• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Màn hình bị ném sang một bên, liên tục phát ra tiếng "bíp bíp" ngắn.
Âm thanh này có nghĩa là trạng thái của Tập Uyên không ổn định, có dấu hiệu mất kiểm soát.
Bấy giờ Nguyễn Thu mới tỉnh táo lại, ngơ ngác gọi: "Anh?"
Tập Uyên trông rất bình thường, dáng hình của Nguyễn Thu phản chiếu trong đôi ngươi đen như mực ấy, ánh nhìn chăm chú.
Nguyễn Thu lo lắng, đẩy hắn ra, đứng dậy cầm màn hình lên để kiểm tra số liệu trên đó.
[Tổng chỉ số: 70%]
Còn có mấy mục khác trị số cũng rất cao, bây giờ Tập Uyên đang cực kỳ hưng phấn, thân nhiệt và nhịp tim đều cao hơn hẳn bình thường.
Nguyễn Thu vẫn chưa kịp nhìn kỹ thì trước mắt chợt nhoáng một cái, Tập Uyên sau lưng cậu duỗi tay lấy đi màn hình trong tay cậu.
Màn hình không lớn hơn lòng bàn tay, Tập Uyên như ghét thứ này ồn ào bèn dùng sức bóp.
Màn hình vỡ làm đôi, tiếng "bíp bíp" đột ngột im bặt, cùng với tiếng "cộp" rơi xuống đất.
Nguyễn Thu quay người lại, Tập Uyên đang đứng trước mặt cậu, im lặng nhìn cậu.
"Anh ơi?" Nguyễn Thu lại gọi hắn, nhẹ nhàng lùi về sau nửa bước.
Tổng chỉ số cao tới bảy mươi phần trăm là trạng thái vô cùng nguy hiểm.

Lê La từng nói với cậu rằng sáu mươi lăm phần trăm đã sắp mất kiểm soát rồi.
Nhưng Nguyễn Thu thấy Tập Uyên chẳng giống gì cả, hắn không đau đầu hay khó chịu gì hết, cũng không trở nên điên cuồng tấn công bất chấp.
Hắn giống cái lần đến học viện Harlem hơn, trong ký túc xá của Nguyễn Thu, hắn mất sự tỉnh táo, hệt như một con chó hoang bảo vệ thức ăn, chỉ muốn giấu Nguyễn Thu đi.
Nguyễn Thu vẫn còn hơi chóng mặt, cậu cố gắng tỉnh táo lại, sờ vào một thứ trong túi áo.
Đây là thứ Lê La đưa cho cậu, nếu Tập Uyên muốn tấn công cậu, cậu có thể ấn cái nút này, lá chắn năng lượng sẽ bật ra để trì hoãn một chút thời gian cho cậu.
Cậu vẫn chưa định dùng, vươn một bàn tay ra với Tập Uyên rồi hỏi: "Anh, anh còn nhận ra em không?"
Tập Uyên nhìn xuống tay cậu, cất bước đi về phía cậu.
Nguyễn Thu hơi căng thẳng, lùi về sau một chút.
Tuy đây không phải là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Tập Uyên thế này, nhưng trước đây không có "chỉ số mất kiểm soát" nên mọi thứ đều dựa vào cảm nhận của chính Nguyễn Thu.
Bệnh của Tập Uyên vẫn chưa khỏi hẳn, chỉ số bảy mươi phần trăm rất cao, trước khi màn hình bị đập hỏng còn có dấu hiệu tăng lên, nói không sợ tí nào là xạo.
Chân Nguyễn Thu đụng sô pha, cậu không thể lùi lại được nữa, còn suýt vấp ngã.
Tập Uyên kịp đỡ lấy cậu, dùng sức hơi mạnh nắm lấy cổ tay cậu.
Sau đó hắn cúi người lại sát gần cậu, chóp mũi chậm rãi cọ lún vào bầu mà Nguyễn Thu như muốn ngửi mùi hương của cậu.
Động tác này rất quen, Nguyễn Thu an tâm hơn hẳn, thử ôm Tập Uyên: "Anh à..."
Dựa theo kinh nghiệm của cậu, có lẽ Tập Uyên vẫn ổn, nhiều lắm chỉ mất kiểm soát một đêm thôi.
Tập Uyên vẫn im lặng, tay dịu dàng nắm gáy Nguyễn Thu, khẽ khàng ngửi, tựa như đang đối xử với bé cưng mình vô cùng yêu thích.
Hắn vừa đến gần thì Nguyễn Thu đã nghe thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, lại bắt đầu lâng lâng đỏ mặt.
Tập Uyên hôn cậu, cái hôn khô ráo bỏng rẫy mà dịu dàng, không ngừng hôn m*t bầu má Nguyễn Thu.
Sự phấn khích của hắn vẫn không giảm, hắn ôm ghì lấy Nguyễn Thu, muốn đưa cậu đến nơi khác.
Chợt, có người gõ cửa.
"Boss ơi?" Khang Song Trì gõ cửa bên ngoài, do dự hỏi: "Anh có đang ở bên trong không?"
Phía sau cậu ta là Lê La, còn có một đám thuộc hạ đang nín thở chờ đợi.
Lê La cầm màn hình trên tay với vẻ nghiêm túc.
Màn hình hiển thị chỉ số mất kiểm soát của Tập Uyên đã lên đến tám mươi phần trăm rồi.
Cô tìm Khang Song Trì trước rồi dẫn người sang đây xem tình hình.
Trên đường đến đây, Khang Song Trì đã gửi tin nhắn cho Tập Uyên nhưng hắn không đáp lại.
Cậu ta rất do dự: "Chẳng phải đã nói có Nguyễn Thu ở bên cạnh thì boss sẽ không mất kiểm soát sao?"
Nguyễn Thu còn hiệu quả hơn cả thuốc ức chế, cậu ta sắp không quen một Tập Uyên bình thường lâu đến thế rồi.
"Đây chỉ là phỏng đoán thôi," Lê La luôn chú ý đến số liệu trong màn hình, "Máy cảm ứng sẽ không bị sai, chắc cậu cũng không muốn cháu trai của chủ tịch Liên Minh chết trên hành tinh Griffin đâu nhỉ?"
Khang Song Trì nghe thế thì hít một hơi khí lạnh, thúc giục xe robot chạy nhanh hơn.
Song khi họ đứng trước cửa nhà Tập Uyên, bên trong an tĩnh đến lạ, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Lê La thúc giục: "Vào trong xem đi."
Khang Song Trì do dự: "Nhưng muộn vậy rồi...!Số liệu của cậu không bị sai thật chứ?"
Ban đêm ban hôm, quấy rầy Tập Uyên nghỉ ngơi thì không tốt lắm đâu...
Hơn nữa trước đây Tập Uyên mất kiểm soát cũng quậy ầm lên, đâu giống như bây giờ, bên trong cánh cửa im thin thít.
Lê La trừng cậu ta: "Cậu đang nghi ngờ sự chuyện nghiệp của tôi đấy à?"
Sao cô không thấy khó hiểu cơ chứ, nhưng bên cạnh Tập Uyên là Nguyễn Thu, thân phận không tầm thường nên họ phải cẩn thận hơn.
"Không vào thì sẽ muộn mất," Lê La nhìn xuống màn hình, "85% rồi."
Giờ phút này Khang Song Trì mới lấy hết can đảm, gõ cửa nhà.
Nếu không ai đáp thì cậu ta sẽ xông thẳng vào xem vậy.
Khi cậu ta gõ cửa lần thứ hai, cửa nhà mở ra.
Cậu ta đang đứng trên bậc thềm thấp, ngẩng đầu thấy Tập Uyên, chưa kịp vui mừng nói hết câu: "Boss, anh...!Á..."
Tập Uyên bóp cổ Khang Song Trì, đôi mắt âm u, vẻ mặt lộ ra sự mất kiên nhẫn.
Sức của hắn rất khỏe, giống như cách hắn đối xử với màn hình, Khang Song Trì sắp không thở nổi, mặt đỏ bừng không nói nên lời.
Lê La vội lùi ra sau, thuộc hạ giơ súng chứa ống tiêm thuốc ức chế và thuốc an thần, bắn vào cổ Tập Uyên.
Tập Uyên phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu né hai ống tiêm, nhưng cũng vì vậy mà dời đi sự chú ý, Khang Song Trì thoát khỏi sự kìm kẹp của hắn.
Cậu ta kinh hoảng không thôi che lại: "Mau khống chế anh ấy!"
Cũng may Lê La cảnh giác, Tập Uyên đúng là mất kiểm soát...
Tình trạng hiện tại của hắn giống hệt như lúc hắn điên cuồng giết người trước đây.
Khang Song Trì bắt đầu lo lắng cho Nguyễn Thu bên trong, mong rằng lớp bảo vệ do Lê La chế tạo sẽ có tác dụng, nếu không cậu mà xảy ra chuyện gì thì khi Tập Uyên tỉnh táo lại sẽ...
Tập Uyên đầy sự thù địch, sát khí tràn ngập đáy mắt, lại tránh thuốc an thần bắn tới.
Nhưng hắn cứ đứng ở cửa mãi, không đi ra ngoài một bước như đang bận tâm điều gì đó, mà cũng như đang canh giữ cánh cửa này, không muốn bất kỳ ai tới gần.
Lê La trốn ra xa, lặng lẽ quan sát cửa sổ lầu một, muốn nhìn vào trong tìm Nguyễn Thu, ít nhất phải đảm bảo rằng cậu vẫn an toàn.
Mọi người đứng ở cửa giằng co qua lại, không cách nào tiêm thuốc ức chế và thuốc an thần từ xa vào người Tập Uyên, vì vậy đành sử dụng cách khác như bom khói hoặc súng gây mê.
Những lúc bình thường thì những thứ này đều phải chuẩn bị đầy đủ hết, vì thể lực của Tập Uyên quá mạnh, chỉ một loại thuốc thì không thể khiến hắn mất đi sức lực, nên phải phối hợp sử dụng.
Khang Song Trì đang định nhấn nút bom khói thì thấy một người xuất hiện sau cánh cửa.
Một bàn tay trắng nõn mềm yếu nắm tay Tập Uyên, giọng nói thận trọng của Nguyễn Thu cất tiếng: "Anh ơi?"

Khang Song Trì hồi hộp, Tập Uyên thế này thì đừng nên đến gần hắn, Nguyễn Thu sẽ gặp nguy hiểm mất...
Song ngay sau đó, cậu ta thấy sắc mặt Tập Uyên thay đổi, trở tay bảo vệ Nguyễn Thu ở phía sau, lùi về sau.
Hắn không những không tấn công Nguyễn Thu mà còn thể hiện điệu bộ bảo vệ.
Khang Song Trì lập tức ngăn cấp dưới lại: "Đợi đã!"
Lê La ở xa cũng nhìn thấy cảnh này, nghi ngờ cầm màn hình lên.
Cô còn tưởng rằng Nguyễn Thu xuất hiện thì Tập Uyên sẽ tỉnh táo lại, nhưng ngờ đâu tổng chỉ số vẫn dao động ở mức 85%.
"Lạ ghê..." Lê La giơ tay đẩy mắt kính trên sống mũi.
Cô biết Nguyễn Thu đặc biệt, nhưng không ngờ Nguyễn Thu đặc biệt đến nỗi cho dù có mất kiểm soát thì cũng sẽ không làm tổn thương cậu.
Nguyễn Thu vẫn nắm tay Tập Uyên, nhỏ giọng thăm dò: "Anh ơi, mình về phòng nha?"
Khi tiếng gõ cửa vang lên, vẻ mặt Tập Uyên đã thay đổi.

Hắn không còn im lặng dịu ngoan như khi ở bên Nguyễn Thu, đáy mắt nhanh đóng đầy sự âm u và tàn ác.
Nguyễn Thu chưa kịp làm gì đã bị Tập Uyên bế lên.
Tập Uyên bế cậu nhanh chóng chạy đến tầng ba, chọn phòng ngủ quen thuộc nhất rồi "giấu" Nguyễn Thu vào đó.
Sau đó hắn rời đi.

Cửa bị khóa nên Nguyễn Thu không thể ra ngoài.
Cậu rất lo lắng, lo Tập Uyên bị làm sao, cũng may hộp máy cũng ở trong phòng ngủ, nó đã trốn đi ngay lập tức khi tiếng cảnh báo trên màn hình vang lên.
Hộp máy tìm thấy một chiếc chìa khóa dự phòng từ ngăn kéo rồi đưa nó cho Nguyễn Thu.
Sau đó Nguyễn Thu mở cửa, trông thấy nhóm ngưởi Khang Song Trì đang giằng co với Tập Uyên ở dưới lầu.
Cậu muốn kéo Tập Uyên đi, bảo hắn đừng quan tâm những người ngoài này nữa.
Khang Song Trì thấy thế bèn mạnh dạn đến gần nhìn cậu hỏi: "Nguyễn Thu, cậu không bị thương chứ?"
Giọng nói của cậu ta lại khiến Tập Uyên thấy bực bội, trán nổi đầy gân xanh.
"Em không sao!" Nguyễn Thu vội đáp, che trước mặt Tập Uyên, duỗi tay che đôi tai hắn lại.
"Anh à, họ không có ý xấu đâu." Nguyễn Thu trấn an hắn, "Họ chỉ đang lo cho anh thôi."
Tập Uyên đã hơi bình tĩnh lại, Nguyễn Thu bèn muốn đóng cửa lại nhưng bị Tập Uyên ôm chầm lấy.
Nguyễn Thu đành nói: "Anh, anh bảo họ đóng cửa lại được không ạ?"
Tập Uyên không đáp lại mà là cảnh giác cùng mất kiên nhẫn nhìn người ngoài cửa.
Nguyễn Thu cũng không rảnh nghĩ nhiều, ngẩng đầu hôn cằm hắn, muốn dời sự chú ý của hắn.
Cách này quả là có tác dụng, Tập Uyên cúi đầu, hơi thở nóng bỏng.
Nguyễn Thu vươn tay sờ gò má hắn như đang vuốt lông, lại tiếp tục hôn lên môi hắn.
Khang Song Trì nhân cơ hội bước lên hai bước đóng cửa lại, dẫn cấp dưới lùi về xa.
Bên trong cánh cửa vẫn yên tĩnh, Nguyễn Thu cứ thế dễ dàng trấn an Tập Uyên.
Có thuộc hạ vẫn chưa yên tâm: "Anh Khang, cứ vậy bỏ đi hả? Nhỡ đêm nay có chuyện gì thì sao?"
Khang Song Trì ngồi xổm ở ven đường: "Chắc không sao đâu..."
"Nguyễn Thu còn không sợ thì mấy anh mắc gì sợ?" Lê La bước tới, "Làm nữa sẽ chọc giận Tập Uyên đấy, để Nguyễn Thu ở đấy là ổn nhất rồi."
Dẫu khó tin là thế, nhưng hồi nãy họ đều thấy hết rồi còn gì.
Khang Song Trì đuổi cấp dưới đi, chỉ để lại hai người.
Cậu ta định ngồi canh thêm hai giờ nữa.
Lê La cũng không về, cúi đầu nhìn màn hình.
Khang Song Trì rướn người sang nhìn, tổng chỉ số vẫn ở mức 85%.
Lê La lấy ra một màn hình ghi chép khác luôn mang theo bên mình, lướt xem tất cả ghi chép bên trong.
Cô vừa xem vừa suy tư nói: "Tôi cảm thấy phương hướng nghiên cứu trước đây của mình đã sai rồi."
Khang Song Trì nói: "Sao lại nghĩ vậy?"
"Tôi dùng mọi phương hướng nghiên cứu, muốn biết tình huống thế nào sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của anh ấy.

Nhưng thật ra tôi đã sai rồi.

Ví dụ, thân nhiệt tăng lên, tim đập nhanh.

Có những trạng thái này thì mới mất kiểm soát."
Có hơi rối nhỉ, Khang Song Trì suy nghĩ một chốc mới hiểu ra: "...!Giờ cậu mới phát hiện à."
Lần trước Lê La còn nói muốn chế tạo một chiếc máy có thể làm tăng thân nhiệt và tăng nhịp tim cho hắn, nhưng cậu ta cảm thấy không cần thiết.
"Hướng nghiên cứu chính xác có lẽ là Nguyễn Thu." Đôi mắt Lê La sáng lên, "Cậu ấy là chìa khóa."
Thấy Lê La hưng phấn thế, Khang Song Trì không quên dặn: "Cậu nhớ cẩn thận, thủ lĩnh không thích cậu nhìn Nguyễn Thu mãi đâu."
"Tôi biết mà," Lê La đáp: "Tôi có chừng mực."
Trước đó cô đã muốn tìm kiếm những điểm đặc biệt của Nguyễn Thu, chẳng hạn như đặc điểm ngoại hình.
Nhưng Tập Uyên không chịu phối hợp, hơn nữa khi đó cô ngỡ là không có cách chữa bệnh nào mà không thay thế được, chỉ cần cô tìm ra cách để Tập Uyên không tái phát là được.
Song sự thật đã chứng minh, Nguyễn Thu thật sự là cách chữa bệnh không thể thay thế ấy, ấy thế mà cậu có thể trấn an Tập Uyên khi hắn mất kiểm soát.
Trên thực tế, Nguyễn Thu ở bên cạnh Tập Uyên sẽ không khiến hắn mất kiểm soát nữa.
Lê La luôn có cảm giác rằng bệnh của Tập Uyên giống như một bản năng không thể kiểm soát hơn, bởi lẽ bẩm sinh hắn đã thế, thuốc chỉ tạm thời giấu đi bản năng thôi.
Đèn trong phòng ngủ tầng ba đã sáng, Khang Song Trì chuẩn bị về sớm.
Cậu ta hỏi: "Vậy cậu định nghiên cứu thế nào?"
Nói nhiều như vậy mà cậu ta vẫn chưa hiểu Lê La định làm gì.
Lê La không ngẩng đầu lên đáp: "Chưa biết nữa."
"Bắt đầu từ chỗ tinh thần lực vậy," Cô cất hai màn hình đi, đứng dậy đi theo Khang Song Trì, "Tuy tôi nghĩ không phải do tinh thần lực."
Nhưng cô lờ mờ nhận ra hình như tinh thần lực của Nguyễn Thu rất đặc biệt.
Trước đây cậu rõ là yếu nhớt, thiên phú cũng không cao.

Nhưng lần này đi theo Tập Uyên đến hành tinh Griffin, cậu còn dẫn theo cơ giáp của riêng mình nữa chứ.
Cho dù phương hướng có sai đi chăng nữa thì chí ít cũng để cô xem tinh thần lực của Nguyễn Thu đang xảy ra chuyện gì.
"Dù sao thì cậu cũng nên cẩn thận." Khang Song Trì sờ cổ mình mà lòng vẫn còn sợ, "Về ngủ đi, sáng mai lại đến thăm."

Hai người cùng rời đi, đèn cảm ứng trên đường cũng tắt theo sau.
Lúc này, trong phòng ngủ tầng ba, Nguyễn Thu được Tập Uyên ôm vào lòng, mặt đỏ ửng.
Sau khi đóng cửa lại, Tập Uyên giấu cậu về phòng ngủ, còn mình thì xuống lầu canh giữ một chốc, chắc chắn không có ai đến quấy rầy nữa thì mới quay về phòng.
Vẻ mặt căng thẳng của hắn thả lỏng hẳn, lại quay về dáng vẻ dịu ngoan, vừa hôn vừa ôm Nguyễn Thu.
Hai người vùi dưới chăn bông, Nguyễn Thu ngày càng thấy ngột ngạt, bèn kéo chăn xuống hít thở không khí trong lành.
Tập Uyên đã mất đi sự tỉnh táo, dường như đã quên mất cách hôn nhẹ nhàng, hôn Nguyễn Thu thật lâu mới dần tìm được cách.
Nguyễn Thu không đẩy nổi hắn, cũng sợ k1ch thích hắn dễ mất kiểm soát, đành để hắn hôn tùy thích.
Chẳng biết có phải là do bị rượu ảnh hưởng hay không mà hơi thở của Nguyễn Thu cũng nằng nặng theo.
Cậu câu cổ Tập Uyên, ngửa đầu thân mật với hắn: "Anh ơi..."
Giọng của Nguyễn Thu như đang làm nũng vậy, Tập Uyên sờ khuôn mặt đỏ bừng của cậu.
Cậu không những không chống cự mà mọi phản ứng của cậu như đang thể hiện cậu "bằng lòng" vậy.
Tập Uyên càng hưng phấn hơn, cúi đầu m*t cắn cần cổ trắng nõn của Nguyễn Thu.
Vạt áo bị kéo lên, lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào eo Nguyễn Thu, nặng nề hướng lên trên mà xoa xoa.
Nguyễn Thu lập tức ngỡ ngàng, dẫu cho trước đây cậu và Tập Uyên thân mật cỡ nào đi chăng nữa thì đến cuối cùng Tập Uyên vẫn sẽ kiềm chế bản thân, sẽ không làm thế này với cậu.
Cậu rối rít muốn trốn, nhưng lại bị giam trong ngực của Tập Uyên, không sao động đậy được.
"Anh..." Nguyễn Thu ấm ức nói: "Anh buông em ra đi..."
Tập Uyên ngoảnh mặt làm ngơ, nhẹ nhàng day cắn làn da non mịn ấy, hành động ngày càng trở nên thú tính.
Nguyễn Thu chẳng có sức vùng vẫy, bắt đầu thấy sợ.
Tập Uyên cứ không đúng lắm, nếu tiếp tục nữa thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì, cậu chưa từng trải qua, và cũng không muốn làm khi Tập Uyên không tỉnh táo.
Họ chưa chuẩn bị gì cả, liệu cậu có chảy máu vì đau không...
Nguyễn Thu cứ đẩy hắn mãi, cuối cùng Tập Uyên cũng buông ra.

Song ngay sau đó, hắn lật cậu lại.
Thân nhiệt hơi cao bao phủ sau lưng cậu, hai người kề sát nhau khiến cậu cảm nhận được sự khác lạ của hắn, cứng đờ không dám động.
Cổ áo của cậu đã bị kéo ra từ nãy, Tập Uyên hôn lên bờ vai cậu, lại cắn cậu một ngụm.
Hơi thở Nguyễn Thu run run, cuối cùng cũng tìm được cơ hội ấn vào nút vòng bảo vệ trong túi.
Cái nút kết nối với tinh thần lực của Nguyễn Thu, lập tức bật ra một chùm sáng bao bọc cậu.
Tập Uyên bị cỗ năng lượng đánh bật ra, hắn đỡ mép giường để đứng thẳng, trong mắt vẫn còn cảm xúc kịch liệt.
Nguyễn Thu vội bò dậy, kéo chăn bọc mình thành một cục tròn.
Cậu vừa sợ vừa ấm ức: "Anh..."
Có vẻ Tập Uyên đã nhận ra cậu không muốn, hàng mày khẽ cau lại.
Hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Thu một chốc, rồi vươn tay mạnh mẽ xuyên qua vòng bảo vệ, bất chấp bàn tay bị xước xát, thả tinh thần lực ra ngoài.
"Crắc", nút khởi động vòng bảo vệ nứt ra, cứ thế mà hỏng, chùm sáng cũng biến mất.
Thứ này Lê La chỉ làm tạm thời thôi, đúng là có thể dùng trong trường hợp khẩn cấp, nhưng cô ấy không thiết kế sát thương mạnh hơn.
Lúc này Nguyễn Thu càng hoảng hốt hơn, quấn chặt chăn trơ mắt nhìn Tập Uyên lại tới gần mình.
Khóe mắt cậu đỏ hoe, còn chút ánh nước, trông rõ là đáng thương.
Song Tập Uyên không làm gì cậu nữa, chỉ cách một lớp chăn ôm lấy cậu, bàn tay không bị thương vuốt mái tóc bạc của cậu.
Hắn hôn lên trán Nguyễn Thu, động tác dịu dàng khác hẳn ban nãy.
Tập Uyên đang trấn an cậu, không muốn làm cậu sợ.
Nguyễn Thu cảm nhận được điều này, sự căng thẳng của cậu dịu đi.
Chăn rất mỏng, tầm nhìn của cậu vô thức dời xuống dưới, ấy rồi gương mặt trở nên đỏ lựng.
Một lúc sau, Nguyễn Thu chậm rãi kéo chăn xuống, đầu ngón tay chạm vào vạt áo của Tập Uyên.
"Anh," Cậu cẩn thận nói, "Em..."
Cậu ngại ngùng không nói được nửa câu sau, nhưng động tác vẫn không dừng lại.
Hô hấp của Tập Uyên thoáng chốc trở nên nặng nề, sức lực hôn Nguyễn Thu lại mạnh hơn.
Hắn vòng tay qua eo Nguyễn Thu, đồng thời cầm tay cậu, giúp cậu tìm được cách và tần suất thích hợp cho hắn.
Cửa sổ để mở, gió đêm thổi vào khiến mép rèm phập phồng.
Nguyễn Thu vùi mặt vào cổ Tập Uyên không dám ngẩng lên, lộ ra vành tai đỏ bừng dưới mái tóc bạc.
Tối nay vẫn chưa làm xong bài tập nữa...!Ngày mai nên giải thích ra sao với Tư Tuân đây?
Tập Uyên xoa xoa vành tai Nguyễn Thu, muốn hôn cậu: "Nguyễn Nguyễn ơi..."
Nguyễn Thu ngẩng đầu lên, có trong giây lát cậu chợt nhận ra vành tai của Tập Uyên cũng đỏ như máu.
Hắn nhìn cậu chằm chằm như một con sói đang đói cồn cào, ước gì được ăn cậu ngay và luôn.
Ngày hôm sau, Nguyễn Thu vẫn trò chuyện video với Tư Tuân đúng giờ.
Mái tóc bạc che đi vành tai ửng đỏ, Nguyễn Thu nghiêm túc nói: "Tối hôm qua có người muốn đánh lén, bị đuổi đi rồi...!Nên hôm nay con sẽ bù bài tập."
Tư Tuân đương nhiên biết cậu đang nói về vụ đánh lén nào, không nghi ngờ gì đáp: "Ừ."
Y vẫn rất bận, dặn cậu đôi ba câu thì cúp máy luôn.
Nguyễn Thu thở phào nhẹ nhõm, tắt máy liên lạc.
Tập Uyên ngồi bên cạnh cậu, nắm một tay cậu sang bên mình.
Hắn cầm một hộp thuốc mỡ nhỏ, nhẹ nhàng thoa lên lòng bàn tay và cổ tay của Nguyễn Thu.
Nguyễn Thu đỏ mặt nói: "Không, không cần thoa thuốc đâu..."
Hôm qua cậu buồn ngủ quá nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Đến khi cậu tỉnh dậy, Tập Uyên đã đổi ga giường, tủ đầu giường được xông tinh dầu thơm.
Tập Uyên vừa bước ra từ phòng tắm nhỏ, hắn đã tính táo lại, chẳng có chút gì giống hôm qua.
Nguyễn Thu không biết hắn có nhớ chuyện hôm qua hay không, nhưng cậu không dám hỏi, cúi đầu yên lặng đi rửa mặt.
Tập Uyên ngăn cậu lại, thấp giọng hỏi: "Tay còn đau không em?"
Hóa ra hắn nhớ tất...
Ánh mắt Nguyễn Thu né tránh: "...!Không đau."

Tập Uyên vẫn chuẩn bị thuốc mỡ, Nguyễn Thu không chịu tự thoa, thế là hắn tự thoa thuốc giúp cậu, ngoài tay ra thì có cả dấu răng bên cổ.
Thoa thuốc xong, Tập Uyên ôm Nguyễn Thu, cẩn thận hôn má cậu: "Hôm qua em sợ à?"
Hắn nhớ tất cả chuyện ngày hôm qua, bao gồm Nguyễn Thu kháng cự hắn.
Nếu hắn tỉnh táo, sao có thể để Nguyễn Thu chịu tủi thân đến thế.
"Đừng sợ." Tập Uyên thương cậu, bèn dỗ, "Anh sẽ nhờ Lê La tạo một máy bảo vệ tốt hơn."
Hắn không biết tại sao mình lại xuất hiện tình trạng này, nhưng may mà hắn không làm Nguyễn Thu bị thương.
Lông mi Nguyễn Thu khẽ run, lơ mơ đáp: "Em chỉ cần anh không sao thôi."
Rồi cậu nhìn Tập Uyên, lại úp mở gọi: "Anh ơi..."
Tập Uyên tưởng cậu vẫn khó chịu chỗ nào: "Ơi?"
"Hôm qua anh..." Nguyễn Thu ngước đôi ngươi nhạt màu trong veo của mình lên, không hiểu sao trông cậu mong đợi lắm, "Gọi em là Nguyễn Nguyễn."
Đây là lần đầu tiên có người gọi cậu như vậy.

Hơn nữa trước đó Tập Uyên luôn gọi cả họ và tên của cậu.
Tập Uyên nhìn thấu mong muốn của Nguyễn Thu, nắm cằm cậu hôn phớt: "Nguyễn Nguyễn ơi."
Dứt lời, vành tai hắn từ từ đỏ lên.
Thay đổi này không thoát khỏi đôi mắt của Nguyễn Thu, cậu sững sờ một hồi, lát sau mới nâng má Tập Uyên lên hôn một cái thật kêu lên môi hắn.
Sáng nay Khang Song Trì tới đây một lần để xác nhận Tập Uyên đã ổn.
Cậu ta hỏi Tập Uyên có cần thuốc ức chế không, nhưng hắn từ chối rồi thì không hỏi gì nữa.
Sau đó Lê La cũng tới, bảo Tập Uyên tháo máy cảm ứng trên cổ xuống.
"Thứ này vô dụng rồi," Cô nói, "Để tôi làm cái mới."
Cô lại lấy ra một miếng tròn nhỏ, nhưng là cho Nguyễn Thu.
"Đây là máy đo tinh thần lực, luôn nắm bắt trạng thái của tinh thần lực bất cứ lúc nào," Lê La giải thích, "Lượng sử dụng tinh thần lực, lượng còn lại và liệu nó có phóng ra hay không đều được ghi lại một cách chính xác."
Tập Uyên mất kiên nhẫn: "Có ích gì?"
"Tôi muốn biết liệu tinh thần lực của Nguyễn Thu có ảnh hưởng đến anh hay không ấy mà." Lê La đáp.
Cô đã suy nghĩ về vấn đề này, lúc ấy cảm thấy cả hai gặp nhau trong khoang mô phỏng chân thực, Tập Uyên bị ảnh hưởng có lẽ không phải do tinh thần lực, nên không chú trọng vào nó.
Còn bây giờ cô muốn "nghiên cứu" Nguyễn Thu một cách toàn diện thì đương nhiên không được bỏ qua bất kỳ khả năng nào.
Tập Uyên không muốn Nguyễn Thu đeo thứ này, ném lên bàn trà: "Cầm nó đi đi."
Lê La rất kiên trì, quay đầu nhìn Nguyễn Thu, để cậu tự quyết định.
Nguyễn Thu do dự, cầm miếng tròn nhỏ lên: "Thử...!Thử cũng được ạ."
Dù sao thì cũng đã làm rồi, đâu thể cứ thế mặc kệ được.
Lúc này Tập Uyên mới miễn cưỡng thỏa hiệp, nhẹ nhàng ấn viên nhỏ lên cổ Nguyễn Thu.
Lê La thoáng thấy cổ Nguyễn Thu có một vết đo đỏ rõ ràng, trông giống như bị cắn vậy.
Cô nghi nghi nhìn cậu đến khi Tập Uyên hết kiên nhẫn đuổi cô đi.
Đến trưa, Tập Uyên lại thoa thuốc cho Nguyễn Thu, vết răng bên cổ đã lành hết.
Nguyễn Thu bận đọc sách, bổ sung bài tập hôm qua, đến tối còn phải làm của hôm nay.
Tập Uyên muốn giúp cậu, nhưng bị từ chối khéo.
Đến ban đêm, Nguyễn Thu tắm táp xong cả, nhìn ga giường mới thay thì không khỏi nhớ đến chuyện hôm qua.
Đặc biệt là lúc Tập Uyên theo thói quen ôm cậu ngủ, thân nhiệt quen thuộc sát gần, Nguyễn Thu quá sức căng thẳng.
Tập Uyên cũng nhận ra cậu là lạ, nâng mặt cậu lên.
Đèn ngủ nhỏ đầu giường vẫn chưa tắt, tầm nhìn lờ mờ, Tập Uyên cúi đầu kề gò má và gò má: "Đang nghĩ gì đấy?"
Nguyễn Thu im ru, nhắm mặt vờ ngủ rồi.
Ai dè mặt cậu càng ngày càng đỏ, đầu óc chứa đầy những hình ảnh của người lớn.
Hôm qua...!Tập Uyên hơi hung dữ, năng lượng vô cùng tràn trề, cuối cùng tay Nguyễn Thu tê rần, hắn phải tự giải quyết.
Đương nhiên hắn không phải chỉ làm vậy khi mất kiểm soát...!Nguyễn Thu biết hắn thích mình.
"Nguyễn Nguyễn à." Tập Uyên khẽ khàng vỗ lưng Nguyễn Thu, "Đừng sợ anh, anh không nỡ đâu mà."
Nguyễn Thu nhỏ hơn hắn mười tuổi, cậu vẫn đang ở độ tuổi cần đọc sách và học hành mỗi ngày.
Hầu như lần nào Tư Tuân nhắn riêng với hắn thì sẽ cảnh cáo hắn lần ấy.
Về chuyện này, Tập Uyên thấu hiểu nỗi âu lo của y.
Nguyễn Thu nghe vậy mở mắt ra, mặt vẫn còn đỏ, giọng nói nhỏ xíu: "Vậy...!Anh có khó chịu không?"
Cậu không rành về sức khỏe của Tập Uyên, chỉ từ ngày hôm qua, Tập Uyên trông giống như đã nhịn rất lâu rồi nên mới đột nhiên mất kiểm soát.
Tập Uyên im lặng chốc lát, hôn chóp mũi Nguyễn Thu: "Thi thoảng em giúp anh với, nha?"
Nguyễn Thu lại mắc cỡ vùi đầu vào gối, giọng ồm ồm đáp: "Dạ."
Cậu cứ ngỡ là đêm nay Tập Uyên cũng sẽ mất kiểm soát, nhưng không có gì cả.
Cả hai đã tiến bộ hơn, về mặt này hắn đã miễn cưỡng bớt đi.

Sáng nay khi tháo máy cảm ứng ra thì Lê La cũng bảo rằng số liệu thân thể hắn rất ổn định.
Nguyễn Thu thả lỏng hẳn, dần dần say giấc.
Đêm hôm khuya khoắt, một góc nhà trong khu dân cư vẫn sáng đèn.
Lê La cũng chuẩn bị đi ngủ, nhân tiện kiểm tra trị số tinh thần lực của Nguyễn Thu.
Những thứ như tinh thần lực nói chung không cần theo dõi thường, nên hồi sáng cô không hề xem.
"Ủa?" Lê La đeo kính, nhìn kỹ lại.
Tinh thần lực của Nguyễn Thu ấy thế mà luôn phóng ra.
Lượng thả ra rất nhỏ, con người hoặc robot xung quanh cậu sẽ không phát hiện ra, nhưng máy cảm ứng thì có thể cảm nhận được.
Tuy nhiên, tinh thần lực của người thường sẽ chỉ phóng ra ngoài khi bùng nổ hoặc trở nên mất kiểm soát, mỗi lần phóng ra ngoài cũng sẽ không quá lâu.
Không lẽ thật sự là do tinh thần lực? Lê La sờ cằm, quay người trở lại phòng kỹ thuật.
Đèn trong phòng sáng suốt đêm, sáng sớm hôm sau, cô lại đến nhà của Tập Uyên.
"Đây là đồ tôi mới làm tối qua."
Lê La đưa một chuỗi hạt vòng tay cho Nguyễn Thu: "Mỗi hạt trên đó đều là máy hấp thụ năng lượng."
Cô giải thích về chuyện Nguyễn Thu thả tinh thần lực ra, chiếc vòng tay sẽ nhận lấy và tích trữ tinh thần lực của cậu mọi lúc.
Lê La liếc nhìn Tập Uyên, ho nhẹ: "Trước đây tôi nhận được vài gợi ý, chuyển đổi tinh thần lực thành năng lượng có thể tích trữ, nhưng cũng chỉ tích trữ được một lượng nhỏ mà thôi."
Điều đã truyền cảm hứng cho cô là cỗ máy được tìm thấy trên hành tinh nọ trong một lần cô tìm ra một trong những cứ điểm của người Incyte.

Việc sử dụng tinh thần lực làm năng lượng là điều bình thường, nhưng máy móc hiện có chỉ có thể chuyển đổi chứ không tích trữ được.
Lê La thử một lần, ai ngờ đúng là thành công thật, nhưng sau khi chuyển đổi lượng có thể tích trữ quá ít, lượng tinh thần lực cấp SSS chỉ có thể chứa thêm một nửa cấp D.
Nhưng thứ này rất thích hợp cho Nguyễn Thu sử dụng.
Chiếc vòng tay nhận tất cả tinh thần lực phóng ra, để cậu không còn ở trạng "phóng ra", sau đó quan sát xem có ảnh hưởng đến Tập Uyên hay không.
Cả đêm nay Lê La không ngủ, quầng thâm trước mắt không sao giấu được sự phấn khích của cô.
Cô giải thích nguyên lý, Tập Uyên thì không hứng thú mấy, Nguyễn Thu nghe mà ngơ ngác mờ mịt, gật gật cái đầu, đeo chiếc vòng vào.
Máy hấp thụ là là một số hạt hợp kim tròn nhỏ, bên ngoài không nhìn ra gì, đeo vào cũng không có cảm giác gì luôn.
Lê La kiểm tra số liệu trong màn hình, chắc chắn tinh thần lực phóng ra ngoài bắt đầu giảm dần cho đến khi nó biến mất hoàn toàn, tất cả đều bị hấp thụ vào chiếc vòng ngay lập tức.
Rồi cô về nhà ngủ bù.
Cùng lúc đó, ở một nơi nào đó vượt xa biên giới của thiên hà.
Trong một tinh hạm hình con rết, bóng người ngồi trong khoang điều khiển chợt nói: "Ủa mất rồi hả?"

Có một màn hình quan sát khổng lồ trước mặt gã, chấm xanh lục nhấp nháy ở giữa mờ dần cho đến khi biến mất hoàn toàn.
Bên cạnh gã là một người Incyte khác, giọng điệu quái dị nói: "Cậu ấy chết rồi?"
"Chắc là không phải," Đồng bọn lúc nãy lắc đầu, "Có lẽ là tiêu hao hết rồi."
Khi tinh thần lực lại tràn trề trở lại, chấm xanh sẽ lại sáng lên thôi.
Song họ chờ mãi mà vẫn không thấy chấm xanh trên màn hình quan sát.
Cả hai lập tức lấy máy liên lạc ra, báo cho đồng bọn còn lại.
[Cậu ấy đang ở đâu?]
[Chẳng biết nữa, bọn tôi không tiếp cận hành tinh Griffin được.]
[Có lẽ giống cha cậu ấy, tìm ra cách giấu rồi.]
[Bây giờ phải làm sao đây?]
[Người bảo vệ cậu ấy rất mạnh, phải tìm cách thôi.]
Tin tức quân đồn trú của hành tinh Harlem định tấn công hành tinh Griffin nhưng bị chặn lại giữa chừng, đành bất lực quay về nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Ông chủ phi thuyền thương vụ đứng ra tố cáo, nói rằng quân đồn trú muốn cướp phi thuyền của mình nhưng lại ngụy trang thành ông ta muốn bỏ trốn để hợp lý hóa hành động của họ.
"Tôi không biết sao họ lại làm thế." Ông chủ nói trong cuộc phỏng vấn, vết thương trên mặt vẫn chưa lành, "Hành tinh Griffin của chúng tôi là những công dân tốt, đầy đủ giấy chứng nhận cả, chủ động nộp thuế mỗi năm nữa mà."
Chỉ huy của quân đồn trú bị đẩy ra, hắn ta đương nhiên không thừa nhận cáo buộc, hỏi vặn lại tại sao hành tinh Griffin có nhiều trang bị, tinh hạm xịn, và liệu chúng có hợp pháp không?
Vẻ mặt ông chủ vô tội: "Tinh hạm gì cơ? Tôi có biết gì đâu, cái đó đâu thuộc về hành tinh chúng tôi, đây là chuyện mà quân đội các anh nên điều tra chứ không phải ở đây chất vấn người bị hại."
Tư Hạ Phổ ở đằng sau phải cố lắm mới kìm được cơn tức, ông ta có thể đoán ra mấy ngày sau tin tức sẽ đăng lên thế nào luôn rồi.
Đúng là họ không có chứng cứ chứng minh tất cả tinh hạm là của hành tinh Griffin thật, theo lời chỉ huy kể thì những người đó đến từ hướng khác, không phải từ bên trong hành tinh.
Dân chúng thì không biết hang ổ tinh tặc là gì, họ chỉ thấy quân đồn trú hành tinh Harlem đang lợi dụng chức vụ làm rất nhiều chuyện vô lý.
Tư Hạ Phổ không xem phần sau của cuộc phỏng vấn.
Ông ta về lại tinh hạm, cân nhắc thật lâu mới liên lạc với một người chủ tịch hãng thông tấn có quan hệ tốt.
Ngày mốt, lại có một tin tức khác tuôn ra.
"Con trai của cựu chiến thần nghi ngờ bị mắt kẹt trong hang ổ của tinh tặc, và khăng khít với thủ lĩnh."
Chỉ huy lại lộ diện, công bố đúng là nhận được một thông báo nặc danh.
Người thông báo bảo rằng Nguyễn Thu đã bị bắt đến hành tinh Griffin, mong là sẽ có người cứu cậu ra.
Có phóng viên nghi ngờ hỏi: "Lẽ ra nên liên lạc với Liên Minh trước chứ nhỉ? Chủ tịch Liên Minh không biết chuyện này ư?"
Chủ tướng muốn nói lại thôi, tỏ vẻ khó hiểu đáp: "Tôi chỉ làm theo mệnh lệnh thôi, có lẽ chủ tịch Liên Minh sẽ giải đáp thắc mắc của cô."
Tin tức này tạm thời lấn át tin tức hai ngày trước.

Sau đó lại thêm tin Nguyễn Thu đánh thức Bạch Điểu, thế rồi Nguyễn Thu lại trở thành tiêu điểm.
Tư Hạ Phổ kiên nhẫn chờ xem Tư Tuân sẽ đối phó ra sao.
Ông ta muốn xem y dùng cách gì để đáp trả, song Tư Tuân còn chẳng thèm vờ vịt, Đường Khiêm ra mặt nói đúng một câu "Đây là lời tố cáo không có bằng chứng", rồi từ đó không đáp lại lần nào nữa.
Vậy thì càng đúng ý Tư Hạ Phổ hơn, ông ta bảo cơ quan báo chí tiếp tục đưa tin bất lợi cho Tư Tuân, dẫn dắt suy đoán nhiều chiều.
Cứ thế, danh tiếng của Nguyễn Thu cũng sẽ bị tổn hại, đây vốn không phải là ý định của Tư Hạ Phổ, nhưng bây giờ ông ta không quan tâm nhiều đến thế.
Nếu Tư Tuân muốn ngăn lại tất cả thì phải để Nguyễn Thu đích thân xuất hiện trước công chúng.
Buổi chiều, Tư Tuân trò chuyện riêng với Tập Uyên.
"Mục tiêu của Tư Hạ Phổ là tôi, anh ta sẽ không tấn công hành tinh Griffin nữa."
Tập Uyên nhìn Tư Tuân hỏi: "Ông định giấu em ấy đến bao giờ?"
Nguyễn Thu chẳng biết gì về mọi chuyện ngoài kia.
Đây là yêu cầu của Tư Tuân, y còn bảo Tập Uyên cắt tất cả các kênh tin tức của tivi ba chiều.
"Thằng bé không cần lo lắng những chuyện này." Tư Tuân nhàn nhạt nói.
Huống chi bên Tư Hạ Phổ cũng chẳng ổn mấy, y không có gì để phải lo lắng cả.
"Có điều," Tư Tuân đổi chủ đề, "Sao ông ta biết Tiểu Thu đang ở hành tinh Griffin chứ?"
Hôm đó Tư Hạ Phổ chất vấn y, nói ra mấy câu lạ lùng mà y không sao hiểu nổi, nhưng vì mấy hôm nay Tư Tuân bận xem nhật ký của Tư Huỳnh nên cũng không nghĩ nhiều.
Sau đó hành tinh Griffin bị tấn công, Tư Tuân ngỡ là đang nhắm vào Tập Uyên.
Nhưng không ngờ Tư Hạ Phổ thất bại lại để lộ chuyện Nguyễn Thu đang ở hành tinh Griffin.
Tập Uyên hờ hững: "Người của tôi rất kín miệng, không phản bội đâu."
Cho dù là tinh tặc thì cũng có quy tắc riêng của mình, phản bội là nghiêm trọng nhất.
Tư Tuân chau mày: "Người của tôi thì càng không."
Nếu phản bội thì y đã sớm chạm trán với Tập Uyên rồi, Nguyễn Thu cũng bị Tập Uyên đưa đi từ lâu, cần gì đợi đến lúc này.
Cả hai không ai nói một lời nào, dần thấy nguy hiểm.
Tập Uyên cúi đầu nhìn đồng hồ, định kết thúc: "Nói sau đi, đến giờ đọc sách với em ấy rồi."
Tắt màn hình chiếu, hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng đến phòng khách.
Tập Uyên ngồi bên cạnh Nguyễn Thu, nhích gần nhìn quyển sách điện tử trong tay cậu.
Nguyễn Thu lật vài trang, Tập Uyên bỗng hỏi: "Quyển sách này đọc rồi mà nhỉ?"
"Dạ," Nguyễn Thu đáp, "Em xem hết sách cậu gửi cho em rồi."
Cậu không còn gì khác để đọc, đành đọc lại lần hai.
Tập Uyên không nói nữa, vuốt mái tóc bạc mềm mượt của Nguyễn Thu.
Những quyển sách mà Tư Tuân tìm cho Nguyễn Thu đều do gia sư riêng chuẩn bị, đồng bộ với chương trình dạy học của học viện nên không có sẵn trên thị trường.
Vì không thể dạy từ xa nên y không gửi nhiều sách cho cậu, nếu không thì Nguyễn Thu sẽ không hiểu.
Gần đây cậu uống chất bổ sung chất dinh dưỡng rất khó uống, nhưng hình như vẫn chẳng thêm được tí thịt nào, vẫn rất gầy yếu.
Nhưng sức khỏe của Nguyễn Thu đã tốt hơn hẳn khi còn ở hành tinh Lorens.
Đúng là cậu được Tư Tuân chăm bẵm rất tốt, chỉ mỗi việc Đường Khiêm gửi cho hắn một tin nhắn dài thòng là đã nhìn ra rồi.
"Vậy đêm nay có làm bài tập không?" Tập Uyên hỏi.
Nguyễn Thu lắc đầu: "Hết rồi ạ."
Tập Uyên im lặng, cùng cậu đọc sách cả trưa.
Khi Nguyễn Thu nghỉ ngơi, Tập Uyên ôm chầm lấy cậu từ sau lưng, thấp giọng hỏi: "Em muốn về không?"
Nguyễn Thu kinh ngạc, lập tức quay đầu nhìn hắn.
Cậu đã ở đây lâu lắm rồi, ngay cả Tư Tuân còn không nhắc đến chuyện về, cậu đã sắp quen ở đây luôn rồi.
"Anh, anh muốn đưa em về sao?" Nguyễn Thu mờ mịt tựa vào trong ngực hắn.
Vậy cậu về rồi thì liệu bệnh của Tập Uyên có nghiêm trọng hơn hay không?...
Tập Uyên không nói có cũng không nói không, chỉ hỏi Nguyễn Thu: "Em không muốn về à?"
Thực ra Nguyễn Thu muốn lắm chứ, lâu lắm rồi cậu không gặp Tư Tuân, mỗi ngày cũng chỉ nói chuyện được đôi ba câu với y.

Cậu luôn cảm thấy Tư Tuân rất mệt.
Cậu chần chừ, lo lắng hỏi: "Nhưng còn anh thì sao..."
Cánh tay ôm cậu của Tập Uyên siết chặt, cúi đầu hôn cậu: "Em dẫn cả anh theo với."
___
19/8/2023.
20:52:49.
___
Ê đít tự xà lơ: Không biết tác giả có chơi chữ không, chứ chữ phiên âm của chữ Nguyễn (阮 ruǎn) nó đọc giống với chữ mềm (软ruǎn) á:> Anh Uyên ảnh gọi em Thu là Nguyễn Nguyễn ơi nghe giống như kêu bé mềm mềm ơi vậy:>.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK