Edit: Vũ Vũ
Nhậm Giáng Nhã nghe được thì có chút tức giận, muốn đứng lên chất vấn Hạ Vũ Châu thì bị Trâu Mông giữ lại, cô lắc đầu: "Tiểu Nhã, không cần đâu."
"...Chúng ta đi thôi." Nhậm Giáng Nhã vừa nhìn là đã biết cô sắp khóc, vội vàng kéo cô ra ngoài.
Trâu Mông như mất hết hồn vía, bị Nhậm Giáng Nhã kéo ra ngoài cửa. Một đoạn đường ngắn từ chỗ ngồi ra đến cửa đã khiến Trâu Mông hao hết sức lực, ra ngoài rồi mới có thể dựa vào tường hòa hoãn một chút.
"Mông Mông, xin lỗi cậu." Nhậm Giáng Nhã có chút tự trách, cô không nên ép Trâu Mông tới đây.
Trâu Mông thở dài, ánh mắt trống rỗng nhìn Nhậm Giáng Nhã: "Anh ấy quên mình rồi."
Cô đã nghĩ ra rất nhiều tình huống gặp lại Hạ Vũ Châu, tốt nhất là anh vẫn còn yêu cô, mà tệ nhất chính là anh hận cô. Trâu Mông tình nguyện nghe anh nói những câu độc ác sắc nhọn nhất với mình, còn tốt hơn nghe anh hỏi nhẹ một câu "Trâu Mông là ai?".
"Không phải đâu, cậu ta..." Nhậm Giáng Nhã còn chưa nói xong thì trên hành lang xuất hiện một thân ảnh.
Hạ Vũ Châu từ trong phòng đi ra, lập tức đi về phía hai người.
"Hạ Vũ..." Nhậm Giáng Nhã vừa mở miệng thì anh cũng đi qua hai người, cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn lấy một cái.
Trâu Mông nhìn theo bóng lưng của anh đã đi xa, vừa quen thuộc lại lạnh nhạt đến nỗi xa lạ. Cô nhìn Nhậm Giáng Nhã rồi cười khổ, so với khóc còn khó coi hơn.
Nhậm Giáng Nhã đưa cô về nhà nhưng không rời đi ngay.
"Cậu về đi, mình không sao thật mà." Trâu Mông tẩy trang, tắm giặt xong xuôi rồi đi ra.
"Không có việc gì, mình ở với cậu."
"Hôm nay bác sĩ Đường được nghỉ đúng không? Cậu mau về đi."
Trâu Mông tẩy trang xong, đẹp thì vẫn đẹp nhưng sắc mặt lại rất kém.
"Anh ấy không quan trọng, kệ đi." Nhậm Giáng Nhã đưa sữa bò cho cô: "Tối nay chẳng ăn được gì, mình cũng biết bây giờ cậu ăn không vào. Cậu uống sữa bò rồi nghỉ sớm đi."
Cô nàng nhìn Trâu Mông uống hết sữa bò rồi đẩy cô đến mép giường, xốc chăn lên: "Mông Mông nhà chúng ta ngủ ngoan nào."
Trâu Mông bị bắt nằm xuống: "Mình thật sự không có sao mà."
Nhậm Giáng Nhã ất muốn cho cô soi gương ngay lập tức, đây là mặt của người không có chuyện gì sao?
"Ngoan ngoãn ngủ đi, mình tắm xong sẽ ra với cậu." Nhậm Giáng Nhã cầm quần áo của mình để ở đây rồi đi tắm rửa.
Vào phòng tắm mở vòi hoa sen cho dòng nước dội xuống mặt đất tạo ra tiếng xôn xao. Cô nàng mới lấy điện thoại gọi cho Đường Lâm nói đêm nay mình không về, thuận tiện chất vấn anh ấy.
"Sao anh không nói với em là hôm nay tên khốn Hạ Vũ Châu kia về nước?"
"Cậu ta về nước ư? Anh không biết."
"Nhất định là anh biết! Chuyện gì cậu ta chẳng nói với anh."
Đường Lâm cảm thấy oan uổng: "Vợ ơi, cậu ta không nói với anh thật mà. Em nghĩ cậu ta là ai mà chuyện gì cũng hội báo với anh chứ?"
Nhậm Giáng Nhã kể chuyện tối nay cho Đường Lâm nghe: "Có phải cậu ta ở nước Mỹ gặp tai nạn xe rồi mất trí nhớ không?"
"Vợ ơi..." Đường Lâm cạn lời: "Em ít đọc tiểu thuyết ngôn tình thôi."
Nhậm Giáng Nhã chu miệng: "Đàn ông các anh chẳng có ai tốt đẹp cả."
Đường Lâm bị gộp vào mắng chung cũng bất đắc dĩ: "Trâu Mông có ổn không?"
"Không ổn chút nào cả. Khóc cũng chẳng khóc. Thà cậu ấy cứ khóc thoải mái một trận đi thì còn đỡ." Nhậm Giáng Nhã thở dài: "Hạ Vũ Châu dứt khoát chết đi thì không nói làm gì, có việc sống thôi mà cũng làm người ta ghét nữa."
"Mấy lời này em nói trước mặt anh thôi đấy."
"Em còn dám nói trước mặt Hạ Vũ Châu cơ, ai sợ cậu ta chứ?" Nhậm Giáng Nhã thở phì phò: "Cậu ta cũng đâu biết lúc mới chia tay với cậu ta xong, Trâu Mông nhà chúng ta đã phải chịu đựng đau khổ nhiều thế nào, đáng thương gần chết."
"Em nghĩ lại đi, người đau khổ đâu phải chỉ có mình Trâu Mông." Đường Lâm việc nào ra việc đó.
"Vậy bây giờ Hạ Vũ Châu sống tốt như thế rồi, dựa vào đâu còn muốn tra tấn tinh thần Trâu Mông?" Nhậm Giáng Nhã phát hiện: "Có phải anh đứng về phía cậu ta không?"
Đường Lâm lập tức tỏ thái độ: "Anh ủng hộ em mà, em về phe ai thì anh về phe người đó."
"Coi như anh thức thời." Nhậm Giáng Nhã nhìn dòng nước vẫn còn đang chảy: "Không nói chuyện với anh nữa, em tắm xong còn ra ngủ cùng cậu ấy."
Tắt điện thoại, Nhậm Giáng Nhã nhanh chóng tắm rửa.
Trâu Mông cho rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng không ngờ mới nằm lên giường chưa được bao lâu thì đã mơ màng thiếp đi.
Lúc Nhậm Giáng Nhã đi ra, nhìn cô ngủ rồi mà mày vẫn nhăn lại, nhẹ giọng thở dài: "Vì tình mà khổ sở, haiz."
********
"Làm sao thế? Qua hai ngày nghỉ mà sao sắc mặt em kém vậy?" Thường Trạch Hằng nhìn Trâu Mông đi vào thang máy: "Em bị ốm đấy à?"
"Không ạ." Trâu Mông lắc đầu: "Em mất ngủ thôi."
Thang máy "đinh" một tiếng, hai người cùng nhau đi ra ngoài. Thường Trạch Hằng nhắc nhở cô: "Tối nay chúng ta có bữa tiệc với Khoa học Kỹ thuật Nhạc Mông đấy, em đừng quên."
"Ừm, em nhớ mà."
Thường Trạch Hằng vẫn có chút không yên tâm: "Thật sự không có chuyện gì sao?"
"Không có thật mà." Trâu Mông cố nặn ra một nụ cười: "Em uống nhiều nước ấm là được."
"..."
Nói gì thì nói, Thường Trạch Hằng vẫn thấy lo lắng, từ ngày cô đi học ở Hong Kong đến khi cô về nước, anh ấy rất ít khi thấy trạng thái của cô không tốt. Cho nên quyết định tối nay đi dự tiệc cùng cô.
Trải qua chuyện hai ngày trước, Trâu Mông hoàn toàn đuổi đi ý nghĩ không thực tế kia khỏi đầu mình.
Không nhìn thấy Hạ Vũ Châu khiến lồng ngực cô buông lỏng, Khoa học Kỹ thuật Nhạc Mông cử ba người tới, người phụ trách chào hỏi với hai người bọn họ.
"Chào, anh Thường." Anh ta duỗi tay tự báo tên tuổi: "Tôi là Trình Ngôn."
Cái tên "Trình Ngôn" này cũng không xuất hiện trong báo cáo điều tra, thực rõ ràng vị này chính là người đầu tư đứng phía sau.
"Đã lâu không gặp, Trâu Mông." Trình Ngôn duỗi tay ra trước mặt Trâu Mông.
"Chúng ta...từng gặp nhau sao?" Trí nhớ của cô không kém, nhưng trong ấn tượng thì hình như cô chưa từng gặp Trình Ngôn.
"Có lẽ là cô đã quên nhưng chúng ta đã từng gặp nhau một lần." Trình Ngôn cười rồi bổ sung thêm một câu: "Từ rất nhiều năm trước rồi."
Trâu Mông không nhớ ra mình và Trình Ngôn gặp nhau lúc nào, có lẽ đúng như anh ta nói, đó là chuyện của rất nhiều năm trước.
Cũng may bữa tiệc tối nay với Khoa học Kỹ thuật Nhạc Mông diễn ra suôn sẻ, đến lúc kết thúc còn bàn cả hợp đồng với nhau.
"Người lái thuê đến rồi, em đứng đây đợi anh một lát." Thường Trạch Hằng nhìn điện thoại, dặn dò Trâu Mông một câu rồi đi về phía bãi đỗ xe.
"Anh Trình, chúng tôi cũng về trước đây." Mấy người khác chào hỏi xong rồi cũng rời đi.
Trâu Mông đứng ở một bên trộm liếc Trình Ngôn một cái. Anh ta không nhìn cô, mắt nhìn thẳng phía trước rồi mở miệng hỏi: "Xem ra cô vẫn rất tò mò về chuyện chúng ta từng gặp nhau ở đâu nhỉ?"
"Chuyện này rất khó để không tò mò, bởi vì tôi..." Trâu Mông lắc đầu: "Thật sự không nhớ ra được."
"Gặp một lần thôi mà, không cần để ý như vậy." Trình Ngôn giải thích: "Nói không chừng hôm nào cô lại nhớ ra đấy."
"Hình như anh Trình đây cũng không mấy hiểu biết về công ty mà mình đầu tư nhỉ?" Trâu Mông hỏi ra vấn đề mà cô thấy khó hiểu hơn.
Trình Ngôn mỉm cười: "Ồ? Sao cô biết?"
Trâu Mông muốn giải thích nhưng cuối cùng lại đổi một lý do thoái thác: "Trực giác của phụ nữ."
Trình Ngôn không phủ nhận, anh ta lấy một tấm card trong túi áo ra: "9 giờ tối mai cô có thể đến đây để chứng thực trực giác của mình."
Sau khi nhìn rõ tấm card ấy chính là thẻ phòng khách sạn, trên mặt Trâu Mông xuất hiện vẻ chán ghét như anh ta mong muốn.
"Nếu tôi không nhận thì có phải hợp đồng cũng thành vô dụng?"
"Cô Trâu nghĩ nhiều quá rồi, cô nhận hay không nhận thì hợp đồng vẫn như cũ thôi." Trên mặt Trình Ngôn vẫn là nụ cười lịch sự nhưng lại có hành động khiến người ta khinh thường.
"Cho nên những gì anh Trình đây vừa làm, chỉ vì muốn khiến tôi ghê tởm sao?"
Trình Ngôn thu tay lại, anh ta nghe thấy tiếng lốp xe cọ qua mặt đất, cảm giác được đèn xe càng ngày càng gần: "Nếu tôi nói đây không phải tôi đưa cho cô thì sao?"
"Cho dù là ai thì tôi đều..."
"6 năm trước, chúng ta gặp nhau qua video call."
Trâu Mông ngây ngẩn cả người, cô hiểu được những gì Trình Ngôn muốn nhắc nhở. Anh ta nói quá rõ ràng, cô muốn không hiểu cũng khó.
"Cho nên..." Tay Trình Ngôn lại giơ ra trước mặt cô: "Không muốn đi gặp cậu ta?"
Nếu vừa rồi chỉ là nhắc khéo, thì bây giờ là nói thẳng không chút che giấu.
"Cậu ta" là ai, không cần nói cũng biết.
Trong lúc nhất thời Trâu Mông không biết đâu mới thật sự là Hạ Vũ Châu, là người nói không nhớ cô là ai hay vẫn là người đưa thẻ phòng khách sạn cho cô.
Nhưng cô vẫn chưa nhận lấy tấm thẻ phòng: "Hẳn là anh ấy cũng không muốn gặp tôi."
Trình Ngôn cũng chưa chịu từ bỏ: "Nhưng tôi thấy cô nên tự hỏi lại bản thân mình, xem cô có muốn gặp cậu ta không?"
...
"Sao thế?" Lên xe rồi, Thường Trạch Hằng để ý Trâu Mông vẫn luôn thất thần.
"Nếu..." Trâu Mông quay đầu nhìn anh ấy: "Em nói là nếu thôi, nếu không ký được bản hợp đồng này thì sao?"
"Không sao cả. Đơn giản là tìm người hợp tác mới thôi, sao thế? Không tự tin à?"
"Cũng không phải, chỉ là em thấy..." Tay Trâu Mông đút vào túi, sờ đến một tấm card: "Hợp đồng chưa ký tên sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
"Em đừng nghĩ nhiều quá, hợp tác mà, vốn dĩ là tôi tình anh nguyện, nếu đối phương không tình nguyện thì chúng ta đi tìm người khác." Anh ấy vỗ vỗ bả vai Trâu Mông: "Đây cũng đâu phải hạng mục đầu tiên em làm, áp lực lớn vậy sao?"
Trâu Mông lắc đầu: "Em hỏi vậy thôi."
*********
Ngày hôm sau, tan làm xong Trâu Mông trực tiếp về nhà, ăn đơn giản cái gì đó, nhìn thời gian chầm chậm trôi qua.
Đúng như trong dự kiến, hôm nay bên Khoa học Kỹ thuật Nhạc Mông chưa đưa hợp đồng đến, Trâu Mông nhìn thẻ phòng trong tay, trầm tư một lát rồi thay quần áo, đi ra ngoài.
Gọi xe đến cửa khách sạn, một đường đi thẳng tới tầng cao xa hoa nhất, cô đứng bên ngoài lấy đủ dũng khí, xây dựng tâm lý vững chãi cho mình xong mới dám nhấn chuông cửa.
Nhấn đến lần thứ hai mà cửa vẫn chưa mở, Trâu Mông không tự giác nhẹ nhàng thở ra, chưa gặp được cũng còn tốt hơn gặp rồi mà không biết phải làm gì.
Đang lúc cô chuẩn bị rời đi, khóa cửa phát ra tiếng "cùm cụp", cửa bị mở ra, Trâu Mông ngẩng đầu, nhìn người mà mình ngày đêm mong nhớ đang đứng cách đó một mét.
Đè nén xúc động muốn chạy đến ôm anh, Trâu Mông có chút không biết phải làm sao, chẳng rõ phải nói cái gì.
Trên mặt Hạ Vũ Châu không lộ ra quá nhiều cảm xúc, anh lui về sau một bước, ý bảo Trâu Mông đi vào.
"Muốn uống nước không?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.
Giọng điệu của anh xa cách, giống như cô chỉ là một người hợp tác làm ăn bình thường.
Trâu Mông lắc đầu, vừa muốn nói gì đó thì bị anh giành trước.
"Ngồi đợi một lát đi." Hạ Vũ Châu hất cằm về phía sofa: "Tôi còn có việc phải làm."
Nói xong Hạ Vũ Châu cũng không nhìn cô, ngồi xuống ghế trước bàn làm việc rồi bắt đầu đọc tài liệu.
Trâu Mông ngồi trên ghế sofa nhìn anh, trước kia bọn họ cũng có một cái bàn học rất rộng, khi đó cô luôn là người vùi đầu làm bài, còn Hạ Vũ Châu nghiêng đầu nhìn cô một cách trắng trợn táo bạo.
Anh còn chơi xấu, làm đúng được bài nào là sẽ quấn lấy cô đòi được "thưởng", từ hôn môi rồi bắt đầu được voi đòi tiên.
Mà bây giờ cũng tương tự như trong quá khứ, nhưng cũng không hoàn toàn giống nhau.
Trâu Mông dùng ngón tay lau đi nước mắt ở khóe mắt. Cô đứng lên, đi đến cạnh Hạ Vũ Châu.
Lúc cô đến gần, Hạ Vũ Châu khép máy tính lại.
"Nếu anh bận quá thì tôi về trước, còn hợp đồng ký vào hôm khác cũng được."
Hạ Vũ Châu giơ tay nhìn đồng hồ: "Mười lăm phút."
"Cái gì?" Trâu Mông không hiểu lắm.
"Em đợi tôi mười năm phút." Anh nhìn Trâu Mông: "Sáu năm trước ở sân bay, tôi chờ một người, chờ hơn ba giờ đồng hồ."
Nước mắt Trâu Mông chảy xuống.
Anh cũng chưa quên được cô.
2469 words
31/05/2023
Danh Sách Chương: