Trong thùng nước tối thui chật chội, nửa người của hai vị cha xứ bị ngâm trong nước. Tia sáng của hộp báu vật trắng bạc ánh lên một vệt sáng màu bạch kim trên sợi tóc nhỏ nước và khuôn mặt của họ.
Khuôn mặt của Ian như thể được điêu khắc ra từ viên đá trắng loáng nhẵn nhụi của một tinh vân, đường nét tinh xảo như tranh vẽ. Dù lạnh nhưng môi lại lộ ra vẻ mềm mại và đỏ tươi thường ngày khó gặp, tạo điểm nhấn cho khuôn mặt trắng tuyết và mái tóc đen mun, mắt trông như một ngôi sao lạnh lẽo giữa đêm đông, đẹp đến mức khiến hô hấp của người ta cứng lại.
Ánh mắt sáng quắc của Leon đang nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú này của Ian xuyên qua mặt kính bị ảnh hưởng của hệ thống giả lập. Nếu có ai đó quan sát anh tỉ mỉ vào lúc này, người nọ nhất định sẽ thấy kinh ngạc vì cảm xúc nóng bỏng kịch liệt đang tỏa ra từ trên người của anh.
Đó là một kiểu kiêu ngạo và tự hào khó thể miêu tả bằng từ ngữ, cũng là một loại ái mộ, si mê chân thực và rực cháy nhất.
Chỉ khi anh nhìn chăm chú người nọ, dù là quá khứ hay hiện tại, thậm chí là ở trong tương lai, hắn sẽ mãi mãi làm cho anh bất ngờ, chưa bao giờ khiến anh thất vọng cả.
Mà vào lúc đó, phàm là khán giả đã chú ý tới kênh của nhân vật mục tiêu, chẳng ai lại để đề nghị này của Ian vào trong mắt cả.
Đùa cái gì thế? Hai tên cha xứ tay trói gà không chặt, thậm chí còn là Omega yếu ớt nhất nữa, họ dĩ nhiên lại lẻn vào trong nội thành đang loạn lạc lửa chiến, xuyên qua đường phố toàn là quân đảo chính, ngay cả những người đã được huấn luyện và giỏi giang nhất cũng chưa chắc có thể hoàn thành nhiệm vụ đâu.
Chứ nói chi tới chuyện họ muốn bò lên trên Tháp Trắng đó nhá?!
Cha xứ của nước Byron trông ngoan ngoãn biết điều tới vậy, không nghĩ tới nội tâm lại nhiệt huyết và kích động như thế, hay là vì đã xem quá nhiều phim hành động, lòng sinh ngóng trông, muốn tự mình chơi một cú để xem còn cảm nhận được nhịp tim không hả.
"Có thể ngừng thêm đất diễn cho mình không thế?" Đám người hâm mộ đội Byron bắt đầu oán giận, "Đã nói là sẽ tới cứu mấy người rồi, bộ đứng yên ở tu viện không được hả?"
"Cha xứ kia muốn làm gì vậy? Muốn tìm độ tồn tại hả, cũng không cần phải lên cơn trong một trận đấu quan trọng như vầy đâu nhé. Thực sự là đề cao bản thân hơi quá rồi đó!"
"Ê, kê lão, cút lại nhanh lên coi!" Thậm chí có người mắng ra những lời thô tục nữa.
Trên ghế đầu của đám khách quý, Felix IV trở về với trạng thái nửa chợp mắt, cười như không cười bảo: "Ngược lại tên cha xứ này rất có chủ kiến đấy chứ, không phải kiểu người suốt ngày chỉ biết đọc kinh thuyết giáo thôi. Khó trách hắn có thể chăm sóc Leon. Anthony, vận khí của con không tệ đâu đấy."
Công tước Oran dũng cảm cười to, như thể không hiểu được một chút ý ngầm sắc bén nào trong lời nói của Hoàng đế hết: "Hai tên Omega mềm mại cư nhiên lại quyết định đi leo Tháp Trắng. Ha ha ha! Ta cảm thấy kênh của bọn họ còn hay hơn kênh chiến đấu nữa đó!"
Hoàng tử Lewis cơ hồ không che nổi ý cười đầy vẻ xem thường. Raphael với khuôn mặt xinh đẹp cực giống như hoàng hậu Iris cũng chẳng nói một lời nào cả.
Thế nhưng lời của công tước Oran quả thực không hề nói sai, so với hai đội cơ giáp đánh nhau tới mức hoa cả mắt giữa trời đen đất tối, nội dung lẻn vào nội thành của hai tên cha xứ này hiển nhiên thú vị hơn nhiều.
Xe vận tải dọc theo đường huyền phù trống trải, chỉ với mấy phút đồng hồ là đã vào thành rồi.
Lúc này, chiến trường đã dời tới Vòng Bốn ở phía Nam. Hình ảnh của hai kênh cuối cùng cũng giống nhau, đằng trước chiếc xe không xa chính là cảnh tượng đạn bay tán loạn, đạn quang tử trông như cột sáng đan dệt thành một tấm lưới. Mọi tòa kiến trúc xung quanh cũng biến thành bia đỡ đạn.
Tiếng chiến đấu ầm ầm truyền vào trong thùng đựng nước, hóa thành tiếng ông ông đầy nặng nề. Ian và Xayda trao đổi một ánh mắt với nhau nhờ vào ánh sáng của hộp báu vật.
Ngược lại, xe vận tải không chĩa đầu về hướng chiến trường. Nó ghẹo một phát ngay giao lộ rồi chuyển tới tuyến đường chính khác, khá xa khỏi chiến trường này.
Lúc này đã qua hai mươi phút từ khi bắt đầu trận đấu, hai đội cũng không thể chạy tới tu viện ngoài thành như dự tính. Mà bọn họ càng không biết rằng mục tiêu của mình đang lắc lư trong thùng nước và chạy về phía bọn họ.
Dưới lời nhắc nhở của người chủ trì, khán giả ngoài sân đều dồn dập chú ý tới tình huống khác thường của mục tiêu. Bà con kinh ngạc không ngừng thốt lên những tiếng chửi rủa, còn có giọng cười khen ngợi của đám người hâm mộ đội Tu nữa.
Vào giờ khắc như vầy, lòng tin yêu đối với Thánh chủ có thành kính đến cỡ nào cũng không chống đỡ được nỗi oán giận khi thua trận. Hai tên cha xứ "không biết điều" lạnh tới mức run lẩy bẩy trong thùng nước, vẫn không biết rằng bọn họ đã trở thành kẻ thù chung của cả nước Byron rồi.
Khi xe vận tải tiếp cận tới gần chỗ chiến trường và chuẩn bị chạy ngang qua khu Vòng Bốn, tiếng gào của cả sân đột nhiên hạ thấp.
Như có một bàn tay lớn đã chỉnh âm lượng nhỏ xuống, hàng triệu khán giả không hẹn mà cùng yên lặng. Tạm thời không ai chú ý tới chiến đội đang đánh lộn với nhau nữa. Tất cả mọi người nín thở trầm ngâm, ánh mắt nhìn theo chiếc xe vận tải kia.
Xe vận tải thậm chí cũng không hề thay đổi tốc độ vận hành luôn. Đội phó của đội Byron và một tên đại tướng bên đội Tu đang đánh đấm túi bụi ở đầu đường phía Tây. Xe vận tải ngoảnh mặt làm ngơ, lắc lư lái tới ngã tư đường.
Đội phó của Byron tóm lấy cơ giáp của đội Tu rồi ném nó qua vai. Cơ giáp của đội Tu bay ngang ra rồi vụt thẳng về phía xe vận tải đang chạy qua giao lộ.
Hàng trăm triệu khán giả hít vào một ngụm khí lạnh với nhau, tim cũng treo lên cao, treo ở giữa không trung luôn rồi.
Xe vận tải két một tiếng lướt qua giao lộ.
Một giây sau, cơ giáp của đội Tu ầm một tiếng ập vào góc đường, thân hình khổng lồ cao hai mươi mét khoét thành một lỗ hổng lớn trên tòa nhà, ngói cũng bị nứt toác.