Trong ngôi trường nội trú khép kín, không có gì lan truyền nhanh hơn tin đồn.
Lệ Chanh bàng hoàng nhận ra rằng chuyện của cậu và cô bé lớp 10 trở thành tâm điểm bàn tán chỉ sau một đêm.
Đối với sự việc này, những người xung quanh cậu chia thành hai phe.
Một là giống như bạn cùng phòng của cậu, chúc mừng, khen cậu tài giỏi, sức hút vô biên, còn có thể cưa đổ được một em gái lớp 10.
Còn lại là giống đồng đội đội bơi của cậu, nhìn cậu với ánh mắt như nhìn kẻ xấu, muốn nói lại thôi: “Anh Lệ, chị dâu có biết chuyện này không? Em nghĩ anh nên giải thích với người ta ngay đi.”
Lệ Chanh thấy đầu óc mình như sắp nổ tung.
Cậu không chỉ phải giải thích với bạn cùng phòng rằng "Tớ không liên quan gì đến cô bé ấy, chúng tớ đều là omega, quan hệ kiểu gì!!", mà còn phải giải thích với đồng đội rằng "Anh mày và Tiêu Dĩ Hằng trong sáng, mấy đứa đừng gọi anh ta là chị dâu nữa được không!!"
Quá mệt mỏi.
Quá mệt mỏi rồi.
Điều mệt nhất là, dù cậu có nói đến rách cả miệng cũng chẳng ai thèm tin.
"Không thể để anh ấy tỏa sáng một mình được à, cứ phải gán ghép cp với người khác thế?" — Cách nói này Lệ Chanh học từ Mập - một fan cuồng idol, Lệ Chanh cảm thấy rất hợp với mình, thậm chí còn đổi cả chữ ký trên phần mềm chat thành câu này.
Nhưng, khi mọi người xung quanh đều hỏi về chuyện này, người đáng lẽ nên hỏi nhất lại im lặng.
Lệ Chanh mỗi ngày đều mở app chat đến tám trăm lần, chỉ cần điện thoại vừa kêu cái là cậu sẽ lập tức cầm lên xem, nhưng hết lần này đến lần khác, cậu đều thất vọng.
— Kể từ khi Lệ Chanh trốn khỏi phòng mỹ thuật, Tiêu Dĩ Hằng chưa bao giờ liên lạc lại với Lệ Chanh.
Lệ Chanh: “……”
Tên khốn đó bị sao vậy? Không phải nói thích mình à, giờ tin đồn giữa cậu và cô bé kia lan truyền khắp trường, Tiêu Dĩ Hằng lại không thèm gửi một dấu chấm câu nào cho cậu???
Anh ta bị mù, bị điếc, hay bị gãy tay?
Sao lại không có chút ý thức nào trong việc theo đuổi người khác thế!
Lệ Chanh hoàn toàn không nhận ra mình đang rơi vào vòng xoáy cảm xúc, cậu tức giận đi đến trước cửa lớp 11 (1), gọi Nghiêm Cạnh đang miệt mài học tập ra.
Nghiêm Cạnh vừa thấy cậu đã đau đầu.
Nghiêm Cạnh nghi ngờ mình mắc phải số mệnh đụng độ với bọn côn đồ, luôn bị bọn họ vô cớ tóm lấy. Lần trước cậu ta tiếp xúc với Lệ Chanh là khi Lệ Chanh “ép buộc” cậu đi thăm bệnh Tiêu Dĩ Hằng.
Nghiêm Cạnh hỏi Lệ Chanh: “Anh Lệ, lần này cậu tìm tôi có việc gì?”
Lệ Chanh hừ một tiếng: “Không có việc thì không thể tìm cậu à?”
Nghiêm Cạnh: "Cậu không có việc, nhưng tôi thì có đấy. Tôi còn một đống bài tập chưa làm xong, nếu cậu không có việc gì thì tôi về đây.”
“Cậu đứng lại!” Lệ Chanh túm lấy cổ áo cậu ta, “Tôi còn chưa nói xong, cậu đi đâu?”
Nghiêm Cạnh mím môi, đành đứng yên tại chỗ.
Lệ Chanh kéo cậu ta vào một góc vắng vẻ, hỏi: “Gần đây cậu có đi về nhà cùng Tiêu Dĩ Hằng không?”
“……” Nghiêm Cạnh không hổ là học sinh giỏi lớp chọn, chỉ cần nghe câu hỏi đã có thể bỏ qua bước giải thích ở giữa, nhảy thẳng đến đáp án, “Cậu với Tiêu Dĩ Hằng cãi nhau à?”
“Nói nhảm!” Lệ Chanh gắt lên, “Cơ mà, tôi đang hỏi cậu, không phải cậu hỏi lại tôi.”
Nghiêm Cạnh nghĩ, ồ, xem ra là cãi nhau thật, khéo còn cãi nhau dữ dội ý chứ.
Nghiêm Cạnh trả lời thật thà: “Gần đây tôi ít gặp anh ấy, sau giờ học anh ấy thường ở lại trường một lúc lâu, hình như để tự học hay sao ý.”
Lệ Chanh nghĩ, Tiêu Dĩ Hằng đâu có ở lại trường tự học, rõ ràng là đến phòng mỹ thuật vẽ linh tinh, vẽ đủ kiểu dáng khỏa thân của anh Lệ đây.
“Vậy trên đường đi học, các cậu có gặp nhau không?” Lệ Chanh hỏi tiếp, “Nhà hai người cùng hướng, lại cùng lớp chọn, chắc cũng phải nói chuyện vài câu chứ.”
“Gặp thì có gặp,” Nghiêm Cạnh thành thật trả lời, “nhưng nói chuyện rất ít. Đàn anh Tiêu rất lạnh lùng, không thích nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng tôi có vấn đề gì mới hỏi anh ấy.”
“…… Vậy ngày mai cậu giúp tôi hỏi anh ta một câu.”
“Hỏi gì?”
Lệ Chanh liếm đôi môi khô khốc, mở miệng một cách cứng nhắc: “Cậu hỏi anh ta, ‘Có cô bé tỏ tình với Lệ Chanh, anh thấy thế nào?’”
Nghiêm Cạnh: “……Anh Lệ ơi, công cụ không có liêm sỉ à?”
……
Dưới áp lực của đại ca trường, công cụ không có liêm sỉ là Nghiêm Cạnh vẫn phải hỏi Tiêu Dĩ Hằng câu đó trên đường đi học.
Cậu ta trước tiên lảm nhảm vài chuyện linh tinh, sau đó cứng đầu cứng cổ ném ra một câu hỏi: “Đàn anh Tiêu, anh có chú ý đến tin đồn gần đây trên diễn đàn trường không?”
Tiêu Dĩ Hằng nhướng mày: “Tin đồn gì?”
“Tin đồn về Lệ Chanh với cô bé lớp 10 ý.”
“……” Tiêu Dĩ Hằng dừng bước, quay đầu nhìn cậu ta, “Lệ Chanh nhờ cậu hỏi tôi à?”
Có vẻ như khả năng nhảy cóc của lớp tài năng là thế mạnh truyền đời.
Nghiêm Cạnh không chút do dự, lập tức bán đứng kẻ đứng sau: “Phải, hôm qua Lệ Chanh đến lớp chặn em, bắt em hỏi anh câu này, còn phải ghi nhớ câu trả lời của anh rồi báo lại cho cậu ấy.”
Tiêu Dĩ Hằng khẽ cười, trông có vẻ rất vui.
Nghiêm Cạnh không hiểu họ đang làm trò gì, thử thăm dò: “Anh với Lệ Chanh cãi nhau à? Có chuyện gì sao không nói rõ ràng, em là người ở giữa cũng bị lãng phí thời gian học tập.”
Tiêu Dĩ Hằng trả lời hờ hững: “Cãi nhau? Có chút mâu thuẫn nhỏ thôi.” Anh muốn dùng giáo của mình để tấn công khiên của Lệ Chanh, nhưng Lệ Chanh không chịu, vậy đúng là có mâu thuẫn thật.
Nhưng Nghiêm Cạnh nói đúng, có một số chuyện phải nói trực tiếp, đoán mò chỉ tổ lãng phí thời gian của cả hai.
……
Vì vậy sau giờ tan học hôm đó, Tiêu Dĩ Hằng không đến phòng mỹ thuật vẽ tranh như thường lệ mà một mình đi về hướng bể bơi.
Vừa mở cửa, tiếng nước văng tung tóe lẫn tiếng la hét của các cậu bé tràn vào tai Tiêu Dĩ Hằng.
“Đã nói rồi nhé, ai thua vòng này phải cởi quần bơi!” Một cậu bé tóc vàng ôm bóng nước, tự tin nhìn đồng đội trong bể bơi, “Không ai được thoát, ông đây sẽ khiến mấy đứa vừa khóc vừa bơi trần!”
Những giọt nước lăn dài trên làn da rám nắng của cậu rồi rơi xuống bể bơi. Vừa vận động mạnh, cậu thở dồn, ngực phập phồng, hai hạt đậu nhỏ trước ngực cũng vì nước lạnh mà hơi nhô lên, nhưng cậu bé tóc vàng chẳng hề nhận ra mình hấp dẫn đến nhường nào.
Không phải mùa giải, các thành viên đội bơi lười biếng hơn hẳn, nói là tập luyện hàng ngày, chẳng qua là đùa giỡn trong bể bơi mà thôi.
Lệ Chanh không biết moi đâu ra quả bóng nước, rủ mọi người chia làm hai đội, lấy dây phao làm ranh giới, đánh bóng qua lại.
Trận đấu càng ngày càng gay cấn, đội của Lệ Chanh có phần lép vế. Tính hiếu thắng trỗi dậy, cậu bỗng nóng nảy, hét lớn đòi thêm hình phạt.
Hoàng Diệp Luân, đồng đội của cậu, hoảng hốt chọc vào cánh tay Lệ Chanh: “Anh Lệ, anh Lệ, cởi quần bơi có hơi quá không…”
Lệ Chanh thản nhiên: “Sợ gì? Có anh mày ở đây, chúng ta sẽ không thua.”
“Nhưng nếu…”
“—— Nhưng nếu thua thì sao?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trên bờ, “Lệ Chanh, nếu em thua thì định bơi trần cho ai xem?”
Lệ Chanh cứng đờ cả người, quả bóng nước trong tay rơi tõm xuống bể, nước bắn tung tóe lên mặt.
Cậu ngơ ngác quay lại, chỉ thấy Tiêu Dĩ Hằng đang đứng trên bờ nhìn xuống, nước bắn ướt quần anh để lại một mảng đậm màu.
Lệ Chanh: “……”
Chết tiệt, cậu chỉ nhất thời nóng nảy nói đùa, sao lại bị Tiêu Dĩ Hằng nghe thấy?
Lệ Chanh hoảng loạn nhảy lên bờ, muốn giải thích gì đó. Tiêu Dĩ Hằng lại không để ý đến cậu, ném khăn tắm lên người cậu rồi quay lưng bỏ đi.
Lệ Chanh khoác khăn tắm, vô thức đuổi theo.
Trong bể bơi, các thành viên khác nhìn nhau, có người hỏi nhỏ: “…… Chúng ta còn chơi bóng không?”
Hoàng Diệp Luân: “Đại ca đi dỗ chị dâu rồi, chúng ta còn chơi cái gì nữa!”
......
Gần bể bơi không có nơi nào thích hợp để trò chuyện, cuối cùng, hai người một trước một sau lại đến phòng thay đồ.
Địa điểm quen thuộc, hai con người quen thuộc, Lệ Chanh không khỏi nhớ lại lần họ bị mắc kẹt trong tủ đồ lần trước.
Tiêu Dĩ Hằng im lặng đi đến tủ đồ của Lệ Chanh, mở tủ, lấy ra một chiếc áo thun và quần ngoài, ném vào lòng Lệ Chanh.
“Mặc vào.”
Lệ Chanh lúng túng nhận lấy, đang định nghe lời mặc vào thì đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng.
“Khoan đã, Tiêu Dĩ Hằng, anh tỏ thái độ kiểu gì đấy?” Lệ Chanh chống hai tay lên hông, cứng cỏi đứng thẳng nói, “Anh để tôi bơ vơ mấy ngày liền, giờ lại đột ngột đến bể bơi tìm tôi, vừa đến đã cau có với tôi, anh nghĩ mình đúng à?”
“Tôi để em bơ vơ?” Tiêu Dĩ Hằng giận dữ cười, “Rõ là em đang trốn tránh tôi đấy chứ.”
“……”
“Không chỉ trốn tránh tôi, còn cố tình lan truyền tin đồn với cô bé kia, rồi sai Nghiêm Cạnh đến hỏi tôi nghĩ gì.” Tiêu Dĩ Hằng cười khẩy, nhưng tiếng cười này nghe thật lạnh lùng, “Tôi nghĩ gì ư, tôi nghĩ là không có tôi, em vẫn sống tốt, còn có thể đùa cợt đòi cởi đồ bơi với các alpha khác.”
“…… Làm gì có chuyện cởi đồ bơi.” Lệ Chanh ấp úng, “Chỉ là cá cược, đùa giỡn thôi. Dù tôi có thua thì mấy đứa đấy cũng không dám bắt tôi cởi quần.” Cậu nói nhỏ, “Anh chả biết tuyến thể của tôi ở trên chân à, tôi đâu điên mà để lộ tuyến thể cho người khác xem.”
“Ồ?” Ánh mắt Tiêu Dĩ Hằng mờ ám lướt qua lại giữa hai chân cậu, như thể có thể nhìn xuyên qua quần bơi dài thấy được tuyến thể sâu phía đùi trong, “…… Vậy là em chỉ cho tôi nhìn thôi?”
Lệ Chanh trợn tròn mắt, không hiểu nổi, sao Tiêu Dĩ Hằng có thể biến một cuộc trò chuyện bình thường thành một điều gì đó mờ ám thế nhỉ.
“Lệ Chanh, đôi khi tôi không thể hiểu nổi em.” Tiêu Dĩ Hằng thở dài, trong ánh mắt nhìn Lệ Chanh có thêm một tầng ý nghĩa sâu sắc.
“Em không cho phép tôi vẽ tranh khỏa thân của em, chửi tôi là biến thái, nhưng em có thể cá cược cởi đồ với đồng đội.
“Em phớt lờ lời tỏ tình của tôi, thậm chí trốn học để tránh mặt tôi, nhưng lại nhờ người khác hỏi tôi nghĩ gì về tin đồn của em.
“Em luôn làm những điều mâu thuẫn với nhau.”
“Em muốn tôi phản ứng thế nào? Giận dữ, lo lắng,…… hay là, ghen tuông?”
Lệ Chanh sững sờ, như thể một suy nghĩ nhỏ bé ẩn sâu trong tâm trí bị mũi tên của Tiêu Dĩ Hằng đâm trúng.
Cậu theo phản xạ phủ nhận: “Tôi không…”
Chưa kịp nói hết câu, tất cả đã bị bàn tay của Tiêu Dĩ Hằng chặn lại.
Tiêu Dĩ Hằng che miệng cậu, tiến tới, dùng cơ thể mình kìm hãm Lệ Chanh.
Lưng Lệ Chanh đập vào tủ đồ lạnh lẽo, phía trước là ngực nóng bỏng của Tiêu Dĩ Hằng.
Những giọt nước trên người cậu thấm ướt vạt áo đồng phục của Tiêu Dĩ Hằng, nhưng cả hai đều không còn tâm trí để ý điều nhỏ nhặt ấy.
“Chanh Chanh,” Tiêu Dĩ Hằng nhìn thẳng vào mắt chàng trai, cho đến khi đôi mắt ấy lấp đầy hình ảnh mình, “Chuyện ‘ghen tuông’ chỉ có thể xảy ra giữa những người yêu nhau. Em muốn thấy tôi ghen tuông, là đã sẵn sàng làm bạn trai của tôi rồi à?”
Danh Sách Chương: