy xuôi đánh nhau như vậy. Nhưng thật sự là đã lâu không có thứ gì nóng hầm hập, thơm ngào ngạt như vậy.” Triệu Lang mặc dù đói, nhưng việc ăn cơm thuộc về tao nhã của hoàng gia thì lại không vứt bỏ.
Mị quay đầu lại nhìn Thiết Diễm, hắn vừa mới húp xong chỗ cháo Mị đưa. Hắn thấy nàng đau lòng thì chỉ là cười khẽ. Cái này không tính cái gì, khi hành quân đánh giặc thì không đáng kể chút nào. Huống chi, hôm nay có nàng ở bên cạnh chăm sóc hắn cẩn thận như thế, ngay cả luyện chế viên thuốc cũng dốc hết khả năng loại trừ vị cay đắng trong thuốc, đơn giản là vì biết hắn không thích vị cay đắng này.
Mai Thư Nhã nhận bát cháo, đầu tiên là ngửi ngửi, tiếp theo húp một miếng nhỏ rồi nhướn mày, cũng không tệ lắm! Ông ta liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngồi xếp bằng trước Thiết Diễm và nói chuyện với Triệu Lang, vừa cẩn thận chăm lo cho Thiết Diễm. Không nghĩ tới nàng lại vẫn còn tinh thông nấu nướng như vậy.
Khẩu vị của ông ta rất kén chọn, trong ngày thường thì hay soi mói bắt bẻ. Giờ không nghĩ rằng một chén cháo nho nhỏ này trái lại rất hợp với khẩu vị của mình. Vì vậy, ông ta liền bắt đầu nho nhã húp từng miếng cháo.
Lăng Oanh cũng ăn rất cẩn thận, muốn nhấm nháp món cháo này xem như do Mị tự tay nấu. Hắn cúi đầu nhìn xuống, không muốn thấy sự thương hại khi bọn họ nhìn mình.
Thiên Kỳ cùng Minh Phong cũng chỉ hớp vài hớp đã ăn xong, cuối cùng Minh Phong cùng Cốc Đông lại dùng một cái chậu nhỏ đem tuyết đã hòa tan vào trong hang để rửa bát mà hai người ăn, tiếp theo lại vận khí chữa thương .
Thiết Diễm sắc mặt bình tĩnh ăn từng miếng một, nhưng, kỳ thật hắn ăn rất vất vả. Mỗi lần ăn một miếng thì cảm giác buồn nôn trong ngực lại làm hắn muốn ói. Hắn chỉ có thể liều mạng nén xuống cho đến khi qua được một hơi thì mới có thể ăn một thìa tiếp theo.
Mị chưa từng thôi thúc hắn, ngược lại đút hắn ăn rất chậm. Nàng luôn cho hắn thời gian để hắn từ từ nuốt, lại còn thỉnh thoảng lau miệng cho hắn.
Triệu Lang thấy hai người ấm cúng như vậy thì bắt đầu nghĩ tới chúng mỹ nam trong hậu cung của mình. Có lẽ vì vừa ăn no xong nên cảm thấy buồn ngủ, suốt thời gian dài thế này nàng cũng không được ngủ ngon nên thật đúng là quá mệt nhọc.
“Tỷ tỷ an tâm ngủ đi! Nghỉ ngơi cho thật tối!” Triệu Lang nghe thấy âm thanh mềm mại của Mị, trong lòng bị nhét vào một bếp lò nóng hầm hập thì mơ hồ trong mắt nàng hiện lên nụ cười khẽ. Đúng vậy! Có Mị ở đây thì nàng có thể ngủ một giấc thật say.
Một chén cháo, sau khi Thiết Diễm ăn xong một nửa thì thật sự là không cách nào húp được nữa. Hắn không khỏi nhìn Mị, trong mắt có vẻ cầu xin. Nhìn tư thế này của hắn với vẻ mềm yếu khó thấy, Mị thở dài để bát cháo ở một bên rồi cầm một quả khô để hắn ngậm trong miệng. Nàng cũng biết là không thể ép hắn quá mức.
Tiếp theo, nàng cầm nửa bát cháo kia húp hai ba hơi liền giải quyết xong.
Nhìn bầu trời lờ mờ bên ngoài hang, Mị ôm lấy Thiết Diễm để hắn tựa vào trong lòng mình. Hắn ngồi ở giữa hai chân nàng, nàng lại trải thảm ra cho thẳng rồi cùng ăn cháo với Mai Thư Nhã và Lăng Oanh ở một bên.
Thiết Diễm được nàng ôm như vậy mà vẫn không nói một câu. Cảm giác nôn nao trong ngực làm hắn đặc biệt khó chịu. Sau một khắc liền cảm giác có một bàn tay ấm áp chậm rãi xoa nắn trên ngực hắn, cố gắng làm hắn thả lỏng một chút.
Thiết Diễm khẽ nhếch môi yên lặng mà dựa. Nhận thấy sự quan tâm của nàng, quả khô trong miệng cũng thấy chua chua chát chát rồi tan ra chảy xuống bụng làm hắn cảm giác được dễ chịu hơn.
“Mị.” Thiết Diễm rốt cục có thể mở miệng, liền nhẹ nhàng mà gọi được tên nàng, âm thanh trầm trầm ở trong hang núi nhỏ này nghe rất rõ ràng. . .