Hình Bác Ân cứng đơ người, không dám quay đầu nhìn biểu tình của bốn nhân viên công tác xung quanh.
Trong màn hình quan sát, tay Khâu Sam vẫn chưa buông, vẫn là tư thế giới thiệu. Khâu Pickup ngồi đối diện Khâu Sam hơi chút ngây người, quay sang nhìn camera, trong mắt mang theo nghiền ngẫm. Sau đó ông ta giơ hai tay lên, bốn ngón tay cuộn lại, chạm vào nhau tạo thành một hình trái tim vặn vẹo trông thật thê thảm, đồng thời trên miệng xuất hiện một nụ cười trông càng thê thảm hơn.
Trong khi Hình Bác Ân đang ngơ ra, Vịt Bối Rối đã được đưa tới, nhân viên công tác lại điều chỉnh nút âm lượng, đeo tai nghe lên.
Như vậy cũng tốt, bây giờ nàng hoàn toàn không biết mình nên nói cái gì. Nàng lui ra sau hai bước, nhường chỗ cho người khác làm việc, không trở ngại bọn họ.
Đến cùng Vịt Bối Rối còn có thêm một quan sát viên mới, hiện tại anh ta cũng đang đứng trước tấm kính, nơi có thể quan sát được chỗ ngồi của Vịt Bối Rối, cụ thể là đứng giữa hai quan sát viên còn lại. Ba người đàn ông đứng thành một hàng trước tấm kính, dù Hình Bác Ân đứng chỗ nào cũng sẽ trông có vẻ chen chúc, nên nàng liền đứng sau ba người, ở một vị trí có thể nhìn thấy Khâu Sam.
Bàn bên trong là bàn vuông, Khâu Sam và Khâu Pickup ngồi đối diện nhau, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy nửa bên mặt, mà chỗ ngồi của Vịt Bối Rối lại đối diện tấm kính, khuôn mặt hiện lên cực kì rõ ràng, Hình Bác Ân không nhịn được cũng nhìn vài lần.
Vịt Bối Rối là một cậu trai trẻ tuổi, vóc người rất đẹp, thuộc loại hình mặc đồ thì có vẻ gầy mà thoát y thì trông thật vạm vỡ, mặt mũi sáng sủa, mặc dù biến thành xác sống cũng có thể cảm nhận được hơi thở thanh xuân. Về phương diện ăn mặt quả y như lời quan sát viên của Pickup, phần thân trên là áo ngắn tay liền mũ, chất liệu vải mỏng và thoáng mát, màu vàng nhạt, quần lửng đồng bộ, chất liệu và màu sắc cũng giống nhau.
Cậu chàng vừa ngồi xuống, Khâu Pickup liền rất tự nhiên mà đưa tay qua nắm ba nhúm tóc đang nằm bẹp trên đầu cậu ta xách lên, khiến bọn nó đứng một cách vững vàng trên đỉnh đầu.
Đây chính là bản tôn của Vịt Bối Rối.
Hình Bác Ân liếc sang thì thấy quan sát viên của Pickup đang ghi chép lại mọi động tác một cách trung thực nhất, còn quan sát viên của Vịt Vịt thì đang viết vào sổ thế này: Số 48 tính tình ôn hoà, khi nhìn về phía số 47 trong mắt tràn ngập sùng bái và yêu thương.
"..." Hình Bác Ân cứ cảm giác có chỗ nào sai sai.
Bên kia, ba xác sống bắt đầu chào hỏi lẫn nhau, Hình Bác Ân cảm giác được ánh mắt của những người kia không hề lặng lẽ ngó sang nàng nữa thì cơ thể mới dần thả lỏng.
Thời gian gặp mặt là có hạn, khi kim phút chuyển đến con số quy định, người ta liền mang Khâu Pickup và Vịt Bối Rối đi.
Trước khi đi, Khâu Pickup quơ quơ tay về phía camera quan sát.
Hình Bác Ân theo bản năng cảm giác được ông ấy đang vẫy tay chào mình.
Và rồi, phòng quan sát lại trở nên yên tĩnh một cách kì dị.
Hình Bác Ân: "..."
Quan sát viên của Vịt Vịt thúc khuỷu tay chọc chọc quan sát viên của Pickup: "Đi chưa, giao báo cáo thôi?"
Hình Bác Ân nghiêm mặt nói: "Xin chờ một chút."
Quan sát viên của Vịt Vịt vẫn đang ngây ngô nãy giờ rốt cuộc cũng phát giác không khí có gì đó là lạ, yên tĩnh một cách bất thường.
"Xin hỏi, " Hình Bác Ân không biết hiện tại chính mình là đang dùng ngữ khí gì để đặt câu hỏi, "Nội dung báo cáo của mấy người... Sẽ không công bố rộng rãi chứ?"
Quan sát viên của Pickup là người lớn tuổi và chín chắn nhất trong ba quan sát viên lập tức trả lời: "Xin yên tâm, chúng tôi chỉ báo cáo sự tình phát sinh nơi đây lên cấp trên thôi, sẽ không tự tiện công bố ra ngoài, cũng sẽ không nhắc tới chuyện này với các đồng sự khác."
Hình Bác Ân: "Xin cám ơn nhiều."
Quan sát viên của Pickup lắc đầu: "Chức trách mà thôi. Nhưng mà, nếu cấp trên cho rằng tình huống này đặc thù, hoặc là có ảnh hưởng tiềm tàng với sự an toàn của viện, tất nhiên sẽ cung cấp các tin tức tương quan cho người phụ trách khác để có thể kịp thời thương nghị đối sách thích hợp."
... Cho nên các cấp lãnh đạo đều sẽ biết việc Khâu Sam tỏ tình với mình? Hình Bác Ân đột nhiên có chút đau đầu.
Ba quan sát viên cùng rời đi, Hình Bác Ân vẫn rề rà phía sau, lúc rời khỏi cửa, không biết có phải ảo giác hay không, dường như Hình Bác Ân nghe được tiếng cười rúc rích hai nhân viên công tác ngồi chỗ màn hình quan sát.
Mặt của nàng liền "Phực" một cái nóng lên.
Khâu Sam cũng bước ra từ phòng bên cạnh, đôi mắt toả sáng niềm vui, Hình Bác Ân lập tức cúi đầu, nắm cổ tay Khâu Sam kéo đi.
Lúc này, nàng mới phát hiện, ngay cả tay của mình cũng là nóng rực.
May mà cổ tay lành lạnh của Khâu Sam nhanh chóng giúp nàng tỉnh táo lại.
Trên đường quay về, Hình Bác Ân hơi cúi đầu, ánh mắt chỉ nhìn xuống đất. Nàng không hề có ý định muốn nói chuyện cùng Khâu Sam, cũng không muốn quay đầu nhìn mặt Khâu Sam, nàng sợ đối diện với ánh mắt của Khâu Sam. Lỡ như Khâu Sam đang cười thì sao? Nàng nghĩ nàng nhất định sẽ nhanh chóng tha thứ cho Khâu Sam, nhưng như vậy thật sự là rất mất giá, cho nên nàng kiên quyết không quay đầu.
Dường như Khâu Sam cũng lập tức biến thành một người cực kì ngoan ngoãn, suốt cả quãng đường không hề có một lời dư thừa nào.
Nhưng biểu hiện này không thể mê hoặc Hình Bác Ân, nàng đã nhìn ra rõ ràng, nàng và Khâu Sam không cùng một đẳng cấp, lấy bất biến ứng vạn biến mới là đối sách tốt nhất.
Khi trở lại phòng thí nghiệm 6, Hình Bác Ân đưa Khâu Sam vào phòng cách ly, sau đó nhanh như chớp chạy mất, cứ như có thứ gì đó cực kì đáng sợ đang rượt phía sau.
Thứ đáng sợ gì đó đang an nhiên ngồi trên giường, đuôi mày khoé mắt đều đong đầy nụ cười.
Mãi cho đến mười phút sau Hình Bác Ân trở lại, Khâu Sam vẫn còn đang cười.
Hình Bác Ân không hề liếc mắt về phía này một cái, cả khuôn mặt, thần thái, dáng vẻ lại khôi phục vẻ thong dong, nàng vẫn ngồi trước bàn thí nghiệm nghiên cứu ghi chép của Hình Dũ.
Tuy rằng không cùng Khâu Sam nói chuyện, Hình Bác Ân lại thành thật tiếp thu lời khuyên của Khâu Sam, ngồi một lúc sẽ đứng lên đi lại, uống miếng nước ấm, đôi khi cũng sẽ ra ngoài dạo vài vòng, cùng Lê Hàn thảo luận những điểm đáng ngờ.
Nàng hiểu được đây không phải là chuyện một sớm một chiều, lo lắng quá mức không chỉ không giúp việc nghiên cứu tiến triển nhanh hơn, ngược lại sẽ làm gia tăng tỉ lệ sai sót. Nhưng cảm giác bất lực khi đứng ngoài phòng quan sát hôm nay khiến nàng canh cánh trong lòng, nàng bức thiết muốn hiểu thấu triệt phần ghi chép này nhằm sớm nghiên cứu điều chế ra thuốc trị, giúp Khâu Sam và những người bị lây nhiễm khác trở lại cuộc sống bình thường, không mang mầm bệnh khiến những người khác không suốt ngày phòng bị bọn họ nữa, cũng không hề phân biệt đối xử với bọn họ nữa.
Vì thế, trong mức độ giới hạn hợp lý, Hình Bác Ân ép buộc bản thân đến cực điểm, dồn toàn bộ sức lực vào công việc.
Khâu Sam lý giải tâm tình của nàng, tuy rằng có chút không đành lòng, nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản, chỉ im lặng canh chừng nàng.
Mỗi khi Hình Bác Ân quay đầu đều có thể nhìn thấy ánh mắt ôn hoà mà ẩn chứa sức mạnh to lớn của Khâu Sam vọng tới.
Trong suốt quá trình tập trung cao độ nghiên cứu bản ghi chép, sau ba ngày, rốt cuộc Hình Bác Ân cũng bổ sung hoàn chỉnh bản ghi chép quá trình điều chế kia. Lúc đặt bút viếc nốt một câu cuối cùng, tâm tình Hình Bác Ân lại bình tĩnh một cách kỳ dị. Áp lực mà nàng một mình chịu đựng trong suốt ba ngày nay tại giờ khắc này tan thành mây khói, nàng cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng thoải mái.
Nàng buông bút, động tác đầu tiên chính là quay đầu.
Ánh mắt Khâu Sam vẫn như dĩ vãng, xuyên qua vách kính và không khí, kiên định đính trên người nàng. Hai người yên lặng nhìn nhau, trời chỉ vừa rạng sáng, mọi âm thanh như tĩnh lặng, tiếng tim đập khe khẽ.
Hình Bác Ân đứng lên, chậm rãi triệt tiêu bầu không khí xa cách giữa hai người, lại triệt tiêu lớp kính thuỷ tinh ngăn cách, bước đến trước mặt Khâu Sam. Trong vài bước chân đó, tâm trạng bình thản như mặt hồ phẳng lặng kia chợt dậy sóng, theo từng bước đến gần Khâu Sam, suy nghĩ tỉnh táo trong một bộ óc đình trệ của nàng rốt cục xác nhận một sự kiện: Nàng thành công!
Có lẽ một thời gian dài thiếu ngủ làm cho đầu óc nàng choáng váng, có lẽ cảm xúc vỡ oà vì thành công ngăn cách thần trí của nàng, lại có lẽ là do nàng bắt đầu nhung nhớ xúc cảm lạnh lẽo kia, tóm lại, nàng nhìn từ trên cao xuống, vươn tay, cách một lớp vải đặt lên ngực Khâu Sam, ngăn trở động tác đứng dậy của Khâu Sam nơi đầu ngón tay.
Những giờ đồng hồ cuối cùng nàng như quên mất thời gian, quên luôn uống nước, lúc này môi có chút khô nứt, nàng nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm liếm.
Lập tức, nàng khép hờ mắt lại, cúi người, môi chạm vào hai cánh môi lạnh lẽo kia.
Đầu ngón tay truyền đến chấn động rất nhẹ nhưng không thể xem nhẹ.
Trái tim Khâu Sam nảy lên.
Chỉ có một cái.
Cũng đã đủ khiến Hình Bác Ân thỏa mãn.
Môi vừa chạm đã tách ra, sắc mặt Hình Bác Ân vẫn như thường, cất bước rời đi không hề quay đầu, nằm trên bàn mổ, giây lát liền chìm vào giấc ngủ.
Mấy ngày nay nàng quá mệt mỏi.
Thật sự là quá mệt mỏi.
Từ chỗ này của Khâu Sam nhìn không thấy nàng, cô liền cúi đầu, nhấp môi một cái, không tiếng động cười rộ lên trông thật ngốc. Có chút ngượng ngùng, có chút rung động, có chút càng thích Hình Bác Ân.
Cảm giác thích quả thật khiến lòng người nao nức! Khâu Sam vừa nghĩ, vừa nằm xuống, nhắm mắt lại vờ như đang cùng ngủ với Hình Bác Ân.
Sáng sớm lúc Hình Bác Ân rời giường, Khâu Sam lập tức ngồi dậy, nhìn theo bóng dáng Hình Bác Ân vội vã thu xếp giấy tờ rời đi, lúc đi Hình Bác Ân còn vui vẻ mà chào Khâu Sam một câu "Buổi sáng tốt lành".
Kết quả là chờ một cái chờ đến nửa đêm.
Vài ngày qua dù hai người không nói một lời, nhưng Khâu Sam vừa nhất mắt liền có thể nhìn thấy Hình Bác Ân, bỗng nhiên không nhìn thấy nữa, cô liền cảm thấy cực kì không quen. Từng phút đồng hồ trôi qua, thời gian như lâu đến nỗi khiến cô muốn lao ra chỉnh kim đồng hồ nhanh chút.
Đang lúc Khâu Sam nóng ruột, Hình Bác Ân vội vàng lộ diện, cũng không kịp giải thích gì, chỉ nói tối hôm nay không về ngủ, cất chân lại rời đi.
Khâu Sam cảm giác chính mình như biến thành một hòn vọng phu.
Ý tưởng kỳ quái, Khâu Sam lắc đầu, tiếp tục chờ.
Đến sáng sớm hôm sau, Hình Bác Ân kéo một thân mệt mỏi trở về, ngay cả sức nói chuyện cũng không có. Khâu Sam nhìn nàng chìm vào giấc ngủ, nỗi lo lắng cuối cùng cũng buông một phần.
Cô biết Hình Bác Ân sẽ cực kì bận rộn, nhưng không nghĩ tới sẽ bận rộn đến mức ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không thể bảo đảm. Từ khi đến đây cô vẫn luôn đợi nàng ở trong này, Lê Hàn có đến một lần, trừ lần đó ra cô chỉ gặp mỗi Hình Bác Ân, nơi này giống một chỗ biệt lập, ngăn cách tin tức bên ngoài đồng thời cũng ngăn cách dò xét bên trong, tuy rằng tù túng, nhưng cũng khiến cô an tâm thoải mái.
Nhưng Hình Bác Ân bận rộn khiến cô thoáng cảm giác như có gì đó sắp xuất hiện, mà cô lại không có quyền lực xen vào.
Cô đắm chìm trong suy nghĩ, không biết qua bao lâu, đột nhiên nghe được tiếng chuông vang lên.
"Tính toong! Tính toong!"
Tiếng thứ hai vừa vang lên, Hình Bác Ân lập tức bật người bò dậy, chạy như bay ra ngoài, để lại Khâu Sam vẫn đang kinh ngạc nhìn đồng hồ, Hình Bác Ân mới ngủ có bốn tiếng.
Khâu Sam có chút bất an, thong thả đi lại trong một tấc vuông căn phòng, khi lại nghe được tiếng chuông "Tính toong " lần nữa, cô lập tức quay đầu, lại lập tức nhận ra được người đến đây không thể nào là Hình Bác Ân, hẳn cũng không phải Lê Hàn.
Thanh âm vang lên hồi lâu mới dừng lại.
Bên ngoài yên lặng chưa tới vài phút, đột nhiên, cửa mở ra.
Rất nhanh, Khâu Sam thấy Hình Bác Ân mặt xám xịt đi tới, cô thầm nghĩ sắp có kẻ gặp xui xẻo.
Quả nhiên, cô lập tức nghe Hình Bác Ân dùng chất giọng bằng phẳng không cảm xúc hỏi: "Bạc tiểu thư đến thăm em, em có muốn gặp không?"