Ăn xong bữa cơm, Ngọc Thúy hầu hạ bên cạnh Liễu di nương sớm đã đứng đợi ở bên ngoài rồi, trên tay còn cầm áo choàng, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn vào bên trong.
Tần Tư Sương kéo Ân Hằng, dùng ánh mắt biểu thị.
“Nếu di nương con đã cho người qua đón, thì cứ về trước đi, trên đường cẩn thận một chút”.
Sắc mặt Ân Hằng hơi ngưng lại, xua xua tay nói.
Ân Nguyên Trình có thể cảm nhận được bất mãn trong ngữ khí của cha, lại nhìn dáng vẻ thậm thà thậm thụt của Ngọc Thúy ở bên ngoài, làm sao có thể không biết vấn đề nằm ở đâu.
“Cha quan tâm Trình Nhi, Trình Nhi cũng sẽ cố gắng hiếu thuận với cha”.
Ân Nguyên Trình ngại ngùng cười, liền vui vẻ chạy ra ngoài, sau khi nhận lấy áo choàng từ Ngọc Thúy, giọng điệu có chút phấn khích nói: “Cha bảo ta trên đường cẩn thận, hôm nay cha còn khen văn chương của ta nữa…..”
Sắc mặt Ân Hằng tốt hơn nhiều rồi, quay đầu nhìn Tần Tư Sương nói: “Đứa trẻ này là người tốt, chỉ là Liễu di nương dù sao cũng chỉ là thiếp, khó tránh làm lỡ nó…..”
“Lão gia, Liễu di nương không khỏe”.
Tần Tư Sương nhắc nhở một câu, liền không nói nữa.
Ân Hằng nghe vậy, sắc mặt có chút không vui nói: “Cô ta chỉ là lắm chuyện thôi”.
Ân Tố Tố nhấp một ngụm trà, nhìn ca ca một cái, hai người liền đứng dậy chuẩn bị quay về viện tử.
“Trên đường nhớ phải cẩn thận, mặc áo choàng cho rõ ràng, đi chậm một chút”.
Tần Tư Sương không yên tâm dặn dò hai người.
Ân Hằng cũng nhìn qua, dặn dò: “Tân Nhi đưa A Man về trước đi”.
“Vâng, con đưa muội muội về, cha và mẫu thân cứ yên tâm”.
Ân Nguyên Tân nói xong, liền đưa Ân Tố Tố rời khỏi Ngô Đồng Uyển.
Sau khi Ân Nguyên Tân và Ân Tố Tố đi được một đoạn, lại nhìn thấy Ân Nguyên Trình ở đang đứng ở hành lang.
Ân Nguyên Trình hình như là đứng đợi ở đó, nhìn thấy họ tới, có chút hưng phấn cười, chạy nhanh qua.
“Tiểu thiếu gia, người cẩn thận chút”.
Ngọc Thúy vội nói.
Ân Nguyên Trình chạy qua, nhìn Ân Nguyên Tân nói: “Đại ca, cảm ơn huynh nói cho đệ biết tin tức của Thanh Viễn Trai, Trình Nhi nhất định sẽ nỗ lực, không làm huynh mất mặt’.
Ân Nguyên Tân nhếch khóe miệng kéo ra một nụ cười: “Vậy đệ nỗ lực học tập”.
“Vâng!” Ân Nguyên Trình nắm chặt hai bàn tay nhỏ, bộ dạng thập phần nghiêm túc đáng yêu, cuối cùng dưới sự lôi kéo của Ngọc Thúy, có chút không nỡ rời đi.
Ân Tố Tố thở ra khói trắng, nhìn thân ảnh đang dần biến mất kia, thấp giọng nói: “Ca ca, huynh nói đây là do Liễu di nương dạy, hay là nó vô sư tự thông*?”
*Vô sư tự thông: không cần thầy dạy cũng tự biết.
“Bên ngoài lạnh, về viện tử hãy nói”.
Ân Nguyên Tân nói.
Ân Tố Tố vâng một tiếng, trời càng ngày càng lạnh rồi, hình như vùng biên giới lại xảy ra tranh chấp, lúc cha quay về than ngắn thở dài mấy lần, trên triều đình việc quyết định chiến hay không chiến cũng mỗi người một ý, không ai nghe ai.
Sau khi về Thanh Trúc Viện, Tiểu Nha đem trà nóng đặt lên lò, liền biết điều mà cáo lui.
Ân Tố Tố cởi áo choàng, tiện tay để lên đệm mềm, thấp giọng nói: “Ca ca, muội cảm thấy Liễu di nương ngốc như vậy, không dạy ra nổi đứa con trai như vậy đâu”.
Ân Nguyên Tân không tỏ ý kiến.
“Tuổi còn nhỏ, không đặt tâm tư lên chuyện học hành, lại đặt hết vào chuyện hậu trạch, chỉ vì cái lợi cỏn con trước mắt, giả ngốc khoe khoang, haizz…chẳng trách nó làm ra được”.
Ân Nguyên Tân nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Quyển tử sau kỳ thi mùa xuân là do ta ra, nếu không học hành rõ ràng, nó chắc chắn không qua được”.
“Cái này thì muội không lo, kiểu người nước đến chân mới nhảy như nó, kiểu văn chương nó làm để qua mặt cha chắc chắn không thể vào được Thanh Viễn Trai”.
Ân Tố Tố nói xong, dựa vào đệm ghế nói: “Ca ca, muội lo nó muốn ghi dưới tên mẫu thân”.
Ân Nguyên Tân cau mày.
Ân Tố Tố nói tiếp: “Liễu di nương cảm thấy con trai bà ta là bảo bối, vậy nên chắc chắn sẽ giữ chặt nó trong tay, chỉ cần mẫu thân để lộ ra một chút thiện ý, ba ta liền vừa khóc vừa náo, vậy nên khi nhỏ muội không lo chút nào.
Nhưng bây giờ khác rồi, Ân Nguyên Trình này đoán chừng không bao lâu nữa sẽ thuyết phục được Liễu di nương, tới lúc đó nó lại ra vẻ trước mặt cha……”
“Cha chắc chắn rất muốn Ân Nguyên Trình được ghi dưới tên mẫu thân”.
Ân Nguyên Tân trực tiếp nói, “A Man, chuyện này không còn cách nào khác, nam đinh trong nhà nếu như do thiếp dạy dỗ, thì sau này đừng mong nói đến chuyện hôn sự, mà chuyện cha hy vọng nhất chính là Ân gia có thể đứng vững trong kinh thành, vậy nên chuyện liên hôn là vô cùng quan trọng”.
“Chuyện liên hôn giữa các gia tộc tôn quý luôn không ngừng xảy ra, vì để quan hệ càng thêm chặt chẽ, chỉ khi cùng cành cùng gốc, mới có thể hình thành một thế lực khiến Hoàng thượng cũng phải dè chừng, từ đó khiến cho gia tộc của mình có thể mãi mãi phồn vinh”.
Ân Tố Tố hơi cụp mắt, thế gia là một cái gai trong mắt Hoàng thượng, cái gai này làm lọan quá lâu quá sâu rồi, khó tránh khỏi việc nhịn một thời gian dài rồi muốn nhổ cả gốc lên.
“Vậy nên cứ để nó ghi dưới tên mẫu thân đi, không sao hết đâu, thân phận của nó sẽ không vì vậy mà có thay đổi, bất luận là đích hay thứ, chỉ khi có được thành tựu mới khiến bản thân đứng vững được.
Thanh Viễn Trai cũng có người xuất thân dòng thứ, đặc biệt quan tâm đến nông nghiệp, học hành cũng tốt, sau này người này làm quan, ắt sẽ đem lại phúc khí cho bách tính”.
Ân Nguyên Tân nói xong, sờ đầu Ân Tố Tố, nghiêm túc nhìn cô nói: “Vậy nên A Man, ta thi đỗ Trạng Nguyên chính là chỗ dựa của muội, nếu sau này cha muốn muội liên hôn, cũng phải xem ta có đồng ý hay không”.
Sống mũi Ân Tố Tố hơi cay, ca ca đối với cô là tốt nhất, tốt hơn cả cha.
Cha là xem trọng danh tiếng của cô, và đem lại lợi ích cho bản thân, chỉ có ca ca là toàn tâm toàn ý đối tốt với cô.
Vậy nên cô nhất định không để ca ca có bất kì dính líu gì với Bạch Như Sương, cho dù tác giả cho nữ chính bàn tay vàng, cô cũng phải phá hủy nó.
“Ca ca, tương lai muội nhất định sẽ tìm cho huynh một tẩu tử tốt”.
Ân Tố Tố nghiêm túc nói, cô tuyệt đối không để ca ca làm nam phụ si tình, cô độc cả đời.
Ân Nguyên Tân dở khóc dở cười, không hiểu sao tự nhiên lại nói đến chuyện hôn sự của mình.
“Được, vậy ca ca sẽ đợi”.
Ân Nguyên Tân bất lực cười nói, tiếp đó chuyển chủ để sang huyết ngọc, “huyết ngọc này của muội chắc là có vấn đề”.
“Ca ca, cả kinh thành đều biết, huyết ngọc ở trên người muội, vậy nên không phải Yên Nhiên nhắm vào muội, mà là nhắm vào huyết ngọc”.
Ân Tố Tố có chút không hiểu, Trình Yên Nhiên là tiểu thư của phủ Quốc công, tiểu thư của phủ Quốc công muốn lấy huyết ngọc của cô làm gì chứ?
Ân Nguyên Tân nghĩ tới vụ cá cược hồi nhỏ, liền nói: “Huyết ngọc là ta thắng được từ tay Triệu Tiểu Lục, khi đó chỉ cảm thấy đẹp, không cảm thấy nó quý giá gì, sau này Thượng thư phu nhân cố ý đem nó đến Kim Quang Tự để trụ trì niệm kinh cầu phúc, mới tặng cho muội, thấy được họ vô cùng xem trọng muội, ta còn tưởng liên quan đến lời đồn Bồ Tát chuyển thế, Thượng Thư phu nhân muốn tạo thiện duyên”.
“Nhưng bây giờ xem ra không phải vậy, tại sao hồi nhỏ không phát tác, đợi sau khi trưởng thành mới đánh chủ ý lên huyết ngọc?” Ân Tố Tố cau mày, cảm thấy chuyện này không đúng lắm, huyết ngọc này có lẽ sẽ dẫn đến nhiều phiền phức hơn..
Danh Sách Chương: