"Mau lên! Mau lên, không kịp nữa mất!" Có kẻ thất thanh kêu vội.
"Đến giờ phút này mà ngươi còn lo gom góp của cải gì nữa chứ! Không cần mạng nữa sao??? Kinh Lạc đánh đến tận nơi rồi!!!" Người lại gấp rút thét to.
"Đi thôi! Đi thôi! Chờ ta với!"
Khi họa vận ập xuống, người người nháo nhào chạy đi tránh nạn. Một số quan lại bình tĩnh hơn thì cũng thu dọn đồ đạc, quay về đoàn tụ với gia quyến trong thành.
"Bệ hạ có lệnh, ai đi cứ đi, ai ở thì ở, người không cản. Các ngươi... từ từ thôi, không cần phải vội! Này, có nghe không?"
Giọng nói run run của vị quan già cứ thế bị nuốt chửng bởi không khí hỗn loạn, hối hả của dòng người đang lao đi vội vã.
Các gian điện như bị gió lốc quét qua, vải vóc, sách vở, vật dụng rơi vãi đầy đất. Cửa bật tung, rèm bay lồng lộng, đèn đuốc cháy hết cũng chẳng ai buồn thay mới.
Ngọc Huyên mặc kệ hết thảy, cứ thế rẽ đoàn người đang đổ về phía cổng thành, ngược dòng mà chạy về hướng gian điện của Tiểu Huyền.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, cung điện bừng bừng sức sống tràn đầy hoa cỏ khi xưa, giờ chỉ còn lại một mảnh âm u, tiêu điều.
"Tiểu Huyền!" Ngọc Huyên tung cửa chạy vào trong, vừa chạy vừa kêu to. Hai bàn tay y bất giác rịn mồ hôi, trong người dâng lên một cảm giác bất an, không lành.
Cả gian điện im ắng, ngoài cửa không có lính gác, trong sân cũng chẳng còn lấy một cung nữ theo hầu.
"Tiểu Huyền?" Ngọc Huyên thảng thốt gọi lần nữa. "Có ai không?"
Két.
Ngọc Huyên đẩy cửa bước vào gian của Tiểu Huyền. Bên trong tối om và lạnh lẽo. Y chạy vội đến bên giường, thế nhưng chiếc giường trống trơn, chẳng có ai.
"Tiểu Huyền!"
Ngọc Huyên chạy ra gian sau tìm, chạy cả vào trong dục phòng, thế nhưng toàn bộ gian điện đều không có hơi người. Y cảm thấy tay chân lạnh toát, lập tức lao ra bên ngoài, tìm khắp một lượt ở sau vườn, phòng bếp, cả chiếc đình con con trước sân.
Không thấy Tiểu Huyền đâu.
Y thấy tim đập liên hồi, cả người ngập trong lo lắng. Ngọc Huyên cắn môi suy nghĩ, ánh mắt vô tình lướt qua gian viện của mình trước đây.
Nó đã bị lửa thiêu rụi.
Gian viện bên cạnh là gian dành cho anh nghỉ tạm, giờ đây một mảng tường cũng cháy đen, còn chưa kịp tu sửa.
Ngọc Huyên giật mình, vội vã lao vào bên trong căn viện ấy.
Cửa vừa hé ra, cảnh tượng bên trong đã khiến Ngọc Huyên sững người.
Trong phòng tối bưng bưng, ánh sáng duy nhất từ khe sáng theo cửa mở mà rọi thẳng vào giữa phòng. Nương theo tia sáng đó, Ngọc Huyên lờ mờ nhìn thấy Tiểu Huyền đang nằm bất động trên giường, chăn chỉ phủ đến ngang hông, hai tay lại đang ôm một món đồ gì đó.
Ngọc Huyên vội vàng bước lại. Khi khoảng cách rút ngắn dần, mắt đã bắt đầu nhìn rõ, Ngọc Huyên mới cảm thấy nỗi xót xa xộc lên đắng nghét, làm cho mắt mũi cay xè.
Trên chiếc giường chăn gối phủ bụi do đã lâu không ai thu dọn, Tiểu Huyền đang mơ màng thiêm thiếp, trán rịn mồ hôi, người thì lúc nóng lúc lạnh. Hai tay em đang ôm chiếc áo choàng cũ của Khung Dực, bên cạnh còn có vài món đồ chơi nho nhỏ mà ngày xưa Khung Dực hay mua về cho em.
Ngọc Huyên nhẹ nhàng ngồi xuống, toan khẽ lay em dậy thì chợt ánh mắt y chạm phải một thứ. Y ngập ngừng đưa tay giở chăn lên, để rồi bàng hoàng phát hiện Tiểu Huyền đã không tự chủ được mà tiểu tiện trong chăn tự bao giờ.
"Tiểu Huyền..." Ngọc Huyên nghẹn ngào.
Y chợt nhớ lại một hình ảnh từ rất lâu rồi, khi con chó mực già nhà bác Lượng từ từ yếu đi, cả ngày chỉ nằm một chỗ, tiểu tiện ngay tại chỗ nằm rồi từ từ bỏ ăn, chẳng được mấy hôm thì chết.
"Không... Tiểu Huyền..." Ngọc Huyên bật khóc.
Mãi một lúc lâu sau, Tiểu Huyền mới từ từ hé mắt. Xung quanh em vẫn là gian viện của Khung Dực, thế nhưng đèn đuốc đã được thắp lên. Trên người em là bộ y phục sạch sẽ, chăn gối cũng được thay mới, trong phòng còn đốt hương, tỏa ra một mùi thơm dìu dịu, âm ấm.
Két.
Ngọc Huyên hé cửa bước vào, trên tay là một cái khay nhỏ đựng cốc sữa nóng, vài lát bánh mì chua, mứt dâu và hai quả trứng gà vừa luộc chín.
"Tiểu Huyền, đệ tỉnh rồi sao?" Ngọc Huyên mừng rỡ bước lại, nhẹ nhàng đặt khay thức ăn bên giường rồi ngồi xuống, vừa sờ trán Tiểu Huyền vừa hỏi:
"Đệ đỡ mệt chưa? Có thấy khó chịu ở đâu không?"
Tiểu Huyền chỉ im lặng không đáp, ánh mắt rọi vào Ngọc Huyên thẳm sâu như biển cả.
Ngọc Huyên cúi mặt che đi bối rối, sau đó với tay lấy sữa nóng và bánh mì:
"Đệ... ăn chút gì đã, nhé?"
Là Tam vương tử, không phải Tiểu Huyền rồi.
Bất chợt, bàn tay người đối diện khẽ nắm nhẹ lấy ống tay áo của y.
"Ngọc Huyên ca ca."
Ngọc Huyên khựng lại, không thể trốn tránh nữa, thế là đành ngẩng đầu nhìn vào mắt y. Tam vương tử nở một nụ cười buồn, khẽ lắc đầu mà nói:
"Thân thể này của đệ... đã làm phiền huynh quá rồi."
"Không có!" Ngọc Huyên bật thốt. "Đệ... đệ đừng nói thế! Ta chỉ sợ đệ... không thoải mái..."
Tam vương tử vẫn giữ nụ cười trên môi, tay nhón lấy chiếc áo cũ của Khung Dực rồi cẩn thận ngắm nhìn. Ngọc Huyên cũng bất giác cúi xuống nhìn chiếc áo đó.
Có lẽ khi làm Tiểu Huyền, em nhớ anh nên đã ôm áo của anh mà ngủ. Ngọc Huyên trộm nghĩ.
"Nhị ca rất thương đệ."
Tam vương tử chợt nói, sau đó khẽ cầm lấy hai bàn tay Ngọc Huyên. Em nhìn Ngọc Huyên, lần nữa mỉm cười:
"Sau này, huynh thương nhị ca luôn cả phần của đệ, nhé."
"Tiểu Huyền!" Ngọc Huyên kêu lên, cố gắng nén đi sự hốt hoảng đang gặm nhấm tâm can. Y đứng dậy lấy áo choàng cho Tiểu Huyền, vừa bước lại khoác lên người em vừa quả quyết nói:
"Ta dẫn đệ đi tìm Thùy Dung. Chị Miên đã đến, có thể Thùy Dung cũng đến theo. Y thuật của nàng ta rất giỏi, chắc chắn nàng ta sẽ có thể chữa khỏi cho đệ. Tiểu Huyền..."
Tam vương tử vẫn ngồi im trên giường, bao dung cho hết thảy sự tuyệt vọng và cố chấp của y.
"Đệ đi được không? Nếu không, ta cõng đệ!" Ngọc Huyên run run hỏi.
"Ngọc Huyên ca ca, đến đây." Y cười, vẫy vẫy tay.
Tiểu Huyền đợi Ngọc Huyên ngồi xuống giường rồi mới chậm rãi đặt hai tay lên vai y, giống hệt như lần từ biệt vào đêm mồng một Tết.
"Huynh nghe cho kỹ lời này của đệ, được không?"
"Đã tin tưởng rồi, đã có được rồi, thì phải biết buông bỏ." Tiểu Huyền nhìn sâu vào mắt Ngọc Huyên, lời nói nhẹ như cơn gió thoảng trên ngàn.
"Vạn vật trên thế gian này đều có một điểm chung."
Ngọc Huyên đau đớn nhắm mắt, tuyệt vọng cảm nhận hai giọt lệ đang lăn xuống đôi gò má lạnh lẽo của mình.
"Chúng đều sẽ qua đi."
Tam vương tử dịu dàng lau khô hai giọt lệ ấy, nhìn y mỉm cười.
Đúng lúc đó, một tiếng ầm kinh thiên động địa nổ ra, cơ hồ khiến những bức tường đá của hoàng cung Trích Nguyệt cũng lung lay theo. Vô vàn tiếng thét thất thanh vang lên, cùng với tiếng bước chân chạy rầm rập trong hoảng loạn.
"Kinh Lạc bắt đầu công thành rồi!!!"
Rầm rầm. Rầm rầm. Rầm rầm rầm rầm rầm rầm.
Rầm rầm. Rầm rầm. Rầm rầm rầm rầm rầm rầm.
Những hồi trống trận bất tận cứ thi nhau xô tới, dội thẳng vào lồng ngực của đội quân thủ thành. Đứng trên tháp canh của dãy tường thành cổng tây, Hoàng Cảnh thấy đầu mình cũng bưng bưng theo nhịp trống, mồ hôi khẽ rịn ra nơi chân tóc. Toàn bộ khung cảnh khúc sông Vạn Kiếp hiện ra rõ mồn một.
Lúc này, phía Kinh Lạc đã hoàn tất việc bao vây Trích Nguyệt để chuẩn bị cho cuộc công thành. Trước đó, Đại công chúa Vũ Miên đã hạ lệnh cho người chiếm giữ các nông trại ở ngoại ô, sau đó dần khép vòng vây. Càng vào gần Trích Nguyệt, binh lính càng nhiều. Cánh quân chủ lực của họ vẫn tập trung ở cổng tây, nơi có đoàn chiến thuyền đang ngự. Tướng quân Trần Vũ, Tống Hàn và chủ quản Nữ Binh Tống Thị Thạch Lan chia nhau dẫn hai mũi quân bao vây cổng bắc và cổng đông. Trích Nguyệt không có cổng nam do phía nam là núi đá. Sau khi dàn quân xong xuôi, Thạch Lan quay lại cổng tây, đi đến bên Công chúa Vũ Miên rồi bảo vệ cánh phải của nàng.
Sau lưng Vũ Miên còn lại hai chiến tướng: Liêm Thanh và Trần Duy Hưng.
Đại công chúa chỉ cần khẽ nghiêng mặt qua, Liêm Thanh và Trần Duy Hưng đã hiểu ý mà cúi đầu tuân lệnh.
"Tượng Binh! Cung thủ! Sẵn sànggggggggg!!!"
Ngay tức khắc, đoàn chiến thuyền Kinh Lạc cập sát bờ sông, sau đó từ trên chiến thuyền, những cỗ xe nho nhỏ từ từ đi xuống. Xe này thoạt nhìn không khác gì xe ngựa, thế nhưng thấp hơn, bánh xe cũng chỉ có hai cái, phía trước là càng xe do Bộ Binh điều khiển. Hàng xe rùng rùng đi xuống, vượt qua khoảnh rừng Lá Bạc, khi đến trận tuyến thoáng đãng mà Đại công chúa Vũ Miên cùng các tướng lĩnh đang đóng, đoàn xe mới lục tục vào đội hình.
"Đó là... Đó là thứ gì?" Hoàng Cảnh run run thốt lên.
Soạt.
Tấm vải phủ trên xe đồng loạt được hất xuống, lộ ra họng tiễn sắc lẻm. Những mũi tên cài sẵn trên giá nỏ có vẻ như được làm bằng thép, thân tiễn phải dài tầm hai thước.
"Nỏ Thần Vạn Tiễn. Chuẩn bị." Vũ Miên điềm đạm truyền lệnh xuống.
"Tuân lệnh, Đại công chúa!" Quân hô rền vang.
Liêm Thanh nhảy xuống khỏi lưng con voi chiến của mình, đích thân đi đến vị trí chỉ huy đội quân bắn nỏ. Hắn phất cờ ra hiệu, đội binh lính bên cạnh đã ngay tức khắc hướng mũi nỏ về phía tường thành. Hai người phía sau to khỏe lực lưỡng, phụ trách kéo dây cung vừa dày vừa nặng, trong khi người phía trước thì khom lưng chỉnh xe, phụ trách hướng đi của những mũi tên. Cứ một cỗ xe con con như thế sẽ có ba người điều khiển, gọi là Tam Nhân Xa.
"Bọn họ muốn... dùng thiết tiễn để công thành?" Hoàng Cảnh kinh ngạc thốt lên. "Không biết tiễn của bọn họ bay được bao xa, sức công phá thế nào, nhưng... đây là lần đầu tiên thần thấy có người dùng thiết tiễn để công thành đó!"
Khung Tuấn ở bên cạnh cũng khẽ nhíu mày. Không, đây chắc chắn chỉ là màn dạo đầu của nàng mà thôi.
Hoàng đế Khung Vũ dường như cũng có cùng suy nghĩ. Ngài ném cho Hoàng Cảnh ánh mắt sắc lẻm, đoạn nhàn nhạt buông lời:
"Hoàng Cảnh, chuẩn bị thủ thành đi."
"Rõ, Bệ hạ!"
Chẳng mấy chốc, phía Đại Thương đã cho cung thủ của mình lùi xuống để tránh sát thương. Thay vào đó, họ nhanh chóng dựng lên những tấm ván gỗ dày hai lớp dọc tường thành. Đây là những tấm ván phòng tên, che chắn cho đội quân thủ thành phía sau. Để cẩn thận tránh lực tên quá lớn, Hoàng Cảnh không cho quân lính đứng trụ ngay sau tấm gỗ mà ra lệnh cho họ dùng một lớp khiên sắt kê phía sau, vừa bảo hộ cho mình, vừa giúp ván gỗ trụ vững.
Ở bên dưới, Vũ Miên nhìn thấy hết sự điều động của Đại Thương. Nàng Công chúa khẽ phất tay, hai vị tướng quân trẻ tuổi chỉ chờ có thế, lập tức quỳ gối nhận lệnh rồi chuẩn bị lên chiến đài.
"Liêm Thanh." Trần Duy Hưng quay lại nhìn bạn, đoạn nháy mắt nói. "Cho chúng biết mùi thiết tiễn của Kinh Lạc đi."
Liêm Thanh cười nhẹ, sau đó gật đầu rồi phất cờ hiệu: "Tam Nhân Xa!"
"Giương nỏ!"
Kịch kịch kịch kịch kịch kịch kịch kịch kịch kịch kịch kịch.
Loạt xe lập tức hướng họng tiễn về phía tường thành. Dây cung được kéo căng ra hết cỡ.
"Bắn tiễn!!!"
Vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút.
Khung Tuấn bị những tấm ván phòng tên che khuất tầm nhìn, thế nhưng hắn vẫn có thể nghe rõ tiếng mũi tên lao đi trong gió.
"Chuẩn bị, trụ vững!!! Trụ vững!!!" Hoàng Cảnh hét lên với đội quân hộ thành, bản thân thì cũng lao vào dùng khiên mà trụ ngay tấm ván đang che chắn cho Hoàng đế và Đại vương tử.
Phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập.
Rầm!
"Hự!!!"
Sau loạt tiễn đầu tiên, Khung Tuấn lập tức đi nhanh qua một lượt dãy tường thành, nhanh chóng ước tính thiệt hại.
Với thiết kế của Tam Nhân Xa, dây cung và thiết tiễn đã được tính toán để bay được xa nhất, cao nhất có thể, đồng thời thân tiễn làm bằng sắt lõi đặc đã mang đến sức công phá không nhỏ lên hàng phòng thủ của phía Đại Thương. Tuy vậy, không phải tiễn nào cũng có thể xuyên thủng những tấm ván phòng tên. Đại vương tử nheo mắt đếm nhanh, sau loạt tiễn phải hơn trăm mũi tên được bắn ra, chỉ có tầm vài chục mũi tên thành công chọc thủng lớp bảo vệ trên tường thành.
"Thay người! Thay người!!!"
"Đổi ván đi, người đâu??? Nhanh lên!!!"
Hoàng Cảnh cũng đi tới đi lui chỉ huy binh sĩ hộ thành. Những tấm ván đã bị chọc thủng nhanh chóng được đem xuống, thay vào đó là những tấm ván lành lặn. Binh sĩ bị thiết tiễn xuyên qua hầu như sẽ chết ngay tức khắc, thế nên ở phía sau họ lúc nào cũng sẽ có lớp quân thứ hai sẵn sàng xông lên thay vào.
Vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút.
Loạt tiễn thứ hai lao đến nhanh như gió.
Phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập.
"Thay người!!!"
Vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút.
Phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập.
"Thay người!!!"
Vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút.
Phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập phập.
"Thay người!!!"
Phía Kinh Lạc dường như đã quen tay, càng lúc thời gian lắp tiễn của họ càng ngắn, thế nên những đợt tấn công mới cũng càng lúc càng dồn dập hơn. Phía Đại Thương cũng dần quen với lực của những mũi tên, họ đã chêm thêm một lớp ván, thế nên vị chi những loạt thiết tiễn của Kinh Lạc phải xuyên qua bốn lớp gỗ và một lớp khiên sắt mới có thể thành công chọc thủng hàng phòng ngự phe địch. Càng lúc, thương vong bên phía Đại Thương càng giảm dần, những lớp ván phòng tên cũng trụ được lâu hơn, không còn cần thay mới liên tục nữa. Sau hơn một canh giờ bắn phá, thiết tiễn của Kinh Lạc hầu như chẳng gây ra tổn hại đáng kể nào cho lớp ván phòng tên kín như bưng của Đại Thương.
Đến lúc này thì Khung Tuấn bắt đầu nhận ra vấn đề.
Đại vương tử cau mày, vô thức tiến đến gần lớp binh sĩ hộ thành hơn, đến mức Hoàng Cảnh phải giật mình đưa tay níu hắn lại.
"Đại vương tử, đừng lên quá gần, nguy hiểm!"
"Suỵt!"
Khung Tuấn rướn mình nhìn xuống trận địa, phóng tầm mắt xuyên qua những kẽ hở hiếm hoi của hàng hàng lớp lớp ván gỗ. Đồng thời, Đại vương tử căng tai lên nghe kỹ.
Lẫn trong tiếng thiết tiễn xé gió lao đi... dường như là tiếng rào rào của lá cây...
Còn có tiếng rầm rầm ngã đổ...
Vào đúng lúc đó, những đợt bắn xả thiết tiễn của Kinh Lạc chậm dần rồi ngừng bặt.
Khung Vũ và Khung Tuấn ngỡ ngàng nhìn nhau, sau đó đồng loạt hét lên với Hoàng Cảnh:
"Dỡ ván phòng tên ra! Dỡ ra ngay!!!"
Hoàng Cảnh giật mình, hiếm khi hắn thấy Hoàng đế và Đại vương tử cùng khẩn trương đến thế. "Hạ... hạ ván phòng tên xuống!"
Khoảng không trống trải hiện ra trước mắt. Khung Tuấn, Khung Vũ và Hoàng Cảnh đồng loạt lao lại mép tường thành rồi nhìn xuống.
Ở bên dưới, một vạt rừng Lá Bạc đã bị bầy voi chiến của Tượng Binh đốn hạ. Những con voi cao to khỏe mạnh như núi dùng hai chân trước và vòi ra sức đạp, nhổ, quật... Chẳng mấy chốc, thân cây vốn không to lớn gì mấy của vạt rừng này đã bị lật tung cả gốc. Dưới sự điều khiển của Tượng Binh và Bộ Binh, voi chiến dùng vòi nhấc bổng những thân cây đó lên rồi xếp thành một dãy dài, cạnh những cỗ máy công thành. Trong lúc Đại Thương lo che chắn trước loạt thiết tiễn, Kinh Lạc đã di chuyển những cỗ máy công thành từ tàu chiến xuống.
Khung Tuấn khẽ nhíu mày, đoạn quan sát thật kỹ những cỗ máy công thành đó.
Đây mới là trọng chiêu của nàng.
"Bệ... Bệ hạ, Đại vương tử, máy công thành của bọn họ..."
"Hừ!" Khung Vũ đập tay lên tường thành. "Trưởng nữ của Chu An khá đó!"
Khung Tuấn nghe xong, lẳng lặng rủ mắt.
Dĩ nhiên rồi.
"Máy công thành đó thực chất là máy ném đá hay dùng để đánh sập cổng thành và tường thành." Khung Vũ quay sang Hoàng Cảnh, đoạn hỏi tới: "Ngươi có biết vì sao bọn họ phải chỉnh lại máy bắn đá không?"
Hoàng Cảnh quay đầu nhìn vạt rừng ngã rạp, sau đó lại nhìn đến khúc sông có chiến thuyền đậu kín, đoạn bật thốt lên:
"Vì bọn họ đi thuyền mà tới!"
Hừ, cũng chưa đến mức ngu hết thuốc chữa. Khung Vũ chép miệng nghĩ thầm.
"Đúng thế! Bọn họ chở máy bắn đá đã nặng rồi, còn thêm nào là Tượng Binh nào là Bộ Binh, thế nên không thể chở thêm đá nữa."
"Bởi thế, họ mới đốn cây của rừng Lá Bạc, dùng làm... dùng làm đạn công thành!" Hoàng Cảnh kêu lên, không rõ là khó tin hay là ngưỡng mộ.
"Hoàng Cảnh." Khung Tuấn quay sang nhìn hắn: "Trích Nguyệt có trụ được hay không, hoàn toàn phải xem công tác bảo dưỡng tường thành trước giờ làm có tốt không, và loại đạn công thành bằng gỗ kia mạnh đến mức nào."
Ở phía dưới, quân Kinh Lạc đã bắt đầu hò dô khiêng hàng loạt súc gỗ to mới đốn hạ lắp vào máy công thành. Máy này hoạt động theo nguyên tắc đòn bẩy, y hệt như máy bắn đá thông thường. Điểm khác biệt nằm ở chỗ, thay vì lắp giỏ lớn để chứa đá, bọn họ cho đặt một chiếc máng bằng kim loại cực kỳ chắc chắn, chuyên dùng để lắp gỗ. Cứ một chiếc như vậy sẽ lắp được một thân cây to hoặc hai thân cây nhỏ. Sau khi lắp "đạn" vào xong, Tượng Binh của Trần Duy Hưng đồng loạt quay đầu về phía Chủ soái Chu Vũ Miên chờ hiệu lệnh.
Phía bên kia, Liêm Thanh cũng đang cho đội Tam Nhân Xa tạm ngưng, nhường chiến đài cho Trần Duy Hưng. Đội Nữ Binh thì vẫn nghiêm chỉnh đứng sau, hàng ngũ chỉnh tề, ngay cả nữ tướng Thạch Lan cũng im lặng nhìn dàn máy công thành phía trước, ánh mắt lấp lánh chờ mong.
"Hưng." Vũ Miên đứng dậy khỏi chiếc ghế trên đầu voi, lãnh đạm buông một câu ngắn gọn:
"Lên đi."
"Có nghe thấy không?" Trần Duy Hưng chỉ chờ có thế, lập tức phất cờ rồi gầm lên. "Công thành!!!"
"Công thành!!!"
"Công thành!!!"
Toàn quân Kinh Lạc hô vang, khí thế ngất trời.
Ở tít trên cao, Khung Tuấn và Hoàng Cảnh cùng hít vào một hơi dài rồi nghiến răng hét lớn:
"Chuẩn bị!!! Cố gắng trụ vững!!! Cố gắng trụ vững!!!"
Phàm là việc công thành thủ thành, chung quy lại cũng chỉ có hai thứ: một bên cố gắng đánh, một bên cố gắng thủ. Một bên ra sức trèo lên, một bên ra sức hất xuống. Tuy nhiên, một khi phía công thành đã lôi vũ khí hạng nặng như máy bắn đá và máy công thành ra dùng, thì bên thủ thành chỉ còn cách căng mình ra chịu trận và giảm thiểu thiệt hại hết mức.
Những thứ còn lại, phải xem tường thành thật sự chắc chắn đến đâu.
Phựttttttttt.
Hàng dây xích đang kềm giữ đầu kia của đòn bẩy được giật tung. Chiếc máng bằng kim loại bật ra, vẽ thành một đường vòng cung rồi hất tung súc gỗ lên trời. Hàng máy công thành gồm năm chiếc đồng loạt tung năm "viên đạn" khổng lồ về phía tường thành phía tây Trích Nguyệt.
Vù vù vù vù vù vù vù vù vù.
Năm thân gỗ khổng lồ lao đến.
Phía Đại Thương đã cho quân lùi sâu vào trong, còn dùng khiên sắt tạo đội hình che chắn.
Vài giây trước va chạm, Khung Tuấn chợt đẩy người binh sĩ đang che khiên đứng chắn trước mặt mình ra rồi mở mắt, nhìn trừng trừng về phía trước.
Dù tòa thành đứng vững hay sụp đổ, hắn cũng phải tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
Nàng cũng thế.
Ầmmmmmmmmmmmmmmmmmm!
Tường đá trăm năm của Trích Nguyệt rùng mình. Cơn xung chấn vùng lên trong vài phút trước khi dịu đi rồi lắng xuống.
Tất cả mọi người trên chiến trường đều nín lặng.
Tòa thành... vẫn không sụp đổ!
Trái lại, đạn gỗ bị bục ra, vỡ nát, rơi xuống đầy chân tường thành.
"Thành trụ vững rồi!!!!"
"Hoan hô!!! Thành không sao rồi!!!"
"Hoan hô!!!!!"
Binh sĩ Đại Thương hò reo, vỡ òa. Hoàng Cảnh cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Nếu thành có mệnh hệ gì, chẳng phải theo lời của Đại vương tử nói trước đó, là do trước giờ Thủ Vệ Quân của hắn bảo trì không tốt hay sao?
Khung Vũ phá ra cười ha hả, đoạn đẩy binh sĩ bảo vệ ra rồi đi lại sát tường thành. Hoàng đế nhìn xuống, chỉ tay về phía Vũ Miên mà nói lớn:
"Nhóc con háo thắng, bây giờ ngươi sẽ làm sao đây?"
Một làn gió từ dòng sông thổi vào mát rượi. Những lá chiến kỳ màu đen và màu tím thẫm như thể được một bàn tay vô hình kéo căng, rướn mình bay thẳng tắp.
"Hahahaha, điềm lành đến rồi!!!"
"Cờ bay cao, là điềm tốt đó, điềm tốt!!!!"
Khung Tuấn cũng nhẹ nhàng bước lại, nhìn xuống người dưới thành.
"Công chúa." Trần Duy Hưng khẽ gọi, gương mặt đã bắt đầu hiện lên những nét âu lo thấp thoáng.
Liêm Thanh cũng cắn răng nhìn sang, còn Thạch Lan thì tức giận phừng phừng. Khi còn ở Kinh Lạc, rõ ràng bọn họ đã tập dợt nhiều lần như thế!
Như thể hiểu được suy nghĩ của dàn tướng soái, Vũ Miên khẽ cau mày:
"Tường thành Trích Nguyệt bằng đá tảng, chắc chắn bền sức hơn tường thành bằng đất trộn với gạch, đá nhỏ của nước ta."
Nàng ngoái đầu nhìn đàn voi chiến của Trần Duy Hưng, đoạn phất tay ra lệnh:
"Tiếp tục hạ cây. Tiếp tục công thành."
"Rõ, Đại công chúa!!!"
Vũ Miên lướt mắt nhìn qua nụ cười hả hê của Hoàng đế, sau đó ánh mắt dừng lại chỗ bóng lưng Khung Tuấn vừa quay đi.
Lát sau, tiếng binh sĩ hò dô tiếp tục vang lên. Tượng Binh của Kinh Lạc khẩn trương cho voi chiến tiếp tục hạ cây lấy gỗ, mặt khác thì lại cùng nhau khiêng vác, lắp đạn vào máy công thành. Chẳng mấy chốc, loạt đạn thứ hai đã sẵn sàng.
"Chuẩn bị..." Trần Duy Hưng từ từ giơ tay lên cao.
"Bắn!!!" Hắn quạt mạnh tay xuống, binh sĩ lập tức giật phắt dây thừng, thả cho đòn bẩy bật lên.
Vù vù vù vù vù.
Năm súc gỗ vừa to vừa nặng lại ầm ầm lao đến. Những chiếc bóng của chúng in lên tường thành càng lúc càng to dần, to dần...
Thế nhưng lần này, Hoàng đế Khung Vũ vẫn ung dung đứng nhìn xuống binh đoàn Kinh Lạc cùng loạt đạn công thành mới, chẳng buồn lùi lại phía sau.
Rầmmmmmmmmmmmmm.
Tường đá thành Trích Nguyệt lại rùng mình. Đợt xung chấn lần này kéo dài hơn lần trước một chút, thế nhưng dãy tường thành vẫn không sụp đổ. Loạt đạn gỗ mới của Kinh Lạc vẫn đập mạnh vào tường đá rồi vỡ nát, rơi lả tả xuống chân thành, sau đó chất thành một đống to.
"Lần nữa." Đại công chúa Kinh Lạc điềm nhiên hạ lệnh, đôi mắt khẽ nheo.
"Rõ!"
Thêm vài lượt bắn phá qua đi, tường thành vẫn trơ trơ đứng vững, trong khi bầy voi chiến đã có dấu hiệu xuống sức. Ngay cả binh sĩ Kinh Lạc cũng vậy. Mệt mỏi là một chuyện, sĩ khí giảm sút mới là việc then chốt, khẩn thiết hơn nhiều.
Vũ Miên trầm tư nhìn đàn voi cùng những thân cây mới đốn hạ. Một vạt rừng trống hoác lộ ra dưới nắng, trông vừa nham nhở vừa buồn bã, thê lương. Cách đấy một chút là đội Tam Nhân Xa cùng những thanh thiết tiễn dài ngoằng còn cài trên mình nỏ, màu thép mới lạnh lẽo xám đen như hòa vào làm một với nền đất của kinh thành.
Chợt, Đại công chúa Kinh Lạc nhíu mày.
Thiết tiễn được tôi từ thép mới...
Thép mới...
"Hưng, Liêm Thanh." Ngồi trên đầu con voi chiến đầu đàn, Vũ Miên đột ngột gọi xuống.
"Dạ, Công chúa!"
Nàng vẫy hai vị tướng quân lại gần, gấp rút truyền xuống một mệnh lệnh gì đó. Hai người nghe xong, ngẩn ra một hồi, thế nhưng chẳng mấy chốc ánh mắt đã sáng bừng.
"Thần... tuân lệnh!"
"Thần sẽ cho binh sĩ chuẩn bị ngay, thưa Đại công chúa!"
Từ trên tường thành phía tây, Hoàng đế Khung Vũ cũng nhận ra phía Kinh Lạc đang có hành động. Ngài bình tĩnh quan sát, lại thấy đội cung thủ và đội Tam Nhân Xa của Liêm Thanh đang... dỡ loạt thiết tiễn ra khỏi xe. Họ nhanh chóng xếp quân thành hàng dài rồi chuyền tay nhau những bó tên bằng thép vừa dài vừa nặng, chẳng mấy chốc, loạt tên đó đã được chuyền đến tay của Tượng Binh phía bên này.
Tượng Binh đón lấy cung tên, sau đó chia ra thành hai đội. Một đội nâng loạt thân cây vừa đốn hạ lên, một đội phụ trách lấy dây thừng loại dày, xếp thiết tiễn thành vòng tròn bọc ngoài thân cây, sau đó dùng dây quấn chặt lại. Họ cứ làm thế hai ba lượt, cho đến khi thiết tiễn bọc hết chiều dài súc gỗ công thành.
Hoàng đế Khung Vũ khẽ chấn động trong lòng!
Tên Chu An đó lại có thể sinh ra một nữ tử thông minh, đầy ngạo khí như thế ư!
"Hoàng Cảnh!" Khung Vũ quay lại sau lưng quát.
Nãy giờ Hoàng Cảnh và Khung Tuấn đang mải miết xem xét kỹ tường thành phía trong, nếu phát hiện ra chỗ nào có vết nứt hay hư hại gì là cho người dùng hồ trám lại ngay. Ngoài ra, hai người bọn họ còn kiểm tra lại thương vong, cho chuẩn bị thêm ván phòng tên. Khi nghe tiếng Khung Vũ quát, cả hai lập tức hối hả quay về góc tường thành nọ, hội ngộ với Khung Vũ.
"Nhìn đi." Khung Vũ quay sang hai người bọn họ, đồng thời chỉ tay xuống dưới.
Khung Tuấn vừa liếc mắt nhìn đã lập tức hiểu ra vấn đề.
"Bệ hạ, đây... đây là..." Hoàng Cảnh lắp bắp hỏi.
"Kinh Lạc đã bọc thép cho loạt đạn công thành mới rồi." Đại vương tử trầm giọng khẽ than.
"Chuẩn bị cho tốt, đợt bắn phá này sẽ không nhẹ nhàng như những đợt vừa rồi đâu!"
"Tuân... tuân lệnh Bệ hạ!" Hoàng Cảnh khẽ lau mồ hôi trán, đoạn toan chạy đi thì Khung Tuấn đã níu hắn lại rồi nói thêm:
"Quên ván phòng tên đi! Mang hết tất cả khiên thép lại đây, cho binh sĩ áp khiên thép dọc tường thành để trợ lực, ngay cả chân tường cũng phải làm thế! Nghe rõ chưa?"
"Dạ... dạ!"
Phía Đại Thương tất tả chạy đi thực thi mệnh lệnh, không khí khẩn trương gấp rút bao trùm tất cả mọi người, từng giây từng phút đều vô giá. Đội quân thủ thành của Trích Nguyệt được huy động toàn bộ, không những thế, Thủ Vệ Quân của Trích Nguyệt cũng gần như dồn hết về đây. Họ chọn ra những binh sĩ lực lưỡng nhất, đứng sau tường thành rồi áp khiên sắt vào mặt đá. Ở những đoạn tường thành cao hơn, binh sĩ phải bắc thang để đứng. Đoạn tường thành cao nhất là chỗ tháp canh nơi Hoàng đế Khung Vũ, Đại vương tử Khung Tuấn và Thống lĩnh của Thủ Vệ Quân Vương Đô Hoàng Cảnh đang đứng chỉ huy, do đó nơi này được tăng cường bảo vệ. Ngoài khiên thép, Hoàng Cảnh còn cho binh sĩ vác thêm những bao cát to đến, xếp dọc bờ tường.
"Đến rồi! Kinh Lạc sắp bắn đạn rồi!!!"
"Phía trên đây để cho ta! Bảo binh sĩ vào vị trí, vào vị trí mau!"
Khung Tuấn quay lại gầm lên, còn Hoàng Cảnh cũng chạy xuống chân tường thành để trực tiếp chỉ huy.
Khi hiệu lệnh của Trần Duy Hưng vang lên cùng với tiếng binh sĩ Kinh Lạc rền vang đáp lại, Khung Tuấn cũng khuỵu một gối, cùng binh sĩ giữ chắc khiên thép rồi hét lớn với toàn thể quân hộ thành phe mình:
"Trụ vững! Trụ vững!!!"
Ầm ầm ầm ầm ầm.
Loạt đạn mới đồng loạt lao đến, mang theo tiếng gió vun vút xé toạc không gian.
Một giây trước va chạm, Khung Tuấn chợt nhắm mắt lại.
Trong một giây ngắn ngủi đó, Đại vương tử chợt cảm nhận được đâu đó trong nội tâm mình, có một điểm sáng le lói, chờ mong.
ẦMMMMMMMMMMMMMMM!!!
Xung chấn mãnh liệt dội tới, tường đá trăm năm oằn mình, run rẩy. Cát bụi bay lên mù mịt, cay xè mắt mũi, xộc cả vào trong miệng, trong cổ họng.
Phải rất lâu sau, binh sĩ Đại Thương mới dám mở mắt ra nhìn. Hoàng đế và Đại vương tử cũng thế. Cả hai từ từ đứng lên rồi đi lại sát mép tường thành, nhìn xuống dưới.
Tường thành bên ngoài vẫn không đổ. Đạn gỗ bọc thép của Kinh Lạc vẫn rơi xuống rồi chất đống dưới chân thành.
Thế nhưng lần này, nụ cười ngạo nghễ đã không xuất hiện trên gương mặt Hoàng đế. Trái lại, nó đang ngự trên môi của nữ chủ soái Chu Vũ Miên phe địch.
Vũ Miên nhìn loạt đạn công thành đang nằm dưới đất kia, đoạn từ từ nhếch môi, nở một nụ cười cực kỳ mãn nguyện. Khung Vũ thì trái lại, nét mặt lập tức sa sầm.
Loạt đạn bọc thép lần này, dù chưa thể đánh sập tường thành ngay, thế nhưng chúng không còn vỡ nát nữa.
Những mũi tên thép đã phát huy công dụng của mình. Chúng tăng sức bền cho súc gỗ, giữ cho súc gỗ trụ vững trong lúc va đập với tường thành đá tảng.
Khung Tuấn nhìn tình hình trước mắt cũng hiểu ra ngay việc này có nghĩa là gì.
"Phụ hoàng, cứ đà này, phe họ từ từ bắn phá, sớm muộn gì cũng sẽ đánh sập được tường thành của ta."
"Ừm." Khung Vũ gật đầu, gương mặt âm trầm, ngưng trọng. "Chúng ta phải nghĩ cách phá vỡ đà tiến công này của họ."
Khung Tuấn đưa mắt nhìn xuống chiến trường một hồi, đôi mắt nâu sẫm của hắn nhìn chằm chằm vào bầy voi chiến đang quần thảo, giày xé cả một khoảnh rừng Lá Bạc.
"Phụ hoàng." Hắn nhỏ giọng hỏi. "Người biết rõ về Kinh Lạc và cách bố trí quân đội của họ như vậy, người có biết điểm yếu của Tượng Binh là gì không?"
Hoàng đế ngẩn ra một chút rồi quay sang nhìn người trưởng tử của mình. Khung Tuấn bình tĩnh ngẩng đầu đón đường nhìn của ngài, môi còn cười nhẹ.
"Hahahahaha, khá lắm! Khá lắm!" Khung Vũ ngửa mặt cười, tay thì vỗ vai hắn đôm đốp. "Khung Tuấn, nếu ta nhớ không lầm, lễ giao thừa năm nay của chúng ta được làm tươm tất lắm phải không?" Hoàng đế đột nhiên cao giọng hỏi.
Khung Tuấn hơi ngạc nhiên, thế nhưng cũng nhanh chóng gật đầu xác nhận:
"Bẩm phụ hoàng, đúng thế. Có sứ đoàn Ly Quốc sang thăm, mọi thứ đều được chuẩn bị kỹ càng, ngay cả pháo hoa, pháo đỏ mừng năm mới cũng làm dư ra ba phần."
Khung Vũ càng cười to hơn. "Tốt, tốt! Vậy... con biết phải làm gì rồi chứ?"
Đại vương tử sững người ra trong vòng nửa giây, ngay sau đó đã hiểu ra ý tứ trong đó.
"Nhi thần đã biết." Hắn cúi mình, đoạn thưa nhanh rồi vội vàng quay lưng, trong đôi con ngươi nâu trầm lóe lên một tia sáng đầy phấn khích.
Không lâu sau đó, khi Kinh Lạc đã chuẩn bị gần xong loạt đạn bọc thép cho lần bắn phá tiếp theo thì nữ tướng Thạch Lan chợt hô to, tay thì chỉ về phía tường thành Đại Thương.
"Cẩn thận! Địch có động tĩnh! Anh Hưng, anh Thanh, nhìn kìa!"
Nàng vừa dứt lời, hai vị tướng quân kia đã quay phắt lại, thế nhưng mọi việc đã muộn.
Hàng cung thủ Đại Thương lao ra từ sau những hàng khiên thép hộ thành, nhanh như cắt lắp tên, giương cung rồi thả dây. Điều khác lạ là, trên mũi tên của họ dường như có cột theo thứ gì đó dài phơ phất, lại còn... đang... đang cháy?
"Đừng lo, chúng ta đang ở ngoài tầm tên..." Liêm Thanh mở miệng trấn an, thế nhưng lúc hắn còn chưa kịp nói xong thì loạt tên đó đã hướng thẳng về phía vạt rừng có bầy voi chiến đang chăm chỉ đốn cây.
Đúng như lời Liêm Thanh nói, bọn họ đang ở ngoài tầm tên bắn, thế nên loạt mưa tên đó cũng chỉ vẽ nên một đường cong hình bán nguyệt trên vòm trời ráng chiều của Vương Đô, sau đó đã cắm phập xuống nền đất ẩm cách bầy voi chiến tầm năm, sáu thước. Không có một sĩ tốt nào bị thương, thế nhưng...
Đùng đoàng! Đùng đoàng đùng đoàng đùng đoàng đùng đoàng đùng đoàng!!!
Loạt tên cột theo dây pháo đỏ của Đại Thương nổ giòn giã. Mảnh pháo đỏ bắn lên tung tóe rồi bay ào ào, đất cát cũng bị hất tung theo từng đợt thanh âm chát chúa, chói tai.
Trần Duy hưng trợn mắt, Liêm Thanh sững sờ, còn Thạch Lan thì đưa hai tay bịt tai đầy căm phẫn mà nhìn khung cảnh trước mắt: bầy voi chiến thuộc Tượng Binh của Kinh Lạc bị đống pháo đỏ đang nổ tưng bừng kia dọa sợ, vừa gào rống vừa chạy tứ tung. Hàng ngũ thoáng chốc tan rã sạch sẽ, nhiều con voi còn xô đổ sang cả đám xe Tam Nhân Xa, có con còn chạy ngược ra bờ sông.
Ngồi phía bên này, Vũ Miên cũng đứng phắt dậy. Con voi chiến của nàng cũng giật mình, thế nhưng Đại công chúa đã nhanh tay vỗ đầu nó liên tục để trấn an. Không những thế, nàng còn lùa nó đi ra xa một chút.
Vũ Miên ngoảnh đầu, hướng ánh mắt ghim chặt vào thân ảnh Khung Tuấn đang đứng trên tường thành, vừa kịp lúc đón được tia nhìn của hắn quét qua.
Đại vương tử nở một nụ cười nhếch mép.
Công chúa trông thấy, tức thì sầm mặt.
Voi tuy là một sinh vật dũng mãnh, thiện chiến trên sa trường, thế nhưng chúng cũng có một nhược điểm chết người, đó chính là dễ bị hoảng hốt bởi tiếng động mạnh. Một khi voi bị giật mình, nếu không được trấn an kịp thời, chúng dễ sinh ra hoảng loạn rồi chạy lung tung, đánh mất hết mọi ưu thế vốn có.
Phía Đại Thương cũng nhận ra chiến thuật này đang phát huy tác dụng cực kỳ tốt, thế là vẫn thi nhau bắn những mũi tên cột dây pháo đỏ xuống bên dưới. Trần Duy Hưng và Liêm Thanh hiển nhiên phải bỏ dở việc làm đạn công thành bọc thép mà hò hét chỉ huy binh sĩ lùa voi về, trấn an voi. Ngay cả nữ tướng Thạch Lan cùng đội Nữ Binh cũng phải lao vào giúp sức.
Vũ Miên nhìn đội hình nát bấy phe mình cùng thế trận xoay chiều trong tích tắc, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên hàng cung thủ của Đại Thương đang xả tên. Bóng áo choàng tím thẫm của Đại vương tử giờ đây trông cực kỳ chói mắt.
Muốn làm chậm thế tiến công của nàng ư? Không dễ thế đâu.
"Thanh!" Nàng bật dậy rồi bắt tay lên miệng làm loa, hét về phía Liêm Thanh.
Liêm Thanh giật mình quay phắt lại, chỉ thấy Chủ soái nhà mình đang trỏ tay về phía tường thành phe địch, đoạn hất đầu ra hiệu.
Hắn liếc mắt nhìn lên, đoạn ngẩn ra một chút rồi lập tức khom mình, tỏ ý đã hiểu.
Giai đoạn khốc liệt tới rồi.
"Tam Nhân Xa!!!" Liêm Thanh cài chặt lại giáp thân rồi bước nhanh ra giữa trận tiền. "Theo ta!"
Ở chếch bên góc trái, Trần Duy Hưng và Thạch Lan cũng kịp nhận ra sự điều động này, thế là đồng loạt quay lại nhìn Vũ Miên. Đáp lại, nàng Công chúa chỉ khẽ gật đầu, sau đó nghiêm nghị nói lớn:
"Hai em cứ lo bầy voi chiến đi."
Ở trên tường thành, Khung Tuấn nhìn thấy Liêm Thanh cùng đội Tam Nhân Xa tiến lại, trong lòng dĩ nhiên hiểu được nàng muốn làm gì. Đây là nước cờ tất yếu mà thôi.
Từ giờ phút này trở đi, máu của Kinh Lạc sẽ đổ.
Đại Thương đã dỡ ván phòng tên từ lâu, giờ phút này còn cho cung thủ bắn phá bầy voi chiến, dĩ nhiên sẽ phơi mình ra trước hàng cung thủ phe địch. Tuy nhiên muốn bắn hạ cung thủ Đại Thương, phía Kinh Lạc cũng phải bước vào trong tầm tên bắn, đồng thời phải dùng loại tên thông thường chứ không thể dùng thiết tiễn công thành.
Thiết tiễn vừa dài vừa nặng, thời gian thay lắp lâu, bởi vậy khó có ưu thế trong giai đoạn chiến sự đang leo thang thế này.
Nói cách khác, hai bên đều đang mất đi lá chắn của mình, chấp nhận bước vào nguy hiểm, rời bỏ lối đánh an toàn nhàn tản nãy giờ mà chuyển sang lối đánh mang tính thực dụng hơn. Phe nào có cung thủ bắn chuẩn hơn, thời gian lắp tên ngắn hơn thì hiển nhiên sẽ đạt được ưu thế.
"Giương nỏ!!!" Liêm Thanh nhảy lên một cỗ Tam Nhân Xa, phất cờ rồi hét lớn. "Ngắm! Bắn tên!"
Cung thủ Đại Thương cũng nhận được lệnh, tạm thời ngừng bắn dây pháo mà chuyển sang đội hình cung thủ hộ thành, chuyên bắn tên xuống khi có địch áp sát.
Vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút vút.
Phập phập phập phập phập phập phập phập phập.
Tên bay ngang dọc trên chiến trường. Cứ sau một lượt tên đi là đến một lượt người khuỵu xuống. Khi phe địch thay người, lắp tên, phe ta sẽ canh đúng vào khoảng trống vài giây đó để ra tay. Ai ngã xuống cứ ngã, ai bỏ mình sẽ bỏ mình, nhiệm vụ của cung thủ chỉ có một.
Ngắm chuẩn, bắn trúng.
Nhanh hơn, nhanh hơn, nhanh hơn nữa. Mùi máu tươi bắt đầu lan ra, bay nhè nhẹ trong không khí. Liêm Thanh một mặt lắp tên bắn cung, một mặt điều khiển hàng ngũ cung thủ phe mình, vài bận suýt bị tên phe địch ghim trúng, thế nhưng đến sau cùng cũng dựa vào kinh nghiệm bao năm trên chiến trường mà bảo vệ nơi yếu hiểm thành công. Hai bên xả tên thật lâu, hắn cũng chỉ rước phải vài vết thương nhỏ do tên sượt qua da.
Xả tên chán chê xong, lúc bấy giờ bầy voi chiến của Kinh Lạc đã bình tĩnh lại, Vũ Miên bèn lệnh cho Trần Duy Hưng tiếp tục công thành.
Đạn gỗ bọc thép bắn lên rồi va đập, sau cùng rơi xuống, chất thành những đống gỗ cao cao dưới chân thành.
Mồ hôi ướt đẫm, máu tươi nhớp nháp, toàn thân nhức mỏi rã rời, hai mắt cay xè, xon xót, đầu óc thì trống rỗng. Dù là binh sĩ Kinh Lạc hay binh sĩ Đại Thương, ai ai cũng đang thầm tự hỏi: trận chiến này sẽ còn kéo dài đến khi nào?
"Công chúa." Thạch Lan bước đến gần Vũ Miên, khẽ cúi đầu rồi nhỏ giọng tâu lên một điều gì đó. Vũ Miên nghe xong ngẫm nghĩ một chút, sau cùng quyết định ân chuẩn.
"Dừng lại đi! Hôm nay tới đây thôi!"
"Hưng, Thanh, truyền lệnh hạ trại, cắt cử người canh gác, giữ vững vòng vây. Lan, em đi gọi anh Vũ và anh Hàn về đây, chúng ta họp quân trong lều của chị."
"Dạ, Công chúa!" Thạch Lan khom mình nhận lệnh, sau đó hớn hở nhảy lên ngựa, chạy đi qua cổng đông và cổng bắc tìm hai người kia.
Vũ Miên nhảy xuống khỏi đầu con voi chiến, đoạn ngước mặt nhìn về phía tường thành. Ở tít trên cao, Đại Thương cũng biết đã tới lúc tạm đình chiến nghỉ ngơi. Binh sĩ đã rút bớt, Hoàng đế cũng rời khỏi tường thành tự lúc nào.
Thế nhưng bóng áo choàng tím thẫm kia vẫn còn đứng lại.
Khung Tuấn lặng lẽ đưa mắt nhìn chiến bào vàng nhạt của nàng đang lay nhẹ trong gió chiều.
Hoàng hôn đỏ rực sau lưng nàng, nhuộm khúc sông Vạn Kiếp sáng bừng, hư hư thực thực. Trong luồng sáng đó, hắn chỉ thấy được dáng người nàng, khăn lụa này, tóc đen này, vai này, hai cánh tay thon thon, sống lưng dẻo dai, thẳng tắp.
Gương mặt nàng lại khuất sáng, hoàn toàn chìm vào bóng tối âm trầm.
Dù không nhìn được gương mặt nàng, Khung Tuấn có thể chắc chắn nàng cũng đang nhìn hắn.
"Đại vương tử."
"Bệ hạ cho gọi ngài."
Hoàng đế Khung Vũ không quay về tẩm cung mà chỉ ngồi nghỉ trong một đình đá nhỏ nằm trong một khoảng sân gần cổng tây. Trước mặt ngài là một ít bánh mì, rượu thịt, còn có vài chiếc gối mềm ai đó kê sẵn cùng một cái chăn nhung dày. Có vẻ như đêm nay ngài sẽ nghỉ luôn ở đây.
Khi Khung Tuấn bước vào, ngài đang ngồi khoanh tay trầm ngâm.
"Phụ hoàng."
"Ừm." Khung Vũ khẽ ngước lên, đoạn vẫy Khung Tuấn lại rồi ra hiệu cho hắn cùng ngồi xuống.
"Sáng mai..." Cả hai cha con thốt ra cùng lúc. Khung Vũ và Khung Tuấn cùng khựng lại, sau đó thì Khung Vũ cười rồi xua xua tay bảo:
"Con nói đi."
"Phụ hoàng, con nghĩ sáng mai Kinh Lạc sẽ thay đổi chiến lược."
"Ồ? Nói rõ hơn ta nghe xem nào." Hoàng đế xé một mẩu bánh mì khô khốc đưa lên miệng.
"Theo nhi thần đoán, ban đầu đúng là họ có ý đánh nhanh thắng nhanh, thế nhưng sau hôm nay họ cũng đã thấy, tường đá trăm năm của Trích Nguyệt vững chắc hơn họ nghĩ. Với loạt đạn công thành bọc thép họ vừa nghĩ ra, sớm muộn gì thành ta cũng sập, thế nên chẳng thà chuyển sang lối đánh lâu dài, một mặt hạn chế thương vong, một mặt dưỡng sức chờ cho đến khi thành đổ."
Khung Vũ im lặng nhai bánh mì, sau đó với tay lấy cốc rượu đưa lên miệng uống một hơi dài.
"Họ đã bao vây chúng ta rồi. Kinh thành đang nội bất xuất, ngoại bất nhập. Rõ ràng nếu chuyển qua lối đánh trường kỳ, chúng ta sẽ là bên tổn thất trước." Khung Tuấn chậm rãi nói tiếp.
"Con nghĩ họ mang đủ lương thực theo hay sao? Trường kỳ là bao lâu?" Khung Vũ khẽ cau mày hỏi.
"Phụ hoàng, họ đánh bao lâu cũng được." Khung Tuấn nhỏ giọng thưa. "Bây giờ ngẫm lại, chắc chắn ngay từ đầu, nàng ta đã cho người chiếm đóng những nông trại ở ngoại ô Vương Đô rồi. Trong khi đó, bá tánh Vương Đô đã được cho vào thành lánh nạn, chưa kể trước đó chúng ta còn tiếp nhận cả bá tánh Khúc Băng di tản xuống. Nếu là thường ngày, lương thực và nhu yếu phẩm dự trữ ở Trích Nguyệt dư sức cho kinh thành cầm cự hai ba tháng, thế nhưng lần này thì khác."
Ngưng một chút, Khung Tuấn cúi đầu thừa nhận:
"Sáng nay là do con hấp tấp, chưa suy nghĩ chu toàn nên không nhớ tới việc này."
Hoàng đế im lặng một hồi, cặp mày chau tít suy nghĩ đối pháp. Đại vương tử hiểu được, thế nhưng giờ phút này, hắn lại không nói ra một thông tin cực kỳ quan trọng cho phụ hoàng hắn biết.
Ngọc Huyên đang ở ngay trong cung!
Nếu lấy Ngọc Huyên làm con tin, chắc chắn Đại Thương sẽ có ưu thế lớn, thậm chí còn có thể xoay chuyển càn khôn. Dẫu sao đây cũng chính là mưu kế ban đầu của hắn. Thế nhưng không hiểu sao, hôm nay khi cùng nàng chạm mắt vài lần trên chiến trường, trong thâm tâm hắn lại nổi lên một suy nghĩ khác.
"Trong lòng con đã có chủ kiến rồi?" Sau cùng, Hoàng đế lên tiếng.
"Vâng, thưa phụ hoàng." Khung Tuấn hít vào một hơi, đoạn ngồi thẳng người lên. "Dây dưa chi bằng dứt khoát. Chúng ta không thể để Kinh Lạc đạt được ý đồ, từ từ bào mòn sĩ khí, sức lực phe ta, từ từ vây hãm chúng ta đến khi kinh thành cạn lương thực, quân binh bá tánh đói khát."
Đại vương tử nhìn thẳng vào Hoàng đế, đôi mắt sáng quắc trong ánh trăng dìu dịu:
"Sáng sớm mai, chúng ta sẽ mở cổng thành, trực tiếp đối đầu với địch. Con không tin vó ngựa hùng mạnh phương bắc lại bị khuất phục trước quân đội ô hợp phương nam!"
Khung Vũ chầm chậm ngước lên nhìn người trưởng tử của mình.
Không lâu nữa, nếu Đại Thương thành công vượt qua mối họa này, nó sẽ lên ngôi.
Hoàng đế trẻ tuổi tự mình dẫn dắt tướng sĩ đánh bại kẻ thù, từ trong biển máu Vương Đô mà rũ bùn đứng dậy, đầu đội vương miện sắt và vàng, ngồi lên ngai cao trong Trích Nguyệt đăng cơ, vinh quang vô hạn.
Nó... là người con duy nhất ngài còn lại bên mình.
"Được. Ta ân chuẩn. Nhưng mà..." Khung Vũ không nặng không nhẹ mà liếc nhìn Khung Tuấn, sau cùng buông rõ từng chữ một: "Người dẫn quân ra ngoài sẽ là Hoàng Cảnh. Con ở lại làm tướng giữ thành."
Khung Tuấn bước chầm chậm trên dãy tường đá của cổng thành phía đông. Đây cũng chính là cổng lớn nhất của kinh thành, nhìn thẳng ra con đường đá từ ngoại ô dẫn vào.
Trăng đêm yên ả. Ánh lửa ba quân của nàng lập lòe, lều trại bạt ngàn, dù ở xa vẫn nghe văng vẳng tiếng bước chân rầm rập của binh sĩ Kinh Lạc đi tuần.
Khung Tuấn lặng lẽ nhắm mắt lại, hồi tưởng về khoảnh khắc ban chiều.
Nàng đứng đó trong ánh lửa hoàng hôn, toàn thân như phát sáng. Đổi lại, sau lưng hắn chỉ là một chiếc bóng thật dài của màn đêm.
Sáng sớm hôm sau, khi những tia nắng đầu tiên rọi xuống Vương Đô, cổng thành phía tây của Trích Nguyệt nặng nề chầm chậm kéo sang hai bên.
Kinh Lạc đã chuẩn bị đâu đó xong xuôi.
Vũ Miên ngồi trên voi chiến đi đầu, hai bên tả hữu là Trần Vũ và Trần Duy Hưng. Liêm Thanh cùng Nữ Binh đứng dàn quân một góc, không tham gia vào trận cận chiến dưới thành. Họ có một nhiệm vụ khác. Vị tướng quân phụ trách trông coi cổng đông và cổng bắc là Tống Hàn, do đó hắn cũng không tham gia đánh trận này.
Chiến kỳ vàng rực của Đại công chúa tung bay ngạo nghễ trong nắng sớm.
Lát sau, kị binh phía Đại Thương bắt đầu xuất hiện. Vó ngựa phầm phập, giáp sắt sáng choang, trường thương đều tăm tắp. Vũ Miên chẳng buồn để ý, ánh mắt nàng trước sau chỉ hướng về vị trí Chủ soái phe địch.
Người ngồi trên ngựa đội vương miện sắt và vàng của hoàng tộc Đại Thương, tóc nâu sẫm màu dài đến lưng lẫn vô số bím tóc thắt nhỏ và sợi tơ vàng, tơ bạc óng ánh. Áo choàng nhung dày phủ đến tận gót chân.
Chiến kỳ ký hiệu trăng tròn màu tím thẫm.
Công chúa nhìn về phía ấy, bắt gặp một đôi mắt nâu trầm cùng một nụ cười dịu dàng nhưng kiêu hãnh.
"Vũ Miên." Hắn nói. "Ta đánh trận này với nàng, như đã hứa."
Không có mưu hèn kế bẩn, không có lợi dụng ai, không có kẻ khác xen vào.
Đây là trận chiến sòng phẳng giữa nàng và hắn.
- ------------------------------------------------------
Chương sau: anh Dực về tới.