*****
Vừa qua mười hai giờ, điện thoại cứ rung liên tục hết lần này đến lần khác, rốt cục đã đánh thức Hình Dã mới chợp mắt mơ màng ngủ được một lúc. Cậu vừa buồn ngủ vừa bực mình mò điện thoại ra nhìn thoáng qua, màn hình sáng choang hiện lên những tin nhắn đang nhảy liên tục.
Tinh!
[ Hách Phi ]: Đm!!! Dã ơi mày ngủ chưa!!!
[ Hách Phi ]: Mẹ nó mau dậy đi đừng có ngủ nữa!!!
Tinh!
[ Thần Thư ]: Người đàn ông của mày quá trâu bò!!! *like*
[ Thần Thư ]: Chị muốn quỳ lạy luôn!!! *like*
Tinh!
[ Người qua đường Giáp ]: Con bà nó, anh zai này cũng quá đẹp trai rồi aaaaaa!!?
[ Người qua đường Ất ]: Nam thần giảng đường quá trâu bò!!!
Cái quái gì đây?
Hình Dã không hiểu ra sao nên tiếp tục kéo xuống, chỉ thấy hết tin nhắn này đến tin nhắn khác đều đầy dấu chấm than làm cậu muốn mù luôn. Lướt xuống bên dưới, rốt cục cậu mới thấy được một tin nhắn có vẻ hữu ích.
[ Miêu Miêu ]: Mau! Xem! Wei! Bo!
Hình Dã vốn đang mơ hồ không hiểu gì lập tức tỉnh táo. Cậu đoán rằng có thể có biến nên liền vội vã mở Weibo lên. Trong lúc chờ Weibo tải lại, cậu chui vào chăn, cắn ngón tay đoán già đoán non.
… Chẳng lẽ có người post lên toàn bộ quá trình quay video?
… Hay là có người đoán được ý nghĩa của video rồi?
Vẻ mặt Hình Dã đầy trông đợi nhìn chằm chằm thanh loading trong màn hình điện thoại, khi giao diện chính nhảy ra biểu tượng màu vàng thông báo đã load xong, nhịp tim của cậu cũng đột nhiên tăng tốc. Cậu ngồi dậy, hơi hồi hộp bấm vào biểu tượng Weibo, vừa mở vừa nhớ xem địa chỉ mail mà mình dùng để đăng kí Weibo là cái nào.
Không đợi cậu nhớ lại, trên màn hình Weibo đột nhiên nhảy ra một hàng chữ được thiết kế vô cùng nghệ thuật…
“Nếu như thế giới trở nên điên đảo, bạn còn có thể ngoảnh mặt làm thinh sao?”
Hình Dã ngơ ngẩn, nhìn dòng chữ nghệ thuật xuất hiện trong video từ từ ổn định rồi lại đột nhiên vỡ nát, ngay sau đó, màn hình video chiếu đến một khuôn mặt được phóng to từ một tấm ảnh. Tấm ảnh từ từ lùi về sau, gương mặt trong đó vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, càng lúc càng rõ nét hơn. Cảm giác đột nhiên nhìn thấy ảnh mình trên màn hình có chút kỳ cục, nhưng Hình Dã không kịp phản ứng, đầu cậu trống rỗng, không nghĩ được gì, chỉ có thể mờ mịt nhìn chằm chằm tấm ảnh.
Đây là bức ảnh được chụp trong phòng quay video lúc trước, không biết người nào đã chụp rồi lưu lại. Trên người cậu là một cái áo đơn mỏng rộng thùng thình màu xám nhạt, kiểu dáng vô cùng đơn giản. Sợi vải được dệt vô cùng thưa thớt, dưới những đường may thô sơ thoáng lộ ra làn da trắng noãn, mái tóc dài gần đến thắt lưng xõa tung tự nhiên, có mấy lọn tóc lộn xộn mà không lôi thôi, vắt qua bờ vai cậu.
Đêm hôm ấy, vì chạy deadline tới tận khuya, cậu mệt muốn chết, khuôn mặt phải cười cả một ngày đã cứng hết cả cơ, đến mức gần như không thể hiện được biểu cảm trên mặt nữa. Cũng may Vu Diễm thấy cậu tội nghiệp quá, chỉ yêu cầu cậu thể hiện trạng thái tự nhiên là được.
Video được trải qua cắt nối biên tập, chỉnh màu, ghép nhạc, từ tư thế nghiêng người đối mặt với camera, nhẹ nâng cằm, cuối cùng kết thúc bằng hình ảnh gương mặt không cảm xúc của cậu nhìn thẳng vào máy quay, đôi mắt hơi híp lại.
Tổng độ dài video không đến 5 giây, sau khi kết thúc thì tự động nhảy về giao diện trang chủ Weibo.
Hình Dã nhìn chằm chằm giao diện đăng ký, ngây người trong chốc lát. Cậu thoát Weibo rồi lại bấm vào lần nữa, mở đầu không có gì thay đổi, vẫn là gương mặt của mình.
… Anh ấy đang làm gì vậy?
Hình Dã nhìn chằm chằm màn hình, chợt nhìn thấy một cái logo ở góc trên bên phải vốn không dễ thấy, cậu vô thức vuốt một cái trên màn hình video đang chạy, Weibo lập tức tự động chuyển sang trang chủ của bức tranh.
… Không phải bài bình phẩm trên mạng.
Cậu nghi hoặc nhíu mày, ngón tay không dừng lại, tiếp tục trượt xuống bên dưới.
Hình ảnh chú gấu bị nhốt trong góc lồng, người huấn luyện thú cầm roi da xuất hiện.
Hình ảnh một cậu bé bị khóa trong lồng và người mặc trang phục giả gấu.
Bài viết dài đến mấy trang, giải thích cặn kẽ ý nghĩa của video, đồng thời đưa ra lời kêu gọi bảo vệ động vật hoang dã. Bài viết cũng chỉ ra trò cắt câu lấy nghĩa, câu like rẻ tiền, bạo lực trên internet và nghiêm khắc phê phán. Tuy không đề cập đến bất kỳ bài báo hay đội nhóm truyền thông nào, nhưng đọc xong có thể nhận ra, người viết đang âm thầm vả mặt mấy tờ báo tuyên truyền sai sự thật.
Hình Dã nhanh chóng xem qua nội dung bài viết, lật tới trang cuối cùng, rốt cục cậu mới thấy một câu giới thiệu về bộ sản phẩm mới ra mắt cùng ưu đãi chiết khấu ở cuối bài viết.
Điều này khiến cho cậu thấy hơi buồn cười, muốn hỏi Ôn Thừa Thư vì sao không bàn với cậu đã lấy phí làm người mẫu của cậu đi ủng hộ. Cậu cũng muốn hỏi anh, tuyên truyền như vậy sẽ không lỗ vốn sao, và tại sao phải đắc tội với nhiều hãng truyền thông cùng một lúc như thế? Nhưng mũi cậu lại nóng lên, nghèn nghẹn dữ dội.
Cậu hơi khịt mũi rồi nhìn vào khung tin nhắn, đám bạn trong câu lạc bộ của cậu đang bùng nổ, điên cuồng tag cậu vào tin tức này. Suy nghĩ một chút, cậu chậm rì rì thả một câu vào giữa phần bình luận toàn dấu chấm than.
[ Hình Dã ]: Có lẽ đây chính là tình yêu.
[ Hách Phi ]: …
[ Vương Thần ]: …
[ Lý Miêu Miêu ]: …
[ Ôn Nghi Niên ]: QAQ
[ Hình Dã ]: [ mặt đỏ ][ mặt đỏ ][ mặt đỏ ]
Hình Dã hùa vào lảm nhảm vài cậu với đám trong câu lạc bộ rồi cũng thoát khỏi tin nhắn Weibo. Cậu nằm lại lên giường, trợn tròn mắt ngây người nhìn trần nhà, lại không nhịn được, cầm lấy điện thoại di động gửi tin nhắn cho Ôn Thừa Thư.
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Anh à [ đáng thương ]
Tin nhắn của Ôn Thừa Thư nhanh chóng gửi đến.
[ Wen ]: Em chưa ngủ à?
[ Tiểu Dã trong hoang dã ]: Em dậy rồi.
Bên kia, Ôn Thừa Thư ngừng lại tầm 1 phút rồi gửi sang cho cậu hình ảnh hai cái caravat khác màu. Một cái màu xanh đậm có sọc nghiêng, một cái có hoa văn hình khối sọc dọc.
[ Wen ]: Chọn cho anh 1 trong 2 cái đi?
Hình Dã cảm thấy mắt mình hơi nhòe, không biết là do cậu dùng điện thoại trong phòng tối không bật đèn hay vì lý do gì khác. Cậu che kín chăn, thò một tay ra dụi dụi mắt, thấp giọng gửi tin nhắn thoại: “… Anh làm gì vậy chứ?”
Giọng cậu buồn buồn, mang theo âm mũi rất nặng. Ôn Thừa Thư đã hiểu đại khái, lập tức bấm điện thoại gọi qua.
Hình Dã nhận điện thoại, mềm nhũn cất tiếng: “Vâng.”
“Sao lại tỉnh rồi? Khó chịu sao?”
“Không có, em vừa mới ngủ được một lúc thì bị điện thoại đánh thức.” Hình Dã ngừng một chút, “Bọn họ bảo em lên Weibo.”
Bên kia lại im lặng, Ôn Thừa Thư mới nhận ra hôm nay là ngày bắt đầu tuyên truyền, anh chủ động nhận sai trước: “Mấy hôm nay nhiều việc quá, anh quên mất hôm nay là ngày bắt đầu tuyên truyền nên không nói trước với em…”
Hình Dã khẽ cười, ngắt lời anh: “Anh thật tốt.”
Ôn Thừa Thư đang nói được một nửa thì bị ngắt lời, âm thanh cũng trở nên dịu dàng: “Ừm?”
“Ba em nói, cái gọi là thích, không cần người đó phải nói ra, mà mình phải tự cảm nhận.” Giọng Hình Dã có chút nghẹn ngào, âm thanh âm cũng rất nhẹ, nghe vào tai rất thoải mái, “Em cảm nhận được, anh thích em.”
Hai đầu điện thoại đều yên tĩnh lại, bên tai mỗi người chỉ còn tiếng hít thở nhẹ nhàng của nhau.
Một lúc sau, Ôn Thừa Thư mới “ừ” một tiếng thật nhẹ, đáp lại: “Anh thích em.”
Hình Dã nhắm mắt, nghiêng người nằm trên giường, ánh sáng xanh từ màn hình di động đặt bên tai chiếu qua mi mắt cậu, tạo nên một vầng sáng mỏng manh mà ấm áp trước cánh cửa tâm hồn. Cậu đặt tay lên ngực, đè lên trái tim đang đập thình thịch của mình, nụ cười ngọt ngào ấn giấu trong bóng đêm.
Một lúc sau cậu mới nói: “Em chọn cái thứ nhất.”
“Cái gì?” Ôn Thừa Thư hơi ngơ ngác.
“Cái caravat sọc nghiêng, em thấy nó đẹp hơn.”