• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi tin Lạc Hi bị thay thế trong phim Cờ chiến truyền ra ngoài, dư luận đã hình thành hai luồng ý kiến trái ngược nhau.
Một bên là những nhà báo chuyên về mảng phê bình điện ảnh phân tích rằng, xem xét từ góc độ thương mại của Công ty Âu Hoa Thịnh, thì công ty này tuyệt đối không thể nào tùy tiện thay thế một người danh tiếng lẫy lừng và đã đóng quá nửa bộ phim như Lạc Hi, có lẽ thể hiện của Lạc Hi trong Cờ chiến quả là không đạt được kỳ vọng như người ta mong muốn, cho nên Công ty Âu Hoa Thịnh mới không còn cách nào khác là thay thế anh.
Một bên là các fan của Lạc Hi. Họ cho rằng tài năng diễn xuất của Lạc Hi không có gì để mà phải bàn cãi, Công ty Âu Hoa Thịnh quyết định thay thế Lạc Hi là một sai lầm, hành động này không những làm tổn thương Lạc Hi mà còn làm tổn hại tình cảm của đông đảo khán giả yêu mến anh.
Trong lúc hai luồng ý kiến đang đấu tranh kiệt liệt, thì lại xuất hiện một bài báo của một nhà báo với bút danh Hoa Cẩm có tiếng của tờ Nhật báo Quất Tự tiết lộ về tuổi thơ của Lạc Hi có nhan đề: Hoàng tử Lạc Hi là đứa trẻ bị bỏ rơi. Thì ra Lạc Hi vốn là đứa trẻ bất hạnh bị mẹ bỏ rơi tại khu vui chơi, nhờ được đưa vào bệnh viện kịp thời mà đã qua cơn thập tử nhất sinh, sau đó bị đưa đến cô nhi viện. Dân tình quá sốc, họ không ngờ là Lạc Hi đẹp tựa một chàng hoàng tử khí chất cao quý lại có một tuổi thơ đau buồn như thế.
Giới báo chí cho rằng các fan sẽ thất vọng về xuất thân hèn mọn của thần tượng Lạc Hi, nhưng sau khi bài báo này được đăng, các fan của Lạc Hi không những không thất vọng, trái lại càng yêu quý, ủng hộ thần tượng của mình. Họ cho biết thần tượng Lạc Hi đã phải nếm trải bất hạnh trong quá khứ, vậy thì từ giờ trở đi, họ quyết mang hết sức lực của mình bảo vệ, cổ vũ cho anh, để anh được vui vẻ hạnh phúc! Họ luôn tin tưởng vào tài năng của Lạc Hi, họ sẽ mãi mãi ủng hộ anh đến cùng. Nếu như nhà sản xuất bộ phim Cờ chiến thay diễn viên, dám làm tổn thương Lạc Hi, họ quyết dùng mọi cách để chống đối, ngăn cản không cho bộ phim lên sóng.
Buổi chiều.
Tại tòa tháp Tập đoàn Âu Thị.
“Thiếu gia, đây là biên bản thảo luận ý kiến liên quan đến Cờ chiến Công ty Âu Hoa Thịnh gửi đến, mời cậu xem qua”. Simon đặt xấp tài liệu lên chiếc bàn làm việc màu đen, sau đó không như mọi lần đi ra ngoài ngay, mà đứng nán lại.
Âu Thần gật đầu, lạnh lùng đảo qua xấp tài liệu đó rồi tiện tay vứt nó qua một bên, tiếp tục xem các văn kiện và hợp đồng khác.
Kể từ khi đảm nhiệm Tập đoàn Âu Thị đến nay, Thiếu gia chưa bao giờ để tình cảm ảnh hưởng tới công việc. Lúc Công ty Lỗi Âu tổ chức tuyển chọn gương mặt đại diện quảng cáo, tuy lúc đầu, Thiếu gia đã chỉ định Doãn Hạ Mạt, nhưng sau đó, quá trình làm việc vẫn luôn tuân thủ theo trình tự quy định, để Doãn Hạ Mạt tham gia phần diễn thử, nhờ vào phần biểu diễn xuất sắc của Doãn Hạ Mạt nên Công ty Lỗi Âu chính thức nhận cô đảm nhiệm vai trò này.
Thế nhưng…
Lần này, Thiếu gia lại hành sự một mình khi ra quyết định cho bộ phim Cờ chiến dừng quay và thay diễn viên mà không hề lên tiếng giải thích. Ban giám đốc Công ty Âu Hoa Thịnh đã rất sốc, họ chất vấn tại sao bộ phim Cờ chiến đang quay rất thuận lợi thì bên hội đồng quản trị của tập đoàn lại đột ngột ra quyết định khó hiểu này. Bên phía Công ty Âu Hoa Thịnh đã tức tốc mở cuộc họp lâm thời, hy vọng phía tổng công ty có thể lập tức cải chính với phương tiện truyền thông rằng sẽ không có ý định thay thế Lạc Hi để có thể nhanh chóng xóa tan mọi ảnh hưởng xấu đến bộ phim, các cổ đông khác trong Tập đoàn Âu Thị cũng đã đồng lòng với ý kiến như vậy.
Simon thẩm đoán.
Có lẽ sự tình ít nhiều liên quan đến Doãn Hạ Mạt, chỉ cần việc gì có liên quan đến cô, Thiếu gia lại có những hành động bất thường như vậy.
“Còn có việc gì nữa không?”
Âu Thần cau có ký tên lên một bản hợp đồng.
“Bên bộ phận quản lý Công ty Âu Hoa Thịnh hy vọng bên tổng công ty có thể đưa ra ý kiến chỉ đạo nhanh chóng giải quyết vấn đề Cờ chiến, họ cho rằng diễn xuất của Lạc Hi hoàn toàn không có vấn đề gì, doanh thu dự tính của Cờ chiến cũng rất khả quan”. Simon nói.
Âu Thần chậm rãi xoay cây bút trong tay, anh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lo lắng của Simon, nói:
“Cậu nói với bọn họ rằng đây là quyết định cá nhân của tôi”.
Simon bất ngờ, “Thiếu gia…”.
“Cậu có thể ra ngoài được rồi”.
“Thiếu gia, từ trước đến giờ cậu không bao giờ can thiệp đến việc kinh doanh của các công ty con. Đối với tổng công ty thì việc đầu tư vào Cờ chiến không hề bị ảnh hưởng, nhưng đối với Công ty Ân Hoa Thịnh thì đây là đầu tư quan trọng nhất trong năm. Nếu nói đó là quyết định cá nhân của Thiếu gia, e rằng lý do này chưa chắc được thuyết phục được cấp lãnh đạo Công ty Âu Hoa Thịnh”.
Simon vẫn đứng trước bàn làm việc nhìn thẳng vào Âu Thần.
Âu Thần lạnh nhạt quan sát Simon.
“Cậu nói đúng. Tuy nhiên, tôi đã quyết định, chỗ Công ty Âu Hoa Thịnh, mấy ngày nữa đích thân tôi sẽ nói rõ với họ”.
“…”
Trước mặt Simon bây giờ không phải là Thiếu gia thân thuộc với anh, thái độ dửng dưng và lạnh lùng đó khiến anh ngạt thở.
Âu Thần hỏi: “Có chuyện gì nữa không?”
“Cô Doãn Hạ Mạt muốn gặp cậu, đang ngồi ở phòng chờ.”
Ngón tay cứng đờ.
Âu Thần đứng dậy khỏi bàn làm việc, định đi về phía cửa lớn, đột nhiên, cậu dừng lại, cằm bạnh ra, ánh mắt cuộn trào mãnh liệt từ từ trầm xuống rồi trở lại xanh thẳm như nước hồ.
“Tôi biết rồi.”
Âu Thần quay lại ngồi trên chiếc ghế da màu đen, khuôn mặt lạnh lùng của anh không để lộ cảm xúc gì.
Simon đi rồi.
Phòng làm việc im ắng như không có sự sống.
Chiếc đồng hồ treo trên tường chậm chậm nhích từng giây, từng giây.
Bốn giờ hai mươi.
Ánh nắng ngoài cửa sổ bị mây đen che kín, trời tối dần.
Âu Thần trầm ngâm xem duyệt tài liệu, thư ký đi vào rồi đi ra, mang tài liệu mới đến rồi lại cầm những tài liệu vừa được ký duyệt đi.
Bầu trời càng lúc càng xám xịt.
Mờ mịt ảm đạm.
Một tia chớp đột ngột lóe sáng xé toạc bầu trời.
Những giọt mưa lặng lẽ tạt lên kính cửa sổ.
Âu Thần ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên tường, năm giờ ba mươi, anh nhìn về phía cửa phòng làm việc, một lúc lâu, anh mở ra xem tập tài liệu ghi chép những ý kiến thảo luận của lãnh đạo Công ty Âu Hoa Thịnh liên quan đến bộ phim Cờ chiến, đều là những lời tán dương, khẳng định tài năng của Lạc Hi. Mặt Âu Thần sầm xuống.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt.
Bầu trời bên ngoài cửa sổ u ám, những hạt mưa quất lên mặt kính mang theo những tiết tấu hỗn loạn, gấp gáp. Đồng hồ trên tường lúc này đã bảy giờ năm mươi, một cơn đau co thắt từ dạ dày dữ dội ập đến.
Bước tới trước tủ rượu, Âu Thần để cho cái nóng bỏng rát của rượu Vodka chảy qua cổ họng, để cơn đau trừ khử đi sự thèm khát được nhìn thấy Hạ Mạt.
Chín giờ mười phút.
Âu Thần khoác áo rời phòng làm việc, nhân viên trong tập đoàn đã ra về hết, đại sảnh yên ắng lạ kỳ.
Đèn ở phòng chờ vẫn còn sáng.
Một dáng người yên lặng ngồi trên chiếc ghế sofa màu trắng, ly trà đặt trên bàn đã nguội từ lâu. Bóng Doãn Hạ Mạt in nghiêng trên mặt thảm trải sàn, bên ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi.
Hình như cảm nhận được Âu Thần đang đi tới.
Cô khẽ ngước đầu lên, mái tóc dài dày như rong biển, nước da trắng trong, đôi mắt màu hổ phách thản nhiên, lãnh đạm.
Một đêm mưa u tối.
Chiếc xe Lamborghini phóng như tên bay trên đường cao tốc, mưa vẫn rơi ào ào, không ngớt đọng lại thành từng vệt dài trên kính, mưa rất to, những giọt nước đan vào nhau trên cửa sổ xe. Màn đêm cùng tiếng mưa đang bao trùm lấy Âu Thần và Doãn Hạ Mạt đang ở bên trong chiếc xe.
Không khí trầm lắng đến ngạt thở.
Hai bàn tay nắm chặt vô lăng, ngón tay trắng bệch, bàn tay trái vẫn còn băng bó, Âu Thần thần sắc lạnh lùng nhìn con đường trong mưa bão phía trước mặt, anh nhấn ga hết cỡ. Dạ dày quặn đau từng cơn, nhưng dừng như anh không cảm nhận thấy, mưa đêm làm cho gương mặt Âu Thần càng thêm phần nghiêm nghị.
“Đang định đi đâu đấy?”
Không khí trong xe ảm đạm, Doãn Hạ Mạt nhìn làn mưa mông lung mờ mịt bên ngoài xe, cảnh vật vô cùng xa lạ lên tiếng hỏi.
Âu Thần mím chặt môi.
Anh không nhìn cô, trả lời bằng một giọng lạnh lùng: “Cô thích thì cứ việc xuống xe.” Nói đoạn, cơn đau dạ dày lại đột ngột quặn lên, sắc mặt Âu Thần tái mét, tay trái theo bản năng ôm bụng, cơn đau vừa dứt Âu Thần vội vàng nhấc tay ra.
“Chưa ăn cơm tối có đúng không?”
Cô chăm chú nhìn vào sắc mặt trắng bệnh của Âu Thần. Cô vẫn còn nhớ hồi nhỏ dạ dày của anh rất yếu, có lẽ là căn bệnh di truyền, hễ ăn uống không theo quy định, hoặc ăn quá một chút bệnh sẽ tái phát ngay.
“Không liên quan đến cô”.
Âu Thần lạnh lùng nói, anh quay mạnh vô lăng, chiếc xe chạy như bay qua góc cua đường, nước mưa bên đường tóe sang hai bên tạo thành một màn nước bắn lên cao trắng xóa. Doãn Hạ Mạt không nói, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Trong đêm mưa tầm tã, cô chỉ nhìn thấy ánh đèn lòe nhòe hai bên đường và những biển báo hiệu chỉ dẫn mờ mờ lúc ẩn lúc hiện.
“Dừng xe!”
Cô đột ngột kêu lên.
Người Âu Thần khựng lại, những ngón tay nắm chặt vô lăng đã buông lỏng ra, anh mím chặt môi, chiếc xe dừng đột ngột bên đường. Có nên đi chăng? Mặc dù là vì Lạc Hi mà phải chịu khó nhẫn nhục ở bên Âu Thần vậy sao?!
Cô mở cửa xe, mưa lớn táp vào mặt buộc Doãn Hạ Mạt phải đóng cửa xe lại, cô quay đầu hỏi Âu Thần:
“Có ô không?”
Âu Thần nghiêm mặt nói:
“Không.”
“…”
Cô thở dài, lại mở cửa xe lần nữa, nước mưa lạnh buốt ào ào trút xuống, lập tức đầu và mặt cô ướt đẫm. Âu Thần cau mày, lôi cô trở lại, cởi áo khoác ngoài, quăng vào lòng cô.
“Lấy cái này!”
Cô sững người ngước mắt nhìn Âu Thần nhưng anh lại thờ ơ nhìn về phía trước. Mở cửa xe, cô lấy áo của anh che đầu bước ra. Trong cơn mưa như trút nước, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, Doãn Hạ Mạt quay người lại gọi Âu Thần, mưa vẫn rất lớn, tiếng gọi bị ngắt quãng:
“Chờ em… em… quay lại.”
Mưa lớn không ngăn nổi cô, cơn đau dạ dày dữ dội làm mọi thứ trước mặt Âu Thần tối sầm lại, giống như sương mù, anh không nhìn thấy cả cái bóng mờ mờ của cô đi trong mưa. Âu Thần nhắm mắt lại gồng người lên chịu cơn đau như xé nát thân thể, khuôn mặt trắng bệnh, không còn sức anh gục đầu xuống vô lăng, ánh đèn xe chói mắt tạo thành một vệt sáng trắng trong đêm mưa âm u đen tối.
Cơn đau và tiếng mưa làm anh không nghe rõ tiếng gọi của cô trong mưa.
Quay lại…
Cô sẽ quay lại sao…
Người đã tuyệt tình rời bỏ anh sẽ quay lại sao?
Không biết đã bao lâu.
“Roạt” cửa xe được mở ra, hơi thở của cô hòa với hơi thở của mưa ập vào. Cơn đau làm mắt Âu Thần chỉ thoáng thấy lờ mờ, trong thoảng thốt, anh chỉ nhìn thấy gương mặt cô đầy nước mưa, quần áo trên người cô cũng ướt sũng. Doãn Hạ Mạt run rẩy gấp chiếc ô bị gió thổi sắp hỏng, vòng tay trước ngực còn ôm thêm một cái ô khác, chiếc áo khoác ngoài của anh và một túi giấy.
“Uống thuốc đi.”
Cô quệt tay lau nước trên mặt, lấy từ trong túi giấy ra mấy viên thuốc dạ dày, một ly sữa nóng và một chiếc sandwich nóng hổi. Hạ Mạt lấy ống hút cắm vào ly sữa, lấy ra mấy viên thuốc dạ dày, dùng hết sức lực vực Âu Thần dậy, đặt thuốc vào lòng bàn tay Âu Thần rồi ôn tồn nói:
“Sữa hơi nóng, anh uống từ từ thôi.”
Âu Thần nhìn mấy viên thuốc màu trắng nằm trong tay, trong lòng vừa lạnh vừa nóng, đột nhiên cơn đau lại ập đến. Ngón tay Âu Thần cứng như băng bỗng ném hết chỗ thuốc đó đi, anh lạnh lùng nói:
“Không cần”.
Doãn Hạ Mạt ngạc nhiên nhìn Âu Thần.
“Cô nghĩ tôi vẫn còn là Âu Thần của ngày xưa sao?!” Âu Thần trừng mắt nhìn Hạ Mạt. “Luôn dỗ dành tôi bằng những lời mật ngọt để khiến tôi mềm lòng, khiến tôi thay đổi quyết định, để cô muốn gì được nấy sao?! Tôi của năm năm về trước giống như một thằng ngốc để cô bỡn cợt. Giờ đây cô lại muốn giở những thủ đoạn đó những hay sao?!”
“…”
Cô mở to mắt kinh ngạc, trái tim đau nhói. Tuy nhiên, cô cũng không lên tiếng giải thích bất cứ điều gì, cô lặng lẽ bỏ thuốc vào hộp, sau đó ngồi bất động.
“Xuống xe”.
Giọng Âu Thần đanh lại không một chút tình cảm. Anh không muốn nhìn thấy mặt cô, không muốn nghe giọng nói của cô, không muốn tiếp nhận lòng tốt giả tạo của cô.
Doãn Hạ Mạt nhắm mắt lại.
Ngực cô phập phồng, cô cắn chặt môi, cầm lấy chiếc ô vẫn còn nhỏ nước mưa đẩy mạnh cửa xe. Đôi chân vừa thò ra ngoài trời mưa đột nhiên cô bị kéo trở lại bằng một lực rất mạnh. Bàn tay đó khiến vai cô bỏng rát như chạm phải bàn là!
“Trong lòng em hắn cũng chỉ có vậy thôi sao?! Không phải em đến cầu xin vì hắn sao? Tại sao không nói? Tại sao không cầu xin tôi?”
Cơn đau kịch liệt khiến Âu Thần mất đi vẻ lạnh nhạt thường ngày, anh choàng tay ôm chặt vai Hạ Mạt đang khẽ kêu lên, cơn đau đó như sắp xé nát anh từ dạ dày đến tận trái tim. Nước mưa ập vào từ cánh cửa xe đang mở, nước lạnh thấm ướt cả hai người.
Trước cơn phẫn nộ của Âu Thần, Doãn Hạ Mạt ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏ thái độ dửng dưng lạnh nhạt.
“Anh muốn nghe em nói sao?”
Mưa lớn giăng đầy trời.
Chiếc xe Lamborghini đỗ bên đường, đèn xe sáng chói chiếu vào trong đêm đen, tiếng mưa rơi lộp cộp xuống nóc xe, trên cửa kính xe, mưa lớn như chôn vùi tất cả thế gian này.
“Đã tính là trả thù Lạc Hi, thì cần gì phải khổ sở để lộ ra như vậy? Anh hoàn toàn có thể giở những thủ đoạn ngấm ngầm hơn để đối phó với anh ấy, cũng giống như đã bố trí sắp xếp để em được giải Gương mặt mới xuất sắc nhất của năm, giống như trước đây đã đem những hình ảnh An Bân Ni tát em phán tán ra bên ngoài. Anh cần phải có những chiêu hoàn mỹ hơn nữa, thế nên lần này anh đã lu loa rêu rao tuyên bố sẽ thay Lạc Hi, chẳng qua cũng chỉ là muốn em đến cầu xin anh mà thôi.”
Thực ra, từ lâu Doãn Hạ Mạt đã hiểu được rằng, với khả năng của mình, cô không thể vượt qua được Phan Nam và Bạch Âm để giành giải Gương mặt mới xuất xắc nhất của năm, clip ghi lại cảnh An Bân Ni tát cô cũng không được khéo léo sắp xếp để rồi phán tán ra bên ngoài. Tất cả đều có bàn tay Âu Thần đứng đằng sau sắp đặt.
Cô cười nhạt:
“Đã biết buộc em phải đến tìm anh, tại sao khi em đến rồi, anh lại phẫn nộ như vậy?”
Ánh mắt Âu Thần ảm đạm trở lại.
Đúng vậy, anh muốn xem cô có tới tìm anh không. Anh biết cô nhất định sẽ đến, nhưng khi cô đến rồi, ngực anh lại như bị những nát dao tàn nhẫn đâm xuyên!
“Em để tâm tới hắn lắm sao?”
Anh hỏi, cổ họng khản đặc.
Doãn Hạ Mạt nhìn Âu Thần, trong bóng tối, khuôn mặt anh u ám sâu thẳm. Rất lâu sau, cô mới ôn tồn nói:
“Lạc Hi không có tội, anh ấy không liên quan đến việc trước kia của anh và em. Nếu muốn trả thù, xin hãy trả thù em, đừng làm hại anh ấy.”
Cơn đau dạ dày càng lúc càng dữ dội.
Môi Âu Thần trắng bệnh vì đau, giọng anh khằn đặc, lạc hẳn đi: “Không liên quan tới hắn?... Nếu không có sự xuất hiện của hắn, làm sao có thể xảy ra bi kịch năm năm về trước? Nếu không có sự xuất hiện của hắn, sao em có thể ruồng bỏ anh một cách tàn nhẫn như vậy? Đêm đó em đã nói gì với anh? Chẳng lẽ em đã quên hết rồi sao?”.
Doãn Hạ Mạt dán mắt kinh ngạc nhìn Âu Thần hỏi dồn:
“Anh… anh đã nhớ lại được hết rồi sao?”
Nhìn vào đôi mắt màu hổ phách sững sờ kinh ngạc của Hạ Mạt, cơn đau khiến Âu Thần như muốn chết đến nơi. Trước mắt anh, mọi thứ tối sầm, dường như đang quay ngược về cái đêm không trăng, không sao của năm năm về trước. Trong sân vườn nhà, dưới gốc cây anh đào đó, cô đã quăng sợi dây lụa màu xanh vào giữa đêm đen…
“Đúng… đã nhớ lại được hết rồi…”

Cái đêm mà giờ đây, mỗi khi nhớ lại đều khiến trái tim người ta phải nhói đau…
Từ Pháp trở về, máy bay vừa hạ cánh anh đã sốt ruột lao thẳng tới nhà họ Doãn.
Cây anh đào rì rào trước gió.
Sân vườn im ắng.
Hôm Lạc Hi đi Anh, bố mẹ Doãn và Tiểu Trừng bị tai nạn. Vợ chồng họ Doãn chết ngay tại chỗ, Tiểu Trừng bị thương nặng phải đi cấp cứu! Anh không biết tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào, lại không dám tưởng tượng đến chuyện cô bé Hạ Mạt mới mười lăm tuổi, làm sao có thể một mình đối mặt với tất cả.
Trong lòng có linh cảm nặng nề, không rõ ràng, đột nhiên anh cảm thấy ngột ngạt khó thở.
Trong phòng khách, Doãn Hạ Mạt trơ trọi một mình quỳ trên nền đất lạnh lẽo, trước mặt là di ảnh bố mẹ Doãn. Anh choàng tay ôm chặt vai cô bé, cô bé quay ngoắt đầu lại, khuôn mặt nhợt nhạt không một giọt nước mắt, ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, ngoài sự đau thương và tuyệt vọng ra còn ẩn chứa một nỗi oán hận điên cuồng trong đó!
“Hạ Mạt…”
Hạ Mạt như con dã thú bị thương trợn mắt nhìn anh, nỗi oán hận trong đôi mắt ấy khiến trái tim Âu Thần đột ngột thắt lại.
Cô bé đứng dậy, cơ thể yếu ớt đứng không vững, theo bản năng anh toan đưa tay ra đỡ, nhưng cô bé đã tránh anh như tránh con rắn độc nham hiểm, đáng ghét rồi bước thẳng ra ngoài.
Bầu trời không trăng.
Vắng cả ánh sao.
Trong màn đêm tối tăm, gió khiến cành lá cây anh đào kêu hoảng loạn, khắp sân sương mù dày đặc bao phủ, sương đêm trắng xóa đến ngạt thở.
“Tai nạn xảy ra như thế nào? Tiểu Trừng sao rồi? Em…”
Nhìn dáng vẻ im lăng lạnh lùng. Âu Thần chột dạ, quen biết nhau từ khi cô bé mười một tuổi, cô bé hoặc vui, hoặc giận, hoặc im lặng, nhưng chưa khi nào cô bé lạnh lùng im lặng như thế này, thậm chí, gương mặt cô bé lúc này xem ra cực kỳ tàn khốc…
Dường như cô bé đã biến thành một con người khác…

Mưa xối xả điên cuồng trút lên chiếc xe Lamborghini đậu bên đường.
Trong xe tối đen, Doãn Hạ Mạt trầm ngâm im lặng nhìn vẻ mặt đau khổ của Âu Thần đang rơi vào hồi ức. Một tia chớp rạch ngang bầu trời đêm, khuôn mặt Âu Thần trắng bệch thất thần khiến Hạ Mạt cũng quay lại cái đêm của năm năm trước…
Ký ức của cô cùng ký ức của Âu Thần…
Đan xen lẫn nhau…
Cái đêm của năm năm về trước dường như đang ở trước mặt…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK