Edit: Chu
"Bạn nghĩ thế nào về việc yêu sớm của con cái?" Về vấn đề này, Trâu Mông không có cơ hội hỏi để hỏi ý kiến từ ba mẹ mình.
Sau đó, khi Trâu Mông bị hỏi thế này, cũng là lúc cô đang ngồi trong văn phòng chủ nhiệm của con trai năm trung học phổ thông.
Hạ Vũ Châu và Trâu Mông rất ít khi quản đến việc học tập của con trai, Tiểu Y từ nhỏ đã xác định được rõ mục tiêu của mình, biết được bản thân nghĩ gì và muốn gì, bất cứ việc gì cũng vậy. Từ nhỏ đến lớn, cậu đều có thể thực hiện tất cả mục tiêu của mình, từ trung học cơ sở cho đến trung học phổ thông đều học ở lớp chọn của trường trọng điểm, thành tích cũng chưa từng lọt khỏi top ba trong lớp.
Mỗi lần muốn học cái gì, cậu đều tự mình suy xét kỹ lưỡng, rồi nói với ba mẹ, Trâu Mông cùng Hạ Vũ Châu luôn hết lòng ủng hộ cậu, cậu nhóc cũng chưa từng bỏ dở giữa chừng, cho nên hiện tại khả năng nhảy hiphop của cậu đỉnh của chóp, đánh bóng rổ cực tốt, đàn dương cầm cũng rất hay.
Con nhà người ta khi bước vào tuổi dậy thì, ít nhiều sẽ có chút phản nghịch, nhưng Tiểu Y lại hiểu chuyện quá mức, không để Trâu Mông phải bận tâm.
Cho nên khi cô biết con trai của mình có lẽ đang yêu sớm, liền cảm thấy có chút kinh ngạc, bởi vì cô vốn cho rằng thằng bé chỉ biết đến học tập.
Nhưng không phải là không có chút manh mối nào, trước đó Trâu Mông đã phát hiện ra, khi cậu nhìn điện thoại, trên mặt không giấu được ý cười.
Chủ nhiệm lớp sinh sau năm 1980, năm nay đã hơn 50 tuổi, không biết có phải khi còn đi học, thầy ấy từng yêu sớm hay không, cho nên tới tuổi này vẫn còn quản lý lớp, đối với chuyện yêu sớm cũng tương đối nhạy cảm hơn.
"Thật ra, chúng ta cũng đều biết rõ thành tích học tập của bạn học Hạ Ninh Y mà không cần phải nói huỵch toẹt, nhưng hiện tại đang là năm mười hai, tôi cảm thấy vẫn nên tập trung việc học trước." Thầy giáo đẩy đẩy mắt kính, "Hơn nữa, đối phương chỉ mới học lớp mười một..."
Trâu Mông gật gật đầu: "Thưa thầy, tôi muốn hỏi một chút, làm sao thầy có thể phát hiện chuyện yêu đương của Tiểu Y vậy ạ?"
"Là do giáo viên ở lớp khác phát hiện hai đứa nhỏ hôn nhau ở phòng thiết bị. Cho nên..."
"..." Trâu Mông âm thầm lẩm bẩm trong lòng một câu, chuyện này vậy mà còn có thể di truyền.
Sau đó cô tiếp tục hỏi giáo viên: "Vậy... Đối phương là nam ạ?"
Thầy giáo lập tức phủ nhận: "Đương nhiên không phải rồi, là một cô gái nhỏ. Nhưng để bảo vệ quyền riêng tư của em ấy, tôi không thể nói tên cho cô biết được."
Trâu Mông gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Thầy giáo tiếp tục nói: "Hy vọng cô có thể trở về khuyên nhủ cháu nó, đây là thời điểm mấu chốt, vẫn nên chú tâm vào việc thi đại học trước tiên."
"Được thưa thầy, cảm ơn thầy ạ." Trâu Mông nói với thầy ấy: "Trở về tôi sẽ nói chuyện với cháu lại, yêu đương nhưng nhất định phải chú ý chừng mực."
"... Hả?" Thầy giáo nhận ra rằng bản thân nói nhiều như vậy, nhưng dường như cô đã nắm sai trọng tâm rồi.
"Thưa thầy, cho dù là nam hay nữ, nếu đã cùng Tiểu Y yêu đương, tôi cảm thấy hai đứa đều thật tâm thích đối phương." Trâu Mông cười nói, "Tình yêu ở tuổi 17-18 rất đẹp, hiện tại cũng đã là năm 2038 rồi, tôi cảm thấy bất kể là nam hay nữ, hoặc yêu đương ở độ tuổi nào, chỉ cần thằng bé biết giữ đúng mực, gia đình chúng tôi đều sẽ ủng hộ."
Không phải là thấy ấy không biết gia cảnh của Hạ Ninh Y, trước kia đã từng tiếp xúc với phụ huynh hai lần, đối phương rất lịch sự, đối với những việc trong trường cũng hết sức phối hợp.
Chủ nhiệm lớp giật giật khóe miệng, vốn tưởng rằng phụ huynh sẽ thấu tình đạt lý, nhưng hiện tại lại nhận ra hình như không phải lắm.
"Thầy cứ yên tâm, chúng tôi đều phổ cập đầy đủ cho cháu về những việc nên làm và không nên làm khi đang là vị thành niên, nếu ba mẹ của đối phương có ý kiến, gia đình tôi sẽ hết sức phối hợp."
Trâu Mông rời khỏi văn phòng giáo viên, sau đó trực tiếp chở Hạ Ninh Y về nhà.
Khi chuẩn bị về đến nhà, rốt cuộc Hạ Ninh Y đã không nhịn được nữa, hỏi Trâu Mông - người giữ im lặng suốt quãng đường: "Mẹ, có phải mẹ không vui không?"
"Tại sao con lại cảm thấy như vậy?" Trâu Mông vừa lái xe vừa hỏi cậu.
"Bởi vì con bị thầy giáo mời phụ huynh."
"Ừm... Việc bị mời phụ huynh này thật sự rất mất mặt đấy, Hạ Ninh Y."
Bình thường tư tưởng ba mẹ của cậu rất cởi mở, nhưng hôm nay thấy Trâu Mông trầm mặc thế này, cậu lại không chắc lắm. Nhưng dù bị gọi đầy đủ họ tên, Hạ Ninh Y lại cảm thấy Trâu Mông không phải tức giận vì chuyện yêu sớm của cậu.
Thật ra, dỗ Trâu Mông vui vẻ rất dễ, nhưng nếu để người ba luôn yêu chiều vợ hết mực của Hạ Ninh Y phát hiện cậu đã chọc Trâu Mông tức giận thì chết là cái chắc.
"Mẹ, thầy giáo đã nói gì với mẹ vậy ạ?" Cậu xuống xe và đi theo sau lưng Trâu Mông, nhanh chóng bước đến cạnh cô, thử hỏi Trâu Mông một chút.
Thật ra vẫn có thể lờ mờ đoán được lí do bị mời phụ huynh, trước đó ở lớp khác đã náo loạn lên vì chuyện tình cảm của hai bạn học, trường học vốn mắt nhắm mắt mở với việc yêu sớm bắt đầu quản lý và kiểm tra nghiêm ngặt hơn. Hạ Ninh Y đúng lúc bị phát hiện vào khoảng thời gian đó.
Chủ nhiệm của bạn gái cậu vẫn còn trẻ, sinh sau năm 2010, đối với việc yêu sớm rất thoải mái, chỉ dạy dỗ vài câu, thậm chí còn có một vài dấu hiệu ủng hộ bọn họ.
Nhưng chủ nhiệm của Hạ Ninh Y thì vẫn còn cổ hủ, cũng vì điều này mà cậu đã lo lắng hai ngày nay, rốt cuộc vẫn không thoát khỏi việc bị mời phụ huynh.
Lúc này Trâu Mông mới phát hiện, con trai đã cao hơn cô rất nhiều, bộ dạng của cậu hiện tại trông giống Hạ Vũ Châu lúc 17-18 tuổi, nhưng so với anh của lúc đó, hình như cậu lại đẹp trai và rắn rỏi hơn một chút.
"Mẹ." Hạ Ninh Y gọi cô.
Trâu Mông thật sự rất muốn biết bạn gái của cậu rốt cuộc là ai, nhưng cô hiểu rõ con trai mình, nếu muốn nói, cậu sẽ tự nói ra, còn nếu cậu đã không muốn, cô tạm thời sẽ không hỏi đến.
"Ôi mẹ à, con khó chịu muốn chết rồi. Con nói hết, con nói hết." Hạ Ninh Y không thể nhịn được nữa, Trâu Mông không hỏi cậu, cậu ngược lại lại tự mình khó chịu muốn chết, "Con đang yêu đương."
Trâu Mông gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
"Mẹ không hỏi đối phương là ai sao?"
Hạ Ninh Y không nói câu này thì thôi, vừa nhắc đến, Trâu Mông lập tức nhận ra, theo như câu hỏi của con trai, chẳng lẽ cô cũng quen biết cô gái nhỏ này? Cùng Hạ Ninh Y học chung một trường, quen biết với cô, hiện tại đang học lớp mười một.....
Trâu Mông thử tính hỏi: "Lâm... Ngộ Tưu?"
"..." Hạ Ninh Y chớp chớp mắt, "Mẹ đoán chuẩn quá vậy."
"Con cùng Tiểu Tưu Tưu yêu đương?" Trâu Mông nhịn không được nâng cao giọng nói.
"Vâng." Hạ Ninh Y nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trâu Mông, nhíu mày lại, "Mẹ không thích Ngộ Tưu ạ?"
"Không phải." Trâu Mông phủ nhận, "Ngộ Tưu rất tốt."
Cô và Hạ Vũ Châu đều rất thích Ngộ Tưu, bọn họ đã nhìn cô gái nhỏ này lớn lên, luôn ngoan ngoãn và hiểu chuyện, nhưng....
Hiện tại, Lâm Tri Ngôn và Thu Tưu đối xử với Hạ Ninh Y rất tốt, vẫn luôn xem cậu như con trai ruột, nhưng một khi biết được chuyện Hạ Ninh Y đã bắt cóc con gái bảo bối của mình, không biết bọn họ còn có thể đối xử tốt với cậu hay không.
Cô có chút lo lắng cho con trai mình.
"Như vậy có nghĩa là mẹ không phản đối chuyện của chúng con?"
"Mẹ không phản đối, chỉ cần con có chừng mực là được. Ngộ Tưu vẫn còn nhỏ, chuyện gì nên làm và không nên làm, trong lòng con tự hiểu rõ."
Hạ Ninh Y ôm cô, nói cảm ơn: "Cảm ơn mẹ ạ."
Hôm nay Hạ Vũ Châu về nhà hơi muộn, công ty có cuộc họp đột xuất, anh ăn cơm ở công ty rồi mới trở về.
Để biểu đạt lời xin lỗi vì đã không thể dùng bữa tối cùng Trâu Mông, anh đã mua một bó hoa, đây cũng là thói quen trong nhiều năm nay.
Trâu Mông rất thích bó hoa hôm nay, chờ cô cắm xong, vừa mới xoay người lại, Hạ Vũ Châu liền ôm ngang cô lên.
"Ui... Anh làm gì vậy, lỡ lát nữa Tiểu Y nhìn thấy thì sao."
Thật ra Tiểu Y đã sớm quen với việc này, từ lúc nhỏ, mỗi lần ba hôn mẹ đều không thèm tránh mặt cậu.
Nhưng khi cậu ngày càng lớn lên, nhanh chóng đã trưởng thành, Trâu Mông cảm thấy Hạ Vũ Châu nên sửa lại khả năng hứng tình ở bất cứ nơi đâu và bất kỳ thời điểm của anh.
Còn Hạ Vũ Châu thì lại nghĩ rằng, con trai cũng thành niên rồi, việc gì có thể xem và không thể xem, trong lòng cậu tự hiểu rõ, không cần bọn họ phải né tránh.
Thậm chí anh con suy xét đến việc có nên mua cho cậu một căn hộ riêng khi cậu mười tám tuổi hay không.
Đương nhiên, anh dùng chân ngón chân để nghĩ cũng biết Trâu Mông sẽ không đồng ý, anh luôn hy vọng con trai nhanh chóng thi xong đại học, đợi đến khi cậu đi học, trong nhà lại thành thế giới của hai người.
Hạ Vũ Châu ôm cô lên lầu, nhiều năm nay, mỗi ngày Hạ Vũ Châu luôn tập thể hình, còn dáng người Trâu Mông vẫn mảnh khảnh như cũ, xét về mọi mặt, hai người không giống đã có một cậu con trai 18 tuổi chút nào.
Theo lý thuyết, Hạ Vũ Châu đã qua độ tuổi như lang tựa hổ, đáng lẽ còn dần dần xuống dốc, nhưng Trâu Mông lại cảm thấy đường cong của Hạ Vũ Châu ngày càng cao lên.
"Hết rồi sao?" Hạ Vũ Châu hỏi cô, mấy hôm trước cô đến kỳ sinh lý, anh phải nín nhịn không được chạm vào cô.
"Ưm..." Trâu Mông đột nhiên nhớ đến, "Khoan đã, em có chuyện muốn nói."
Hạ Vũ Châu nhận thấy chuyện cô muốn nói không quan trọng lắm, nếu không cô đã nói ngay khi anh về nhà.
"Làm trước đã, Mông Mông."
Tuy rằng đã hơn bốn mươi, Hạ Vũ Châu vẫn luôn gọi cô "Mông Mông", tình cảm của bọn họ vẫn không hề thay đổi. Trâu Mông cảm thấy, Hạ Ninh Y trưởng thành trong môi trường như vậy, mưa dầm thấm đất, sau này chắc hẳn cậu sẽ rất yêu vợ tương lai của mình.
Muốn hỏi cô sẽ mất mát sao? Dường như sẽ không, bởi vì chữ "Yêu" này, cô chưa bao giờ thiếu.
Điều không thay đổi khác còn có sự bá đạo của Hạ Vũ Châu ở trên giường, dường như anh chưa bao giờ cạn kiệt tinh lực, lần nào Trâu Mông cũng bị anh làm cho vô cùng sung sướng.
Sướng nhưng lại rất mệt.
"Em mệt quá." Trâu Mông cảm thấy eo đã không còn là của cô.
Hạ Vũ Châu ôm cô vào ngực, chân cô thuận thế gác lên đùi anh, hơi thở nhè nhẹ: "Tuổi này rồi, anh kiềm chế chút đi."
"Chê anh già?" Hạ Vũ Châu hỏi cô.
Từ khi qua tuổi 30, Trâu Mông luôn cố tình nhắc anh đã không trẻ nữa.
Rốt cuộc là cô cảm thấy anh già đến cỡ nào vậy?
"Là em cảm thấy bản thân mình đã già rồi, không chịu nổi khi bị anh lăn lộn như vậy."
"Em già chỗ nào?"
Thât ra Hạ Vũ Châu không lừa cô, nếu nói cô vẫn như hồi hai mươi mấy thì không có khả năng, nhưng chỉ hơn ba mươi một chút thì hoàn toàn được.
Trâu Mông chớp chớp mắt, "Thôi đi, đợi qua thêm mấy năm nữa, con trai để anh trở thành ông nội, xem anh còn cảm thấy bản thân vẫn trẻ trung hay không."
Hạ Vũ Châu cười, "Vẫn còn hơi sớm."
"Sớm cái gì." Trâu Mông nhìn anh, "Thằng bé yêu đương rồi. Nói không chừng, qua 5 năm nữa anh sẽ thật sự được làm ông nội đấy."
Khóe miệng tươi cười của Hạ Vũ Châu dần cứng đờ, 5 năm sau anh vẫn chưa đến 50, nếu thật sự trở thành ông nội... Chuyện này không ổn chút nào.
"Yêu đương?"
Trâu Mông kể hết toàn bộ những việc đã xảy ra ở trường vào ngày hôn cho anh.
"Đã là thời đại nào rồi, sao còn gọi phụ huynh đến vậy?"
Hạ Vũ Châu không hiểu, "Thằng bé sắp mười tám rồi, cũng đâu tính là yêu sớm."
"Em cũng thấy vậy." Trâu Mông nói thầm một câu, đột nhiên nghĩ tới việc gì đó, gác cằm lên ngực anh, "Anh đoán xem, bạn gái của con trai là ai?"
"Làm sao anh biết được." Anh không quen bất kỳ bạn học nữ nào bên cạnh con trai.
"Vậy mới bảo anh đoán đó ~"
Hạ Vũ Châu nghe được ngụ ý trong câu nói của cô, hẳn là anh cũng biết bạn gái của thằng bé, người quen bên cạnh Tiểu Y mà anh biết, dường như chỉ có....
"... Lâm Ngộ Tưu?"
Trâu Mông gật gật đầu, khen anh thông minh.
"Thằng nhóc này, những thứ khác không giỏi lắm, nhưng ánh mắt lại di truyền từ chúng ta."
"..." Người này đang muốn tự khen bản thân đây mà.
"Sao con trai lại có bạn gái sớm vậy chứ." Trâu Mông dựa vào trong lòng ngực anh cảm thán.
"Tại sao không thể, chuyện yêu đương của anh và em chẳng phải vẫn còn rành rành ở trước mắt sao." Năm đó, lần đầu tiên bọn họ yêu nhau cũng là ở tuổi này, hình như còn sớm một chút.
"Nói thật thì, Tiểu Y vẫn còn rất kém." Hạ Vũ Châu lắc đầu, nhỏ giọng nói với Trâu Mông: "Trước khi thi đại học, anh đã làm em biết bao lần rồi."
"Anh im miệng!" Trâu Mông không sức lực để đánh anh, chỉ có thể hung dữ nói.
"Được, không nói nữa." Hạ Vũ Châu xoay người, "Tiếp tục làm."
"..."
Sáng hôm sau, lúc Hạ Ninh Y xuống lầu ăn bữa sáng, Hạ Vũ Châu đã ngồi sẵn trên chờ cậu.
"Ba, chào buổi sáng." Hạ Ninh Y chào anh rồi ngồi xuống.
"Ừm." Hạ Vũ Châu vừa xem di động vừa đáp.
"Mẹ vẫn chưa dậy ạ?" Hôm nay là thứ bảy, Hạ Ninh Y đi học trễ hơn thường ngày một chút. Nhưng điều kinh ngạc là, hôm nay ba lại thức sớm như vậy, thông thường thì hai người họ đều muốn ngủ một lát vào cuối tuần.
"Ừm." Hạ Vũ Châu ngẩng đầu nhìn cậu một cái, "Tí nữa ba đưa con đến trường."
Tay Hạ Ninh Y run nhè nhẹ, sợ hãi vì sự quan tâm đột ngột của ba.
"Muốn đưa bạn gái con đi cùng luôn không?"
"Không cần ạ, lớp mười một không học bù..." Vừa dứt lời, Hạ Ninh Y phát hiện bản thân đã bị ba lừa. "Ba..."
Đứa trẻ này, vẫn còn rất non nớt.
Hạ Vũ Châu lái xe đưa cậu đến trường, trước khi xuống xe Hạ Vũ Châu nói với cậu: "Yêu đương là điềuchuyện rất bình thường, ba mẹ sẽ không phản đối chuyện của con và Ngộ Tưu. Ba tin con tự biết cách bảo vệ và tôn trọng con bé trong lúc yêu đương, cuối cùng ba chỉ muốn nói với con một câu..."
Hạ Ninh Y chờ anh dặn dò.
"Đừng để cho ba mẹ trở thành ông bà nội quá sớm."
"..."
********
Chủ nhật, Lâm Ngộ Tưu tới nhà tìm Hạ Ninh Y.
"Em cảm thấy, ánh mắt ba mẹ anh nhìn em có chút không đúng."
"Sao lại không đúng?" Hạ Ninh Y nắm tay Lâm Ngộ Tưu, véo nhẹ hai cái.
Lâm Ngộ Tưu bĩu môi, "Cảm thấy kỳ lạ."
Hạ Ninh Y cũng không gạt cô nàng, "Ba mẹ đã biết chuyện của chúng ta, ánh mắt kỳ lạ mà em cảm giác được, không chừng là do càng nhìn em càng thấy thích."
"Sao lại biết được vậy? Chủ nhiệm lớp anh thật sự mời phụ huynh đến ạ?" Lâm Ngộ Tưu có chút kích động, "Vậy có phải cô giáo cũng sẽ mời ba mẹ em không? Lỡ như viện trưởng Lâm và chị gái Thu Tưu biết được là em xong đời."
Hạ Ninh Y bật cười vì sự tương phản của cô nàng, trước mặt người ngoài, ai không biết sẽ cho rằng Lâm Ngộ Tưu điềm tĩnh và ngoan ngoãn, nhưng chỉ có số ít người biết được, tính tình cô nàng cực kỳ ngang bướng ngầm.
Cô nàng quăng dép lê, nhảy lên giường Hạ Ninh Y ngồi xếp bằng.
"Em còn biết sợ ba mẹ sao? Khó tin quá đi!" Hạ Ninh Y trêu chọc cô nàng.
"Sợ thì không sợ, nhưng nghe họ lải nhải phiền lắm."
Vẻ mặt cô nàng nhăn nhó, "Chú Hạ và dì Tiểu Mông không la rầy anh sao?"
Hạ Ninh Y lắc đầu, "Trước đó anh nghe mẹ nuôi lớn và mẹ nuôi nhỏ nói, ba mẹ anh 17 tuổi đã ở bên nhau, cho nên hai người họ sẽ không nói gì đâu."
Đối với những gì ba mẹ nói, cậu thật sự không có ý định sẽ cùng Ngộ Tưu làm sớm như vậy.
"Wow..." Lâm Ngộ Tưu kinh ngạc hô lên, "Ba mẹ em gần 30 mới yêu nhau, sau khi có em viện trưởng Lâm mới hỏi cưới chị Thu Tưu."
Lâm Ngộ Tưu đột nhiên nghĩ đến gì đó, ngồi thẳng dậy hỏi Hạ Ninh Y: "Có phải chú Hạ và đi Tiểu Mông đã sớm....." Cô nàng mỉm cười với vẻ mặt xấu xa.
Hạ Ninh Y hiểu được ý của cô, cô nhóc bướng bỉnh này, quả thực là một đứa nhỏ háo sắc.
"Vậy anh Tiểu Y, có phải chúng ta....."
"Không phải, cũng không thể, em đừng nghĩ đến nữa." Hạ Ninh Y lập tức từ chối cô nàng.
Chỉ cần cô nàng chưa thành niên thì sẽ không ai bỏ qua cho cậu, kể cả pháp luật. Cho dù rất thích Ngộ Tưu, cậu vẫn phải cố kiềm nén.
"Nhàm chán." Lâm Ngộ Tưu lập tức nản lòng.
Hạ Ninh Y bất lực, từ khi phát hiện bản thân đã thích Lâm Ngộ Tưu, kiêng kị cô nàng còn nhỏ, cậu vẫn luôn che giấu tình cảm của mình, không ngờ rằng sau khi cô nàng thông suốt liền chủ động bày tỏ.
Nếu Lâm Ngộ Tưu không chủ động, Hạ Ninh Y chỉ có thể kìm nén những tâm tư nhỏ của mình, nhưng cô gái nhỏ vừa háo sắc lại vừa bướng bỉnh này tấn công vô cùng chuẩn xác và mạnh mẽ, sau năm lần bảy lượt cậu đã bị cô nàng hạ gục hoàn toàn.
"Anh Tiểu Y..."
"Em đừng gọi anh như vậy." Hạ Ninh Y biết rõ, mỗi lần cô nàng dùng giọng điệu nũng nịu thế này, chắc chắn không có chuyện gì tốt.
Không yêu tinh nhỏ này bị làm sao, cả một ngày luôn bày ra dáng vẻ muốn cùng anh nếm thử trái cấm, không để việc bản thân vẫn chưa thành niên vào trong mắt.
"Ai nha... Anh Tiểu Y...." Cô nàng hướng người về phía trước, "Vậy anh hôn em đi."
"Ngộ Tưu." Hạ Ninh Y còn chưa nói xong, cả người Lâm Ngộ Tưu đã nhảy lên người anh.
Dù dáng người Hạ Ninh Y cao ráo cũng không chịu nổi cú nhảy đột ngột của cô nàng, cậu lui một bước nhỏ về sau, rồi vững vàng đón được cô nàng.
Đến cùng với cú nhảy của cô nàng còn có những tiếng đập cửa, tiếng vặn nắm cửa và giọng nói của Trâu Mông đồng thời vang lên: "Tiểu Y, Ngộ Tưu, mẹ và ba con..."
Trâu Mông nhìn hình ảnh trước mặt, Ngộ Tưu đang bám trên người con trai mình, hai người cùng quay đầu nhìn cô.
Đôi mắt to của Lâm Ngộ Tưu chớp chớp: "Dì Tiểu Mông, con nói con cùng anh Tiểu Y không có gì cả, dì tin không ạ?"
"..."
Hạ Ninh Y đỡ lấy eo Lâm Ngộ Tưu, để cô nàng từ từ leo xuống người cậu, kéo tay cô nàng, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì vậy mẹ?"
"À... Mẹ và ba có việc phải đi ra ngoài, giữa trưa dì giúp việc sẽ tới nấu cơm, các con tự ăn nhé." Trâu Mông dặn dò hai câu, trước khi đi còn không quên nhắc nhở Hạ Ninh Y, "Đừng quên những lời ba đã nói với con hai ngày trước."
Chờ Trâu Mông đi khỏi, Lâm Ngộ Tưu mới hỏi Hạ Ninh Y: "Anh nói thử xem, ba mẹ chồng tương lai của em muốn đi đâu vậy?"
"..." Hạ Ninh Y bị cô nàng chọc cười, "Xem phim, dạo phố..."
"Ôi... Em cũng muốn đi." Lâm Ngộ Tưu bĩu môi, nhìn cậu bằng vẻ mặt lấy lòng.
"Tuần sau em phải làm bài kiểm tra định kỳ đó." Hạ Ninh Y nhắc nhở cô nàng.
"Nếu em làm tốt bài kiểm tra, anh sẽ dẫn em đi chứ?"
"Được." Hạ Ninh Y sờ đầu cô nàng: "Chỉ cần em kiểm tra cho tốt, chuyện anh cũng sẽ đáp ứng em."
"Vậy... vậy chuyện kia..."Cô nàng mỉm cười với vẻ mặt xấu xa, còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang.
"Chuyện em nghĩ cũng đừng nghĩ."
"Ý em là cuộc hẹn đi cắm trại trong kỳ nghỉ á..." Cô nàng chớp chớp mắt, cười hỏi cậu: "Anh Tiểu Y nghĩ đến
chuyện gì vậy nha?"
"..."
Hạ Ninh Y bất lực lắc đầu, cô nhóc háo sắc này, thật không biết nên làm sao với cô bây giờ.
********
Hạ Ninh Y thi đậu đại học Kinh Châu, Hạ Vũ Châu vốn muốn đưa cậu sang Mỹ du học, một mặt là muốn cho cậu có thể tiếp nhận nền giáo dục tốt hơn, mặt khác là vì một chút tâm tư nhỏ của Hạ Vũ Châu, anh cảm thấy nên để con trai ở xa một chút, số lần về nước có thể không cần quá nhiều, đừng quấy rầy đến thế giới hai người của anh và Trâu Mông.
Nhưng cuối cùng vẫn để Hạ Ninh Y lựa chọn theo mong muốn của cậu, hơn nữa những trường đại học trong nước hiện tại cũng đang cầm cỡ đi trước. Kinh Châu cách Tư Thành cũng xa, Hạ Vũ Châu thiếu chút nữa đã nói thẳng với cậu: "Không có việc gì thì đừng về nhà."
Khi lên năm thứ hai, Lâm Ngộ Tưu cũng thi đậu đại học Kinh Châu. Khác với Hạ Vũ Châu và Trâu Mông, Lâm Tri Ngôn và Thu Tưu hận không thể đi cùng con gái đến Kinh Châu.
Đối với chuyện thằng nhóc nhà họ Hạ đã lừa con gái nhà mình đi, Lâm Tri Ngôn vẫn là có chút canh cánh trong lòng.
Giống với Hạ Vũ Châu năm đó, bởi vì Lâm Tri Ngôn và Trâu Mông từng xem mắt nên anh không vừa mắt người ta đến mức nào, Lâm Tri Ngôn hiện tại cũng không thoải mái khi nhìn Hạ Vũ Châu như thế đấy.
Nhưng dù không thể chịu nổi việc hai đứa nhỏ thích nhau muốn chết, Lâm Tri Ngôn cũng không thể cầm gậy đánh uyên ương.
Lúc Hạ Ninh Y tốt nghiệp khoa chính quy, cậu vừa cầm bằng tốt nghiệp vừa cầm giấy chứng nhận kết hôn.
Trâu Mông nhìn Hạ Ninh Y dẫn theo Lâm Ngộ Tưu chụp ảnh khắp trong buổi lễ tốt nghiệp hôm nay, cảm khái: "Con trai vẫn may mắn hơn chúng ta."
"Hửm?"
"Thằng bé cùng Tiểu Tưu Tưu từ lúc yêu nhau đến lúc kết hôn, chưa từng phải xa cách." Trâu Mông có chút hâm mộ. Truyện Xuyên Nhanh
"Này thì có là gì, mấy năm đó của chúng ta, ngoại việc không thể ở cạnh bên nhau, trái tim đều đặt trên người đối phương thôi mà?"
Trâu Mông mỉm cười, dường như anh nói cũng không sai.
"Chờ thêm hai năm, anh sẽ đem toàn bộ công ty giao lại cho nó, sau đó dẫn em đi du lịch khắp thế giới, đến mỗi thành phố sẽ nói một câu yêu em, bù đắp cho những bỏ lỡ ngày trẻ."
"Được ạ."
Hạ Vũ Châu nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn cô chăm chú: "Nếu không hiện tại giao cho thằng bé luôn cũng được."
Trâu Mông phát hiện ra, có lẽ não yêu đương của anh lại tái phát rồi.
- HOÀN TOÀN VĂN -
4453 words
07.08.2023
Danh Sách Chương: