Mục lục
Hổ Lang Chi Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạnh Hổ đã nói xong, cả hai người đều rơi vào trầm tư mặc tưởng.

Triệu Thanh Hạm mặt mày ảm đạm, ánh mắt lộ vẻ thất vọng không bút nào tả xiết, mầm mống của tình yêu vừa chớm nở tận đáy lòng đã bị tuyết sương lạnh lẽo vô tình giày xéo.

Triệu Nhạc và quân đoàn Tây Bộ lâm vào tuyệt cảnh, chuyện này thật ra cũng không thể trách Mạnh Hổ.

Nhưng Triệu Thanh Hạm không hề hy vọng Mạnh Hổ có dụng tâm như vậy chút nào, vì nếu như không, kết quả hiện tại sẽ không có quan hệ gì với hắn. Tối thiểu, lúc đầu hắn đã toan tính dùng đến vũ lực để lưu nàng lại, cũng đã sớm tiên đoán được hôm nay sẽ có kết quả như thế này, nếu như ban đầu hắn có thể thương lượng qua với nàng, thì có lẽ bi kịch hôm nay sẽ không xảy ra….

- Ôi…

Triệu Thanh Hạm đột nhiên thở dài, ánh mắt nhìn Mạnh Hổ mang theo vẻ bi thương không thể giấu:

- Nếu lúc đầu chàng thương lượng qua với ta thì tốt biết mấy, như vậy sẽ không xảy ra chuyện như ngày hôm nay!

Mạnh Hổ không khỏi nở một nụ cười khổ, hắn hiểu rõ trong lòng Triệu Thanh Hạm đang suy nghĩ những gì, thế nhưng Mạnh Hổ tuyệt đối không muốn vì bản thân mình mà giải thích.

Giải thích ra sao bây giờ? Chẳng lẽ nói với thiếu nữ đáng thương sắp phải chịu tang cha, gặp phải biến cố trọng đại trong đời đang đứng bên cạnh hắn, rằng hắn không thèm quan tâm đến ích lợi của đế quốc Quang Huy, cũng căn bản là không cần quan tâm đến sự sống chết của Triệu Nhạc và quân đoàn Tây Bộ? Chẳng lẽ nói thật với nàng rằng hắn chỉ muốn báo đáp ơn cứu mạng của Lôi Minh, chỉ quan tâm đến sự sống chết của liên đội Mãnh Hổ mà thôi? Làm như vậy không phải là xát thêm muối vào vết thương của nàng sao?

Thấy Mạnh Hổ không hề có ý định giải thích với nàng, Triệu Thanh Hạm thầm thở dài trong lòng, đôi mắt đẹp vốn ngập tràn ai oán bỗng nhiên dần dần trong sáng, những bối rối, lo âu, phiền muộn trong lòng đột nhiên như nước thuỷ triều rút đi đâu mất, cả người cũng dần dần trở nên thanh tĩnh hẳn lên.

Nàng đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn Mạnh Hổ, nói với giọng vô cùng bình thản:

- Hổ, sau này chàng tính toán như thế nào?

Mạnh Hổ không nhịn được phải xoay qua nhìn nàng, lộ vẻ hơi kinh ngạc. Trước mắt hắn vẫn là ái nữ xinh đẹp của Công tước Tây Bộ, nhưng Mạnh Hổ cảm nhận được nàng có chút gì đó không giống như lúc trước. Dường như sau khi trải qua một loạt những biến cố gần đây, thiếu nữ điêu ngoa ngang bướng trước kia đã trở nên trưởng thành hơn, chín chắn hơn…

Nhất thời Mạnh Hổ cũng không biết trả lời như thế nào.

Triệu Thanh Hạm đột nhiên mỉm cười, nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén của Mạnh Hổ, nhẹ nhàng nói:

- Nếu như ta không đoán sai, chàng có thể ở lại quân đoàn Tây Bộ cho tới bây giờ hoàn toàn chỉ là vì báo ơn mà thôi. Bây giờ chàng đã trợ giúp sư đoàn số Bốn đột phá trùng vây, chàng đã không còn nợ tướng quân Lôi Minh nữa rồi, chờ sau khi tướng quân Lôi Minh trở về Tam Giang, chàng sẽ rời khỏi quân đoàn Tây Bộ, rời khỏi đế quốc Quang Huy, có đúng không?

Mạnh Hổ gật đầu, rồi lại lắc đầu, thở dài nói:

- Nàng nói rất đúng, nhưng lão Lôi vĩnh viễn không về nữa! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Trên mặt Triệu Thanh Hạm đột nhiên thoáng hiện vẻ bi thương, trong đôi mắt mỹ miều lộ vẻ ân cần dò hỏi.

- Hắn đã tử trận rồi!

Mạnh Hổ thở dài:

- Chính là vì cứu ta! Trước khi hắn chết, ta từng thề với hắn, chỉ cần ta còn một hơi thở, thề bảo vệ cho hành tỉnh Tây Bộ được bình an!

Triệu Thanh Hạm nghe vậy đột nhiên cúi đầu, hai tay chắp lại đưa lên trước ngực như đang cầu khẩn. Một lát sau, nàng nói với giọng hết sức bi thương:

- Lôi Minh là một vị tướng quân vĩ đại, tên của người sẽ vĩnh viễn khắc trên bia tưởng niệm liệt sĩ trên quảng trường Tây Lăng, mấy trăm vạn dân chúng hành tỉnh Tây Bộ sẽ vĩnh viễn nhớ đến người!

Buồn bã thở dài một tiếng, Mạnh Hổ đột nhiên nói:

-Thanh Hạm tiểu thư, có phải nàng đang suy nghĩ làm thế nào để đi cứu phụ thân nàng hay không?

- Không!

Triệu Thanh Hạm nhẹ nhàng lắc đầu, giọng nói mang vẻ bi thương:

- Ta sẽ không làm như vậy, phụ thân đại nhân cũng sẽ không cho phép ta làm như vậy! Bởi vì ta ngoại trừ là con gái của phụ thân ta, ta còn là Công tước Tây bộ tương lai, là Tổng đốc tương lai của hành tỉnh Tây Bộ, ta còn phải gánh vác sinh tử tồn vong của mấy trăm vạn dân chúng hành tỉnh Tây Bộ…

Ngừng một chút, Triệu Thanh Hạm đột nhiên nhìn thẳng vào mắt Mạnh Hổ, nói tiếp:

- Thật ra, phụ thân đại nhân sở dĩ bất chấp tất cả suất lĩnh đại quân chạy đi cứu ta, không chỉ vì phụ tử tình thâm mà thôi. Chàng có biết không, trên thực tế người không chỉ cứu mạng con gái của người, mà còn cứu cả hy vọng của Triệu gia chúng ta, cũng là hy vọng của hành tỉnh Tây Bộ!

- Hy vọng?

Mạnh Hổ thì thầm, lại hỏi:

- Như vậy sau này nàng tính như thế nào?

- Không biết!

Khuôn mặt yêu kiều của Triệu Thanh Hạm đột nhiên hiện lên vẻ khổ não:

- Sau khi mất đi phụ thân đại nhân và quân đội chủ lực của quân đoàn Tây Bộ, ta thật không biết nên dựa vào cái gì để ngăn cản mấy mươi vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ. Hiện giờ chuyện chính trị trong đế quốc rất là phức tạp, đế đô và những hành tỉnh khác chắc chắn không thể nào phái viện quân đi cứu, có lẽ… chuyện hành tỉnh Tây Bộ phải trầm luân là không thể nào tránh khỏi, ta cũng chỉ có thể làm hết sức mình, còn lại phải xem thiên ý ra sao!

- Vậy thì cũng chưa chắc!

Mạnh Hổ đột nhiên mỉm cười, nói như chém đinh chặt sắt:

- Mấy mươi vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt của Tư Đồ Duệ cũng không phải là không có cách phá, chỉ cần lập kế hoạch thích hợp, vẫn còn cơ hội đánh lui bọn chúng!

- Sao?

Triệu Thanh Hạm không khỏi lộ vẻ ngạc nhiên:

- Hổ, chàng nói thật không?

Mạnh Hổ gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Mặc dù rất khó, nhưng vẫn có cơ hội.

Triệu Thanh Hạm lại nói:

- Ta có thể biết phải làm sao không?

- Dĩ nhiên.

Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:

- Trước khi lão Lôi tử trận, ta từng thề với hắn, chỉ cần ta còn sống sẽ bảo vệ cho hành tỉnh Tây Bộ được bình an, cho nên bắt đầu từ hôm nay, an nguy của hành tỉnh Tây Bộ cũng là an nguy của ta, chuyện của nàng cũng chính là chuyện của ta! Chỉ cần ta còn một hơi thở, sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện, cũng không để cho hành tỉnh Tây Bộ xảy ra chuyện gì cả!

- Hổ…

Triệu Thanh Hạm nghe vậy thân thể mềm mại nhẹ nhàng run lên, đôi mắt vốn trong sáng giờ đây đã nhoà đi, nàng nói với giọng chỉ có mình nàng nghe được:

- Cám ơn chàng…

Mạnh Hổ ngạc nhiên hỏi:

- Nàng nói gì?

- Không có, không có gì…

Mặt Triệu Thanh Hạm đột nhiên ửng hồng như mặt trời mới mọc, nàng nũng nịu nói:

- Ta muốn nghe kế hoạch của chàng một chút.

- Được!

Mạnh Hổ gật đầu:

- Binh pháp đã dạy, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Muốn đánh bại địch, phải hiểu biết thật rõ ràng tất cả các thế mạnh và điểm yếu của mình, đồng thời cũng phải phân tích rõ ràng thế mạnh và điểm yếu của địch, sau đó mới phát huy toàn diện thế mạnh của mình, tập trung toàn lực công kích vào điểm yếu của địch, như vậy mới có thể dùng yếu thắng mạnh, khắc địch chế thắng.

- Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng?

Triệu Thanh Hạm ngạc nhiên hỏi lại:

- Học viện Hoàng gia chưa bao giờ dạy chiến thuật này?!

- Chuyện này… sau này sẽ nói cho nàng nghe.

Mạnh Hổ lảng sang chuyện khác:

- Bây giờ ta phân tích cho nàng nghe thế mạnh và yếu điểm của bên ta và bên địch. Bên ta có được thế mạnh là đánh ngay trước cửa nhà mình, là vì bảo vệ quê nhà mà đánh, điểm yếu là binh lực quá ít; bên địch có thế mạnh là binh lực cường đại, điểm yếu của chúng là đánh trận xa nhà, hơn nữa lại là quân xâm lấn.

Triệu Thanh Hạm nói:

- Như vậy muốn đánh bại quân địch phải phát huy thế mạnh là đánh trước cửa nhà của chúng ta, sau đó tập trung toàn lực công kích vào điểm yếu của địch là đánh trận xa nhà, đúng không?

- Đại khái chính là như vậy.

Mạnh Hổ nói:

- Cụ thể có hai việc, một là tụ hợp lại tất cả binh lực có thể, phát lệnh động viên tất cả công dân trong hành tỉnh Tây Bộ, bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ Tây Lăng. Tây Lăng là thủ phủ của hành tỉnh Tây Bộ, chỉ cần còn một ngày Tây Lăng chưa bị trầm luân, dân chúng trong hành tỉnh Tây Bộ sẽ vẫn còn có lòng tin.

Ý nghĩa bảo vệ Tây Lăng không phải chỉ có bấy nhiêu, còn một câu mà Mạnh Hổ không nói.

Đó chính là chỉ cần Tây Lăng chưa thất thủ, thế lực các phe của đế quốc Quang Huy dựa vào đó mà đẩy nhanh việc kết hợp với nhau, sẽ thúc đẩy nhanh quá trình tân hoàng đế lên ngôi. Hơn nữa, một khi thế lực các phe kết hợp xong xuôi nhưng Tây Lăng vẫn chưa thất thủ, khi đó tân hoàng của đế quốc Quang Huy tuyệt đối không thể ngồi nhìn hành tỉnh Tây Bộ bị vây hãm như thế, nhất định sẽ phái quân cứu viện, khi đó mấy mươi vạn đại quân của Tư Đồ Duệ cũng sẽ không thành vấn đề nữa rồi.

Thế nhưng Triệu Thanh Hạm băng tuyết thông minh, lời này không cần Mạnh Hổ nói ra nàng cũng tự hiểu.

Mạnh Hổ nói tiếp:

- Thứ hai là phải xây dựng một cánh quân kỵ binh có tính cơ động cực cao, lực chiến đấu mạnh mẽ, liên tục tập kích tuyến cung cấp hậu cần của đại quân đế quốc Minh Nguyệt không ngừng, gia tăng áp lực lên tuyến cung cấp hậu cần vốn không mạnh mẽ lắm của bọn chúng. Tuy rằng không thể bức cho bọn chúng phải lui binh, ít nhất cũng làm cho bọn chúng không thể nào tập trung toàn lực công kích thành Tây Lăng.

- Chuyện này sợ rằng không dễ.

Triệu Thanh Hạm chớp nhẹ bờ mi:

- Sau khi đột phá vòng vây, sư đoàn số Bốn bị khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt truy sát, theo như phỏng đoán, binh lực khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt ít nhất cũng có hai sư đoàn trở lên, chính là bốn, năm vạn khinh kỵ binh. Chúng ta tuyệt đối không có cách nào xây dựng một cánh quân kỵ binh có thể chống nổi quân địch.

- Vậy thì chưa chắc.

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Khinh kỵ binh của đế quốc Minh Nguyệt tuy có hai sư đoàn, nhưng trong mắt ta bất quá chỉ là một đám quân ô hợp mà thôi. Lúc này ở hành tỉnh Tây Bộ có một cánh quân kỵ binh không cần huấn luyện đã có thể trực tiếp xông ra chiến trường, hơn nữa còn là một hổ lang chi sư đã từng trải qua chiến trận, kiêu dũng thiện chiến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK