*****
Ôn Thừa Thư nhận ra sự thay đổi của cậu, anh kiên nhẫn dỗ dành cậu mấy lần, Hình Dã chỉ đành bất đắc dĩ nói thầm: “Anh có cả nửa buổi tối và nguyên một buổi chiều để nói với em cơ mà.”
“Sao?” Ôn Thừa Thư sững sờ, “Cái gì?”
“… Rõ ràng chỉ là gõ mấy chữ thôi mà.”
Lúc này Ôn Thừa Thư mới muộn màng hiểu được nguyên nhân khiến cậu không vui, anh có chút chần chừ, cũng chưa nhận ra mình đã làm gì sai: “Em giận sao?”
“Không giận.” Hình Dã lắc đầu, chậm rãi ngồi xuống giường, nghiêm túc nói với anh, “Em không giận đâu, chỉ là cảm thấy khó chịu.”
“… Xin lỗi.” Ôn Thừa Thư xoa đầu lông mày, “Trước giờ tôi không có thói quen báo cho người khác lịch trình của mình.”
“Anh, bây giờ anh có rảnh không?” Hình Dã tính toán thời gian chênh lệch giữa hai nơi, bây giờ bên kia đang là buổi trưa, chắc Ôn Thừa Thư cũng rảnh.
Quả nhiên anh nói: “Có, muốn trò chuyện với tôi sao?”
“Vâng, được chứ ạ?”
“Đương nhiên.” Ôn Thừa Thư nói.
Ngón tay Hình Dã quấn lấy lọn tóc của mình, nhằm che đậy sự căng thẳng trong lòng. Không biết vì sao, mỗi khi bộc lộ suy nghĩ thật lòng của mình trước mặt Ôn Thừa Thư, cậu luôn cảm thấy căng thẳng: “Em không biết anh suy nghĩ như thế nào về tình cảm giữa hai chúng ta, thế nhưng em rất nghiêm túc, tình cảm của em với anh thật sự rất nghiêm túc.”
“Em biết, lúc này chênh lệch giữa hai chúng ta rất lớn, bất kể là về tuổi tác hay địa vị xã hội. Thế nhưng em vẫn đang cố gắng để anh có thể đi vào cuộc sống của em. Mỗi ngày em luôn nói với anh những việc em làm, nói cho anh biết hôm nay em mặc quần áo gì, nói cho anh biết hôm nay em gặp những ai, con mèo nhỏ trong trường học tên là gì, buổi trưa em ăn gì…” Hình Dã nói tới đây thì ngừng lại, trong lòng dâng lên cảm xúc chán nản, giọng cậu cũng từ từ thấp xuống, “… Nói ra em cũng cảm thấy mình thật phiền phức, có phải anh cũng thấy em rất phiền không?”
Ôn Thừa Thư nghe đến đó, sắc mặt có chút thay đổi rất nhỏ, anh khẽ cười một cái: “Không phiền.”
Hình Dã chớp mắt, nhìn chằm chằm anh một lúc.
Vẻ mặt Ôn Thừa Thư không hề có biểu hiện mất kiên nhẫn như cậu tưởng tượng, mà ngược lại, anh rất chuyên tâm nghe cậu nói. Điều đó khiến Hình Dã đột nhiên có ảo giác: trước mặt cậu là một anh bạn nhỏ đang ngồi trong lớp, chăm chú nghe giáo viên giảng bài.
“Còn gì nữa không?”
Giọng điệu không ngại học hỏi bất cứ ai của Ôn Thừa Thư làm cho Hình Dã gần như quên hết những gì mình định nói. Cậu dừng lại một chút rồi mới ngập ngừng nói tiếp: “Em chỉ muốn nói cho anh biết, dù chúng ta không thể gặp nhau cũng không sao cả, anh vẫn ở trong cuộc sống của em, và cũng ở trong kế hoạch tương lai của em.”
Ôn Thừa Thư cười rất dịu dàng: “Anh biết.”
Hình Dã cử động quai hàm, dời mắt khỏi ánh nhìn dịu dàng của anh. Hai gò má cậu giống như khinh khí cầu bị xịt, chậm rãi xị xuống, cậu thấp giọng nói: “Nhưng em không biết gì cả.”
“Cái gì anh cũng không nói với em. Em không biết mỗi ngày anh đang suy nghĩ điều gì, đang làm việc gì, cũng không dám hỏi anh có nhớ em không, có thích em không.” Hình Dã tuôn ra những lời vốn luôn giữ kín trong lòng, “Dù mỗi ngày anh đều gọi điện thoại trò chuyện với em, em vẫn cảm thấy mình cách anh thật xa. Giống như hai chúng ta nói với nhau rằng sẽ cùng đi dạo, anh luôn đi rất nhanh, em lại không theo kịp, anh cũng không dừng lại đợi em.”
Ôn Thừa Thư trầm mặc, như đang suy nghĩ.
Hình Dã giương mắt lên nhìn anh, hỏi một cách yếu ớt: “Có phải anh nghĩ em đang làm quá lên không?”
Ôn Thừa Thư im lặng một lúc, đáp lời: “Không.”
“Nhưng mà,” Hình Dã bĩu môi, giả bộ hờn dỗi cho cả hai một bậc thang để đi xuống, “Nỗi nhớ cách một nghìn cây số và cách mười nghìn cây số, có thể giống nhau sao?”
“Anh cũng rất nhớ em.” Ôn Thừa Thư nhìn cậu, lên tiếng.
Tim Hình Dã nhẹ rung động, hai mắt cậu chợt mở to, ngơ ngác đáp một câu: “… A?”
“Anh nói, anh cũng rất nhớ em.” Ôn Thừa Thư trả lời, “Mỗi ngày xa em, anh đều rất nhớ em.”
Hình Dã nở nụ cười, khóe mắt hẹp dài cong thành một mảnh trăng non, khóe môi cậu hơi nâng lên. Tất cả những bất an và bất mãn trong lòng đều biến mất chẳng còn chút gì khi lần đầu tiên cậu nghe được những lời trong lòng của Ôn Thừa Thư. Một lúc sau, cậu mới giơ tay lên nhéo nhéo vành tai, nói: “Anh đột nhiên như thế làm em không quen đó…”
Ôn Thừa Thư chậm rãi thở dài, nói: “Anh luôn nghĩ em không có hứng thú với cuộc sống của anh.”
“Có chứ, đương nhiên là em có hứng thú mà.” Hình Dã nghiêng đầu nhìn anh, mái tóc còn ướt sũng xõa tung trên vai, lộ ra một bên tai đỏ ửng, giọng cậu rất nhỏ: “Anh là bạn trai của em mà…”
“Có lẽ anh không nên luôn chờ em chủ động mở lời trước.” Ôn Thừa Thư nghiêm túc nói, “Xin lỗi bảo bối, anh sẽ sửa.”
Mắt Hình Dã sáng lên ý cười rực rỡ, giọng nói mang theo sự vui sướng hân hoan như tìm được cả một kho báu: “Anh, em phát hiện ra anh còn không biết cách yêu đương bằng em.”
Khuỷu tay Ôn Thừa Thư chống trên tay vịn ghế sofa, anh nghiêng đầu đỡ thái dương, bất đắc dĩ cười nói: “Đúng rồi, vậy nên, em có thể dạy anh không?”