Sau khi mượn được bài luận của Tiêu Dĩ Hằng, Lệ Chanh cảm thấy như mình đã bật chế độ hack, đi đứng cũng nhẹ nhàng hơn hẳn. Cậu lên kế hoạch rất hoàn hảo, dự định khi về ký túc xá sẽ cắm đầu viết cho xong cái bài tập chết tiệt đó... Nhưng cậu lại quên mất, bản chất của mình là con người lười biếng như thế nào.
Thứ Hai, Lệ Chanh ăn gà cả ngày, không viết.
Thứ Ba, Lệ Chanh cùng đàn em trèo tường đi đánh nhau, không viết.
Thứ Tư, Lệ Chanh tập luyện quá mệt, không viết.
Thứ Năm, Lệ Chanh ăn no căng bụng, không viết.
Thứ Sáu, Lệ Chanh...
Chết tiệt, đã thứ Sáu rồi, Lệ Chanh không thể không viết nữa!!!!
Thứ Bảy phải nộp bài, nhưng tiểu luận 1200 chữ đến giờ mới chỉ có cái tiêu đề, Lệ Chanh nhìn tờ giấy trắng tinh, không nhớ nổi mấy ngày qua mình đã lãng phí thời gian như thế nào.
Cậu chỉ còn cách mài dao trước trận, vội vàng lấy bài luận của Tiêu Dĩ Hằng ra đọc từ đầu đến cuối hai lần, chọn lọc chép lại một phần, cố gắng ghép được mấy trăm chữ – lúc này, chỉ còn 12 tiếng nữa là kết thúc thứ Sáu.
Ừm, vì còn tận 12 tiếng nữa, hay là nghỉ ngơi một chút, chơi một ván game cho thư giãn?
Thế là, Lệ Chanh lại bắt đầu lười biếng. Khác biệt ở chỗ, trước đây cậu lười biếng thoải mái, còn bây giờ lười biếng trong căng thẳng.
Bạn thấy không, cậu vừa chơi game vừa lo lắng rung chân, chẳng phải quá rõ ràng rằng cậu rất coi trọng bài tập chưa hoàn thành sao?
Cứ thế, cậu trải bài tập chưa hoàn thành được một phần ba ra bàn, lén lút chơi game dưới bàn. Vừa cúi đầu cái ngẩng lên – ơ, sao kỳ vậy, tại sao đã tan học rồi? Mấy tiếng đồng hồ ở giữa biến đâu rồi?
Chuông tan học reo lên, các bạn cùng lớp đứng dậy thu dọn sách vở, đối với học sinh nội trú, chuông tan học mỗi thứ Sáu là bản nhạc tuyệt diệu nhất thế gian. Chỉ riêng Lệ Chanh ngồi thừ trên ghế, nhìn chằm chằm vào bài tập chưa hoàn thành trước mặt, rơi những giọt nước mắt của con người lười biếng.
"Anh Lệ, nếu thực sự không nghĩ ra cách nào, thì chỉ còn một cách thôi." Hoàng Diệp Luân, tên cố vấn nhiều chuyện lại đến hiến kế, "Anh tìm người viết thuê không được à? Người ta viết xong, anh chép lại, đảm bảo không có sai sót."
"Nhưng anh mày tìm ai làm người viết thuê đây?"
Hoàng Diệp Luân nháy mắt: "Còn ai nữa, tìm chị dâu... khụ, ý em là Tiêu Dĩ Hằng chứ ai. Anh ta là học sinh đứng đầu lớp, tiểu luận nhỏ này không phải dễ như trở bàn tay sao?"
"Không thể nào." Lệ Chanh bĩu môi, "Anh ta là trợ giảng môn này của anh mày, điên hay sao mà để trợ giảng làm người viết thuê cho mình?"
Hoàng Diệp Luân nghĩ, anh Lệ và chị dâu đang chơi trò nhập vai gì thế, còn rất nhập tâm. Giáo viên, học sinh gì đó, loại phim này Hoàng em đây đã xem nhiều lắm rồi, đóng cửa, tắt đèn, "Dạy kèm sau giờ học.avi" đúng không?
Hoàng Diệp Luân mờ ám nhắc nhở: "Không nhờ anh ta làm người viết thuê cũng được. Anh không phải đã nói rồi sao, anh ta là trợ giảng, anh là lớp trưởng tạm thời, trợ giảng giúp đỡ lớp trưởng chẳng phải là lẽ đương nhiên à? Anh Lệ, anh chỉ cần nói một câu mềm mỏng thôi, Tiêu Dĩ Hằng nỡ lòng nào để anh bị trượt môn?"
"... Sao anh mày cảm thấy lời bây nói nghe kỳ kỳ."
Nhưng không thể phủ nhận, đề nghị của Hoàng Diệp Luân đánh trúng tâm lý Lệ Chanh lúc này.
Cô giáo beta môn "Giáo dục Sức khỏe Toàn quốc" rất khó tính, nếu Lệ Chanh không hoàn thành bài tập, cô ấy tuyệt đối sẽ không nương tay. Cậu không hoàn thành bài tập thì không qua được kỳ thi, không lấy được bằng tốt nghiệp, không thể đi học dự bị đại học...
Lệ Chanh rùng mình, lập tức cầm điện thoại, mở danh bạ tìm Tiêu Dĩ Hằng.
Lệ Lệ Chanh: Tiêu Dĩ Hằng, anh đang đâu?
Lệ Lệ Chanh: Tan học đừng về luôn!!
Trì Chi Dĩ Hằng:...
Trì Chi Dĩ Hằng: Sao, anh Lệ muốn hẹn tôi ra ngõ nhỏ đánh nhau à?
Lệ Lệ Chanh: [Ngượng]
Lệ Lệ Chanh: Không đánh nhau, tôi có chuyện nghiêm túc muốn nhờ anh.
Trì Chi Dĩ Hằng: Cậu nói thử xem là chuyện gì, tôi sẽ xem có nghiêm túc thật không.
Lệ Lệ Chanh:...
Lệ Lệ Chanh: Bài luận của tôi còn thiếu một chút, anh giúp tôi được không?
Trì Chi Dĩ Hằng: Còn thiếu một chút, cụ thể là bao nhiêu?
Lệ Lệ Chanh: Ờm, còn thiếu một nghìn.
Tiêu Dĩ Hằng suốt nửa ngày không trả lời lại.
Lệ Chanh cũng thấy xấu hổ, tiểu luận 1200 chữ, mai phải nộp rồi, mà cậu mới viết được 200 chữ, giờ còn muốn nhờ Tiêu Dĩ Hằng viết thuê, đổi lại là người khác chắc đã xấu hổ muốn chết rồi.
Nhưng anh Lệ là ai, trong những tình huống then chốt này, cậu "co được dãn được".
Nghĩ đến đây, Lệ Chanh nhấn nút ghi âm, hắng giọng, sau đó dùng giọng điệu nũng nịu nhất đời mình nói: "Thầy Tiêu, em muốn đặt lịch dạy kèm sau giờ học tối nay, được không ạ?"
Vừa nhả nút, tin nhắn thoại "vút" một cái gửi đi.
Lệ Chanh nổi da gà, chính cậu cũng không dám nghe lại, cảm thấy điện thoại nóng như cục than, cậu đặt xuống bàn, còn che đậy bằng cách úp điện thoại lại.
Một phút sau, điện thoại vang lên âm báo tin nhắn.
Lệ Chanh duỗi tay, cẩn thận lật điện thoại lên, nhắm một mắt mở một mắt nhìn màn hình—
Trì Chi Dĩ Hằng: Đến phòng mỹ thuật ngay.
Trì Chi Dĩ Hằng: Tôi đợi cậu.
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
Trong tòa nhà dạy học trống trải, chỉ có tiếng bước chân của Lệ Chanh vang lên trong hành lang.
Cậu dừng lại trước cửa phòng mỹ thuật, tay mấy lần định gõ cửa, nhưng rồi rút lại.
Tờ giấy nháp trong tay đã sắp bị cậu vò nát, cậu trừng trừng nhìn tiêu đề trên giấy, hy vọng chữ trên đó có thể tự lớn lên, phủ kín cả tờ giấy.
Lần thứ tư giơ tay lên, lần này, tay cậu dừng lại trước cửa mấy giây, khi cậu quyết định gõ cửa, cửa phòng mỹ thuật đột nhiên mở ra.
Tay Lệ Chanh vẫn ngu ngơ giơ lên không trung, ngơ ngác nhìn Tiêu Dĩ Hằng xuất hiện sau cánh cửa.
Mùi sơn dầu nồng nặc xộc thẳng vào mũi, còn Tiêu Dĩ Hằng thì đang mặc một chiếc tạp dề bằng vải lanh thô ráp bẩn thỉu, dính đầy sơn, ngay cả đầu ngón tay của anh cũng dính màu.
Anh ta trông luộm thuộm thật đấy.
Lệ Chanh chậm rãi chớp mắt, hôm nay cậu lại "mở khóa" một hình ảnh mới của Tiêu Dĩ Hằng mà cậu chưa từng thấy.
"Thì ra anh biết vẽ tranh thật à?" Lệ Chanh buột miệng nói, sau đó nhanh chóng nhận ra câu này thừa thãi.
Nếu Tiêu Dĩ Hằng không biết vẽ thì cô giáo Thu Nhàn đã không đối xử đặc biệt, cũng không để lại chìa khóa phòng mỹ thuật cho anh rồi.
Tiêu Dĩ Hằng không trả lời câu hỏi hiển nhiên này, anh tránh sang một bên, ra hiệu bảo Lệ Chanh vào.
Lệ Chanh tiện tay đóng cửa lại, phòng mỹ thuật so với lần cậu tới trước đó không có gì thay đổi, mười mấy giá vẽ chồng ở góc tường, một số giá vẽ đặt những bức tranh đã hoàn thành. Dù là người ngoại đạo như Lệ Chanh cũng có thể dễ dàng nhận ra rằng những bức tranh này mang phong cách cá nhân mạnh mẽ, vừa nhìn đã biết cùng một người vẽ.
"Tiêu Dĩ Hằng, những bức tranh này đều do anh vẽ à?" Lệ Chanh kinh ngạc.
"Ừ." Tiêu Dĩ Hằng không giải thích nhiều. Anh ném cọ vào cốc rửa cọ, cởi tạp dề, chuyển bức tranh đang vẽ dở vào góc tường. Khi làm những việc này, động tác của anh không nhanh không chậm, mang một vẻ tao nhã khó tả.
Lệ Chanh hỏi: "Anh ngày nào tan học cũng đến đây vẽ à?"
"Nếu không có gì bất ngờ thì sẽ vẽ."
"Bất ngờ?"
Tiêu Dĩ Hằng vừa hạ tay áo, vừa nhàn nhạt liếc nhìn cậu: "Cậu chính là bất ngờ."
Lệ Chanh nghĩ, cậu đâu chỉ là bất ngờ không thôi, mà phải là bất ngờ x2.
"Anh chỉ vẽ phong cảnh thôi à?" Lệ Chanh lần lượt nhìn qua, trong phòng có năm sáu bức tranh, có cảnh trường học vắng vẻ yên tĩnh, có đường phố xe cộ tấp nập, còn có đường quê, lâu đài lãng mạn. "Sao không thấy anh vẽ người nhỉ?"
Tiêu Dĩ Hằng không trả lời câu hỏi này.
Nhưng Lệ Chanh cũng không cần nghe câu trả lời của anh, sự chú ý của cậu đã chuyển sang chủ đề khác: "Sao trước đây chưa bao giờ nghe thấy vụ anh biết vẽ nhỉ? Với cái kiểu phô trương của hiệu trưởng trường ta, anh vừa là học sinh xuất sắc vừa là tài tử nghệ thuật, đủ để ông ta khoe mấy năm liền rồi."
"Ông ấy không biết." Câu trả lời của Tiêu Dĩ Hằng làm cậu bất ngờ, "Chuyện tôi biết vẽ là bí mật, người biết rất ít, cậu là người thứ ba."
"Người thứ ba?" Lệ Chanh nghe xong lập tức không vui. Bí mật về tuyến thể của cậu, Tiêu Dĩ Hằng là alpha đầu tiên biết; vậy mà đến lượt bí mật của Tiêu Dĩ Hằng, Lệ Chanh lại là người thứ ba biết?
Lệ Chanh nhăn nhó như một con cá nóc, phồng má lên: "Hai người trước là ai?"
Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày: "Là cô Thu và người yêu của cô ấy."
"...Ồ." Cá nóc nhỏ xoa xoa mũi, lặng lẽ xì hơi, "Cũng đúng, cũng đúng."
Cô Thu là cô giáo mĩ thuật của Tiêu Dĩ Hằng, Hứa Quân là người yêu của cô Thu, nếu loại bỏ hai người họ, thì Lệ Chanh vẫn là người đầu tiên biết bí mật của Tiêu Dĩ Hằng mà.
Khi nhận ra họ đã trao đổi một bí mật quý giá, tâm trạng của cậu bé omega lập tức tốt hẳn lên, nếu cậu là một con mèo nhỏ thì lúc này chắc chắn cái đuôi đã vểnh lên, vẫy qua vẫy lại đắc ý rồi.
"Được rồi, không có thời gian để trò chuyện đâu." Tiêu Dĩ Hằng nhìn đồng hồ, giục cậu, "Thời gian của cậu không còn nhiều nữa, cậu còn cả ngàn chữ chưa viết xong, tuần này cậu rốt cuộc đã làm gì vậy?"
Nhắc đến bài tập, Lệ Chanh lập tức mất tinh thần. Cậu chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, trải giấy ra bàn, nhăn nhó nhìn chằm chằm vào tiêu đề mà lo lắng.
Hỏi cậu tuần này bận làm gì à? Bận nhiều việc lắm. Cậu bận cứu Azeroth, học nhảy dù, còn phải bảo vệ trụ của mình... Cậu không có thời gian học thật mà.
*** Azeroth là tên của thế giới, là trung tâm của dòng game Warcraft.
Nhảy dù trong trò Pubg.
Bảo vệ trụ trong trò Liên quân.
===> Nói chung toàn chơi game không =))))
Tiêu Dĩ Hằng cũng kéo ghế ra, ngồi sát bên cạnh, rút tờ giấy nhăn nheo từ tay cậu, nhíu mày nhìn chữ viết nguệch ngoạc của Lệ Chanh.
Buổi học kèm 1:1 sau giờ học, cuối cùng cũng chính thức bắt đầu.
--------------------- Wp minnnnnn2603 ---------------------
"Ôi —— Trời ——" Lệ Chanh than dài, gục đầu xuống bàn, "Mệt chết ông đây rồi!"
Tờ giấy bị cậu đè dưới người đã chi chít chữ, tổng cộng một ngàn hai trăm lẻ một chữ, thừa một chữ coi như là nể mặt người chấm bài lắm rồi.
Trời biết, cậu đã phải chịu bao nhiêu sự hành hạ (?), tra tấn (?) phi nhân tính trong mấy tiếng sau giờ học này, Tiêu Dĩ Hằng đúng là S lớn trong các S, miệng lưỡi cay độc và sắc bén, chê bai tiểu luận của Lệ Chanh không ra gì.
Từ ý tưởng đến chủ đề, bỏ hết rồi xây dựng lại từ đầu, còn châm chọc cậu "ngay cả chép bài cũng không biết chép."
Nhưng phải thừa nhận, học sinh đứng đầu khối đúng là học sinh đứng đầu khối, có Tiêu Dĩ Hằng làm người viết (khụ khụ khụ) giúp vạch dàn bài, Lệ Chanh chưa bao giờ viết dễ dàng như vậy, cậu hoàn toàn trở thành một cỗ máy sản xuất chữ không cảm xúc, tay cầm bút là có thể thỏa sức viết.
Toàn bộ bài văn cấu trúc gọn gàng, lời văn chặt chẽ, nếu lúc thi có một trợ thủ đắc lực như vậy, cậu đã không xếp hạng bét trong kỳ thi môn ngữ văn rồi.
Buổi học kèm của thầy Tiêu quả nhiên rất hiệu quả, Lệ Chanh nằm bò trên bàn, quay đầu nhìn chàng trai alpha bên cạnh.
"Này, Tiêu Dĩ Hằng," Lệ Chanh hỏi, "Anh đói không?"
"Không đói." Tiêu Dĩ Hằng lạnh lùng đáp, "Sớm đã bị cậu làm tức no rồi."
Lệ Chanh kê đầu lên tay, dùng giọng điệu õng ẹo đương nhiên nói: "Nhưng tôi đói."
"..." Tiêu Dĩ Hằng dời mắt đi chỗ khác, một lát sau lại quay lại, giọng bất đắc dĩ hỏi, "Cậu muốn ăn gì? Giờ này căng tin trường chắc đã đóng cửa rồi."
Lệ Chanh cười tươi móc điện thoại ra, đưa đến trước mặt Tiêu Dĩ Hằng: "Thực ra trước khi học kèm, tôi đã gọi cho Tiểu Hổ, bảo cậu ta đem một phần combo gà rán đến, giờ chắc cậu ta đến cổng trường rồi."
Trường họ rộng, mà cậu lại là một omega mỏng manh yếu đuối (Anh Hổ:?), cậu không muốn chạy ra cổng trường lấy đồ ăn, đương nhiên phải đẩy cho alpha mạnh mẽ đi lấy.
Alpha có thể nói gì đây? Alpha chỉ có thể cam chịu đứng lên, mặc áo khoác, chuẩn bị đi lấy đồ ăn.
"Khoan đã!" Lệ Chanh ngồi dậy, gọi Tiêu Dĩ Hằng lại.
Tiêu Dĩ Hằng quay đầu nhìn cậu: "Sao thế?"
Lệ Chanh một tay chống cằm, ngón chân khẽ đung đưa: "Nhớ mang ví theo, tiền gà rán vẫn chưa trả cho Tiểu Hổ đâu."
Tiêu Dĩ Hằng: "..."
Tổ tông, đúng là tiểu tổ tông mà.
Tiêu Dĩ Hằng chỉ còn cách quay lại lấy ví. Lệ Chanh tiểu tổ tông này, chiếm dụng thời gian riêng tư của trợ giảng đòi học kèm, học xong còn không chịu trả tiền gà rán, toàn thế giới này chắc không tìm ra học sinh nào gian xảo hơn cậu nữa.
Tiêu Dĩ Hằng có phải người giỏi chịu đựng không?
Đương nhiên không.
Trước khi ra khỏi phòng mỹ thuật, anh đột nhiên dừng bước, quay lại nhìn Lệ Chanh.
"Tôi đi lấy đồ ăn, cậu ở đây nghỉ ngơi một chút. Tất cả tranh trong phòng mỹ thuật này cậu có thể xem, nhưng," Tiêu Dĩ Hằng chỉ tay quanh phòng, cuối cùng dừng lại ở bức tranh được phủ vải ở góc phòng, "——bức tranh đó, cậu đừng động vào."
Lệ Chanh sững sờ, cậu nhìn theo ngón tay chỉ của Tiêu Dĩ Hằng, là một bức tranh không mấy nổi bật nằm ở góc phòng. Bức tranh đó nhìn không khác gì những bức tranh khác, chỉ là được phủ một tấm vải, Lệ Chanh trước đó đã nhìn thấy vài lần nhưng cũng không để ý.
Vậy mà Tiêu Dĩ Hằng đặc biệt nhắc nhở cậu không được động vào trước khi đi —— điều này quả nhiên kích thích sự tò mò của Lệ Chanh, khiến cậu muốn biết dưới tấm vải đó giấu gì.
Lệ Chanh tố cáo: "Tiêu Dĩ Hằng, anh gian xảo thế! Anh cố ý kích thích tôi gỡ tấm vải đó xuống đúng không?"
"Cậu có thể thử," Tiêu Dĩ Hằng để lại một nụ cười đầy ẩn ý, "Học sinh hư không nghe lời sẽ bị thầy phạt đấy."
Sau đó, anh ta điềm nhiên đóng cửa rời đi.
Cửa "cạch" một tiếng đóng lại, Lệ Chanh bật dậy, ngay lập tức lao đến trước tấm vải.
Cậu là người có tính cách ương ngạnh, tính tò mò mạnh đến mức có thể hại chết tám mươi con mèo luôn đó.
Cậu đưa tay muốn kéo tấm vải xuống, nhưng nghĩ đến "hình phạt" mà Tiêu Dĩ Hằng nhắc tới, cậu lại do dự.
Dưới tấm vải, rốt cuộc là bức tranh như nào nhỉ?
Tác giả có đôi lời:
Ôi, cảm giác mọi người đều đoán được bức tranh đó là gì rồi hahaha.
Danh Sách Chương: