Trên giường bệnh, Doãn Trừng lo lắng nhìn người chị gái đang đứng bên cạnh cửa sổ. Chị đã đứng ở đó rất lâu, lặng lẽ nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm, khuôn mặt trong sáng bị màn đêm bao phủ, ánh mắt xa xăm trống trải.
Doãn Trừng còn nhớ lúc chị mới thoát khỏi cái nơi đen tối đó, khắp người thương tích, trên mặt cũng có một vết thương còn nguyên, nhưng cho dù cậu có đau lòng cố truy hỏi chị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chị cũng chỉ im lặng không nói một lời, trong đôi mắt chị chỉ có một sự sâu lắng. Sau đó, vết thương trên mặt chị cũng lành lại dần, không để lại một chút vết tích nào. Dường như chị cũng đã dần dần hồi phục, đã cười nói và vẫn dịu dàng như xưa, chỉ là khoảng thời gian bị nhốt lại cái nơi đen tối đó đã trở thành đề tài cấm kỵ mãi không được nhắc đến.
Tại sao lại phải lật lại những chuyện cũ…
Tại sao không lại không để cậu và chị quên hết đi đoạn quá khứ đau buồn đó chứ…
“Cốc! Cốc!”
Có tiếng gõ cửa phòng bệnh.
“Mời vào.”
Doãn Trừng khẽ nói, Doãn Hạ Mạt bị đánh thức từ từ quay người lạ. Cửa phòng bệnh được mở ra, một hình dáng trông vừa nghiêm nghị lại hơi cố hữu bước vào, Doãn Trừng ngây người khi nhận ra người vừa bước vào chính là quản gia Thẩm.
“Cô Doãn.”
Quản gia Thẩm khom lưng chào Doãn Hạ Mạt một cách lễ tiết, sau đó, nét mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng vào cô và nói. “Trước tiên xin cô hãy bỏ qua cho sự mạo muội này đã làm phiền đến cô, cuộc nói chuyện lần này hoàn toàn không phải chỉ thị của thiếu gia, mà là chính tôi đã tự ý đến đây.”
“Xin đừng gọi cháu là “cô”.”
Sau khi Doãn Hạ Mạt lấy lại bình tĩnh, cô tỏ ý mời quản gia Thẩm ngồi xuống.
“Bác Thẩm có chuyện gì xin cứ nói.”
“Thành thật xin lỗi, cuộc nói chuyện giữa cô và thiếu gia trong phòng nghỉ chiều nay tôi đã vô tình nghe thấy tất cả”, quản gia Thẩm vẫn đứng, dường như không nghe thấy lời mời của Doãn Hạ Mạt, thần sắc và thái độ của ông chứa đựng sự cứng nhắc cố hữu, “cô Doãn, xin đừng trách tôi nói thẳng, cô không có quyền lấy sự suy đoán cá nhân mà làm tổn thương đến thiếu gia”.
“…”
Doãn Hạ Mạt nhíu mày, không biết rốt cuộc ông ấy có ý gì.
“Việc năm đó toà án truy tố khoản nợ mà ông Doãn đã nợ Tập đoàn Âu Thị, đồng thời đóng băng tài khoản, thu hồi ngôi nhà, tất cả những việc đó hoàn toàn không liên quan đến thiếu gia”, quản gia Thẩm chậm rãi nói, “bởi vì… những chuyện đó đều là do tôi làm”.
“Bác nói cái gì?”
Doãn Hạ Mạt vội ngẩng đầu lên.
Cô nhìn thẳng vào ông lão đang đứng trước mặt. Cô đã biết quản gia Thẩm từ khi còn nhỏ, quản gia Thẩm trước giờ đều ở bên cạnh Âu Thần như hình với bóng, trung thành tận tuỵ, như một người hầu và cũng như một người cha.
“Đúng vậy.” Ánh mắt quản gia Thẩm hoàn toàn không trốn tránh, ông kể, “Năm đó bộ phận tài vụ của Tập đoàn đã xin chỉ thị về việc liên quan đến khoản nợ sau khi ông Doãn qua đời phải giải quyết như thế nào, là tôi đã quyết định thay thiếu gia, phải theo kỳ hạn quy định của pháp luật đòi lại khoản nợ đó”.
“Âu Thần đã để bác giúp anh ta quyết định mọi việc sao…” Nụ cười trên môi cô dần biến mất, không muốn nghe thêm gì nữa, với tính cách của Âu Thần làm sao có thể để quản gia Thẩm nhúng tay vào việc này.
“Thiếu gia đã không hề biết những chuyện này.”
“…”
“Vào cái đêm cô và thiếu gia chia tay”, giọng quản gia Thẩm lạnh lùng như sắt đá, “cậu ấy một mình lái xe trong mưa, và đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng, thiếu gia bị thương nặng hôn mê hơn hai tháng, sau khi cậu ấy trở về từ cõi chết, đã hoàn toàn mất đi trí nhớ”.
Tai nạn?!
Tai cô ù đi, giống như có tầng tầng lớp lớp sương trắng bao phủ, Doãn Hạ Mạt ngây người kinh ngạc! Vào cái ngày sau nhiều năm Âu Thần và công ty Lỗi Âu hợp tác với nhau, cô đã từng nghe qua việc Âu Thần bị mất trí nhớ, cô luôn cho rằng đó chỉ là một sự cố ngẫu nhiên, thì ra lại là…
Vào cái đêm chia tay Âu Thần đã xảy ra chuyện sao?!
Dưới gốc cây anh đào vào đêm đó sáu năm trước, cô đã ném sợi ren lụa màu xanh vào màn đêm, đó chỉ là những lời nói trong lúc tuyệt vọng và oán hận đã làm tổn thương đến Âu Thần, dưới những tán cây anh đào đang lung lay dữ dội, gương mặt Âu Thần đau đớn nhợt nhạt, người anh từ từ quỳ xuống…
Âu Thần…
Âu Thần…
Doãn Hạ Mạt bóp chặt nắm tay, nỗi đau cuộn thắt trong lòng khiến hơi thở cô như nghẹn lại! Chính vào đêm đó, cái đêm mà cô mất đi lý trí đã làm tổn thương đến Âu Thần, thì Âu Thần đã xảy ra chuyện…
Cô ta là bùa chú ma quỷ trong sinh mệnh của thiếu gia…
Nhìn khuôn mặt sợ hãi thất thần của Doãn Hạ Mạt, quản gia Thẩm vô cùng đau xót. Lúc đầu, ông cho rằng người con gái này là ánh mặt trời của thiếu gia, vì cô ta mà thiếu gia đã dần dần biết cười, biết mong đợi, biết tự lập, và còn biết tự tay làm những món quà suốt cả đêm vì cô ấy.
Nhưng đêm đó, là chính cô ta đã tàn nhẫn khắc nghiệt!
Bên ngoài cổng vườn, tuy không nghe thấy cô và thiếu gia đã nói gì, nhưng từ cánh cổng đang rộng mở đó ông có thể nhìn thấy tất cả. Trong cơn mưa tầm tã như trút nước, thiếu gia quỳ dưới gốc cây giữa màn đêm tăm tối, ông đã mấy lần dằn lòng không nổi, muốn chạy tới đỡ cậu ấy dậy, nhưng ông sợ sự tôn quý và lòng kiêu ngạo của thiếu gia, cậu ấy không thể chấp nhận việc bị người khác nhìn thấy mình trong tình cảnh thảm hại như vậy…
Cuối cùng, thiếu gia cũng chậm rãi bước ra khỏi khu vườn sau bốn tiếng đồng hồ. Nước mưa đã làm cho cả người cậu ướt sũng, mái tóc đen rũ xuống, khuôn mặt nhợt nhạt, những giọt mưa rơi tí tách tí tách, thiếu gia bước rất chậm, nhưng sống lưng lại rất thẳng. Cự tuyệt sự giúp đỡ của ông, trong cơn mưa, cậu quay đầu nhìn hướng khu vườn, sự tuyệt vọng trong ánh mắt khiến ông đến giờ cũng không thể nào quên được. Thiếu gia kêu tài xế ra khỏi xe, tự mình ngồi vào ghế tài xế, cửa xe đóng thật mạnh, trong lúc ông và người tài xế đang kinh hoàng không biết phải làm gì thì cậu ấy đã lái xe lao vút đi trong đêm mưa.
Lúc đó, ông chợt có một dự cảm mơ hồ!
Sau đó…
Là một tai nạn!
Khi ông nhận được điện thoại từ sở cảnh sát thì thiếu gia toàn thân đẫm máu được đưa vào pòng cấp cứu, cảnh sát nói đó là tai nạn xe. Cuộc phẫu thuật kéo dài gần một ngày, ông chủ cũng vội vàng trở về từ Pháp, nhưng thiếu gia vẫn còn hôn mê, bác sĩ nói ngoài những vết thương bên ngoài và cơ quan nội tạng bị tổn thương ra, còn có một cục máu bầm tích tụ trong não bộ của thiếu gia đè lên dây thần kinh, tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Tai nạn xe!
Lại là tai nạn xe!
Tai nạn xe lần này là ngoài ý muốn, hay là… ông thật sự không dám nghĩ tiếp, thiếu gia tôn quý của ông làm sao có thể vì một người con gái mà…
Nhưng sự tổn thương mà người con gái đó đã gây ra cho thiếu gia thì không thể tha thứ được! Cho nên lúc Tập đoàn Âu Thị đem văn kiện xin chỉ thị có nên truy tố khoản nợ của cha nuôi Doãn Hạ Mạt hay không nộp lên cho ông chủ, thì ông đã nói với ông chủ, người con gái đó phải trả giá đắt cho những việc cô ta đã gây ra cho thiếu gia.
“Có điều những tên được thuê đi thu hồi tài sản đã quá thô bạo như vậy, đã làm những hành vi hạ đẳng với hai chị em cô, và còn dẫn đến việc cô phải vào tù, lúc đó tôi không hề nghĩ đến.”
Giọng quản gia Thẩm nghiêm nghị nói, đồng thời ông khom lưng trước Doãn Hạ Mạt và Doãn Trừng, “Lời xin lỗi này có lẽ đã quá trễ, nhưng tôi vẫn muốn xin lỗi hai người”.
Doãn Hạ Mạt nhìn ông ngạc nhiên, sự mơ hồ và đau khổ cùng chất chứa trong đôi mắt cô.
“Tất cả… đều do ông làm sao?”
“Đúng vậy.”
“Trong đó có cả việc Tiểu Trừng ngất xỉu trước biệt thự nhà họ Âu, và bị dầm mưa suốt cả đêm, nhưng lại không có người hỏi han, thậm chí cũng không hề gọi xe cấp cứu”, hơi thở cô trở nên gấp gáp, nhìn chằm chằm vào quản gia Thẩm, “đó cũng là… do ông làm sao?”
“Chị, lúc đó không phải do quản gia Thẩm…”
Trên giường Doãn Trừng chật vật ngồi dậy, giải thích với chị.
Sau khi chị bị cảnh sát bắt vì tội gây thương tích cho tên thanh niên da đen đó, cậu vừa lo sợ vừa hoang mang, sợ chị phải chị khổ ở nơi đáng sợ đó, sợ chị bị hành hạ, biết phải làm sao đây. Trong cơn hoảng loạn, cậu chỉ nghĩ đến có một người có thể cứu chị, thế là cậu chạy đến trước cổng biệt thự nhà họ Âu.
Nhưng mặc kệ cậu có ra sức khẩn cấu như thế nào, quản gia và những người hầu của khu biệt thự đều không chịu cho cậu vào, cũng không chịu nói cho cậu biết Âu Thần đang ở dâu. Cậu nắm chặt lan can sắt cổng biệt thự mà van nài, một người hầu nam to lớn đẩy cậu ra, ngã nhào, mất đi ý thức và rơi vào hôn mê!
Lúc tỉnh dậy, đã là nửa đêm, trên bầu trời mưa như trút nước mà cậu vẫn nằm trên mặt đất bên ngoài biệt thự. Nước mưa lạnh buốt mang theo cái lạnh thấu xương, cậu nhìn thấy bên trong biệt thự là một màn đêm tối tăm giống như không có sự sống, cậu run rẩy, một lần nữa đứng dậy nhấn chuông cửa, có lẽ anh Âu Thần đã trở về, có lẽ anh Âu Thần đang ngủ ở bên trong…
Nhưng vẫn chẳng có ai chịu ra mở cửa cho cậu…
Sau một cơn choáng váng, cậu lại ngất xỉu trên nền đất đầy nước mưa…
“Là tôi đã bảo họ làm”. Nét mặt quản gia Thẩm vẫn không để lộ bất cứ sự biểu cảm nào, ông kể. “Căn biệt thự không hoan nghênh bất cứ sự quấy nhiễu nào và cũng không hoan nghênh bất cứ người lạ mặt nào”. Lúc chăm sóc thiếu gia đang trong cơn hôn mê, ông đã nhận được điện thoại xin chỉ thị từ biệt thự của quản gia Lưu, nhìn thiếu gia đang hấp hối trên giường bệnh, ông đã lạnh lùng trả lời quản gia Lưu.
“Hình như ông cho rằng những việc mà ông đã làm đều là đúng đắn.”
Doãn Hạ Mạt cố nén cơn giận.
Lúc đó Tiểu Trừng mới xuất viện, cơ thể bệnh tật vốn còn rất yếu đang trong cơn hôn mê đã bị nước mưa dội xối xả suốt cả một đêm, lập tức lại trở nên trầm trọng, chuyển thành bệnh thận ác tính và những cơ quan nội tạng khác cũng bị ảnh hưởng. Vì những chứng bệnh đó mà cơ thể Tiểu Trừng từ trước đến giờ không thể phục hồi, thậm chí bây giờ bệnh cũng không khỏi hẳn được, chỉ có thể phẫu thuật thay thận để giành lấy cơ hội sống mà thôi. Hơn nữa, bác sĩ cũng đã nói, nếu có làm tốt cuộc phẫu thuật thay thận thì Tiểu Trừng cũng…
“Tận mắt chứng kiến tình cảm và tính mạng của thiếu gia đều bị tổn thương, tất cả những chuyện mà tôi làm lúc đó đối với tôi mà nói, đều là việc phải làm.”
“Ông muốn đối xử với tôi với tôi thế nào chăng nữa, tôi cũng không có gì để nói”, lồng ngực Doãn Hạ Mạt hơi nhức nhối, “nhưng lúc đó Tiểu Trừng chỉ là một đứa bé! Chẳng lẽ ông lại không có chút cảm giác tội lỗi sao?”
Quản gia Thẩm im lặng trong giây lát, hình như trong đôi mắt ông thoáng hiện sự ăn năn.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm về những việc mà tôi làm nhưng cô hiểu lầm thiếu gia cố ý làm tất cả mọi chuyện khiến tôi hết sức lo lắng.”
“…”
Doãn Hạ Mạt đau đớn. Thì ra tất cả đều là một sự hiểu lầm sao? Nhưng bây giờ có nói ra những chuyện đó cũng đâu còn có ích gì, tất cả những tổn thương đều đã khắc sâu, tất cả những sai lầm đều rất khó để bù đắp.
Quản gia Thẩm nhìn thẳng vào Doãn Hạ Mạt và nói:
“Thiếu gia đã dùng cả sinh mạng để yêu cô, cậu ấy không thể và sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì khiến cô đau khổ. Xin cô hãy tôn trọng tình cảm của thiếu gia, đừng làm tổn thương cậu ấy hết lần này đến lần khác.”
***
“Lại là Doãn Hạ Mạt…”
Trên quán bar, ánh đèn hồng huyền ảo, trên chiếc sofa màu cánh hồng được xếp thành vòng tròn, Thẩm Tường vừa nói vừa đặt tờ báo cũ của ngày hôm kia xuống, ông chủ Hạ tiện tay cầm nó lên. Ở đằng xa, vài người vệ sĩ thân hình to lớn đứng canh khiến cho những người khách trong quán không thể lại gần chỗ này được.
“Hả?”
Trên mặt báo một hàng chữ lớn nổi bật “Bản án ngày xưa của Doãn Hạ Mạt, cô dâu mới của một gia đình danh giá, đã từng bị xoá sạch!” Ông chủ Hạ nhìn vào tờ báo như đang suy nghĩ điều gì. Hoa Cẩm? Người phóng viên này quả là có bản lĩnh, năm đó ông đã bán mạng đem toàn bộ những ghi chép về Doãn Hạ Mạt khi ở trong trại giam tiêu huỷ hết, nhưng không ngờ lại xảy sai sót này.
Doãn Hạ Mạt …
Lần trước cô ấy đã chủ động đến tìm ông, không biết là vì chuyện gì. Đối với những chuyện cũ, ông càng không muốn nhắc đến, nhưng cô ấy đã ngỏ lời thỉnh cầu…
Với thân phận của người đó, ông cũng không thể nào hoàn toàn không để ý…
“Có lẽ hôn lễ sẽ bị huỷ bỏ, Tập đoàn Âu Thị làm sao có thể tiếp nhận một người con dâu đã có án tù.”
Lòng Thẩm Tường rối bời nhìn Lạc Hi đang ngồi cạnh mình. Tuy tin tức vụ việc Doãn Hạ Mạt đã từng vào tù đã được đăng trên tờ Nhật báo Quất Tử, nhưng tin tức này chỉ như bong bóng nước nhanh chóng tan, các tờ báo khác cũng chỉ đăng tin này có một ngày rồi tất cả đột nhiên im hơi lặng tiếng, tuy nhiên chuyện này đã được giới thượng lưu biết đến. Người phóng viên đó đã viết rất tường tận lại có căn cứ, nhất định không phải là ngụy tạo không cơ sở. Dưới ánh đèn mờ ảo, Lạc Hi như thể không nghe thấy gì, cũng không nhìn thấy gì, anh chỉ im lặng uống rượu hết ly này đến ly khác. Thẩm Tường vốn dĩ đang hy vọng Doãn Hạ Mạt lấy chồng giàu sang có thể giúp Lạc Hi thấy rõ bộ mặt mê danh hám lợi của người con gái đó, cô ấy không đáng để anh phải như thế này!
Nhưng…
Hơi thở của Lạc Hi càng ngày càng yếu ớt, gương mặt anh càng ngày càng nhợt nhạt, khiến Thẩm Tường vô cùng lo lắng, giống như sức sống của Lạc Hi đang dần lụi tàn, giống như anh sẽ biến mất trên cõi đời này bấy cứ khi nào.
“Anh không thể lại uống rượu nữa!”
Thẩm Tường không thể ngồi yên được nữa, cô giành lấy ly rượu từ trong tay Lạc Hi, Lạc Hi đờ đẫn nhìn bàn tay trống trơn của mình như thể đó là món đồ cuối cùng mà anh có được cũng bị người khác cướp đi.
“Cô ta đáng để anh như vậy sao? Cô ta rốt cuộc có gì tốt chứ?! Chẳng qua chỉ là một người con gái lẳng lơ mà thôi, vì danh lợi không chừa mọi thủ đoạn, chỉ muốn trèo cao, anh đã vì cô ta làm biết bao nhiêu chuyện, một khi cô ta có cơ hội được gả vào gia đình giàu sang quyền thế thì liền vứt bỏ anh…”
“Đủ rồi!”
Không muốn nghe thêm những lời này, Lạc Hi gắng sức đứng lên, người Lạc Hi lảo đảo, không biết là do đã uống nhiều rượu hay là do mấy ngày nay anh mất ngủ, không hề chợp mắt, trước mặt Lạc Hi là một màu đen u tối đầu anh choáng váng dữ dội!
“Lạc Hi …”
Thẩm Tường lo lắng đỡ lấy anh, cảm nhận đựơc cơ thể anh rất lạnh, yếu đuối như lớp sương trắng phảng phất trong đêm.
“Anh không khoẻ đúng không, tại sao người lại lạnh như vậy…”
“Anh Hai, nếu không có gì thì em về trước đây.”
Trong cơn choáng váng, những sự vật xung quanh đang hiện ra mờ mờ ảo ảo trước mặt anh, Lạc Hi cố gắng khắc chế sự mệt mỏi cất tiếng chào ông chủ Hạ, rồi vùng tháo ra khỏi vòng tay của Thẩm Tường, từ từ đi ra khỏi quán bar. Tối nay Thẩm Tường gắng gượng lôi Lạc Hi ra khỏi nhà, cô bảo người có ơn với Lạc Hi là ông chủ Hạ đang muốn gặp mặt anh, chung quy chỉ là chính cô mượn cớ mà thôi.
Bộ phim Thiên hạ thịnh thế đã đóng máy, Lạc Hi cũng chẳng còn trách nhiệm và cũng không cần phải bận tâm đến điều gì nữa, cái thế giới này vốn chỉ là sự đen tối và lạnh lẽo, anh chỉ muốn thu người trong căn phòng của mình, không muốn đi gặp bất cứ ai, và cũng không muốn nghe thấy những chuyện liên quan tới cô ấy.
“Lạc Hi!”
Thẩm Tường cũng đứng dậy toan đuổi theo, sắc mặt Lạc Hi nhợt nhạt, cơ thể yếu ớt như đang phát bệnh không thể để anh ấy lang thang một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì…
“Để cậu ấy đi đi.” Ông chủ Hạ trầm giọng nói, ngăn cô lại, “Có những vết thương cần phải do bản thân mình tự chữa lành, cô hãy để cậu ấy yên tĩnh một tí”.
“Nhưng anh ấy uống đã rất nhiều rượu…”
Nhìn theo bóng dáng cô đơn lạnh lẽo đang khuất dần sau cánh cửa của Lạc Hi, lòng Thẩm Tường quặn đau.
“Tôi sẽ lo chuyện đó.”
Ông chủ Hạ ngoắc tay gọi vệ sĩ, một người vệ sĩ bước đến, ông chủ Hạ nói nhỏ mấy câu, anh ta gật đầu rồi sau đó cũng rời khỏi quán bar.
Ra khỏi quán bar.
Trên con đường Tử Hoa, người xe qua lại tấp nập, bóng của Lạc Hi được ánh đèn đường hắt xuống nghiêng dài trên mặt đất. Lạc Hi khật khưỡng mơ màng ngửa đầu lên chỉ nhìn thấy vài ngôi sao thưa thớt treo trên bầu trời đêm u ám. Anh thẫn thờ đứng giữa trời đêm, từng cơn nhẹ lướt qua mặt anh khiến cho men rượu trong người bùng lên mãnh liệt, dạ dày anh khó chịu rộn rạo, Lạc Hi vất vả bước vào một ngõ nhỏ gần đó.
“Oẹ…”
Lạc Hi vịn tay lên bức tường, trong con hẻm nhỏ, khuôn mặt anh xanh xao nhợt nhạt, anh bắt đầu nôn mửa dữ dội. Cơ thể anh khó chịu co dúm lại như một con tôm, anh dựa người vào tường từ từ quỵ xuống.
Đã từng vào tù sao…
Với tính cách nhẫn nại bình tĩnh của cô ấy, lại bị bức ép đến mức phải làm ra những hành vi phạm pháp đó nhất định là một việc rất đáng sợ. Trong những ngày tháng đó, cô ấy đã trải qua đau khổ như thế nào…
Anh rất muốn được gặp cô!
Rất muốn biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, muốn biết cô đã quên những ký ức đau buồn đó chưa, nếu cô không muốn nói thì anh sẽ lặng lẽ ở cạnh cô…
Trong màn đêm tăm tối.
Ngõ hẻm sâu hun hút.
Sự đau khổ giống như có một bàn tay tàn nhẫn vò nát cõi lòng Lạc Hi, dạ dày anh lại sôi sục, anh tiếp tục nôn, sắc mặt nhợt nhạt của anh giống như những cánh hoa trắng đang trôi trên dòng sông trong đêm tối, yếu đuối và thê thảm, trong lúc nôn mửa như muốn chết đi, nước mắt anh từ từ thấm ướt hàng mi.
Nhưng cô ấy đã không còn cần đến anh…
Bên cạnh cô ấy đã có người khác…
Âu Thần có vì những chuyện đã qua mà bỏ rơi cô ấy không…
Nếu như cô ấy bị bỏ rơi, anh nhất định sẽ chế giễu cô ấy, sẽ để cho cô ấy phải hối hận vì đã vứt bỏ anh! Sau đó… anh sẽ tha thứ cho cô ấy, sẽ cho cô ấy tất cả những gì mà cô ấy muốn, mãi mãi sẽ không bao giờ để cô ấy bỏ đi…
Lạc Hi lại nôn mửa dữ dội khiến toàn bộ sức lực trong cơ thể anh cạn kiệt hoàn toàn, hai hàng nước mắt lặng lẽ từ từ rơi xuống. Giống như ánh sáng le lói của những ngôi sao trên bầu trời đêm, những giọt nước mắt trong con hẻm nhỏ tối tăm, lặng lẽ không thành tiếng.
Âu Thần…
Làm sao có thể từ bỏ Hạ Mạt được…
Đã bao nhiêu lần anh thấy tình cảm hiện lên trong đôi mắt Âu Thần dành cho Hạ Mạt, sâu đậm giống như cô ấy là thứ ánh sáng duy nhất trong cuộc đời của anh ta, làm sao Âu Thần có thể vì cái gọi là những chuyện đã qua mà bỏ rơi Hạ Mạt được…
Chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi…
Giống như vận mệnh đang gắn kết Hạ Mạt với Âu Thần lại với nhau, còn anh, anh chẳng qua chỉ là một kẻ dư thừa, từ cái ngày anh sinh ra, anh đã luôn là một kẻ dư thừa…
“Anh Lạc.”
Tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào trong ngõ hẻm, người bảo vệ nhìn thấy Lạc Hi đang ngồi trong hẻm tối, định tới đỡ anh.
Lạc Hi từ chối sự giúp đỡ của người vệ sĩ, anh chật vật bám vào tường cố gắng đứng thẳng dậy, sắc mặt anh nhợt nhạt, nhưng nước mắt và những vết thương yếu đuối đã mờ nhạt.
“Anh Lạc, để tôi đưa anh về nhà.”
“… Khỏi cần.”
Bóng dáng Lạc Hi cô độc, anh vất vả gắng gượng bước ra khỏi con hẻm, ánh sao trên bầu trời nhẹ nhàng chiếu xuống người anh, giống như những giọt nước mắt lặng lẽ và cô đơn.
Mọi chuyện đã không còn cách nào có thể quay trở lại…
Ba ngày nữa…
Cô ấy sẽ là vợ người ta…