• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Cải Trắng

" Bây giờ cho anh hôn một cái... " Anh hoàn toàn chẳng có chút chột dạ nào, ngược lại, tâm tình còn rất tốt.

Ôn Nhan đè tay lên môi mình, cô giống như đang nghiêm túc suy nghĩ yêu cầu của anh, ngay sau đó cô lắc lắc đầu, nhấn mở video: " Không được. "

Trong ánh mắt cô tràn ngập ý cười: " Để làm một người bạn trai tốt, thì người đó không nên vì cái này mà đưa ra yêu cầu với em, anh nói xem đúng không? "

Vẻ tươi cười trên mặt Cố Cảnh Ngự bỗng chốc cứng lại. Ngay sau đó thì anh bật cười, cô nói như vậy, nếu anh trả lời không phải, hay còn muốn cô thỏa mãn yêu cầu gì đó, có phải anh là một người bạn trai không tốt không.

... Vấn đề này cần phải trả lời cẩn thận, nếu không sẽ xảy ra bạo lực gia đình mất.

Anh cười khẽ, nhận thua: " Em nói rất đúng. "

Thấy Ôn Nhan hài lòng nheo đôi mắt lại, anh cũng nhếch môi lên, thanh âm trầm thấp cố tình kéo dài: " Nghe nói là một người bạn trai tốt thì cần làm cho bạn gái mình vui vẻ, anh có chuẩn bị một món quà. "

Ôn Nhan thanh thanh giọng, cô cố ý xụ mặt xuống, làm ra vẻ mình không kiên nhẫn nữa: " Mau mang lên em xem nào. "

Cố Cảnh Ngự cười nhẹ: " Tuân mệnh. "

" Hãy đón nhận thật tốt. " Một tay anh đỡ sau gáy cô, ôm lấy cô. Anh đặt cô ở trên sofa, động tác xâm chiếm vừa nhanh vừa bá đạo, ngay sau đó, bàn tay to nâng cằm cô lên, anh cúi đầu cạy mở môi cô.

" Ưm... "

Trên sofa có bóng hai người nào đó chồng lên nhau, tấm lưng to lớn của người đàn ông ở bên trên hoàn toàn che đi người bên dưới.

Phòng khách yên tĩnh có thể nghe tiếng môi lưỡi giao nhau. Điện thoại rơi xuống đất, video trong điện thoại đã bắt đầu phát nhưng không ai quan tâm, nó cứ thế nằm lẻ loi trên sàn nhà, yên lặng phát xong video rồi tự tắt màn hình.

Thật lâu sau, môi rời môi.

Thở dốc xong, người đàn ông cười khẽ một tiếng, trong tiếng cười còn nghe ra cả sự thỏa mãn cùng dịu dàng, thanh âm anh hơi khàn: " Thế nào, em có hài lòng với món quà này không? "

Núi không động, thì anh rời đi núi là được rồi.

Anh yên lặng hít sâu vào một hơi, anh ôm cô vào trong ngực, lại khó khăn áp chế sự nhiệt tình trong cơ thể. Còn hôn nhẹ lên môi cô mấy cái.

Ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo cô đang nhăn nhúm, anh cười nhẹ, trêu cô: " Hửm? Có hài lòng với món quà này không? "

Ôn Nhan dựa vào ngực anh, chầm chậm khôi phục lại hô hấp bình thường. Cô nghe thấy anh nói là biết anh không biết xấu hổ rồi, cô cười: " Sao em cảm thấy đây như món quà dành cho anh vậy? "

Chiếm được tiện nghi lại còn khoe khoang!

Cố Cảnh Ngự cười thành tiếng, anh không nhịn được cúi đầu hôn mấy cái lên mặt cô, sao anh thấy cô đáng yêu thế nhỉ: " Vậy bạn gái của anh muốn món quà như thế nào? "

Anh bế cô lên, lại ôm người trong ngực thật chặt, ngữ khí vô cùng dịu dàng, giọng nói tràn đầy mê hoặc: " Đem anh cho em, em cảm thấy thế nào? "

Hô hấp Ôn Nhan như ngừng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh mỉm cười. Ánh mắt thâm thúy ngày xưa giờ toàn là sự dịu dàng như làn suối trong veo, không ai phủ nhận được sự nghiêm tục và nóng bỏng trong đôi mắt đó.

" Em thấy thế nào? Hửm? " Anh đè thấp giọng nói xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.

Đột nhiên sắc mặt Ôn Nhan đỏ lên, trên đầu như xuất hiện mấy vạch đen, ánh mắt cô lơ đãng nhìn ngó xung quanh, sau đó cô đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh: " Mơ đẹp quá đấy. "

Lưu manh!!

Nói xong, cô liền đứng dậy nhặt di động, di chuyển ra chỗ khác, còn ngồi cách xa anh. Sau đó, thì không để ý tới anh nữa.

Cố Cảnh Ngự bị cô tát nhẹ cái vào mặt rồi ngồi ngốc ở đó luôn, vẻ tươi cười trên mặt anh cứng đờ, anh xin cái hôn và hai chữ lưu manh có liên quan gì sao?

Xong, anh lại phát hiện ra ánh mắt cô hơi liếc sang bên này. Đột nhiên anh hiểu ra, anh đưa tay đỡ trán, cả người run rẩy.

Tiếng cười trầm thấp cứ thế truyền ra, sau đó càng lúc càng lớn, cuối cùng là cười rộ lên.

Ha ha ha ha ha ha ha ha.

Ôn Nhan lần nữa ấn mở di động, nghe thấy tiếng anh cười thì hơi hoảng sợ, bỏ sự xấu hổ và buồn bực sang một bên, cô khó hiểu nhìn anh: " Làm sao thế? "

Nghĩ thế nào thì...Phản ứng của anh cũng không phải cái này chứ?

Cố Cảnh Ngự cười đủ rồi thì bắt đầu sán tới người cô, giống như là cắm rễ ở trên sofa, đưa tay ôm lấy eo Ôn Nhan. Nét mặt anh mang theo ý cười: " Không sao cả, chỉ là anh cảm thấy, bạn gái anh rất đáng yêu. "

Mặc dù cái ý nghĩ đó cô chưa nói ra.

Nhưng mà cũng không thể nói ra được, nếu cô xấu hổ và tức giận, rồi cô không muốn thấy anh nữa, thì anh phải làm sao bây giờ?

Ôn Nhan liếc xéo anh một cái, kìm nén lại để không nhếch môi lên cười: " Lời ngon tiếng ngọt cũng vô dụng thôi. "

Cố ảnh đế không những không vạch trần lời nói của cô mà còn tiếp tục dỗ.

Hai người anh một câu em một câu, nói chuyện với nhau rất lâu. Rồi cuộc nói chuyện nhạt nhẽo này kết thúc bằng việc cô ấn mở video trên điện thoại, chuẩn bị xem xem phần tuyên truyền này được cắt ghép biên tập như thế nào.

Dẫu sao cũng là chương trình cả hai người tham gia.

Mà hơn nữa...trò đánh cược của bọn họ cũng không cần thiết lắm. Cái này chẳng qua là trò chơi yêu đương giữa các cặp tình nhân với nhau thôi, sẽ không có cái gì quá đáng cả, cũng không quan trọng ai thắng ai thua. Cái bọn họ tận hưởng là hương vị ngọt ngào trong tình yêu thôi.

Tập dự đoán đã bắt đầu phát, Ôn Nhan cầm cao cái điện thoại lên, hai người cùng nhau xem.

Ngay mở đầu đã có một giọng hô to.

< " Ô! Xem tôi thấy ai này! "

Khương Văn nói xong thì hành động rất nhanh chóng, không biết hắn rút từ đâu ra được hai tấm hình cùng với cái bút, nghiêm túc nói: " Mau! Đạo diễn nói, ai đi tới đây cũng phải ký tên vào đây. " >

Giây tiếp theo, trên màn hình bỗng xuất hiện một bàn tay trắng nõn xinh đẹp, làm người khác vô cùng tò mò, bàn tay xinh đẹp này là của ai thế.

Cuối cùng, nét ký trên giấy đã trả lời câu hỏi này.

Một màn mưa bom bão đạn liên tục xâm chiếm lấy màn hình: " AAAA!!! Là Ôn Nhan!!! Là Nhan Nhan của chúng ta! "

" Nhan Nhan cứ tên thôi cũng thật xinh đẹp, gào khóc gào khóc. Liếm liếm liếm. "

" Tôi muốn ký tên QwQ! Hắc ca quá tâm cơ! Ghen ghét đó! Hừ! "

Nhưng mà sau đó, một chút hình ảnh khác cũng không có, không đợi mọi người phản ứng lại, camera đã lia qua chỗ khách mời khác.

Fan:...

Mỗi người chỉ xuất hiện trên màn hình vài giây, sau đó đạo diễn thông bảo: < " Thật ra, khách mời cuối cùng của chúng ta cũng đã tới rồi. "

" Bây giờ, vị khách đó đang ở đâu đấy xung quanh chúng ta. Ngày hôm nay, nhiệm vụ đầu tiên của chúng ta là tìm cho ra vị khách mời đó. " >

Tiếp theo, có thể nhìn thấy được các đội chơi được phân chia rõ ràng, nhưng mà từ đầu tới cuối, vị khách thần bí kia không xuất hiện.

Lúc này, sự tò mò của mọi người được khơi dậy mãnh liệt, không ai biết vị khách mời bí ẩn đó là ai. Khắp màn hình đều chạy những dòng chữ do cư dân mạng bình luận, rốt cuộc vị khách mời bí ẩn là ai, tới tận bây giờ vẫn không lộ mặt, còn để cho tất cả mọi người chờ đợi.

Nhưng mà, trải qua hơn hai phút giới thiệu mọi người, chỉ còn vài giây nữa là kết thúc, tất cả khách mời đều đã ra bên ngoài rồi. Máy quay vẫn quay cố định trong phòng một lúc, phòng vẫn không có gì thay đổi cả.

--- Khách mời bí ẩn vẫn không xuất hiện.

Mẹ nó!!

Tất cả mọi người gần như muốn từ bỏ rồi, xem ra chương trình quyết giữ khách mời bí ẩn tới cuối cùng.

Tức chết tôi mà! Khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người rồi không thỏa mãn người ta.

Khắp màn hình đều chạy bình luận rằng tổ tiết mục phải thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, nếu không tôi gửi tới tổ tiết mục mấy con dao!! Tập hợp thành một hàng, tập hợp!!!

Nhưng mà ngay lúc đó, khi màn hình chỉ còn lại mấy giây, cánh cửa cạnh vách tường im lặng mở ra, một đôi chân dài từ bên trong bước ra.

Trái tim lần nữa bị nắm lấy, ai đây??

Chỉ còn giây nữa thôi là người đàn ông đó xuất hiện, nhưng bụp một cái, màn hình tối đen, mấy chữ to đùng màu vàng nhảy ra.

--- Mong mọi người sẽ theo dõi.

"... "

Tôi, mẹ nó!! Quần cũng đã cởi rồi sao mấy người có thể làm thế?*

(*) Giống kiểu súng đã lên nòng nhưng không dùng được ý =))

Mọi người tức tới nỗi không làm gì được, chỉ muốn chửi ầm lên. Cái sự thay đổi bất ngờ này, đạo diễn chơi chúng tôi à!!

Chỉ để lộ một đôi chân là có ý gì? Tới bóng người thôi tôi còn không được nhìn, đạo diễn, ông làm như vậy mà lương tâm ông không đau sao?

Ôn Nhan phì cười thành tiếng, đừng nói là fan, ngay cả cô xem xong cũng muốn ném đạo diễn vài quả trứng thối đấy.

Cô đẩy Cố Cảnh Ngự ra: " Anh cũng chỉ lộ mỗi đôi chân thôi. "

Nói xong, cô lại tò mò vào xem weibo của đạo diễn, rồi kéo xuống bình luận ở bên dưới. Quả nhiên, hôm nay đạo diễn đã thu được số lượng lớn trứng thối do các fan gửi tới, những bình luận trong top đầu đều đang lên án đạo diễn.

" A a a a... Đạo diễn có giỏi thì ra khỏi nhà đi!! Tôi muốn cùng ông quyết đấu. "

" Dừng ở ngay chỗ này mà lương tâm ông không đau sao? "

" Hơn 40 con dao tôi đã chuẩn bị xong rồi. Đạo diễn, ông tới đây, tôi sẽ không chọc ông đâu. "

" Tôi rất muốn biết đó là ai! Đêm nay chắc tôi ngủ không được rồi. /gào khóc/ "

Ôn Nhan di chuyển đầu, cô tìm một tư thế thoải mái hơn để xem. Sau đó, cô không kìm lòng được mà để lại một bình luận ở đó: " An ủi an ủi đạo diễn. "

Cố Cảnh Ngự cúi đầu nhìn cô một lúc, cũng không trêu chọc cô.

Cô đang giúp, ừ...hay nói đúng hơn là đưa dao để chọt đạo diễn nhiều hơn.

Chờ Ôn Nhan làm xong yêu cầu của người đại diện, chia sẻ lại bài tuyên truyền, anh nhướn mày, tiến gần lại: " Chuẩn bị xong chưa? "

Hô hấp quấn quýt lấy nhau, anh cong môi cười khẽ, tận hưởng không khí thân mật giữa hai người, anh đè thấp giọng xuống: " Giờ chúng ta có thể thực hiện vụ đánh cược kia không? "

" Hả? "

Ôn Nhan hơi dừng lại, lúc sau cô đưa tay ôm lấy cổ tay: " Có thể chứ. "

Môi đỏ hơi cong lên, trong ánh mắt cô lóe lên một tia giảo hoạt, ngón tay từng chút một bám lấy cổ anh: " Đại ảnh đế, giờ anh muốn em làm gì? "

***

Bây giờ tầm bảy giờ tối, Ôn Nhan vừa mới chia sẻ lại tin tuyên truyền xong.

Các fan của cô rất nhiệt tình, ở khu bên dưới gào khóc nửa ngày, nói sẽ mãi mãi đi theo cô. Còn có một số bình luận rất ấm áp của fan để lại, họ nhắc cô dạo này thời tiết trở lạnh, nhắc cô nhớ mặc nhiều áo hơn, phải tự biết chăm sóc bản thân.

Một số cư dân mạng đi ngang qua cũng tỏ ý mong chờ chương trình cô tham gia, có lẽ họ sẽ đi xem.

Đôi khi, các fan là một người vô cùng ấm áp và hiểu bạn.

Nhưng mà, đối với những người khác có vẻ không tốt lắm, ví dụ như đạo diễn.

Đạo diễn chương trình đang có tâm tình khá tốt, bỗng trợ lý của ông vào báo cáo rằng weibo của ông đang bị vây giữa một rừng trứng thối, tới cái giao diện cũng thành màu đen rồi. Sau đó, đạo diễn vô cùng đau khổ nhìn vào đó, cười nhạt một tiếng.

--- Có người so với ông càng vui vẻ hơn đấy.

Nhưng mà, Ôn Nhan không biết, cũng trong buổi tối hôm nay, còn một vị đạo diễn nữa bị ném trứng thối.

Đó là vào khoảng chín giờ tối.

Lúc đó, phần giới thiệu khách mời của chương trình đã bùng nổ. Một số cư dân mạng bắt đầu đoán xem vị khách mời bí ẩn đó là ai, xong còn đưa ra một số lý luận nữa, thậm chí nếu có người lựa chọn không giống mình thì cãi nhau luôn.

Nhưng mà gần đây còn có một phim truyền hình đang nổi, già trẻ lớn bé, từ đầu đường tới ngõ nhỏ, hầu như mọi người đều biết tới < Như Thấm truyện >

Cho dù trên mạng đang tranh luận sôi nổi về vấn đề kia, nhưng < Như Thấm truyện > vẫn chiếm được một vị trí không nhỏ.

Tất cả mọi người đều biết đêm nay quý phi có khả năng sẽ hy sinh, nhưng mọi người không thể tưởng tượng được... Tới chết mà cũng đẹp như vậy sao?!!

[Trong ánh lửa đó, mọi thứ xung quanh đều bao vây bởi lửa, quý phi vẫn vẽ lên nốt chu sa, còn tô son đỏ lên môi. Vì người mình yêu mà múa thêm lần cuối cùng, lông mi hơi rũ xuống, làn váy đỏ tung bay, xinh đẹp động lòng người.]

Nên hình dung sự kinh ngạc này như thế nào đây. Dao Dao khóc tới nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, mũi còn ửng đỏ. Nhưng cô lại không kìm lòng được mà nhìn chằm chằm vào màn hình, trong lòng cô không hiểu, sao lại...sao có thể chết được chứ?

Xinh đẹp như thế, động lòng người như thế...

Mãi cho tới khi tập phim kết thúc, Dao Dao vẫn không thể tỉnh táo lại.

Không thể không nói, quý phi là một nhân vật rất hút người xem, đặc biệt là với những cô gái nhỏ.

Buổi tối hôm nay, rất nhiều người vì nhân vật này mà khóc thút thít, sự chua xót và đau lòng không thể nói thành lời.

" Bây giờ tôi cũng không nhịn được mà khóc nấc lên, quý phi là người dám yêu dám hận, sống phóng khoáng, cuối cùng lại vì Vương gia mà chết. Nếu cô ấy không thích vương gia thì tốt rồi.... không phải...Nhưng như thế cô ấy sẽ không phải là quý khi.. nhưng cô ấy sống...Tôi không nói rõ được, chỉ có thể nói rằng, Ôn Nhan, cô diễn rất tốt, thật sự rất tốt. "

" Nương nương, phải thật tốt đấy. "

" Nương nương... "

Rất nhiều fan gửi lời nhắn tới cô ở khu bình luận.

Buổi tối hôm nay, fan Ôn Nhan tăng rất nhanh, sau đó cô còn được mọi người ưu ái tặng cho biệt danh là "nương nương"

Nhưng cùng lúc đó, ngược lại với cô, đạo diễn và biên kịch...vô cùng xui xẻo!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK