• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dường như trong chốc lát Trình Yên Nhiên vẫn chưa tiếp nhận được sự thật, cô chết lặng tại chỗ, sắc mặt bơ phờ.

“Yên Nhiên, cô xem, một nữ tử được tôn làm y tiên hoàn toàn khác với nữ tử sống trong kinh thành như chúng ta, thế giới sống khác, người gặp được cũng khác. Lâu Vọng Các và cô ta là cùng một thế giới, cô và ta mới là cùng một thế giới”. Ân Tố Tố khuyên giải.

“A Man, ta hiểu rồi”. Trình Yên Nhiên cụp mắt nói.

Ân Tố Tố sờ vào huyết ngọc đang đeo trên cổ, trong lòng dấy lên một sự thôi thúc nào đó, cô liền thuận theo sự thôi thúc này, lấy huyết ngọc ra, đưa qua đưa lại trước mặt Trình Yên Nhiên, nói: “Cô có còn cần huyết ngọc này nữa không?”

Trình Yên Nhiên sững sờ một lát rồi cười khổ, nói: “Không cần nữa, nếu còn nghĩ không thông thì ta chính là kẻ ngốc rồi”.

Ân Tố Tố khẽ cười một tiếng, trực tiếp bỏ huyết ngọc ra bên ngoài y phục, kéo Trình Yên Nhiên đi xuống dưới hành lang, nói: “Đào thêm ít tuyết nữa đi”.

Trình Yên Nhiên gật đầu, dường như thoái mái hơn nhiều rồi.

“Huyết ngọc của cô ở đâu ra vậy!” Một âm thanh lạnh lùng vang lên, mang theo ý chất vấn mãnh liệt, âm thanh to đến nỗi các tiểu thư đang đào tuyết xung quanh đều nghe thấy.

Huyết ngọc của Ân Tố Tố từ đâu mà có, chỉ cần là người sống trong kinh thành thì đều biết, chỉ có người từ bên ngoài đến mới không biết thôi.

Ngay từ đầu các tiểu thư đã hiếu kỳ về người này, cái danh y tiên rất lớn, nhưng mối quan hệ với Tiêu Cảnh Vân lại càng khiến người ta chú ý hơn, càng huống hồ ngũ hoàng tử còn hay lui tới chỗ ở của cô ta.

“Ngọc Dung, cô xem, kia chính là vị y tiên đó?” Một quý nữ nói nhỏ.

Phùng Ngọc Dung tiện tay đưa xẻng ngọc cho nha hoàn bên cạnh, ánh mắt rời khỏi người Ân Tố Tố, rơi trên khuôn mặt của Bạch Như Sương.

Đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Chỉ là, tuyệt sắc thì tuyệt sắc, nhưng không có gia thế, người như vậy không đáng lo.

Có điều Phùng Ngọc Dung không ngờ Ân Tố Tố thế mà lại không hề có tình cảm gì khác với Tiêu Cảnh Vân, nếu như Ân Tố Tố có ý với Tiêu Cảnh Vân thì làm gì đến lượt cái cô y tiên gì đó chứ.

“Huyết ngọc của ta từ đâu mà có liên quan gì đến cô, tại sao ta phải nói với cô?” Ân Tố Tố khó hiểu nhìn Bạch Như Sương.

Thực ra trong lòng cô sớm đã đoán được: Bạch Như Sương nói với Lâu Vọng Các chuyện huyết ngọc, ý ám chỉ hắn đừng phí tình cảm với mình, cô ta đã có người yêu, mà người đó còn tự tay tặng cô ta huyết ngọc.

Nhưng Lâu Vọng Các vẫn cố chấp, cho rằng chỉ cần lấy huyết ngọc về cho Bạch Như Sương, cô ta tất nhiên sẽ cho rằng hắn là người yêu của mình.

Mà căn cứ vào nguyên tác, huyết ngọc là của Tiêu Cảnh Vân tặng Bạch Như Sương, vậy nên Bạch Như Sương nhận định huyết ngọc này là của Tiêu Cảnh Vân.

Kết quả hôm nay Bạch Như Sương phát hiện ra một chuyện hoàn toàn trái ngược với trong mơ, huyết ngọc không ở trong tay cô ta, mà ở trên người Ân Tố Tố - người cô ta kiêng dè nhất, mà huyết ngọc của Ân Tố Tố ở đâu ra, tất cả đều rõ ràng trong nháy mắt.

“Huyết ngọc của cô là Tiêu Cảnh Vân tặng có đúng không?” Bạch Như Sương cắn răng nói, nổi giận đùng đùng, khóe mắt hơi đỏ lên.

Thề non hẹn biển cái gì chứ, cái gì mà chỉ có một mình cô ta, tất cả đều là giả! Là giả!

“Cô nói lung tung gì vậy”. Ân Tố Tố không trả lời thẳng.

Những người biết rõ tình huống chỉ cảm thấy Bạch Như Sương vô cớ gây chuyện, rõ ràng huyết ngọc của Ân Tố Tố là Thượng thư phu nhân tặng, liên quan gì đến Tiêu thế tử chứ?

Bạch Như Sương lạnh lùng nhìn Ân Tố Tố, bây giờ cô ta chỉ muốn lấy mạng Ân Tố Tố ngay và luôn.

Ân Tố Tố cảm thấy có sát khí, nhưng cô không để ý. Chỉ giữ lấy huyết ngọc, vẻ mặt vô tội, nhưng trong mắt lại mang theo ý khiêu khích, “cô muốn huyết ngọc của ta sao? Được thôi, lấy tiền ra mua”.

“Huyết ngọc này là của A Man”. Trình Yên Nhiên vội nói, đưa tay ra muốn nhét huyết ngọc của Ân Tố Tố lại vào trong y phục của cô.

Lúc này Bạch Như Sương bất ngờ ra tay, rút ra thanh kiếm từ thắt lưng, cướp lấy huyết ngọc ở khoảng cách gần.

Dây bện bị đứt, huyết ngọc cứ thế rơi vào tay Bạch Như Sương.

Ân Tố Tố vội vàng cầm tay Trình Yên Nhiên lên, hỏi: “Sao rồi, tay bị thương rồi?”

Một giọt máu tươi nhỏ xuống, trên bàn tay trắng nõn như ngọc của Trình Yên Nhiên xuất hiện thêm một vết thương, khiến cả đám thiên kim khuê các hoảng sợ kêu lên, sau đó sắc mặt đại biến mà nhìn Bạch Như Sương.

“Cô dám ra tay trong Vương phủ!” Phùng Ngọc Dung bước lên trước, lạnh lùng nhìn Bạch Như Sương.

Đây là người Tiêu thế tử thích sao?

Ân Tố Tố vội lấy khăn tay ra cầm máu cho Trình Yên Nhiên, lại sai người đi mời Vương phi đến, ở đây có chuyện cần xử lý.

Đám thiên kim khuê các còn lại tự giác đứng ra sau Ân Tố Tố, cảnh giác nhìn Bạch Như Sương, máu vẫn đang nhỏ trên thanh kiếm kia, nhìn vô cùng đáng sợ.

“Ta hỏi cô đấy, cô dám ra tay trong Vương phủ, cô bị điên rồi hả? Cả kinh thành này ai mà không biết huyết ngọc của Ân Tố Tố từ đâu mà có, cô ăn cướp giữa ban ngày ban mặt, còn đả thương người khác!” Dáng vẻ Phùng Ngọc Dung trông rất oai phong.

Lúc này Ân Tố Tố cũng chẳng để ý Phùng Ngọc Dung ra mặt, cô đã hủy danh tiếng của Bạch Như Sương rồi, mà còn vì Tiêu Cảnh Vân.

Cứ để mấy người này lấy đi.

Ân Tố Tố thấp giọng an ủi: “Yên Nhiên, ta vừa xem rồi, vết thương không sâu, đoạn ta tìm Vương phi xin Kim Sang Dược, sẽ không để lại sẹo đâu”.

Trình Yên Nhiên khẽ lắc đầu, nói: “A Man, tự nhiên ta thấy nhẹ lòng hơn rồi. Nếu nữ tử hắn thích là người như thế này thì hắn cứ thích là được rồi”.

Người thế nào thì thu hút kẻ như vậy, Trình Yên Nhiên ngộ ra rồi, cô vĩnh viễn không thể trở thành nữ tử giang hồ được, cô và Lâu Vọng Các chính là không cùng một thế giới.

Bên này Triệu Hồng Mai và Triệu Niệm Chân đang chuẩn bị một số thứ, sau khi nghe nha hoàn bẩm báo, Triệu Hồng Mai ngây ra một lúc rồi mới tức giận, mang theo người gấp gáp đi qua đó.

Người dẫn đường đúng lúc gặp Tiêu Cảnh Vân, Tiêu Cảnh Vân lập tức thỉnh an, rồi nói: “Mẫu thân, người và biểu muội gấp gáp như vậy là muốn đi đâu thế?”

“Còn đi đâu được, Bạch cô nương tốt đẹp đó của huynh cướp huyết ngọc của A Man, còn khiến Yên Nhiên bị thương”. Triệu Niệm Chân nghiến răng nói.

Sắc mặt Tiêu Cảnh Vân đại biến, vội vàng nói: “Mẫu thân, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm, Sương Nhi sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương đâu”.

“Ồ, vậy là lỗi của A Man?” Triệu Hồng Mai lạnh giọng chất vấn.

Tiêu Cảnh Vân ngưng lại, không nói nổi lời cầu xin nào giúp Bạch Như Sương nữa, vội vàng đi theo đến nơi đào tuyết.

Cả đoàn người hừng hực mà đi, vừa hay nhìn thấy cảnh hai bên đối mặt, một bên là một mình Bạch Như Sương, một bên là các thiên kim khuê các, tất cả đều căng thẳng nhìn vào thanh kiếm trong tay Bạch Như Sương.

Bạch Như Sương nhìn Tiêu Cảnh Vân đang gấp gáp đi đến, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác bị phản bội, lòng đau như cắt, Tiêu Cảnh Vân sao có thể phản bội cô ta chứ.

“Trả huyết ngọc cho ta, đó là của ta!” Ân Tố Tố độ nhiên hét lên.

Bạch Như Sương lạnh lùng nhìn qua, trực tiếp ném huyết ngọc lên, dồn nội lực vào thanh kiếm, chém một nhát, huyết ngọc liền vỡ thành hai nửa, rơi trên mặt đất, phát âm thanh lanh lảnh.

“Sương Nhi! Muội làm gì đó!” Tiêu Cảnh Cân kinh ngạc.

“Đây là huyết ngọc mẫu thân ta tặng A Man, cô cướp cũng thôi đi, còn chém nó! Ban đầu mẫu thân ta còn cố ý đem huyết ngọc đến chùa, đích thân mời trụ trì niệm kinh cầu phúc! Sao cô lại ác độc đến vậy!”. Triệu Niệm Chân nghiến răng mắng một trận.

Bạch Như Sương đứng hình, ngơ ngác nhìn Triệu Niệm Chân nói: “Cô nói cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang