• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng y tế trong quân khu không ngờ được rằng chỉ mới trải qua một buổi huấn luyện dã ngoại thôi nhưng lại có thể đưa nhiều người đến đây như vậy. Hai bác sĩ bận tới tấp, hầu hết đều là các cô gái được nuông chiều từ bé, chỉ sợ chăm sóc không tốt lại bị người nhà đến trách tội.



Kỷ Vi là người đầu tiên được đưa vào phòng, cô bị Triệu Cận Sinh ôm, cảm thấy thật không quen. Triệu Cận Sinh cùng tuổi với cô, dáng người cũng rất cao ráo, nhưng dù sao cũng đang trong thời gian lớn, trên người nhiều hơi thở thiếu niên, thiếu đi phần trầm ổn.



Hoàn toàn không giống như lúc Lâm Trứ ôm cô, anh chỉ đơn giản dùng một tay cũng có thể nâng người cô lên, thậm chí nếu dùng lực mạnh cũng có thể bóp nát eo cô.



Vừa đến phòng y tế Kỷ Vi đã giãy giụa đòi xuống dưới, lúc trên đường cô cũng ngọ nguậy đòi xuống như cậu không để ý, tới tận nơi mới đỡ cô xuống.



Kỷ Vi vịn cửa, nói: “Tự mình vào trong là được rồi.”



Tầm mắt Triệu Cận Sinh nhìn chằm chằm cô, sau đó vẫn cố chấp đưa tay đỡ lấy cô, đẩy cửa giúp cô vào.



Tuy trong mắt có phần khó chịu nhưng biểu hiện vẫn rất ôn hòa, động tác cũng rất dịu dàng.



Sau khi vào, nữ bác sĩ đeo khẩu trang đứng lên đỡ Kỷ Vi ngồi xuống, hỏi một số vấn đề liên quan, Kỷ Vi thành thật trả lời, nơi cô bị căng cơ gân chính là từ bắp đùi kéo lên đến háng, nằm sâu bên trong trang phục quân sự, gần với nơi riêng tư. Nữ bác sĩ nhận ra gì đó, nên đứng dậy kéo tấm rèm che, Triệu Cận Sinh tự giác lui về sau cánh cửa.



Một lúc sau Liêu Mân, Chu Ngọc và vài người khác được đỡ vào phòng, trong miệng kêu la oai oái, họ đi vào mới phát hiện ra tiếng kêu như mèo con của Kỷ Vi.



Âm thanh đó làm Liêu Mân và Chu Ngọc sửng sốt, hai người nhìn nhau.



Mẹ nó chứ.



Giọng của Kỷ Vi cũng quá…



Từ trước đến nay Kỷ Vi là người luôn nói chuyện rất dịu dàng, rất ít khi nói lớn tiếng, cũng là người không phải lúc nào cũng nói.



Nhưng không một ai nghĩ đến, khi lâm vào tình trạng đau cô lại phát ra giọng như thế này…



Liêu Mân không kiềm chế được nhìn qua Triệu Cận Sinh.



Vốn dĩ Triệu Cận Sinh đang đứng ở cửa đỡ các bạn nữ khác vào, nhưng hiện giờ động tác lại tạm dừng, bên tai đỏ lên….



Mà bên trong phòng y tế, bác sĩ còn trêu đùa: “Bạn học này, giọng than đau của em cũng giống mèo quá đấy. Em học thanh nhạc sao?”



Bởi vì Kỷ Vi bị bác sĩ xoa đùi nên đau đến chảy nước mắt, mờ mịt không rõ tại sao bác sĩ lại hỏi mình như thế, cô dựa vào giường bệnh, đáp: “Không phải ạ, em học truyền thông.”



“Vậy sao? Ha ha.” Nữ bác sĩ cười lớn, cũng không để ý người khác bên ngoài có nghe thấy không, dù sao bà cũng không để tâm lắm.



Liêu Mân nhìn tai của Triệu Cận Sinh đỏ lên, che miệng trộm cười, nắm tay Chu Ngọc đi vào.



Bên trong giọng của Kỷ Vi nhỏ dần, Triệu Cận Sinh thở phào một hơi, kéo mấy nam sinh khác rời đi, bọn họ đồng loạt sửng sốt: “Ấy đội trưởng, cậu kéo tụi mình đi đâu vậy…”



“Đi xem thử còn bạn nào cần giúp đỡ nữa hay không…”



Triệu Cận Sinh cúi đầu đi thẳng.



Vì buổi tối huấn luyện dã ngoại này xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên cũng không thể tiếp tục, mọi người quay về ký túc xá, mùi rượu thuốc cứ lơ lững trong không gian.



Hốc mắt của Kỷ Vi bớt đỏ đi, nhưng cô vẫn cứ nằm bò ra không dám động…..



Những ngày không có điện thoại này cô rất nhớ Lâm Trứ.



……



Lâm Trứ quay về Kim Thành đã là buổi chiều ngày hôm sau.



Máy bay tư nhân đáp xuống sân bay, anh trực tiếp lên xe về nhà, Lâm lão gia líu lưỡi hỏi: “Sao anh về sớm vậy?”



Lâm Trứ dập điếu thuốc, khom lưng rót cho mình một ly trà nóng.



“Con về xem tình hình, chân của Kỷ Vi bị thương rồi ạ.”



“Bị thương?” Lâm lão gia lập tức khẩn trương, “Là bị thương ở kỳ quân sự sao? Anh còn không mau nhanh lên….”



“Một lát nữa con sẽ đi.”



Giọng nói của Lâm Trứ vẫn nhàn nhạt nhưng cái nhíu mày lại cho thấy anh đang không có kiên nhẫn.



Tưởng tượng đến cảnh Kỷ Vi ở chung sớm chiều với những nam sinh khác…anh hung hăng rít điếu thuốc…



Cô nhóc lớn lên rất xinh đẹp, mặc kệ là có bạn trai hay chưa, ở nơi mình không nhìn thấy thì đều có người chú ý đến.



Cái tên nam sinh tên Triệu Cận Sinh kia, tuổi còn trẻ mà lớn lên còn rất đẹp, tính cách cũng tốt, hơn nữa lại còn là bạn học của Kỷ Vi, tên đó thấy anh cũng không lộ ra thần thái sợ sệt gì.



Giống như là thắng được anh cái độ tuổi còn nhỏ.



Lâm Trứ lại dập tắt điếu thuốc, tháo nút áo sơmi lên lầu tắm rửa.



Lâm lão gia nhìn anh lên lầu cho đến khi khuất đi dáng người thì mới vội vàng phất tay với dì Trần, vẻ mặt lén lút: “Dì lại đây, dì lại đây.”



Dì Trần đang ninh chè đậu xanh, chờ đến lúc Lâm Trứ đi có thêm đem theo cho Kỷ Vi ăn, đột nhiên thấy dáng vẻ lén lút của Lâm lão gia thì chần chờ xoa tay đi ra, “Có chuyện gì sao lão gia?



Lâm lão gia mò mẫm nhét vội cục kẹo vào miệng, lại vẫy tay: “Dì đến gần đây nào.”



Dì Trần mờ mịt đi lại, Lâm lão gia nhỏ giọng nói: “Dì không nhìn thấy trạng thái hôm nay của Trứ Nhi sao?”



Dì Trần lắc đầu: “Không ạ, tôi ở suốt trong bếp ấy, làm sao vậy lão gia?”



“Ây, hôm nay nó giận lắm nha, vừa vào nhà là hút liền hai điếu thuốc.” Lâm lão gia đưa tay ngón tay, “Còn không kiên nhẫn nữa, trạng…trạng thái này, hình như chưa từng có đâu.”



Dì Trần đưa tay đoạt lấy kẹo Lâm lão gia trộm giấu, vẻ mặt hứng thú: “Phải không? Thật đúng vậy sao? Ây dà…”



“Dì trả lại cho tôi….Dì đợi lát nữa rồi xem.” Lâm lão gia muốn lấy lại kẹo nhưng vẫn không quên chỉ đường cho dì Trần, dì đưa mắt nhìn lên lầu: “Được, tôi sẽ chờ để nhìn xem.”



Có chút thần kỳ đấy chứ.



Nói xong liền không để ý đến động tác của Lâm lão gia, dì đã nhanh chóng cầm kẹo chạy xuống bếp.



Vẻ mặt Lâm lão gia hốt hoảng: “Kẹo của tôi!”



Một lúc sau Lâm Trứ đi từ trên lầu xuống, anh thay đổi qua một cái áo sơmi xanh biển, cổ áo viền vàng, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, từ từ đi xuống.



Dì Trần vừa soạn đồ ăn vừa quan sát Lâm Trứ.



Thần sắc anh vẫn trấn định, khom lưng uống một ngụm trà, Lâm lão gia cũng ngồi nghiên cứu biểu tình của anh.



Tắm xong thì trạng thái đã bình thường rồi sao?



Trong lòng Lâm lão gia nghĩ ngợi, thật tiếc quá, không nhìn được bộ dạng mới nãy của nó nữa rồi.



Dì Trần vội nói với Lâm Trứ: “Lâm Trứ, cậu đợi một lát, tôi sắp xong rồi.”



“Dạ.” Lâm Trứ đứng lên, lấy hộp thuốc trên bàn, rút ra một cây.



Vẫn chưa châm lửa.



Lâm lão gia hắng giọng, nói: “Đừng có hút thuốc nhiều như vậy. Lúc trẻ đâu có thấy anh hút nhiều đâu, sao bây giờ già rồi lại giở chứng hút lắm thế? Tâm tình rất bực bội à?”



Lâm Trứ cúi đầu ngậm điếu thuốc.



Lâm lão gia dường như lại chọc trúng nỗi đau trong lòng anh.



“Tuổi trẻ”, “già”, “bực bội”?



Anh dừng động tác, lạnh mặt nhìn điếu thuốc trên tay, sau đó vo lại ném vào thùng rác, đi về phía phòng bếp.



Lâm lão gia nhìn chằm chằm thùng rác kia, “ách” một tiếng: “Là thẹn quá hóa giận hay gì đây? Bị tôi chọc trúng tâm sự à?”



Giọng điệu ông có vẻ rất vui sướng.



Lâm Trứ đi vào bếp, khí thế rất lớn.



Dì Trần bị dọa sợ, có cảm giác sự bực bội giữa lông mày anh muốn bùng nổ ra hết, nhanh chóng lau hộp giữ ấm, đưa cho anh.



Lâm Trứ đưa tay nhận, không thèm tìm áo khoác mà trực tiếp duỗi tay lấy chìa khóa trên bàn, “Con không về ăn cơm chiều.”



Sau đó ra cửa.



Chỉ vài phút sau, bên ngoài truyền đến tiếng xe.



Hai người trong phòng nhìn nhau, nửa ngày sau dì Trần mới thở dài: “Đúng là trạng thái không tốt thật…”



Lâm lão gia mừng thiếu chút là nhảy cẩng lên: “Tôi nói rồi mà….”



Khu quân sự cách Kim Thành rất xa, mất khoảng hai tiếng lái xe, lúc đến chắc trời đã tối.



……



Bởi vì Kỷ Vi bị thương ở chân nên một ngày hôm nay đều tránh nước, huấn luyện viên cũng không dám gọi mấy cô nhóc khác ra, chỉ phân công một số nhiệm vụ như nấu cơm, quét dọn cho bọn cô. Thật ra thì việc nấu cơm cũng không cần tự mình làm, nhiều nhất chỉ là đến phòng bếp giúp dì nhân viên phân đồ ăn, rửa rau củ, gọt vỏ khoai tây…



Các cô nhóc đi đi vào vào nhà bếp mấy lượt, có hai bạn học bị phân đi hỗ trợ làm thịt gà.



Chẳng mấy chốc trong khu bếp toàn tiếng hét chói tai, Kỷ Vi và Chu Ngọc ngồi bên trong phân đồ ăn, nghiêng đầu thăm dò tình hình bên ngoài, vui vẻ cười to.



Sáu giờ tối, cái đại đội huấn luyện quay về, đồ ăn trong phòng bếp đã làm xong, các nam sinh ùa vào giúp bưng thức ăn, Kỷ Vi nắm tay Chu Ngọc, đi tìm chỗ ngồi ăn cơm.



Liêu Mân cũng đi đến, ba người ngồi chung bàn, cúi đầu ăn cơm.



Những người khác đều luyện tập ra một thân mồ hôi, chỉ có mấy cô nữ sinh bị thương là người còn sạch sẽ, nhưng dù sao lúc này mọi người cũng không có tâm tư đi hâm mộ lẫn nhau.



Rốt cuộc chỗ bị thương ở chân vẫn còn đau.



Kỷ Vi ăn một chút là đã no lưng bụng, bây giờ cô có chút thèm ăn đồ ngọt dì Trần làm.



Vừa đặt đũa xuống thì huấn luyện viên lại gọi cô: “Kỷ Vi…”



Kỷ Vi sửng sốt, cầm khăn giấy quay đầu.



Huấn luyện viên vẫy tay: “Em lại đây, tôi có chuyện muốn nói với em….”



Kỷ Vi ‘dạ’ một tiếng, trong ánh mắt chú ý của những người khác cô liền đứng lên, Triệu Cận Sinh bỏ một miếng khoai tây vào miệng, nghiêng đầu lo lắng nhìn cô.



Vẻ mặt Liêu Mân và Chu Ngọc cũng mờ mịt…



Kỷ Vi bước đi chậm chạp ra cửa, huấn luyện viên xoay người, nói: “Đi cùng với tôi.”



Kỷ Vi nhìn huấn luyện viên này bộ dáng cường tránh, ngoan ngoãn đi theo, lúc này sắc trời đã tối, bên ngoài đèn đã lên, dưới ánh đèn còn có vài con thiêu thân bay lượn vòng.



Huấn luyện viên không nói gì, Kỷ Vi cũng chỉ biết ngoan ngoãn mà đi theo.



Tới văn phòng của huấn luyện viên, anh ta quay đầu nói với Kỷ Vi: “Em ở đây chờ một lát, có người tới tìm em.”



Kỷ Vi ngạc nhiên: “Ai ạ?”



Huấn luyện viên cười cười, gương mặt cương ngạnh nay lại nhu hòa đi vài phần, “Em chờ rồi sẽ biết, đêm nay em không cần tham gia huấn luyện, thời gian dành cho em rất nhiều.”



Nói xong, anh ta bật đèn trong văn phòng lên.



Kỷ Vi thấp thỏm đi vào, ánh mắt vẫn nhìn huấn luyện viên, nhưng anh ta không vào theo, chỉ nhìn đồng hồ rồi quay người bước đi.



Huấn luyện viên ở khu bên này có phần yên tĩnh hơn nhiều so với khu ở của Kỷ Vi, cô ngồi cạnh cửa ngây ngốc, có chút sợ hãi dâng lên.



Ngồi một lúc thì bên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Kỷ Vi lập tức khẩn trương, cô đứng dậy theo bản năng, đi về phía cửa.



Đầu vừa lộ ra thì nhìn thấy Liêu Mân và Chu Ngọc lén lút chạy đến, hai người nhìn thấy Kỷ Vi lập tức ánh mắt sáng lên, “Mình cũng đoán được là cậu sẽ được đưa đến văn phòng của huấn luyện viên mà…”



Kỷ Vi nhìn thấy mấy cô ấy tới thì trong lòng bình tĩnh lại, cô vẫy tay: “Huấn luyện viên nói có người tới tìm mình, chắc không phải là mấy cậu chứ…”



“Không phải đâu, ai thèm tìm cậu..” Liêu Mân cười tủm tỉm bước đến trước mặt Kỷ Vi, Chu Ngọc cũng cười cười, ba người đứng ở cửa nói chuyện phiếm.



Nói qua nói lại liền nói đến chuyện kéo tấm rèm che để xoa bóp chân cho Kỷ Vi ngày hôm qua.



Liêu Mân cười với vẻ mặt ái muội: “Cậu không biết lúc cậu la đau trong phòng y tế ấy, bên ngoài Triệu Cận Sinh đỏ cả tai lên kìa. Cậu than đau mà cũng dễ nghe ghê, giống như tiếng kêu của mấy con mèo con ý…”



Kỷ Vi mở to mắt, có chút bất đắc dĩ, vừa định đáp lại thì một giọng nói trầm thấp khác có phần lạnh lẽo vang lên: “Giọng ai giống mèo con?”



Ba người giật mình, quay đầu lại thì thấy.



Lâm Trứ cầm theo một cái hộp giữ ấm, lạnh lùng đứng đằng kia…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK