• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

“Meo ——”

Cải Trắng tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng đáp xuống mặt đất không tiếng động, nhưng chỉ trong chốc lát nó liền mờ mịt nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nơi trước mặt.

Phong Minh nhảy xuống khỏi đầu nó, vừa thấy nơi trước mắt cũng nhíu mày.

Lê viên?

Hắn bỗng nhiên phản ứng lại, chẳng lẽ A Phiến đã làm xong nhiệm vụ nên đến đây? Nhưng vì sao tiên khí của nàng lại biến mất? Trong lòng hắn hoang mang, cất bước muốn đi vào. Cải Trắng thấy thế liền cắn y phục của hắn, kêu meo meo.

Phong Minh nhíu mày: “Không ở trong Lê viên? Nhưng lại chắc chắn là ở đây?”

Đầu Cải Trắng càng nghiêng hơn, nó cũng không biết, nơi này thực sự có mùi của A Phiến, nhưng không phải ở trong Lê viên... Cho nên, rốt cuộc A Phiến ở đâu? Nó mang một bụng nghi hoặc, vừa bất đắc dĩ vừa vô tội nhìn Phong Minh.

Phong Minh xoa đầu nó, mày càng nhíu chặt hơn, A Phiến… Rốt cuộc nàng đang ở đâu?

“Hắt xì ——”

Lạnh, trong lúc ngủ, A Phiến nhớ đến cảm giác người bị đông thành băng khi cùng Ma vương đi núi tuyết, nàng cuộn tròn thân thể, cố gắng tìm chút độ ấm, nhưng nằm càng lâu càng lạnh, cuối cùng nàng bị lạnh đến tỉnh lại, trong đầu mê man, cảm giác như một năm không ngủ nhưng vừa nằm xuống là đã bị đánh thức, vô cùng khó chịu.

Nàng xoa đầu nhìn xung quanh, nàng vẫn đang ở trong rừng cây, nằm trên một đống lá khô.

“Thì ra là nằm mơ……” A Phiến lẩm bẩm, tay bỗng nhiên sờ đến một thứ gì đó, nàng cúi đầu nhìn xuống, rốt cuộc cũng tìm ra Nhậm Vụ Thạch rồi. Nàng cất Nhậm Vụ Thạch vào y phục, chưa kịp hoàn toàn đứng lên thì lại lần nữa cả kinh ngã xuống đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không… Không phải là mơ…

Bởi vì quái vật lông xanh kia đang ngồi xổm trước mặt nàng, tám con mắt kia đang nhìn chằm chằm nàng.

A Phiến nhắm mắt, lần nữa… Hôn mê.

Quái vật lông xanh: “…”

Nó vươn móng vuốt đẩy đẩy nàng, nhưng tiểu tiên nữ kia vẫn không phản ứng. Nó lại lay lay nàng, A Phiến cắn chặt khớp hàm, run giọng nói: “Không, đừng giết ta…”

“Cô ——”

A Phiến run run mở đôi mắt đã đầy nước: “Ngươi không giết ta, vì sao lại muốn làm ta sợ?”

Nàng bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi hơi nóng lên, như là có một đốm lửa ở trên bụng vậy. Loại cảm giác này rất quen thuộc, nhưng... A Phiến lấy Nhậm Vụ Thạch ra, ánh sáng Nhậm Vụ Thạch vốn hơi yếu lúc này lại phát sáng, giống như được mạ một lớp ánh nắng mặt trời rực rỡ. Nàng kinh ngạc: “Ngươi, ngươi chính là người nhận?”

Không đúng, không phải người, nàng tỉ mỉ ngửi hơi thở của nó, không phải ma, không phải yêu, cũng không phải các loại thần thú Minh giới mà nàng đã từng nghe, rốt cuộc nó là cái gì? Nàng không thể dò ra hơi thở của nó.

Quái vật lông xanh kêu ùng ục, A Phiến chớp mắt: “Ngươi không phải người nhận? Mà là người gửi? Vậy vì sao Nhậm Vụ Thạch lại tỏa sáng?”

Nàng ngờ vực, khó hiểu rốt cuộc là đang có chuyện gì. Quái vật lông xanh kia há miệng thở dốc, âm thanh như những cục đá va vào nhau, rất cứng nhắc: “Ta… Đưa… Đến nhà ta… Ngươi… phải đưa đến… nhà ta… Mới được.”

“Đưa đến nhà ngươi?” A Phiến đã giao vô số kiện hàng, hoàn thành xuất sắc vô số nhiệm vụ, nhưng vẫn là lần đầu gặp phải tình huống này. Tự mình gửi đồ đến nhà mình? Đây là tình huống gì?

Quái vật lông xanh từ từ dịch chuyển cơ thể cao lớn, A Phiến ngẩng đầu nhìn lên, thấy cảnh tượng trước mắt thì không khỏi kinh ngạc.

Cảnh vật trước mắt phân làm hai nửa, bên dưới là rừng cây âm u nàng vừa bước vào, bên trên… là nơi nàng rất quen thuộc, bởi vì rõ ràng đó là Lê viên của Đại ma vương.

Lê viên và rừng cây song song chồng lên nhau, tựa như mặt biển và bầu trời, cảnh tượng rất kỳ diệu mà A Phiến chưa từng thấy bao giờ.

A Phiến nhìn cảnh tượng này, rồi nhìn tám con mắt xanh biếc, hỏi: “Tiểu Bát, nhà ngươi ở đâu?”

Quái vật lông xanh ưu thương chỉ nơi giao nhau giữa rừng cây và Lê viên: “Cô ——”

“Ở đây?” A Phiến chớp chớp mắt, duỗi tay muốn chạm vào nơi giao nhau, đột nhiên thấy một cánh cửa đá, nàng bỗng nhiên nhớ đến chuyện làm người ta sợ hãi ở Thần Phong Điện —— tiểu tiên nữ đi làm nhiệm vụ bị bao vây, cuối cùng lại đi đến trước một cửa đá, khi gõ cửa lại lập tức té xỉu, lúc tỉnh lại thì không còn ký ức gì về những việc sau khi gõ cửa, còn bị thương.

Nàng vội vàng lui về sau, cảnh giác nhìn quái vật tám mắt không biết từ đâu tới này, nói: “Ngươi thuộc Ma giới hay Yêu giới? Chỗ này là chỗ nào? Còn nữa, có phải tiểu tỷ muội của ta bị ngươi đả thương không?”

“Cô… Cô…” Quái vật lông xanh muốn khóc, cắn y phục nàng rồi tha đến trước cảnh cửa.

A Phiến sợ tới mức tái nhợt cả mặt, la lớn lên: “Cứu mạng… Cứu mạng…”

Pháp thuật của nàng đánh vào nó như đánh vào bông, không hề có tác dụng. Trong nháy mắt nàng đã bị đẩy vào bên trong, A Phiến cảm thấy mình sắp chết ở một nơi xa lạ, không biết Đại ma vương có thể tìm thấy nàng không, có tìm được  quái vật bắt cóc nàng không…

A Phiến không còn sức lực, cơ thể dường như đã đi qua cánh cửa.

Nàng nghe thấy quái vật lông xanh kêu ùng ục rất vui vẻ, sự vui mừng này khiến nàng nhớ đến rất nhiều người…

Đó là những con người đầy khát vọng, Cự Nhân Thần, Đào Miêu Miêu và Lý Chiếu cùng làm pháo hoa, còn có mấy người ở thành hoang khi thấy cơn mưa…

Đều là vui mừng.

Ý thức của A Phiến dần dần biến mất dưới răng nanh của quái vật, trong chốc lát, dường như nàng nhìn thấy một biển hoa, rất đẹp… Xa xa có vô số quái vật tám mắt đang vui đùa ầm ĩ giữa biển hoa, chỉ là không phải tất cả đều lông xanh, có màu đỏ, màu vàng, màu xanh biếc… Chính chúng nó cũng giống như biển hoa.

“Oành ——”

Một tiếng vang rất lớn vang lên, giống như răng ai đó bị đánh gãy. A Phiến chưa kịp hoàn hồn đã bị kéo về lại Nhân gian.

“Khụ ——”

A Phiến đột nhiên khụ một tiếng, há miệng thở dốc, tỉnh lại từ trong trạng thái sắp sửa hôn mê. Thân thể đang bị người ta ôm chặt lấy, nàng nhìn người ôm mình, giật mình bật khóc: “Đại ma vương ——”

Một tay Phong Minh ôm nàng, một tay cầm thanh kiếm, đó là bảo kiếm vừa chặt đứt răng nanh của quái vật, nhưng cũng chỉ đứt một nửa. Phong Minh kinh ngạc, bảo kiếm này là bảo vật Ma giới, không ngờ cự thú này lại cứng như vậy. Hắn nghe thấy tiếng khóc của A Phiến mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch nàng, nói: “Đừng khóc, không sao rồi.”

A Phiến không ngăn được nước mắt: “Thật đáng sợ, Đại ma vương… Ta cho là mình sắp chết rồi…”

“Cô ——” Quái vật lông xanh cúi đầu khều khều răng nanh bị gãy một nữa của mình, rồi nhìn về phía tiểu tiên nữ kia, lần nữa đi đến. Còn chưa đến gần thì một con mèo rất lớn đã giáng xuống từ trên trời, chặn lại đường đi của nó.

“Cô ——”

Tiếng kêu của nó càng thêm bi thương, bi thương đến mức Cải Trắng đang nhe răng trợn mắt cũng thu lại biểu tình… Đối phương còn giống một con mèo con thất tình hơn nó, tiếng kêu quá ưu thương.

Phong Minh lạnh giọng hỏi: “Ngươi chính là sinh linh ngoài Lục giới, ẩn núp ở Thần Phong Điện, giả mạo là Liên Đạo Thượng Tiên?”

Quái vật lông xanh còn đang nhìn A Phiến, ánh mắt vô cùng ưu thương, nhìn kỹ thì trong hốc mắt còn có nước mắt.

Phong Minh còn cho rằng nó sẽ là một quái vật hung thần ác sát, vừa rồi thấy nó cố gắng đẩy A Phiến vào trong thì càng thêm chắc chắn. Nhưng hiện tại… Cảm giác không đúng lắm. Hắn không nơi lỏng cảnh giác, truy hỏi: “Hai lần gửi quả pháo bột mì cho ta, có phải là ngươi không?”

Nhắc tới cái này, quái vật lông xanh cuối cùng cũng nhìn về phía hắn, vốn đang lệ dâng khóe mắt giờ lại đột nhiên hung mãnh lên: “Cô!”

Thấy nó thừa nhận không hề che dấu, Phong Minh có chút ngoài ý muốn, nhưng ánh mắt thống hận như vậy thật sự làm hắn khó hiểu, mình đã làm gì với nó, khiến nó chán ghét mình như vậy.

A Phiến khóc một lúc cũng mệt, rỗi rãi hỏi: “Vì sao ngươi lại làm vậy với Đại ma vương?”

“Hắn……” Quái vật lông xanh cứng giọng nói từng chữ: “Hắn… Phong ấn… Đại môn… Về nhà ta…”

A Phiến kinh ngạc: “Đại ma vương, sao chàng lại phong ấn đại môn về nhà nó?”

Phong Minh nhướng mày, nói: “Vì sao ta phải phong ấn đại môn về nhà của một quái vật lông xanh?”

“Đúng rồi.” A Phiến nhíu mày, nói, “Tiểu Bát, Đại ma vương không phải người xấu, sẽ không vô duyên vô cớ phong ấn đại môn nhà người ta.”

“Cô ——” Quái vật lông xanh giương mắt nhìn Lê viên đè phía trên, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, lại “cô” thêm một tiếng.

—— nơi này vốn là đại môn về nhà nó, ai ngờ nó chơi mệt ở Lục giới, muốn về thì phát hiện nơi này có phong ấn, bên trong còn có vô số trái cây.

Nghe xong lời giải thích của nó, Phong Minh không nhịn được, nói: “Lê viên là do phụ mẫu ta tạo ra, không phải ta! Ngươi tìm lầm người rồi! Thu hồi quả pháo bột mỳ của ngươi đi!”

Hắn đã tạo nghiệt gì, không ra khỏi cửa còn bị một con quái vật lông xanh âm thầm theo dõi, hận ý tụ lại bị đưa đến Lê viên, nổ hai lần bột mì cho hắn.

Đế quân hai giới còn đang nghiêm túc thảo luận đây là âm mưu của ai.

Chẳng lẽ là Yêu giới và Minh giới đang âm thầm châm ngòi ly gián quan hệ hai giới, để bọn họ hai bên cùng thiệt hại rồi thừa cơ xâm nhập?

Vô số âm mưu quỷ kế đều tính qua, mất đến mấy canh giờ.

Kết quả, kết quả, chỉ là một con quái vật lông xanh nhầm đối tượng quấy phá!

Gân xanh trên trán Phong Minh nảy lên, chỉ muốn đánh con quái vật ngu ngốc trước mặt một trận rồi ném vào Lê viên, mỗi ngày nhét lê đầy miệng cho nó tỉnh.

Quái vật lông xanh tự biết mình sai rồi, vô lực quỳ rạp trên mặt đất, lệ quang lần nữa tràn đầy mắt, cả tám con mắt, lặng yên chảy xuống.

“Cô ——”

Tiếng kêu buồn bã tựa đang khóc, A Phiến giật mình.

Nước mắt quái vật rơi xuống đống lá khô, vô số lá rụng bị nước mắt làm nảy lên, rồi lại nhanh chóng rơi xuống.

Nó nói ——

Nó muốn về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK