Cây cối vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, từng chiếc lá non mọc ra thay thế lá già rụng xuống.
Mùa đông đến. Hình Bác Ân xoay người nhặt một chiếc lá còn xanh xoay đầu nói: "Chiếc lá này rụng sớm."
Nàng vừa vặn nhìn đến thấy một chiếc lá bắt đầu chuyển vàng rơi xuống đỉnh đầu Khâu Sam. Ánh mắt Khâu Sam liếc lên trên một cái vờ như không phát hiện, cứ thế đội chiếc lá trên đầu đi cạnh Hình Bác Ân. Vì thế Hình Bác Ân liền vứt bỏ chiếc lá xanh trong tay mà vươn tay lấy xuống chiếc lá vàng trên đầu cô, tay còn lại vẫn tiếp tục nắm lấy tay cô tiếp tục tản bộ.
Sau hai người vài mét, hai cảnh sát võ trang di chuyển cùng tốc độ với hai người, họ ở đây để giám thị hành vi của Khâu Sam phòng ngừa tình huống phát sinh ngoài ý muốn.
Khoảng cách này khiến họ không nghe được nội dung câu chuyện của Khâu Sam và Hình Bác Ân. Viện nghiên cứu không chỉ đề phòng người bán lây nhiễm, còn phải phòng bị con người.
Vì cơ hội này, Hình Bác Ân đã cố gắng thật lâu.
Không khí vẫn đang chuyển động, trên đất có tro bụi, bầu trời cao ngất mà xa xôi, Khâu Sam ngửa đầu nhìn, trước mắt phảng phất như ngày đêm biến đổi, sao trời xuất hiện lại biến mất, mặt trời lặn rồi lại lên. Một cái nhìn này dài lâu tựa như mấy tháng trời chậm rãi trôi qua.
Hình Bác Ân hỏi: "Em vẫn cảm thấy là Độ Trân Bảo tự nguyện đi cùng Trương Tri Thối à?"
"Dạ, dấu vết diễn kịch quá rõ ràng. Nếu như là ngoài ý muốn em ấy sẽ tìm cách trốn thoát, mà không phải liên tục gây áp lực tâm lý cho Độ Nhược Phi như vậy."
"Lúc ấy tôi cũng thấy kỳ, nhưng cố ý như vậy...Tôi không thể tin được." Hình Bác Ân lắc đầu.
Không thể tin được, nhưng Khâu Sam kết luận như vậy, nàng liền tin tưởng.
"Em ấy muốn cái gì?" Hình Bác Ân lầm bầm lầu bầu như tự hỏi.
"Em cũng không biết."
Hai người bọn họ nắm tay thật chặt, Khâu Sam cảm giác nhiệt độ trong tay Hình Bác Ân từng chút truyền tới tim mình, liền nhận ra cái lạnh cuối thu cũng không bằng sự lạnh lẽo của lòng người
"Về sau, buổi tối tôi sẽ dẫn em đi ra ngoài ngắm." Hình Bác Ân nói ra một câu hứa hẹn lãng mạn.
"Dạ." Khâu Sam lập tức đồng ý, tuy rằng cô không thấy ngắm sao thì lãng mạn chỗ nào.
Chậm rãi vòng quanh viện nghiên cứu hai vòng, hai người trở lại tầng hầm bốn.
Sự kiện ngoài ý muốn hơn một tháng trước khiến người Trung Từ biết đến sự tồn tại của một lượng lớn người bán lây nhiễm ở tầng hầm bốn, nhưng nhìn chung thì tầng hầm bốn vẫn là nơi an toàn nhất ở Trung Từ. Đợt bão tố kia tựa hồ bình ổn rất nhanh, tiến độ công việc tiến triển như thường, trên thực tế ở một nơi bí mật gần đó, mỗi người nơi đây đều bị cách ly thẩm tra vài lần, chỉ cần bất kì câu trả lời do dự hoặc vài từ ngữ ấp úng, sẽ lập tức bị cô lập, vài ngày không xuất hiện.
Hơn một tháng, Thế Giới Mới không lộ manh mối nào, dần dần, mọi người khôi phục cuộc sống vốn dĩ, có giữ có bỏ mà sống.
Vô số tai hoạ nghiêm trọng trong lịch sử đã chứng minh khả năng thích ứng của con người mạnh đến đáng sợ, thân ở hoàn cảnh càng ác liệt, tinh thần càng kiên cường dẻo dai.
Ngày đó, Phùng Ngọc Hà thấy Phương Nguyệt. Nhưng dì không nói gì. Dì có hai đứa con, một người đã không thể về được, dì tất yếu phải giữ gìn một đứa khác.
Độ Nhược Phi cuối cùng cũng chính mồm hứa hẹn không trả thù nữa, lựa chọn đeo trên lưng lời đàm tiếu bên ngoài cùng sự cắn rứt trong lương tâm trở về đội tìm kiếm, nhiều lần làm nhiệm vụ đều kẻ liều mạng nhất, trên người lại thêm rất nhiều vết thương.
Trần Điềm Viên thì đột nhiên căng đầy sức sống, sinh mệnh toả sáng, vượt qua nỗi thống khổ mất đi người yêu, cô được Hình Bác Ân giới thiệu đến làm việc vặt ở tầng trên.
Về phần Khâu Sam, người mà Hình Bác Ân nhớ mong và yêu thích nhất, cơ thể ngày càng linh hoạt, cảm giác cũng càng ngày càng nhạy, không ngừng mang đến kinh hỉ cho Hình Bác Ân.
Đêm đã khuya.
Trong phòng thí nghiệm vang lên tiếng cởi quần áo.
Tiếng hai người, cởi quần áo cho nhau.
Da thịt loã lộ kề nhau, răng môi dây dưa không ngớt, tay Hình Bác Ân thật không an phận, chung quanh trêu chọc, vừa lòng cảm nhận nơi ngón tay mình đi qua run rẩy nổi lên một lớp gai ốc.
Trước khi hai người bên nhau đều không có kinh nghiệm, nhưng hiển nhiên ở phương diện này Khâu Sam càng thêm có thiên phú, biết cách phối hợp, hơn nữa còn biết nhường cho đối phương nếm chút ngon ngọt trước, về sau mới càng có thể tận hưởng kích tình.
Hình Bác Ân không ngừng thăm dò khu vực mẫn cảm trên người Khâu Sam, muốn biết chạm nơi nào sẽ dễ dàng làm Khâu Sam khó nhịn nhất. Nàng học tập cơ thể Khâu Sam còn nhiệt tình và chủ động hơn nhiều so với thời học sinh đam mê nghiên cứu mà học tập, nội tâm không thể không thừa nhận nàng cũng không phải người tôn thờ khoa học đem khoa học đặt lên bàn thờ cúng bái.
Cơ thể Khâu Sam càng đáng giá được cúng bái hơn, mà nàng càng muốn làm vị thần kia, tận tình hưởng dụng.
Hình Bác Ân ấn Khâu Sam lên giường, làm sâu nụ hôn.
Chiếc giường đơn chịu đựng sức nặng của hai người, thường xuyên rung lắc, loại chuyển động này khiến cơ thể hai người tiếp xúc càng chặt hơn, chân ma xát chân, làn da nhẵn mịn cọ và nhau như có thể châm lửa, ngọn lửa ôn nhu ẩm ướt liếm láp thân thể, một vệt ấm áp liếm qua eo bụng ngực cổ, cuối cùng đuổi đến đầu lưỡi Khâu Sam, chiếc lưỡi ướt át kết hợp cùng ngọn lửa âm ỉ, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai Hình Bác Ân.
Ngón tay Khâu Sam gãi nhẹ đùi Hình Bác Ân, chọc cho Hình Bác Ân vừa đắm chìm trong sóng tình vừa nhịn không được nhột đến bật cười, hai loại cảm giác trộn lẫn trong cơ thể, quấy đến cơ thể nàng không còn nghe sai sử, không hay không biết mà bị Khâu Sam nang lên, điều chỉnh thành tư thế càng thoải mái và thích hợp.
Sau khi thân thể đạt được thoả mãn, Hình Bác Ân ghé vào người Khâu Sam, phả ra từng đợt khí vào cằm Khâu Sam.
Lại qua một lúc nữa, nàng sẽ không thể tuỳ ý nằm úp sấp như vậy nữa. Khâu Sam khôi phục quá mau, hiện tạp đè lâu sẽ có cảm giác tê dại, đợi đến sau này, có rất nhiều động tác phải khắc chế.
Cho nên thừa dịp Khâu Sam còn chưa hoàn toàn khôi phục, hai người mỗi ngày cực kì tích cực mà nếm thử tư thế mới.
Hiện tại là tư thế cưỡi hoả tiễn lên trời, rồi tư thế ngày mai đã thương lượng xong xuôi là lực hấp dẫn đối đầu.
Hình Bác Ân không khỏi cảm thán: Thứ gì tìm hiểu sâu đều là học vấn, mình phải tìm hiểu ngọn nguồn thấu hiểu cặn kẽ.