Ngay lúc cấm vệ kéo Leon rời khỏi từ cửa hông, quan hầu canh giữa Đông cung lại nhanh bước đi vào trong phòng.
"Điện hạ, đã phong tỏa xong. Bên bác sĩ Hassan cũng chuẩn bị xong rồi ạ."
Raphael gật đầu: "Hoàng đế thế nào rồi?"
"Còn đang mê man ạ. Hoàng hậu và Hoàng tử Lewis đều đang ở bên cạnh ông ta rồi. Bác sĩ Hassan nói chỗ bên đó của hắn cũng có thể bắt đầu cuộc phẫu thuật bất cứ lúc nào, chỉ chờ chúng ta mang cơ thể quyên tặng sang cho hắn thôi."
"Để hắn chờ đi." Thái tử cười lạnh một tiếng, "Ta cũng không muốn để hắn làm tổn thương đến bé Leon đẹp đẽ của ta đâu. Còn công tước thì sao?"
"Đang dùng bữa tối theo như kế hoạch của chúng ta ạ."
Thái tử cởi nút cổ áo sơ mi ra, vò loạn mái tóc. Trong chiếc gương thủy tinh trên tường, khuôn mặt xinh đẹp của gã lại tái nhợt như quỷ, hai đám lửa quỷ đang nhảy ra từ trong đôi mắt sâu thẫm.
Raphael đi vào phòng ăn rồi bước thẳng vào căn phòng mà công tước Oran đang ở trong, gã lảo đảo mà nhào vô.
"Anthony, Leon xảy ra chuyện rồi ——"
Công tước Oran hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện Hoàng đế đang có bệnh, rượu ngon trên tay, người đẹp trong ngực, ông đang ve vãn với một nữ nhân viên mặc đồ xốc xếch trên đầu gối. Mà nữ nhân viên đó lại bị Raphael dọa sợ đến nỗi nhảy cao ba thước, đụng trúng ly rượu của công tước và giội đỏ cả mặt ông.
"Đã xảy ra chuyện gì à? Bộ dáng của ngươi sao lại như vậy?" Công tước tức đến nỗi phổi muốn nổ tung.
"Leon bị người của ổng mang đi rồi!" Raphael thở hồng hộc, thuận theo cánh tay đang đưa tới của công tước Oran mà ngã đầu vào trong lồng ngực của ông.
"Ai mang Leon đi?" Công tước bày ra vẻ mặt chẳng hiểu mô tê gì, ông xách Raphael lên, "Chẳng phải nơi này là hoàng cung à? Leon cũng đã hai mươi tuổi rồi, nó không phải là một đứa nhỏ có thể bị dụ đi vì một cây kẹo que đâu. Ai mà mang nó đi được cơ chứ! Cấm vệ ——"
"Là cấm vệ đã mang Leon đi đó." Raphael tóm lấy vạt áo của công tước một cái, "Là cha làm đấy! Ta vẫn luôn phản đối nhưng ổng bị điên rồi! Ổng ra lệnh cho ta mang Leon tới cho ổng. Ta còn định lén nói ra chân tướng cho đứa nhỏ này nhưng dĩ nhiên người của cha đã động chân động tay vào đồ ăn của bọn ta... Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn cấm vệ mang Leon đi thôi."
"Ta chưa hiểu lắm." Công tước phản ứng một cách chậm chạp, "Vậy cuối cùng chú cho gọi Leon tới là muốn làm gì?"
"Ổng... ổng muốn cơ thể của Leon đó!" Raphael đau đớn đến nỗi vẻ mặt vặn vẹo, gã khổ sở nói ra sự thật, "Nói rõ thì không kịp đâu, chúng ta phải nghĩ biện pháp cứu Leon trước mới được. Lỡ trễ một bước thì có trời mới biết tên bác sĩ Hassan kia sẽ làm gì nó đấy!"
Raphael kéo công tước Oran chạy ra ngoài. Cuối cùng thì công tước Oran cũng khôi phục lại tinh thần, chân dài một bước giành mất vị trí đằng trước của Raphael rồi kéo ngược gã đi về phía phòng ngủ của Hoàng đế.
"Ngươi phải nói rõ ràng cho ta, Raphael. Chú sẽ làm gì con trai của ta hả?" Công tước Oran bước nhanh như gió, khuôn mặt nghiêm túc căng chặt lại.
Raphael thở hổn hển đuổi theo ở đằng sau: "Lúc trước bọn ta không nói thật là cha bị hoại tử thần kinh cơ không thể chữa được rồi. Nhưng cái tên bác sĩ Hassan kia lại lừa ổng là mình có thể cấy ghép đại não vào một cơ thể mới... Vào ngày Quang Kỷ đó, Leon biểu hiện quá xuất sắc nên cha mới nhìn trúng cơ thể của nó..."
"Ngươi bị say rượu rồi hả Raphael?" Công tước Oran dùng sức tóm lấy cánh tay của Raphael, mắt hổ trừng trừng, "Ta ngu tới mức độ nào mới tin vào cái chuyện hoang đường này chứ?"
"Lời của Thái tử điện hạ đều là sự thật hết, thưa công tước đại nhân." Quan hầu vội nói, "Từ sau khi bị bệnh, Hoàng đế bệ hạ càng ngày càng... mất đi lý trí. Thái tử luôn cố gắng che giấu giùm cho ông ta, nhưng Hoàng đế lại khá cố chấp, ai nói cũng không nghe hết."
"Ta vốn đã cho rằng mình có thể khiến ổng bỏ qua suy nghĩ này rồi, Anthony." Raphael trông vô cùng đau đớn, "Lúc trước ta không nói cho ngươi biết vì ta tưởng chuyện này còn cứu vãn được. Nhưng ta lại không nghĩ tới cha bị điên thật luôn rồi! Hôm nay bác sĩ nói sau này ổng chỉ có thể bại liệt ở trên giường thôi, ổng bị kích thích rất nhiều nên quyết định làm phẫu thuật ngay!"
Công tước thấp giọng mắng, giơ chân đá lên cánh cửa vào trong phòng chính.
Dĩ nhiên có một đám cấm vệ hoàng gia trang bị đầy đủ đứng đầy trong hành lang đằng sau cánh cửa.
"Xin hãy đứng lại, thưa đại nhân!" Đội trưởng đội cấm vệ nghiêm nghị quát lên, "Đêm nay nơi này bị nghiêm cấm, Bệ hạ không tiếp bất cứ vị khách nào tới thăm hết. Mời ngài về cho."
"Thế ta vào giải thích với cha một chút vậy." Raphael nói.
"Ngài cũng không được đâu thưa điện hạ." Đội trưởng nói.
"Vừa rồi ta còn được cho vào mà!" Raphael kinh ngạc thốt lên.
"Bệ hạ vừa đưa ra chỉ thị bỏ ngài vào danh sách cấm cho vô rồi ạ." Đội trưởng cúi thấp người xuống, "Rất xin lỗi thưa điện hạ. Chúng tôi cũng làm việc theo lệnh thôi, xin ngài hãy thông cảm cho ạ."
Đây chẳng thể nghi ngờ gì là tất cả lời nói mà Raphael đã ra lệnh trước đó.
Công tước Oran vừa tức giận nói vừa bước về trước hai bước: "Ta muốn gặp Bệ hạ. Ta nghe nói gã mang con trai của ta đi..."
Loạch xoạch hai tiếng, cấm vệ cùng giơ khẩu súng trong tay lên, không biết bao nhiêu nòng súng màu xanh hướng ngay về phía lồng ngực của công tước.
"Bình tĩnh chút lại nào Anthony!" Raphael vội vàng túm công tước Oran lại, "Ta đã nói rồi, cha làm thật rồi. Chúng ta có xông vào như vầy thì cũng vô dụng thôi!"
"Con trai của ta còn nằm trong tay gã mà!" Công tước Oran rống lên, "Nếu lời ngươi nói là thật thì một chốc nữa, óc của Leon sẽ bị tên bác sĩ kia móc ra để lên cái mâm đó. Ngươi kêu ta bình tĩnh như thế nào đây hả? Đặt hai cánh hoa lên cái mâm đựng óc của nó chắc?"
Raphael và quan hầu ép kéo công tước đang giận dữ từ trong cửa ra ngoài.
"Ngươi hãy nghe ta nói nào Anthony! Chúng ta còn cách khác mà!" Raphael nhìn chằm chằm vào đôi mắt của công tước, thần thái nghiêm túc hình như trước nay chưa từng có.
"Cấm vệ cũng chỉ nghe lệnh của Hoàng đế thôi, trừ khi bản thân Hoàng đế được chuẩn đoán là đã mất đi năng lực hoạt động thật rồi thôi. Chúng ta phải nghĩ cách để ba tập thể bao gồm nghị viện, tòa án tối cao và hội trưởng lão dòng họ Coleman đưa ra phán quyết. Lúc đó, với tư cách là Thái tử, ta có thể tiếp quản cấm vệ của hoàng gia và ngưng hẳn cuộc phẫu thuật rồi!"
"Vậy còn phải chờ tới năm mấy tháng nào nữa chứ?" Công tước Oran hỏi.
Raphael nhìn chăm chú vào con mắt màu xanh lam của công tước, gã nói chậm rãi: "Lúc cha quyết định làm phẫu thuật, ta đã phái người đi mời chủ tịch nghị viện, đại thẩm phán và trưởng lão tới đây rồi."
Công tước sửng sốt: "Ngươi đã chuẩn bị từ sớm?"
"Vâng!" Raphael nói, "Đổi lại ngươi đi hầu hạ một người cha điên cuồng muốn đổi cơ thể suốt một năm rưỡi qua thì ngươi cũng sẽ làm giống như ta thôi. Ổng bị hồ đồ rồi, nhưng ta thì không. Đây là một sai lầm có thể hủy diệt cả hoàng thất đấy! Chỉ là ta không nghĩ tới ổng sẽ đề phòng rồi lướt qua cả ta mà trực tiếp ra tay với Leon. Không bảo vệ đứa bé này cho tốt là sai lầm của ta..."
"Vậy ta phải làm gì đây?" Công tước trầm giọng hỏi.
Raphael vẫn rất bình tĩnh, nhưng bờ vai căng thẳng đã dần thả lỏng: "Ta cần sự trợ giúp của ngươi. Anthony, người anh họ mà ta có thể dựa vào nhất. ta cần ngươi đứng bên cạnh ta, thuyết phục ba cụ già kia với ta. Cha đã không còn thích hợp để xử lý công việc nữa. Ổng phải dưỡng bệnh cho tốt vào. Ta hi vọng ngươi có thể ủng hộ việc ta làm nhiếp chính."
Mày kiếm của công tước nhíu chặt lại: "Nhưng Leon..."
"Mẹ đang ở bên cạnh cha trong đó." Raphael nói, "Ta đã liên lạc với mẹ để bà ấy kéo dài thời gian dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa rồi. Chúng ta cũng biết bà là một người phụ nữ mềm yếu rồi đấy, nhưng dù sao bà ấy cũng là Hoàng hậu, lời của bà vẫn có sức nặng nhất định mà."
Công tước trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: "Vậy còn Lewis thì sao đây?"
"Hắn đâu có biết chuyện." Raphael nói giọng chế giễu, "Mà dù hắn biết thì có thể làm được gì đâu? Trong chiến dịch này vốn đã không có vị trí của hắn rồi. Ngươi là chiến hữu của ta, Anthony. Chờ ngày ta đeo vương miện lên đầu, ta sẽ để vị trí cao nhất trong Thánh đường lại cho ngươi."
Trăng tròn sáng bừng ngoài cửa sổ, cơ thể xụi lơ của Felix IV nằm vùi trong nệm giường, chỉ có dữ liệu từ máy kiểm tra mạng sống và lồng ngực trập trùng mới chứng minh là ông còn sống mà thôi.
Hoàng hậu Iris quỳ trước cây giá trong phòng Thánh quang nỉ non những lời cầu xin thần linh phù hộ.
"Mẹ, người nên ăn chút đồ chứ ạ." Lewis thân thiết ôm lấy bờ vai của mẹ, "Mấy ngày nay trông mẹ gầy đến nỗi thay đổi cả hình dáng và cũng đã khó tới mức cổ họng cũng khàn mất tiêu rồi. Đừng chờ cha khỏi bệnh nữa, con thấy người nên đi chữa bệnh thôi."
Hoàng hậu Iris lắc đầu, mặt vùi ở trong bóng tối.
Lúc Lewis đang có chút không mấy kiên nhẫn nữa, gã chợt nghe thấy Hoàng hậu nói với một chất giọng khàn khàn và bi thương: "Bệnh của cha con sẽ không tốt lên nữa đâu..."
Lewis ngạc nhiên quay đầu tập trung ánh nhìn về phía mẹ: "Người nói cái gì..."
"Suỵt ——" Hoàng hậu kéo Lewis quỳ xuống với mình, "Cầu xin thần linh phù hộ!"
Lewis nhanh chóng hiểu rõ và cúi đầu theo.
"Cha con bị bệnh nan y." Hoàng hậu dùng tông giọng cực thấp, lời nói khiến đứa con thứ cảm thấy cả người lạnh lẽo, "Bác sĩ nói thời gian còn lại của ổng không đủ nửa năm nữa. Đúng vậy, ta đã biết từ lâu rồi. Anh cả của con cũng biết. Là cha con nói phải gạt con, vì ổng thương con. Nhưng tình huống bây giờ thì khác rồi."
Lewis suýt nữa đã nhảy dựng lên —— nhưng vì Hoàng hậu đang tóm chặt lấy tay gã, móng tay gần như đâm ra một hố máu trên mu bàn tay của gã luôn.
"Ta không biết anh cả của con có đang giám sát chúng ta hay không, nhưng ta nhất định phải nói cho con biết. Vì chuyện này quá quan trọng. Con phải nghe kỹ vào cho ta!"
Lewis cắn lên đầu lưỡi để mình bình tĩnh lại: "Người nói đi, thưa mẹ."
Hoàng hậu Iris nói: "Cha con đã bị căn bệnh này hành hạ đến nỗi rất đau khổ rồi nên ổng đã bị ma quỷ mê hoặc mà đưa ra một quyết định điên cuồng và đáng sợ —— ổng định để bác sĩ Hassan đổi một cơ thể khác cho ổng. Ngay vừa nãy ổng đã chọn trúng Leon làm cơ thể mới của mình. Đứa nhỏ đáng thương đó chắc đã bị đưa vào trong phòng phẫu thuật rồi đấy."
"Chuyện này quả thật..." Mồ hôi lạnh đang điên cuồng tuôn ra mỗi chiếc lỗ chân lông trên người Lewis, "Dù sao thì đứa nhỏ đó cũng là máu mủ của chúng ta mà!"
"Đương nhiên là cuộc phẫu thuật này sẽ không được tiến hành rồi." Hoàng hậu Iris nói, "Anh cả của con nó định lợi dụng vụ bê bối của cuộc phẫu thuật này để ép cha con thoái vị!"
"Nhưng mà..." Lewis chưa hiểu lắm, "Nếu cha bệnh nặng như vậy, Raphael chỉ cần kiên trì thêm chút nữa thôi, sớm muộn gì ngôi vị hoàng đế cũng sẽ là của hắn mà."
Hoàng hậu run rẩy cả người: "Hồi trước lúc tỉnh lại cha con có nói với ta, ổng biết Raphael đã hạ độc với ổng, ổng phải khiến nó thân bại danh liệt. Vì... vì Raphael biết là..."
"Biết chuyện gì vậy mẹ?"
"Biết là cha con đã chuẩn bị đổi Thái tử trước khi căn bệnh này ập đến rồi." Hoàng hậu nói, "Lewis, lời đồn đó là thật. Con mới là người kế vị hợp pháp thật sự."
Tác giả có lời muốn nói: Giải thưởng Oscar nợ từng má một tượng vàng hiệp sĩ đó...
*
Giải thích tiến triển trước mắt một chút nè:
Hoàng hậu là một bà trùm tạo nghiệp, giả bộ yếu đuối với Hoàng đế, nói phải làm phẫu thuật với Thái tử nhưng lại nói cha con bị gài bẫy với đứa con nhỏ. Bả cố gắng gây xích mích để hai đứa con trở mặt nhau.
Thái tử giả làm đối tác của đế quốc, bỏ thuốc tiểu chó điên, lừa lão chó điên rằng Hoàng đế là người làm ra chuyện đó để lôi kéo lão chó điên.
Lão chó điên hay diễn sâu lại giả bộ ngớ ngẩn, cố ý tùy tiện để Thái tử lừa mình.
Cấm vệ cũng tạo nghiệp lắm đây, nghe lời chỉ huy của Thái tử mà lại làm bộ đi nghe lời Hoàng đế.
Hình như chỉ có Lewis đáng thương là vô tội nhất thôi...