Beta: Thư Di
Lúc hai người tìm tới được hồ nước, trời đã tối đen.
Cái hồ tuy không lớn nhưng nước lại trong vắt, hơn nữa vẫn là nước chảy, tắm rửa nói vậy là đủ rồi.
A Phiến nói: “Ma Vương đại nhân, mời ngài tắm rửa trước.”
Gió đêm lạnh lẽo, lúc hai người đi tới hồ thì quần áo đã khô, cả hai lấm lem như những pho tượng đất. Phong Minh muốn để nàng tắm trước thì A Phiến run bần bật nói: “Nhỡ đâu trong hồ có quái thú, ta đánh không lại.”
Phong Minh khoanh tay ôm ngực nhìn nàng, hỏi: “Thế ngươi nghĩ rằng ta có thể đánh được quái thú à?”
A Phiến nghiêm túc gật đầu.
Phong Minh đặt tay lên đầu A Phiến, xoay lưng nàng về phía hồ nước, vỗ đầu nàng nói: “Ngươi lập tức biến mất khỏi tầm mắt của ta hoặc là ta ăn ngươi trước.”
A Phiến cất bước chạy, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
Phong Minh khịt mũi một tiếng rồi mới cởi quần áo, bước xuống nước tẩy rửa bùn đất trên người.
A Phiến chạy như điên được một lúc thì dừng lại, tìm một khu đất bằng phẳng. Nàng quét sạch sẽ khu đất rồi đi nhặt củi nhóm lửa. Chỗ củi A Phiến kiếm được chất thành một đống cao. Chỉ trong chốc lát, nàng ngồi xếp bằng bên đống củi, lấy mồi lửa ra châm nhưng mãi không cháy, mồi lửa ngấm nước ướt đẫm không thể nhóm lửa.
A Phiến ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen không một ánh trăng, phong cảnh này thật khiến người ta rầu rĩ. Trên trời chỉ có chút ánh sáng của những ngôi sao thưa thớt, miễn cưỡng giúp người ta nhìn thấy mặt đất, cho dù ánh trăng xuất hiện cũng không thể khiến người ta cảm thấy ấm áp như có ánh nắng mặt trời.
Phong Minh đang tắm rửa trong hồ nước bỗng thấy trong rừng xuất hiện ánh lửa, hình như có ai đó liên tục thêm củi, ánh lửa càng lúc càng lớn nhanh chóng trở thành một đống lửa trại, nhìn vô cùng ấm áp.
Một lúc sau có người cầm đuốc lại gần hồ nước, một tay cầm đuốc, một tay che mắt nấp sau gốc cây nói: “Ma Vương đại nhân, ta tới đón ngài.”
“… Đoạn đường này ngắn ta tự đi được.”
“Được… Thế ta về trước.”
“Đứng lại.”
A Phiến nấp sau gốc cây thì nghe thấy tiếng xôn xao từ phía hồ, Ma Vương đại nhân đang bước tới. Nàng biết, hắn sợ lạc đường, dù có đống lửa làm đích đến, nàng tin rằng Ma Vương có đủ khả năng để đi nhầm tới nơi khác.
Chỉ trong chốc lát, Phong Minh đã bước tới gần, A Phiến vội vàng giơ cây đuốc lên, đi phía trước dẫn đường. Nàng mới đi được vài bước thì Phong Minh đã tiến lên đứng trước mặt: “Ngươi mau đi tắm đi.”
A Phiến dừng bước, hóa ra Đại Ma vương bảo nàng đi tắm.
Phong Minh thấy nàng không đi, nói: “Trong hồ không có quái thú ăn thịt người.”
“Được” A Phiến bước hai bước rồi quay đầu lại nói,: “Ngài nhìn thấy đống lửa kia không, lấy đống lửa kia làm mốc sẽ không lạc đường.”
Phong Minh mím môi, đi về phía có ánh lửa.
Lần này hắn đi đúng đường, không đi lạc.
Lửa cháy rất đượm, bên cạnh đống lửa có hai chỗ ngồi làm từ cỏ. Khu đất này sạch sẽ khô ráo lại có một đống lửa lớn, quần áo ướt đẫm hong một lát là khô.
Phía xa có tiếng nước rì rào nhưng không phải âm thanh do cá bơi lội phát ra. Phong Minh ngẩng đầu nhìn xung quanh, trời quá tối, ánh lửa không chiếu tới những chỗ xa nhưng hắn dựa vào phương hướng, vẫn có thể đoán được vị trí có âm thanh là phía hồ nước. Phong Minh dừng lại một chút rồi nhấc chân, khẽ khàng bước tới phía đối diện hồ nước.
Một con vật lông xù màu trắng đang lăn lộn trong cỏ, nó dùng móng vuốt ôm lá khô nghịch, lăn qua lăn lại làm bản thân dính đầy lá khô, chơi vô cùng vui vẻ.
Thời điểm nó ở Lê viên, nó là một con mèo lười biếng, an tĩnh nhưng tới bây giờ… hoàn toàn thay đổi.
Nó còn biết bay.
Phong Minh nghe thấy tiếng nước từ phía hồ liền cầm quần áo mặc vào. Quần áo mới hong khô có cảm giác ấm áp, ngay cả cơn đói cũng dịu lại vì sự ấm áp này.
A Phiến toàn thân ướt sũng, run rẩy bước lại gần đám lửa trại, thiếu chút xíu đã nhào vào đống lửa để sưởi: “Lạnh quá!”
“Ta đi nhặt củi sẽ mất nhiều thời gian.”
Phong Minh vừa dứt lời lập tức bước đi, chờ hắn đi khỏi, A Phiến lập tức cởi áo ngoài đem hong trước lửa, còn mình thì dịch người gần đống lửa để sưởi, thật là ấm áp thoải mái. Một lúc lâu sau Phong Minh trở về, mang theo… một que củi ném vào lửa rồi ngồi xếp bằng cạnh đống lửa.
A Phiến nhìn ánh lửa cắn nuốt củi lửa bỗng nhớ ra một chuyện___ Đại Ma vương đi kiếm củi nhưng hắn không lạc đường.
A Phiến chợt hiểu: “Ma Vương đại nhân, ngài tránh đi để ta hong quần áo đúng không? Vừa rồi ngài không đi xa chỗ này.”
Phong Minh dựa vào trên cây nhìn nàng: “Không phải.”
A Phiến cười: “Thật ra tính tình ngài không xấu.”
A Phiến mỉm cười thật xinh đẹp, sau khi nàng tắm rửa sạch sẽ nhìn có điểm giống tiên nữ, nhưng trước đó thì lấm lem y hệt pho tượng đất. Phong Minh nhướn mày: “Tính tình của ta rất xấu? Ai nói?”
“… Nhiều lắm, tất cả mọi người đều nói thế… Lần gần đây nhất… Ngài đá đổ bàn tiệc của Đông Hải Long Vương… Điều này đúng không?”
Phong Minh nhớ lại, gật đầu: “Không phải, ta chỉ đánh ngã cháu trai của Đông Hải Long Vương.”
“!!!” Quả nhiên là Đại Ma vương trong truyền thuyết! A Phiến yên lặng lùi về sau, cho dù giữa hai người cách nhau một đống lửa, nàng vẫn không thấy an toàn, “Tôn trọng người già, yêu thương trẻ nhỏ là đức tính tốt đẹp được Lục giới công nhận.”
“Cho nên ta đánh cả hai ông cháu nhà họ cùng một lượt.”
“…”
Phong Minh không muốn nói đạo lý với lão già cổ hủ đó tí nào, người trên mà làm bậy thì người dưới không thể nghiêm chỉnh được, đánh bên trên không có tác dụng thì đánh cả bên dưới, nếu cả hai đều bất chính vô dụng thì đánh luôn cả hai.
Hắn cư xử phạm thượng tác loạn, nhưng nói năng lại đàng hoàng.
Giống hệt đám thư sinh ngoan cố ở nhân gian.
A Phiến không tính nói đạo lý kính già yêu trẻ với Đại Ma vương, nàng cầm mồi lửa đi hong khô có lẽ còn có thể sử dụng. Phong Minh nhìn mồi lửa ướt sũng, hỏi: “Thứ này có thể sử dụng?”
“Thứ này không thể sử sụng, nó ngấm nước ướt, ta hong khô thử xem còn dùng được không.”
Phong Minh nhìn đống lửa lớn trước mặt hỏi: “Thế ngươi đốt đống lửa này kiểu gì?”
“Ta đi tìm đá đánh lửa, đánh mãi mới ra tia lửa.” A Phiến chỉ vào hai viên đá lửa, “Ở kia kìa.”
Hai viên cục đá trông có vẻ tầm thường, rõ ràng đây là hai cục đá bình thường. Phong Minh cầm lên xem cẩn thận, kết cấu cứng rắn lại không đẹp đẽ: “Thứ này có thể nhóm lửa?”
A Phiến gật đầu nói: “Có thể, bây giờ chúng ta không dùng được pháp lực, đây là trí tuệ của phàm nhân, lợi hại không?”
“Ngươi biết rất nhiều thứ của phàm nhân.”
“Đi nhân gian nhiều, tự nhiên sẽ biết.”
“Tuy nhiều người biết thứ này nhưng không phải ai cũng sử dụng được. Cuối cùng Phong Minh cũng phát hiện ra một điểm thuận mắt của A Phiến, trừ việc khóc ra còn biết những thứ khác: “Ta nhớ rõ ngươi mới từ Ma giới trở về, ngươi chuẩn bị những thứ này bằng cách nào vậy?”
“Trong phòng ta có hai mươi bảy túi nhỏ dùng để tới những nơi khác nhau, đồ đạc trong túi cũng khác nhau. Sau khi ta được giao nhiệm vụ sẽ cầm túi đi ngay.” Khi nói tới việc đi ma giới, A Phiến không tiếng động xê dịch lại gần Cải Trắng, ở gần Cải Trắng vẫn có cảm giác an toàn bảo đảm hơn “Chuyện quả pháo bột mì thật sự không liên quan đến ta.”
Phong Minh không hoài nghi nàng, một người dễ bị dọa khóc như vậy làm gì có lá gan ném bột mì vào hắn.
“Bình thường tên người gửi sẽ được ghi chép lại, nhưng lần này lại không có. Đầu nhi đã đi điều tra lại, bây giờ…” A Phiến nhìn bầu trời âm u “Hẳn là đã có kết quả.”
“Có tra cũng không tra được.” Phong Minh thấy ánh lửa yếu đi nên thêm củi. Ngọn lửa chiếu lên mặt hắn dần ấm lại, sắc mặt Phong Minh không còn lạnh lẽo “Kẻ đó có gan làm thế thì hẳn cũng có năng lực xóa sạch tên mình ngay từ đầu, hắn đã có chuẩn bị, các ngươi không bắt được đâu.”
Phong Minh sẽ đích thân điều tra, một lần trêu đùa thành công sẽ có lần thứ hai, mà có lần thứ hai thì sẽ có dấu vết để lại. Hiện tại hắn khiến người của Thần giới điều tra trước, bọn họ sẽ cho hắn một công đạo.
A Phiến thấy hắn không nói gì, quay sang thấy mặt Phong Minh đỏ bừng thì không dám mở miệng, người bị ném bột phấn là hắn, người bị kinh hách cũng là… Không đúng, người chịu kinh hách rõ ràng là nàng, Đại Ma vương chẳng bị làm sao cả.
“Đại Ma vương, ngài ngủ một giấc đi, ta đi chuyển phát đồ rồi trở về, trời sắp sáng rồi. Cự Nhân Thần cách hòn đảo quá xa, chắc sẽ mất nhiều thời gian, nhiệm vụ lần này có thời hạn, ta sợ là không chuyển kịp.” A Phiến nói: “Ngài không cần đi linh tinh, ta sẽ trở lại nhanh.”
Phong Minh ném thêm củi vào đống lửa: “Ta cũng muốn đi ra ngoài.”
A Phiến hỏi: “Chúng ta vừa đi từ hướng nào tới?”
Phong Minh dừng một chút, ánh mắt kiên định chỉ về một hướng.
A Phiến trịnh trọng nói: “Tốt hơn hết là ngài chờ ta trở lại đi.”
“…”
A Phiến cầm cây đuốc đứng dậy, tính toán trở lại khe đất vừa rồi để chuyển phát đồ. Nàng cũng không biết người chuyển đồ tới Nhậm Vụ Thạch là ai, gửi cái gì, hi vọng là không phải kẻ đùa giỡn ném bột vào người khác. Trong lòng A Phiến tràn đầy bóng ma, giơ cây đuốc đi vào rừng cây âm u rồi dần dần biến thành một điểm sáng nhỏ.
Phong Minh chưa kịp nằm xuống đã thấy điểm sáng kia biến lớn, bay vụt đến đây, thì ra là con thỏ đế, đang ngồi xuống đệm cỏ ôm đầu gối phát run.
“Có dã thú! Buổi sáng ngày mai chúng ta đi cùng nhau đi! Chúng ta đừng di chuyển, đừng để dã thú phát hiện!”
“…”
“Cục tác..., cục tác.” Một con gà rừng lớn kêu ầm ĩ từ phía sau đi tới, đảo người khổng lồ trước giờ không có phàm nhân đặt chân tới, gà rừng tò mò nhìn hai thứ hai chân kì lạ, bộ dạng xem náo nhiệt, một chút cảnh giác cũng không có.
Phong Minh chịu đói bụng hai ngày nhìn gà rừng đi qua đi lại, mặt mày giãn ra.
........
Gà nướng đúng là mỹ vị, nướng đến ngoài giòn trong mềm, trong gió thu se lạnh, đêm khuya ngồi ăn thịt nướng, thật là cảnh đẹp nhân gian hiếm có.
Cải Trắng cũng an tĩnh lại, không dám ầm ĩ.
Phong Minh nướng gà rừng, xé đùi gà đưa Cải Trắng rồi xé thêm một miếng đùi gà khác, Cải Trắng ngẩng đầu nhìn hắn kêu “meo” một tiếng, Phong Minh dừng lại trong giây lát rồi xụ mặt đưa chân gà cho A Phiến.
A Phiến thụ sủng nhược kinh [1] nhận lấy, đi theo con mèo này là có thịt ăn!
[1] Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
Ăn thịt xong, A Phiến cảm thấy mệt mỏi nên dùng lá khô làm đệm, tìm hai mảnh lá cây lớn làm chăn, nằm xuống lập tức cảm thấy toàn thân thoải mái.
“Ngủ ngon, Ma Vương đại nhân.”
Phong Minh không lên tiếng, chỉ nhìn nàng, nhanh thế mà đã ngủ mất. Hắn thu hồi tầm mắt, thêm củi vào đống lửa rồi dựa vào cây. Cải Trắng lại gần rồi chui vào ngực Phong Minh ngủ. Phong Minh vỗ về nó một lát rồi chợp mắt đi vào giấc ngủ.
Viên Nhậm Vụ Thạch màu đen mà A Phiến luôn tâm tâm niệm niệm kia lặng yên biến thành màu đỏ, đỏ đến rực rỡ, vô cùng xinh đẹp.