Cả người đờ ra.
Cô hỏi: “Cơm trưa thì sao ạ?”
Lâm Trứ trả lời: “Em nấu.”
Kỷ Vi hoảng hốt, “Em đã biết làm đâu?”
Lâm Trứ cong môi, lấy tay bình thường rót một ly nước ấm, nói: “Thôi đi tham quan nhà đi, thử xem có thích hay không, tối nay sẽ có người đến nấu cơm.”
“Ai vậy ạ?” Kỷ Vi tò mò.
Lâm Trứ uống một hớp nước, ánh mắt quét qua chỗ cô một cái, không trả lời.
Kỷ Vi bị anh nhìn thì lòng run lên.
Á, chắc là không phải kêu em đi làm đấy chứ?
Tuy rằng.. Tuy rằng có chút không muốn nhưng tưởng tượng đến bộ dáng lúc anh ăn đồ mình làm, Kỷ Vi nghĩ bụng có thể thử xem.
Cô đối với căn chung cư này rất to mò, đứng dậy sờ chỗ này sờ chỗ nọ, bên trong phòng được trang trí theo phong cách đơn giản hào phóng, đồ dùng rất đầy đủ. Nhìn từ bên ngoài cứ ngỡ là hai tầng nhưng đến khi vào bên trong mới phát hiện nó rộng hơn rất nhiều.
Lầu một có hai phòng, thư phòng cũng đặt ở đây, mà tầng hai lại có thêm hai phòng dành cho khách, tương đối đơn giản, không nhiều đồ vật, còn phía ngoài ra một sân chơi rất lớn.
Kỷ Vi đi dạo quanh lầu hai một vòng, quay về phòng khách, cô thấy Lâm Trứ đang dựa vào sô pha, không động đậy.
Kỷ Vi thả chậm bước chân, từ phía sau tới gần anh, tay chống lên thành ghế.
Anh ngủ rồi.
Hiện nay anh không tiện lắm, tay cố định bằng sợi dây trên cổ, mắt nhắm chặt.
So với trước mặt anh trông dịu dàng hơn, Kỷ Vi nhìn một lúc, sau đó cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán anh, tiếp đó đi vào phòng ngủ chính tìm đem ra một cái chăn mỏng, cẩn thận khoác lên người anh.
Sau đó Kỷ Vi dựa vào bàn trà, im lặng nhìn anh.
Bộ dạng ngủ của Lâm Trứ thật sự nhu hòa, nhưng đến khi anh vừa mở mắt thì thực sự sẽ lạnh như băng.
Vốn dĩ lớn lên khí thế đã mạnh, bộ mặt lại lạnh lùng, cho nên khí thế lại càng bức người.
Lần đầu tiên Kỷ Vi nhìn thấy anh thì thực sự sợ hãi, cho đến khi anh bế cô từ trên lầu xuống dưới….
Từ đó về sau, cô vẫn luôn nhớ rõ mùi hương trên người anh.
Nhìn một lúc thì Kỷ Vi liền cho chút không thành thật, tay cô chạm vào ấn đường của anh, theo đó kéo xuống, sống mũi, mũi anh rất cao, Kỷ Vi còn ấn nhẹ xuống đó một cái.
Cứ như một trò tiêu khiển, nhịn không được cười lên tiếng: “Hì hì…”
“Lớn lên thật đẹp trai nhé, anh trai nhỏ….”
Giây tiếp theo Lâm Trứ mở mắt ra, Kỷ Vi kinh ngạc, tay cô đa bị anh nắm lấy.
Giọng nói anh khàn khàn: “Gọi anh là gì hửm?”
Sau đó anh dùng sức, Kỷ Vi bị anh kéo vào lòng, trực tiếp ngồi lên đùi anh, cô đỏ mặt lắc đầu: “Không có mà…”
“Anh nghe thấy ‘anh trai nhỏ’ đấy….” Lâm Trứ buông tay cô ra, ôm lấy eo cô, Kỷ Vi sợ đụng tới tay anh, cả người lui về phía sau, vừa lúc tựa vào tay vịn, cô cười tủm tỉm, lắc đầu: “Không có mà, anh nghe lầm rồi…”
“Em thấy anh trẻ vậy sao hửm?” Lâm Trứ nhướng người lên trước, hỏi nhẹ bên tai cô.
Hơi thở ấm áp cứ quẩn quanh bên tai, Kỷ Vi đùa giỡn anh lại bị anh giỡn lại, trong lòng cảm thấy không hay rồi.
Cho dù Lâm Trứ đang ngồi, cho dù là đang ôm cô, để cô ngồi trên đùi mình nhưng thân hình anh vẫn cao hơn cô một chút, nhìn thấy cô rũ mắt, cái miệng nhỏ nhắn của cô nhóc, cần cổ trắng nõn, tai lại hồng lên, còn có tư thế ôm nhau này, bộ ngực mềm mại kia…
Lâm Trứ rơi xuống dưới, ánh mắt anh nhẹ nhàng, thoạt nhìn không mang theo một chút tình dục nào nhưng lại có điểm làm càn.
Kỷ Vi nhịn không được, ‘a’ một tiếng, lấy tay che mắt anh lại, “Không được nhìn, anh nhìn cái gì mà nhìn, không được xem đâu.”
Làm sao cô chịu nổi ánh nhìn của anh vậy chứ, cứ như xuyên thẳng qua lớp quần áo nhìn đến da thịt phía bên trong.
Cô che mắt anh lại, che rất kỹ, sử dụng cả hai bàn tay.
Lâm Trứ không giãy giụa, khóe môi thật ra lại cong lên.
Kỷ Vi nhìn thấy anh cười, mặt gian thật sự, cô nóng lên, có chút thẹn quá hóa giận.
“Anh cười cái gì mà cười, không cho cười.”
Giây phút này Kỷ Vi mới cảm giác được tuổi tác chênh lệch giữa mình với anh, còn có loại cảm giác cô không thể nào khống chế, thì ra khi người đàn ông thành thục câu dẫn mình, cô căn bản không thể nào chống đỡ được.
Cái cảm giác này hoàn toàn không giống khi trước lúc cô còn quen biết mấy cậu trai trẻ tuổi, bọn họ căn bản là không trêu chọc mình, cho dù họ có cười đến đẹp cỡ nào nhưng trong mắt cô đều chỉ là phong cảnh thoáng qua, mà không giống như bây giờ, chỉ một ánh mắt của Lâm Trứ cũng làm cô cảm giác được sự trêu ghẹo, thậm chí chỉ với ánh mắt của anh cũng có thể khiến trái tim cô đập mạnh, còn anh căn bản là không làm sao hết.
Khóe môi Lâm Trứ hơi hạ xống, không tiếp tục cười.
Kỷ Vi thở phào một hơi, cô nói thầm: “Mấy người đàn ông như anh có phải luôn thích trêu ghẹo con gái người ta vậy không đấy?”
Lâm Trứ: “Không phải.”
“Chỉ trêu em.”
Kỷ Vi tức giận: “Không cho nói….”
Tiếng này có hơi lớn, cửa lớn bị đẩy ra, Kỷ Vi quay đầu lại nhìn.
Có một dì tuổi tác không khác dì Trần lắm đang đứng ở cửa, trong tay là một cái túi bảo vệ môi trường, bên trong là rau xanh và vài thứ linh tinh.
Dì ấy ngẩn người, nhìn vào hai người trong phòng nhỏ giọng hỏi: “Lâm tổng?”
Lúc này Kỷ Vi mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, đột nhiên nhảy từ trên đùi Lâm Trứ xuống, ngoan ngoãn cuối đầu nhìn xuống đất.
So với Kỷ Vi thì Lâm Trứ bình tĩnh hơn nhiều, anh nghiêng đầu nhìn thoáng qua: “Dì Lâm, vất vả rồi.”
“Không vất vả đâu, tôi vừa mới đi mua đồ ăn về, bữa trưa ăn thanh đạm được không?” Dì đó gọi là dì Lâm, dì thay dép đi vào, còn tranh thủ nhìn Kỷ Vi một cái.
Trong lòng có phần ngạc nhiên, cô bé nhỏ vậy sao.
Nhưng cuối cùng dì cũng không hỏi, dì thật ra là một dì bếp trong công ty Lâm thị, mà trong công ty có khoảng mười làm bếp.
Lúc này dì được điều lại đây để nấu cơm cho Lâm Trứ.
Tự nhiên sẽ biết trong phòng có bạn gái của Lâm Trứ, nhưng dì không nghĩ cô nhóc lại nhỏ như vậy.
Kỷ Vi nghe thấy tiếng cửa phòng bếp đóng, cô nhanh chóng đỏ mặt ngồi lên sô pha, thấp giọng hỏi anh: “Về sau đều do dì ấy nấu cơm sao anh?”
Lâm Trứ rót một ly nước cho Kỷ Vi, “Ừm, dì ấy làm xong cơm rồi sẽ đi.”
Kỷ Vi thở phào một hơi.
Cô tới Kim Thành lâu như vậy nhưng thật ra trong lòng cũng chỉ có dì Trần, Lâm lão gia, còn có ba người Liêu Mân khi ở chung sẽ tương đối thoải mái, còn thêm cả Lâm Trứ nữa.
Nếu trong nhà có thêm một người mới vào thì chắc chắn cô phải ở chung, tìm một cách hòa hợp cho hai người. Điều đó làm cô cảm thấy rất mệt.
Một lúc sau dì Lâm làm xong cơm, vẫn là cháo trắng và mấy dĩa đồ ăn nhẹ, chắc dì cũng suy nghĩ đến Kỷ Vi là con gái, thích đồ ngọt nên dì làm thêm một chén bánh trôi, đặt trong nồi giữ nhiệt, rửa sạch tay, thu dọn đồ đặt, dì Lâm liền đi về trước.
Kỷ Vi kéo Lâm Trứ đi ăn cơm.
Trong bếp chỉ có hai người bọn họ, Kỷ Vi liền đi đến bên cạnh anh, muốn đút cho anh ăn.
Mặt Lâm Trứ đanh lại, “Tự mình ăn đi.”
“Em giúp anh ăn mà, tay anh đang không tiện đấy thôi.” Kỷ Vi nói đoạn lại gắp đồ ăn đưa đến bên môi của anh, Lâm Trứ nhíu mày, có chút không tình nguyện nhưng vẫn há miệng cắn ăn.
Tâm tình Kỷ Vi vui sướng, cảm giác mới bị đùa giỡn lại được kéo cân bằng trở về.
Ăn cơm xong cũng không cần rửa chén, trong nhà có máy rửa chén, Kỷ Vi chỉ cần cầm chén từ máy rửa lấy ra, sắp xếp lại gọn gàng, đợi đến lúc cô lau tay đi ra ngoài thì Lâm Trứ đã không ở phòng khách.
Cô lấy một miếng bánh quy ăn, đi đến bên ngoài cửa thư phòng ghé đầu nhìn vào, Lâm Trứ đang ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là một cái máy tính.
Anh gật đầu, giọng nói trầm thấp: “Việc này trước mắt cứ để đó, cậu đem bảng báo cáo tháng này, thêm phần văn kiện thu nhập từ thuế đưa cho tôi…”
Bên kia không biết là ai nhưng hình như là nam, đáp lại hai câu, Kỷ Vi nghe không rõ lắm.
Cô lén lút nhìn Lâm Trứ gọi video, thậm chí anh còn đưa tay ra, xoa nhẹ ấn đường…
Xem ra là hơi mệt mỏi.
Kỷ Vi cắn thêm một miếng, đem bánh quy nhét hết vào miệng, quay trở lại phòng khách, lấy điện thoại ra chơi.
Chờ đến khi cô lên mạng mới phát hiện trên mạng đã một hồi “mưa gió máu tanh”, Triệu Mẫn vẫn còn rất hot, nhưng là bị người mắng nên hot, Kỷ Vi nhìn, có cảm giác đặc biệt hả giận.
Cô chỉ không thích Triệu Mẫn, không có bất kỳ lý do gì.
Nhìn một lúc Kỷ Vi mới phát hiện lần này Triệu Mẫn té ngã làm liên lụy đến Lâm Trứ, nếu sự thật được tìm ra thì chắc Triệu Mẫn sẽ không còn chống đỡ nổi truyền thông nữa.
Kỷ Vi ngẩn ngơ.
Cho nên, từ nay về sau cô ta sẽ không còn tiếp cận Lâm Trứ được nữa đúng không?
Bởi vì làm truyền thông sẽ luôn có cơ hội phỏng vấn Lâm Trứ, nếu một khi hợp tác lần nữa thì chắc sẽ không giống nhau.
Cho nên, Triệu Mẫn sẽ bị mất một phần công tác?
Nhớ tới lúc trước mỗi lần gặp mặt, bộ dáng của Triệu Mẫn lúc nào cũng tràn đầy tự tin, thêm dáng người gợi cảm, quần áo màu đỏ rực, chiếc BMW cũng đỏ không kém.
Cô ta giống như một ngọn lửa, mang theo mị lực của người phụ nữ, so với những người cùng trang lứa quả thật không giống nhau, Triệu Mẫn là loại người dễ hấp dẫn cả đàn ông và phụ nữ.
Hiện tại, có phải….cô ta đang rất chán chường không? Cô ta sẽ khóc sao?
Tâm tình Kỷ Vi phức tạp, nhưng cô vẫn cảm thấy cô ta không thích hợp làm truyền thông, không muốn Lâm Trứ sẽ tiếp xúc với cô ta.
Lâm Trứ ở thư phòng bận rộn, Kỷ Vi ở phòng khách chơi điện thoại, chơi đến khi có chút buồn ngủ.
Khoảng chừng ba giờ chiều, Triệu Cận Sinh nhắn một tin wechat đến cho Kỷ Vi.
Triệu Cận Sinh: 【 Cánh tay Lâm tổng tốt hơn chút nào chưa? 】
Kỷ Vi nhìn màn hình, sau đó mới đáp: 【 Gãy xương mà, chắc sẽ không nhanh như vậy, cần phải có thời gian dưỡng thương. 】
Triệu Cận Sinh: 【 Bị thương đến xương cốt thì chắc khoảng 100 ngày là lành. Còn cậu đang làm gì đấy? 】
Kỷ Vi: 【 Ngây ngốc thôi. 】
Triệu Cận Sinh: 【 Lúc nào mà cậu chẳng ngây ngốc, có khi còn nghĩ người đứng trước mặt mình là vô hình nữa cơ. 】
Kỷ Vi: 【 Có sao? 】
Triệu Cận Sinh: 【 Có. Vi Vi, buổi chiều ngày mai có thể hẹn gặp mặt nhau được không? 】
Kỷ Vi: 【 Buổi chiều mai hả? Không biết nữa, để mình xem thử, sáng mai mình báo lại cho cậu nhé. 】
Triệu Cận Sinh: 【 Được, đến lúc đó mình đi đón cậu, mình vừa mới lấy bằng lái đây. 】
Kỷ Vi: 【 Có người khác nữa không? 】
Triệu Cẩn Sinh: 【 Không có, cậu không cần lo lắng, mình tìm cậu lần này là việc liên quan đến Lâm tổng và chị mình, không phải chuyện to tát gì. 】
Triệu Cận Sinh đã nói như vậy thì Kỷ Vi cho dù có muốn từ chối cũng không thể làm được, ở trong trường Triệu Cận Sinh vẫn luôn giúp đỡ cô rất nhiều.
Kỷ Vi không trả lời cậu, tính mai rồi đáp luôn.
Cô thăm dò, nhướng mắt vào thư phòng, bên trong vẫn còn phát ra tiếng bàn phím.
Kỷ Vi rót một chén nước ấm, lại cầm thêm một bịch bánh quy to, đứng dậy đi vào, nhẹ chân đi đến trước mặt Lâm Trứ, đem nước ấm đặt trong tầm tay anh.
Lại đặt bịch bánh quy xuống, Lâm Trứ nhướng mày nhìn cô một cái.
Kỷ Vi cười tủm tỉm: “Ông xã, anh đói bụng chưa?”
Lâm Trứ trầm mặc nhìn xem nàng, nửa ngày mới đáp, “Đói chứ, em cho anh ăn sao?”