Một người phụ nữ bước ra. Mái tóc nâu đỏ được búi cao, cổ đeo vòng vàng, tay thì đầy những chiếc những nhẫn nạm kim cương. Bà ta là một phụ nữ đẹp, có thể nói vậy, rất có khí chất nếu bà ta không mở miệng:
"Cũng thông minh đó, tôi còn tưởng mấy người cũng chẳng biết vì sao mình chết ấy chứ."
Clark đứng bật dậy, khuôn mặt già nua giận dữ, quát, "Leena, là cô..."
"Phải, là tôi đấy thì sao?" Leena ngắt lời Clark, giọng bà ta lộ ra một chút điên cuồng, "Hay thật. Bây giờ tôi đang nắm giữ trong tay ông trùm Clark Sainmton, bá tước Allard, ngài Sở huyền thoại và một cô tiểu thư bé bỏng nắm giữ trong tay chìa khóa kho báu."
Hoa Nguyệt Dã nắm chặt tay Nhiễm Cách, anh hờ hững nhìn bà ta, "Bà muốn gì?"
Leena búng tay, "Tôi thích người thông minh như thế."
"Đơn giản thôi..." Leena tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ, bà ta nhấp môi, khóe mắt lướt qua đôi tay đang nắm chặt nhau, "Tôi muốn các người giao hai sợi dây chuyền ra, và ngài Sở phải lấy con gái tôi."
Mẹ kiếp. Nhiễm Cách tức giận. Kho báu thì có thể cho bà ta, nhưng dám đụng tới Hoa Nguyệt Dã như vậy, bà ta không muốn sống nữa sao?
Hoa Nguyệt Dã nhận ra tâm trạng của cô, khuôn mặt anh vẫn lạnh lùng, nhưng tay anh lại càng tăng thêm sức siết chặt lấy tay cô.
Âu Mạch Diệm nhíu mày, "Ai sai khiến bà làm như vậy?"
Leena bật cười, "Không ai cả. Sao nào, cha chồng, ngài Sở?"
Cha chồng? Nhiễm Cách ngạc nhiên nhìn bà ta, sau đó nhìn Clark. Ông ta cảm nhận được ánh mắt của cô, khuôn mặt già nua trầm xuống, sau đó mới thì thào:
"Tôi đúng là nuôi ong tay áo mà."
Hoa Nguyệt Dã liếc qua Clark, sau đó trầm giọng, "Nếu nói tôi phải lấy con gái của bà, đó không phải là một sự sỉ nhục của Sở gia sao?"
"Mày..." Leena trợn mắt.
Nhưng không để bà ta kịp tức giận, Hoa Nguyệt Dã lại nói, "Nếu không phải tôi cố ý cho bà đưa tôi và vợ vào bẫy, e rằng giờ này bà đã nằm trên đường nào đó rồi."
Leena không tin nổi, bà cười lớn. Bà ta nghĩ, chẳng qua vì sắp chết đến nơi nên mới mạnh miệng nói như vậy để bà ta sợ hãi mà thả người ra thôi.
Nhưng một ý nghĩ chợt lóe lên, nhưng người này lại là chủ nhân của Sở gia đó. Sở gia là nơi nào chứ, hắc bạch đạo tồn tại song song, người nắm giữ hai thế lực này phải đa mưu túc trí, cường hãn thế nào mới khiến cho mọi người sợ hãi mà làm theo chứ.
Nghĩ vậy, Leena hơi trầm giọng, "Ngài Sở, ngài có ý gì?"
Hoa Nguyệt Dã bình tĩnh nhìn lại bà ta, "Để chúng tôi ra ngoài."
"Không." Leena chau mày. Lúc này bà ta nghĩ khác, nếu có chết thì cũng kéo theo bốn con người trước mặt. Mà Clark Sainmton và bà ta chết thì chỉ còn lão chồng vô vụng sở hữu khối tài sản đó, mà thể nào lão ta cũng chăm sóc cho đứa con gái của bà ta thôi, thế nên bà ta cũng không có gì lo lắng.
Mạch Âu Diệm cười khinh bỉ:
"Nếu bà nghĩ con gái của bà vẫn an toàn ở nhà thì lầm to rồi, chỉ cần bà nhấn nút đó, cô ta cũng chẳng còn xác thịt."
Leena thoắt cái ngẩng đầu, sợ hãi nhìn Mạch Âu Diệm, "Mày... Mày đã làm gì con tao?"
Mạch Âu Diệm nhướng mày, "Giống như bà đang làm với chúng tôi. Chỉ là cho cô ta chút hưởng thụ trước khi chết."
"Mày..." Leena tức giận, bà ta giật lấy khẩu súng của một tên thuộc hạ phía sau, giơ lên định bắn hắn. Bà ta đã mất hết lí trí, cơn phẫn nộ khiến đôi mắt bà ta đỏ bừng như con dã thú đang nổi giận.
Tay Hoa Nguyệt Dã chạm vào cây súng giắt ở thắt lưng, chỉ cần bà ta động thủ thì anh sẽ không ngần ngại bắn nát sọ bà ta.
"Khoan đã." Nhiễm Cách từ nãy giờ mới lên tiếng, cô nói, "Chỉ cần giao hai sợi dây chuyền ra là được đúng không?"
Leena nghe vậy, giữ lại chút lí trí cuối cùng, bà ta nhìn chằm chằm cô như sợ cô giở trò quỷ, "Phải!"
Nhiễm Cách nhìn Mạch Âu Diệm, thấy hắn nhíu mày, cô trừng mắt nhìn lại. Thấy sự kiên quyết trong mắt cô, hắn không khỏi thở dài, tháo sợi dây chuyền đã đeo trên cổ từ lâu đưa cho cô.
Nhiễm Cách định ném sang nhưng Leena đã hét lên, "Không được ném, đem nó sang đây, cẩn thận đặt lên bàn."
Nhiễm Cách định làm theo lời bà ta nhưng Hoa Nguyệt Dã liền giữ cô lại. Anh nói thầm, "Để anh."
Cô nghe vậy liền giật mình, sau đó đưa hai sợi dây cho anh.
Bước đi của Hoa Nguyệt Dã trầm ổn, anh mặc kệ mùi thuốc súng nguy hiểm từ Leena và thuộc hạ của bà ta, vẫn bình tĩnh đặt hai sợi dây lên bàn. Sau đó quay lại đứng cạnh Nhiễm Cách.
"Thế nào? Hài lòng rồi thì mau thả người đi."
Leena nhìn hai sợi dây trước mặt, bà ta vẫn chưa đi kiểm tra vì sợ Hoa Nguyệt Dã sẽ động thủ.
"Được rồi, tôi sẽ thả các người." Leena nhếch môi, "Nhưng cô ta sẽ phải ở lại."
Nhiễm Cách còn chưa hiểu câu nói của bà ta thì cô liền một lực từ đằng sau đẩy tới, thuộc hạ của Leena liền giữ chặt lấy Nhiễm Cách, đặt họng súng đến đối diện đầu cô.
Hoa Nguyệt Dã không kịp giữ Nhiễm Cách, mặt anh mặt tái mét, tức giận gầm lên, "Khốn kiếp."
Song liền rút súng chĩa vào Clark. Mà lão ta giờ đây đã thoát khỏi vỏ bọc ông ngoại hiền từ từ lâu, lão nhếch môi, "Sao? Ngài Sở rốt cuộc vẫn không ngờ tới à?"
Ngay cả Mạch Âu Diệm cũng sững người, hắn không ngờ, lão già hồ ly tinh này ngay cả cháu gái ruột cũng không tha, lão ta chỉ ham cái kho báu chết tiệt ấy mà đánh đổi cả mạng sống cháu gái mình hay sao?
Hoa Nguyệt Dã trong lòng vừa sợ hãi Nhiễm Cách trong tay chúng, vừa tự trách bản thân không nhận ra sớm. Đâu có chuyện ông ngoại có thể để cháu ruột lưu lạc hai mươi mấy năm ở ngoài như vậy, còn khi đến nhận cô lại đúng thời điểm cô là vị hôn thê của anh. Thì ra, tất cả đều có tính toán cả rồi.
"Nguyệt Dã, đừng lo cho em."
Nhiễm Cách thật sự sợ hãi, nhưng cô lo cho Hoa Nguyệt Dã hơn, bởi vì cô nên anh mới bị dính líu đến chuyện này. Cô thật là vô dụng, đến người mình yêu cũng không bảo vệ được!
"Tôi cho các người rời đi đó. Sao? Không đi à?" Leena vuốt tóc, ánh mắt lóe lên một sự châm chọc không hề giấu giếm.
Mạch Âu Diệm lúc này mới sực tỉnh, "Hoa Nguyệt Dã, đi thôi. Chúng ta tìm cách cứu Louisa."
Nhiễm Cách gật đầu, khóe mắt chứa giọt nước chực rơi, "Phải đó, anh mau đi đi, đừng lo cho em. Em sẽ biết cách đối phó."
"Haha..." Clark cười lạnh, "Nhãi con như mày thì biết gì..."
Chưa dứt lời, một viên đạn ghim thẳng vào vai lão ta. Hoa Nguyệt Dã lạnh lẽo nói:
"Không ai được phép nói phu nhân tương lai của Sở gia như vậy."
Clark trúng đạn đã ngã xuống, bên Leena cũng hoảng loạn hơn, bà ta cầm súng dí vào đầu Nhiễm Cách, họng súng lạnh lẽo khiến cô chợt nhận ra, sinh tử lại cách mình gần đến như vậy. Chẳng lẽ cô phải chết nữa sao? Lần này chết đi cô có được trùng sinh lại không? Nhưng không cần trả lời cũng biết, đương nhiên là không rồi, ông trời không thể ưu ái cô quá mức như vậy.
Nhiễm Cách khóc, cô đau lòng nói, "Nguyệt Dã, em xin anh, anh mau đi đi."
"Tiểu Cách..." Hoa Nguyệt Dã thấy cô khóc, lòng đau như cắt, anh run rẩy gọi cô.
"Mạch Âu Diệm, tôi xin anh, mau mang Nguyệt Dã đi đi."
Mạch Âu Diệm cũng không đành lòng nhìn cô khóc, nhưng hắn liền đi đến hét vào mặt Hoa Nguyệt Dã:
"Anh muốn cô ấy chết hay sao hả? Tên khốn này, đi mau."
Mạch Âu Diệm vừa lôi kéo Hoa Nguyệt Dã đang thừ người ra khỏi nhà hàng liền nghe tiếng nổ "ầm" một cái.
"Tiểu Cách..."